Xem mẫu

  1. Phần 12 Đường Luân im lìm, không trả lời. Chờ lâu quá không thấy Đường Luân nói chuyện, Lưu Bất Cùng từ từ híp mắt, nằm ngủ trên lưng của chàng. Có lẽ vì máu ra quá nhiều nên bây giờ lão ta mệt ngất đi. Đường Luân biết người học võ thường hay háo thắng lôi thôi, nên cũng bỏ qua. Cứ lần mò tìm kiếm mà chẳng tìm ra một dấu vết nào khả dĩ thoát thân trong khi mực nước dưới chân chàng càng lúc càng lên cao. Trong trí của chàng vùng nảy ra một ý, thình lình nạt : - Lão già ăn mày! Lưu Bất Cùng mở to cặp mắt đỏ ngầu của mình, thét hỏi : - Mi gọi ta? Đường Luân gằn giọng trả lời : - Mi đừng quên ta liều chết cứu mi ra khỏi nơi đây. Lưu Bất Cùng hậm hực nói : - Ta không cần nhớ tới. Đường Luân giả vờ giận dữ nói : - Đừng ương ngạnh, ta ném mi xuống nước. Lưu Bất Cùng thở hổn hển nói : - Hay lắm! Mi cứ ném! Nói vừa dứt lời, vòng tay của lão từ từ siết chặt lấy cổ của Đường Luân. May mà Đường Luân có phòng hờ trước, vận sẳn chân khí để chọi lại, bằng không ắt phải nghẹt thở. Thừa cơ hội đó, Đường Luân buông hai tay của mình ra, thò vào túi móc một viên thuốc, bẻ bỏ lớp sáp, búng mạnh vào không khí. Thuốc gặp dưỡng khí cháy bừng lên. Đường Luân nhìn về phía trước thấy có một cánh cửa nằm trên một bức tường cao hơn năm trượng. Thò chân về phía trước, thấy mực nước càng lúc càng sâu, chàng bất giác cau mày, hậm hực nói với Lưu Bất Cùng : - Lão già ăn mày, ta muốn lặn vào nước mà ra, mi có giỏi thì hãy bám cổ ta cho chặt. Lưu Bất Cùng càng siết chặt lấy cổ của Đường Luân nói : - Mi có thủ đoạn gì hãy mang ra cho hết. Đường Luân buông một tiếng cười khiêu khích, đoạn lướt tới phía trước. Nơi đó là vực nước sâu thăm thẳm. Lội sát vách đá rồi, Đường Luân thò cánh tay ra, vừa định dùng phép Du long bích hổ để vượt tường bò lên, nào ngờ Lưu Bất Cùng thở hắt ra một hơi, suýt nữa sút khỏi thân hình của Đường Luân. Thì ra lão già ăn mày thọ thương quá nặng, khí lực suy kém. Ban nãy bị Đường Luân nói khích, cố gắng dùng chút hơi tàn, nhưng bây giờ sức cùng lực kiệt, tay chân của lão rã rời. Bất đắc dĩ, Đường Luân phải thò một tay ra đỡ lấy lão ta, hớp một hơi dài dưỡng khí, đẩy xuống Trùng lâu, chuyển sang Minh đường, roi dồn xuống Đan điền, đoạn thét lên một tiếng, rùn mình nhảy vọt lên ba thước. Vừa mãn trớn, chàng vội vung cánh tay tả ra đâm chiếc gai nhọn trên chiếc nhẫn của mình vào vách tường, lấy đó làm điểm tựa để cho thân hình bay lên nữa. Lên được vài bực như thế, thân hình của hai người cách cánh cửa kia chỉ còn chừng hai trượng. Đường Luân dừng lại ngơi nghỉ, hai người treo lơ lững giữa vách tường trông thật buồn cười. Chợt Đường Luân thét lên một tiếng, bay vù lên hai trượng, đâm chiếc
  2. nhẫn của mình vào ổ khóa. Cánh cửa tức khắc mở tung ra. Cùng một lúc, Đường Luân dùng thế Thiên Cân tấn để cho thân hình của hai người vắt ngang khung cửa. Nhìn sang bên kia, Đường Luân bay hồn bạt vía vì nơi ấy đang có muôn nghìn lưỡi dao gắn vào một bánh xe to tướng, chuyển động không ngừng. Lưu Bất Cùng gằn giọng hỏi : - Đồ chó, mi còn đứng ở đây làm gì? Đường Luân cau mày trả lời : - Mi đừng có to tiếng lôi thôi, bên kia là vô số lưỡi dao bén đang chờ mi đó. Lưu Bất Cùng sửa bộ ngồi ngay ngắn trên thành cửa, nhìn thấy trước mặt là một rừng dao lởm chởm. Sau lưng là một bãi nước đen ngòm. Bất giác lão thở dài ngao ngán. Lão mắng Đường Luân : - Mi muốn giết ta, chỉ cần dùng hai ngón tay xô nhẹ một cái là được, hà tất phải giả vờ lôi thôi dài dòng. Đường Luân cả cười, tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm, nhẹ nhàng như cánh én bay vù xuống chỗ bánh xe có nhiều dao bén. Lưu Bất Cùng thét : - Trời!... Mi muốn tự tử, báo hại già này phải chết theo mi! Đường Luân đang ở giữa từng không, xử một thế Kim Long Trác Vĩ, thình lình trút đầu trở xuống, chổng cẳng lên trời, dùng thanh bảo kiếm cắm sâu vào bánh xe. Đường Luân lại nạt lớn một tiếng, róc mạnh một đường, đoạn chấm hai mũi giày lên bánh xe, trảm liên hồi lên những lưỡi dao tua tủa. Trong chớp mắt bánh xe ngừng chạy. Đường Luân xử một thế Kim Cang Khóa Hải, đứng trên bánh xe để chặt gãy hết những lưỡi dao bén, rồi cao giọng gọi Lưu Bất Cùng : - Lão già ăn mày, mi xuống đây! Lưu Bất Cùng đôi mắt trợn trừng, nhìn gã thiếu niên xa lạ mà có bản lãnh cao cường. Ông ta thở dài áo não. Nghe Đường Luân gọi mình, ông ta muốn nhảy ngay xuống, nhưng tứ chi rã rời. Với khoảng cách bốn trượng đó, ông không thể nào nhảy xuống nổi, ông ta lại lớn tiếng mắng : - Mi muốn giết ta ư? Đường Luân biết ý của lão, nên vội dùng một miếng Thất Tinh bộ, vọt ngược trở lên cõng Lưu Bất Cùng nhảy xuống. Lưu Bất Cùng vẫn rủa xả luôn mồm : - Thật là... hừ!... Rồng mắc cạn loài tôm giỡn mặt. Đường Luân lén mỉm cười một nụ cười trong bóng tối. Chàng cõng Lưu Bất Cùng đi quanh co qua nhiều đoạn đường hầm. Chợt thấy trước mắt mình có một cánh cửa, vừa định dùng chiếc nhẫn để mở khóa thì Lưu Bất Cùng đã la lối om sòm : - Khoan, mi hãy coi chừng... Đường Luân cả quyết trả lời : - Lão già hãy yên chí, ngôi cổ mộ này là kiệt tác của các nhà kiến trúc thời xưa. Bên trong máy móc tuy nhiều nhưng vào đến trung tâm thì trần thiết huy hoàng, chẳng kém chi cung điện của bậc vương hầu, chứ không còn vẻ âm u, rùng rợn của những ngôi cổ mộ tầm thường khác. Lưu Bất Cùng hậm hực :
  3. - Hừ! Đây không phải là nhà của mi, sao mi biết rõ như thế! Đoạn lão thổi vào Đường Luân một cái, tỏ vẻ khinh bỉ. Đường Luân giựt mình, nghe thấy hơi thở của lão già này nóng bỏng, biết rằng ông ta thọ thương rất nặng, nhưng sợ mất thể diện nên nói cứng ngoài miệng mà thôi. Chàng không chần chừ, dùng chiếc nhẫn mở ngay ổ khóa. Một tiếng “két” vang lên, cánh cửa mở toác ra. Một cảnh tượng huy hoàng lộng lẫy đập ngay vào mắt chàng. Đường Luân lấy làm lạ, ngôi cổ mộ này đã lâu đời, thường thường những ngọn đèn vạn niên đăng, dùng đốt lâu năm đến bây giờ cũng tắt đi hầu hết mới phải, nhưng cớ sao bây giờ đèn đuốc vẫn sáng choang? Ngẩng đầu dậy, bất giác chàng giựt mình đánh thót. Thì ra trước mặt chàng có một người cao lớn khổng lồ hiên ngang đứng đó. Người này đầu đội kim khôi, mình mặc giáp trụ theo đời nhà Tống, hai tay cầm hai cây phương thiên họa kích. Sau lưng ông ta có đứng hai hàng dõng sĩ Cẩm y thị vệ, vai mang cung tiễn, tay cầm trường thương, khí thế mười phần lẫm liệt. Nhìn kỹ, Đường Luân thấy đó là những hình nhân tạc bằng gỗ, nhưng nét chạm trổ tinh vi, thoáng nhìn như người thật. Đường Luân lấy làm vô cùng bội phục nghề chạm trổ của người xưa. Vị tướng quân này, cùng với ba mươi sáu tên Cẩm y thị vệ án ngữ nơi trước cửa, có lẽ đang canh gác. Đảo mắt nhìn quanh, mới thấy những ánh sáng phát ra đó không phải do đèn, mà do những mảnh lưu ly lóng lánh sáng ngời cẩn khắp trên mặt tường. Vì chôn sâu lâu đời dưới lòng đất, không gặp không khí bên ngoài nên vẫn còn sáng tươi như mới. Lưu Bất Cùng thấy di tích lạnh lùng trong ngôi cổ mộ, bất giác thở dài. Còn Đường Luân thì trong dạ kinh nghi, dừng chân suy nghĩ. Lưu Bất Cùng thôi thúc : - Nhãi con, sao không đi sâu vào trong ấy, xem đức Hoàng thượng nằm ở nơi đâu? Đường Luân thình lình sẳng giọng : - Lưu đại bang chủ, cẩn thận nhé! Dứt lời, tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm chỉ vào giữa trán của người khổng lồ, nạt : - Xin các hạ ra tay! Lưu Bất Cùng bật phì cười vì thái độ lạnh lùng của Đường Luân. Nhưng... Đường Luân cõng Lưu Bất Cùng bước tới một bước, cặp mắt của người khổng lồ bỗng nhiên trợn trừng, hai cánh tay cử động nhanh như chớp dùng Phương thiên họa kích phạt ngang một đường dữ dội. Rõ ràng đó là miếng Song Long Đoạt Châu, tấn công thần tốc vào cặp mắt của Đường Luân. Kích là một món binh khí đứng đầu trong các loại vũ khí. Đường Luân không dám ngang nhiên chống trả, thình lình rùn mình xuống, dùng Hỏa Long thần kiếm thích một mũi vào nách đối phương. Lưu Bất Cùng mắng : - Thằng chó! Thanh bảo kiếm trong tay mi dùng để làm gì mà chẳng chém trả với Phương thiên họa kích? Ta biết thanh gươm này mi đánh cắp của người ta, bằng không sao lạ tay như thế? Đường Luân vừa sợ vừa giận. Những câu nói của lão già ăn mày làm cho chàng sực
  4. tỉnh. Chàng nhún chân thối lui để tránh mấy mũi tên của đám Cẩm y thị vệ bắn ra, đoạn dùng lưỡi kiếm của mình róc ngược trở lên, chém vào khuỷu tay của người gỗ. Một tiếng cảng vang lên, lửa bắn ra tung tóe. Đường gươm chỉ cắt sâu có hai tấc mà thôi. Đường Luân nạt : - Người thép chớ không phải người gỗ! Dứt lời, dùng một miếng Thất Tinh bộ bắn lùi ra phía sau. Lưu Bất Cùng nằm trên lưng của Đường Luân nhắc : - Sao mi không lòn ra sau lưng chém nó? - Sau lưng có liên hoàn Phi tiễn trận... Vừa nói tới đây thì hai cây Phương thiên họa kích bay tới vù vù, tấn công như vũ bão. Mặc dầu đây là con người bằng máy, nhưng do một tay võ lâm cao thủ chế tạo nên cử động toàn là những thế võ vang bóng một thời của môn Phương Thiên Họa Kích. Đường Luân cõng Lưu Bất Cùng tả xung hữu đột, chống cự một cách khó khăn. Lưu Bất Cùng càu nhàu : - Mi thật là đồ vô dụng, đánh không lại một người vô tri. Đường Luân cáu tiết, nạt lên một tiếng, trảm ra vù vù liên tiếp ba gươm, chém đút phăng hai mũi nhọn của hai cây Phương thiên họa kích, và giữa ngực của người khổng lồ cũng bị đâm suốt một gươm. Nhưng mà người ấy vẫn xử hai cây kích như gió táp mưa sa, như cuồng phong trỗi dậy. Đường Luân rú lên một tiếng dài, thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay chàng lồng lộn như một con rồng lửa, kháng cự mãnh liệt. Lưu Bất Cùng lại mắng : - Mày ngu quá, sao không nhảy lên gõ vào lỗ mũi của nó? Đường Luân khoái trá, thét lên một tiếng, xử một đòn Hoàng Hạc Thăng Thiên, bay vù lên ba trượng. Thân hình của chàng uốn cong bay tà tà về phía trước. Cùng trong một lúc dùng lưỡi bá kiếm chặt phăng cái Kim khôi trên đầu và cắt luôn hai tai của người thép trước khi đâm chiếc nhẫn vào lỗ mũi của hắn. Lưu Bất Cùng thét vang : - Hay lắm! Không biết thằng già nào đã truyền kiếm pháp cho mi! Bị chiếc nhẫn đâm vào lỗ mũi, quả nhiên người thép dừng tay lại. Đường Luân cả cười nói : - Lão già ăn mày thật tinh khôn. Lưu Bất Cùng nhổ một bãi nước bọt, đắc chí nói : - Đấy là bí truyền của hội ăn mày, hễ gặp chó thì cứ dùng gậy trúc gõ vào lỗ mũi, nó tức khắc cúp đuôi bỏ chạy. Đường Luân lấy lại bình tĩnh, nghiêm trọng : - Đi vào nữa là Liên hoàn câu nổ trận, Lưu đại bang chủ hãy chú ý cho lắm. Hớp một hơi dài dưỡng khí, Đường Luân đi thẳng vào vòng vây của ba mươi sáu tên Cẩm y thị vệ. Vừa đến trung tâm, thì một tiếng “păng” vang lên, tất cả những cung nỏ thảy đều buông tên một lượt. Tên bay như mưa bấc, Đường Luân nhún mình nhảy vọt lên không trung, dùng lưỡi bá kiếm gạt phắt những mũi tên bén nhọn. Thân hình của chàng lại rơi trở xuống, chân vừa chấm đất, một tiếng “păng” lại vọng lên. Ba mươi sáu mũi Câu thương của đám Cẩm y thị vệ bay tới rào rào. Đường Luân trụ hình như pho tượng đá, thét lên một tiếng vang lừng, vung lưỡi Hỏa Long thần kiếm xoay tròn chung quanh mình theo thế Bát Diện Oai Phong. Nhiều
  5. tiếng “rang rảng” vang lên, ba mươi sáu mũi trường câu thảy đều đứt đoạn. Không chờ cho họ phản ứng, Đường Luân tung ra một đòn Mãn Thành Phong Vũ, liên tiếp trảm ra ba mươi sáu kiếm, làm cho cả bọn Cẩm y thị vệ thảy đều trúng đòn ngay sóng mũi. Lạ lùng thay, vừa trúng đòn là họ đứng im phăng phắc. Lưu Bất Cùng lại ngửa cổ cười ha hả. Thế là Đường Luân cõng ông ta đu thẳng vào đại điện, đưa tay lên mở một cánh cửa sơn son thếp vàng lộng lẫy. Cửa mở ra, cả hai thảy đều há hốc mồm kinh dị. Cảnh tượng bên trong còn lộng lẫy gấp mười phần bên ngoài. Một thế giới huy hoàng xán lạn mở ra, bốn phía đều là đền đài lầu các, trướng phủ rèm che, vô số kỳ hoa dị thảo nhân tạo mọc lên la liệt khắp nơi, tạo nên một vùng gấm vóc xinh tươi làm cho người ta phải đê mê, ngây ngất. Thậm chí có một cái hồ, nước vàng lóng lánh, một chiếc thuyền con trôi nổi giữa dòng, dưới hồ sen hồng lấm tấm, trên bờ từng hàng liễu rũ, cảnh tượng như thế ngoại đào nguyên. Đường Luân thong thả đi trên con đường lát đá đầy hoa, vừa đi vừa dùng đốc kiếm gõ vào khắp nơi để nghe tiếng động. Dùng lưỡi kiếm khoáy nước dưới hồ, thấy nặng trĩu, Đường Luân mới hay nước đó làm bằng toàn thủy ngân. Càng đi, đền đài lầu các càng mọc lên như nấm, kiến trúc thật tinh vi sắc sảo. Đường Luân lần lần đi tới một khoảng đất trống, lát toàn bằng bạch ngọc. Lưu Bất Cùng thình lình kêu lên một tiếng, đoạn thổ một bụm máu tươi rên rỉ : - Thằng già ăn mày này thật có duyên số nằm chung với Hoàng đế. Đường Luân vội vàng đặt ông ta xuống đất, nhìn xem sắc mặt, bất giác kinh hãi. Lưu Bất Cùng trợn cặp mắt đỏ ngầu, rên rỉ nói : - Thằng khốn kiếp, ta xem mi phải bỏ công trôi thep dòng nước. Vì mạng của thằng già ăn mày này sinh ra không phải để cho người ta lợi dụng. Ta sắp qui vị rồi đây, mi hãy ra khỏi chỗ này. Nơi đây ngọc ngà châu báu chẳng thiếu chi, mi hãy nhặt lấy vài món mang ra ngoài đời chi dụng. Đường Luân nghiêm sắc mặt nạt : - Thằng già ăn mày! Chớ nói lôi thôi, khi người thái quá, ta đưa mi qui vị đây, đỡ... Dứt lời, chàng xòe bàn tay ra chộp lấy năm đại huyệt trước ngực của Lưu Bất Cùng. Lưu Bất Cùng cả giận, rủa sả : - Thằng khốn kiếp... mi quả thật là có ý muốn hại ta, đồ lòng lang dạ sói. Bàn tay của lão đưa lên kháng cự một cách yếu ớt. Thừa một lúc Đường Luân nhượng bộ, bàn tay tả của lão bất thần trổ ra một đường tà tà vào dưới nách của Đường Luân. Đây là một đòn giẫy chết của con thú cùng đường, mặc dầu không đủ sức mạnh, nhưng mà thủ pháp cực kỳ khéo léo. Đường Luân cố tình khiêu khích cho ông ta nổi giận mà máu huyết trào lên. Thấy ông ta kháng cự chàng cười thầm. Nhanh như chớp, chàng khóa trái Mạch Môn, để rồi mười ngón tay nhanh như điện, điểm thần tốc vào những huyệt Lý Kiến, Nhũ Căn, Hoa Cái và Giai Tĩnh v.v... Đầu ngón tay chàng vừa chạm vào huyệt đạo thì lấy trở ra, làm cho lão già ăn mày tức tối, vội mở miệng định mắng thì huyệt câm của lão vụt nhói lên một cái, làm cho lão trợn trừng chẳng nói ra lời, và toàn thân tê dại.
nguon tai.lieu . vn