Xem mẫu

  1. Hãy nói lời xin lỗi khi còn có thể
  2. Trang và anh mặc dù chỉ quen nhau 1 năm nhưng họ gây nhau rất nhiều. Lần nào cũng vậy, cũng là anh xin lỗi trươc, bởi "anh yêu Trang nhiều lắm". Anh có rất nhiều kiểu để xin lỗi Trang. Có lần thì sau khi gây nhau 2 phút, 2 người lặng im không nói gì, mỗi người hướng mắt vầ 1 nơi nào đó xa lắm, như không muốn nhìn thấy nhau nữa vậy. Nhưng thực ra cả 2 đều muốn làm lành, đều muốn người kia xin lỗi trước. Anh, dù không có lỗi trong chuyện vừa rồi nhưng vẫn âm thầm nắm tay Trang và đặt vào đó 2 viên kẹo nhỏ mà cô thích nhất. Anh luôn chuẩn bị sẵn kẹo cho cô bởi "anh yêu Trang nhiều lắm". Có lần sau 5 phút anh vẫn không năn nỉ thì Trang quay lưng bỏ đi. Anh vội vàng chạy theo nắm tay cô và khẽ vào tai "anh xin lỗi". Nhưng nếu lần nào sự việc quá lớn anh không xin lỗi ngay bởi anh biết cô đang rất giận. Anh đợi đến sáng hôm sau, khi Trang nguôi ngoai, anh vội vàng đặt 1 bó hoa trước cưa nhà cô với tấm thiệp có ghi 11 câu "anh xin lỗi". Lần này họ gây nhau vì 1 tin nhắn trong DT của anh. Trang không chịu nghe anh giải thích, Trang nói những lời làm anh như thắt tim lại "Sao anh luôn làm tôi buồn thế, ước gì anh biến mất khỏi thế giới của tôi nhỉ". Anh lặng người đi và im lặng hơn bao giờ hết, anh hút thuốc và khói thuốc như lan tỏa cả nỗi buồn, nỗi thất vọng đối với cô gái anh yêu nhất. 2 phút...5 phút...Trang không thấy anh xin lỗi như mọi lần trước, cô đứng dậy và bỏ đi. Lần này anh cũng không đuổi theo, anh
  3. vẫn ngồi đấy. Trang ko biết rằng đây cũng là lần cuối cùng cô và anh cãi nhau. Rồi 1 ngày...2 ngày...1 tuần...anh cũng ko gọi điện, ko gửi hoa, ko xin lỗi. Trang bắt đầu sợ, sợ ko gặp anh nữa, sợ sẽ xa anh mãi mãi, sợ anh "biến mất khỏi thế giới của cô". Trang bỏ wa sự bướng bỉnh thường ngày để đến gặp anh, nhưng ko có anh ở nhà. Trang way về trong tâm trạng vô vọng, chưa bao giờ Trang xa anh lâu dến thế. Rồi điện thoại reo lên, cô vui mừng và hy vọng đó là anh...nhưng ko đó là mẹ anh. Mẹ anh kêu Trang vào ngay bệnh viện để nhìn anh lần cuối. Trang như chết lặng người, cô ko còn sức lực để để bước đi nữa, nhưng cô gượng dậy chạy ngay vào bệnh viện. Anh đag nằm xanh xao trên giường bệnh nhưng thấy cô anh gượng cười để cô đừng buồn. Anh nắm tay cô và nói trong mệt mỏi: _Trang ah em đừng khóc, anh ko sao đâu mà. Ah tin nhắn hôm bữa là của người bạn anh nó choc em đấy, ko thực đâu. Em đừng giận nữa nha. Hôm trước anh tính tới nhà xin lỗi em nhưng anh mệt quá phải nhập viên kiểm tra...ko ngờ lại phải nhập viện...anh đã hôn mê nên ko gọi điện cho em đc. Từ trước tới giờ anh xin lỗi ko phải vì anh co lỗi đâu tại vì anh yêu em đó Trang ah...anh xin lỗi chắc anh sẽ ko có cơ hội xin lỗi em nữa rối... _Anh đừng xin lỗi em nữa, ng luôn có lỗi là em. Em xin lỗi vì ko biết anh bệnh,
  4. không biết anh đau đớn thế nào...Em xin lỗi vì là bạn gái mà ko quan tâm gì đến anh...Em xin lỗi vì em luôn bương bỉnh...Em xin lỗi vì em ko bao giờ xin lỗi anh...EM XIN LỖI...EM YÊU ANH NHIỀU LẮM ANH AH... Nước mắt Trang chưa bao giờ rơi nhiều thế, tay anh lăng dài trên những giọt nước mắt của cô rồi từ từ buông xuống...anh đã ra đi...ra đi khỏi thế giới của cô. Mỗi khi giận dỗi ko còn ai đặt 2 viên kẹo vào tay cô, ko còn ai chạy theo sau âm thầm nắm lấy tay cô và khẽ "anh xin lỗi" mặc dù ko bao giờ anh có lỗi...anh xin lỗi chỉ vì anh yêu cô nhiều lắm Trang ah...HÃY BIẾT NÓI LỜI XIN LỖI KHI TA CÒN CÓ THỂ...
nguon tai.lieu . vn