Xem mẫu
- Harry Porter AND The
order of THE phoenix
J.K. Rowling
- Chương 1
Dudley phát điên
Cái ngày nóng nực nhất kể
từ đầu hè đem lại sự im lặng
ngột ngạt và oi bức đè nặng trên
các ngôi nhà vuông vắn to lớn ở
phố Privet. Những chiếc xe hơi
vẫn thường bóng loáng giờ nằm
im trong bụi bặm ở trên cái lối
- đi, những bãi cỏ thường khi vẫn
xanh rực tươi tắn nay trở nên
nứt nẻ và khô úa vì những ống
phun nước đã ngừng hoạt động
do hạn hán. Bị tước đoạt khỏi
các thú vui rửa xe và xén cỏ, cư
dân của phố Privet đã rút lui
vào bóng râm trong những ngôi
nhà xinh đẹp của họ, cửa sổ
được mở rộng với hy vọng sẽ
quyến rũ được những cơn gió
nhẹ vốn không hề tồn tại. Người
duy nhất ở ngoài trời lúc này là
một cậu thiếu niên đang nằm
- ngửa giữa luống hoa ngoài trời
của căn nhà số bốn.
Đó là một cậu bé đeo kính,
gầy gò, tóc đen với một vẻ
ngoài hơi yếu ớt, giống như
những ai đã lớn lên trong những
khoảng không tù túng trong
phần lớn thời gian của mình.
Cái quần jean của nó rách rưới
và dơ bẩn, chiếc áo T-shirt rộng
lùng thùng và phai màu, còn đế
giày thì đang được bóc ra khỏi
phần trên của nó. Vẻ ngoài của
- Harry Potter không khiến cho
láng giềng của nó ưa thích.
Những người này thì cho rằng
bạo hành thì nên bị trừng phạt
bởi pháp luật, nhưng khi Harry
tự ẩn mình trong những luống
túc cầu rậm rạp lúc chiều tà thì
nó gần như vô hình với những
người bộ hành. Thật ra, nó chỉ
có thể bị bắt gặp khi dượng
Vernon hoăc dì Petunia thò đầu
ra khỏi cửa sổ phòng khách và
nhìn thẳng vào luống hoa phía
dưới.
- Harry nghĩ rằng nó nên tự
chúc chúc mừng mình vì ý
tưởng trốn ở đây. Nó có thể
cảm thấy không thoải mái khi
nằm trên nền đất rắn nóng hầm
hập này, nhưng, mặt khác,
không ai chú ý đến nó, nghiến
răng ken két khiến nó không
thể nghe được tin tức, hoặc
quát những câu hỏi thô lỗ vào
mặt nó, điều vẫn thường xảy ra
khi nó cố ngồi trong phòng
khách xem tivi với dì và chú nó.
- Tuồng như ý nghĩa của nó có
thể bay qua cánh cửa sổ rộng
mở, Vernon Dursley, dượng
của Harry, chợt nói.
“Thật là khoái khi thấy thằng
bé không cố chõ mũi vào đây.
Mà nó đang ở đâu vậy nhỉ?”
“Tôi không biết.’ dì Petunia
nói, không quan tâm ‘nó không
ở trong nhà.”
Dượng Vernon càu nhàu
- “Xem tin tức…’ ông nói một
cách khinh miệt. ‘Tôi muốn biết
thật ra nó muốn cái gì? Như thể
một thằng bé bình thường quan
tâm đến tin tức - Duddley
chẳng biết chút gì về tình hình
thời sự cả; tôi đồ rằng nó còn
chẳng biết ai là thủ tướng nữa
kìa! Dù sao, thì cũng không thể
có chuyện về bọn của nó trong
tin tức của chúng ta-’
“Vernon, shh!’ dì Petunia
- nói. ‘Cửa sổ mở kìa”
“Ôi – vâng – xin lỗi mình.”
Nhà Dursley chìm vào im
lặng. Harry nghe tiếng leng
keng từ bữa ăn sáng ngũ cốc
Fruit’n’ Bran khi nó quan sát bà
Figg, một người phụ nữ già yêu
mèo sống cạnh được Wisteria
đang thong thả dạo bước ngang.
Bà đang cau mày và thì thầm
với chính mình. Harry lấy làm
mừng rằng nó đang dấu kín
- mình dưới bụi cây, vì bà Figg
gần đây thường mời nó đến
uống trà khi bà gặp nó ngoài
đường. Bà vừa quẹo qua góc
đường và biến mất khỏi tầm
nhìn thì tiếng dượng Vernon
một lần nữa vang vọng ra khỏi
cửa sổ.
“Dudders đi ra ngoài uống
trà à?”
“Ở Polkisses’, dì Petunia dịu
dàng trả lời. ‘Nó có nhiều bạn,
- nó rất nổi tiếng.”
Harry cố lắm mới kìm được
tiếng khịt mũi. Nhà Durley thật
sự ngu xuẩn một cách đáng
ngạc nhiên về con trai của họ,
Dudley. Họ tin như sấm vào
những lời dối trá mập mờ của
thằng bé về việc đi uống trà với
những đứa trẻ khác trong băng
của nó vào mỗi chiều trong kỳ
nghĩ hè; Dudley và băng của nó
chiều chiều lại vào công viên
quậy phá, hút thuốc ở những
- góc đường, ném đá vào những
chiếc xe băng ngang và trẻ con.
Harry trông thấy bọn chúng khi
nó đi vòng qua Little Whinging
vào buổi chiều tối; phần lớn kỳ
nghỉ hè nó lang thang trên
đường, bới tìm báo trong các
thùng rác.
Nốt nhạc đầu tiên trong bản
nhạc của bản tin bảy giờ lọt vào
tai Harry và nó lật người lại. Có
thể là tối nay, sau cả tháng đợi
chờ – phải, chính là tối nay.
- “Số khách du lịch vẫn bị mắc
kẹt lại ở phi trường đã lên đến
con số kỷ lục vì những người
khuân vác hành lý Tây Ban
Nha đã đình công đến tuần thứ
hai-”
“Cho chúng một kỳ nghỉ trưa
trọn đời luôn’ dương Vernon
càu nhàu sau khi phát thanh
viên dứt câu, nhưng không
thành vấn đề, bên ngoài luống
hoa, bụng Harry như được thả
- ra. Nếu có điều gì xảy ra, chắc
chắn nó sẽ là mục tin đầu tiên
được phát; chết chóc và tàn phá
chắc chắn là quan trọng hơn
việc những người du lịch mắc
kẹt.
Nó thở phào một hơi thật dài
và nhìn lên bầu trời xanh trong.
Mỗi ngày trong mùa hè này đều
giống nhau: căng thẳng, chờ
đợi, sự giải toả tạm thời, và rồi
lại căng thẳng trở lại… và lúc
nào cũng thế, câu hỏi là vì sao
- chẳng có gì xảy ra càng lúc
càng rền rĩ.
Nógiữ im lặng, chờ xem có
một gợi ý nhỏ nào đó chưa xác
định được về những gì thật sự
diễn ra giữa những người
Muggle – một sự biến mất đột
ngột, hoặc có thể là một tai nạn
kỳ lại… nhưng cuộc đình công
của những người khuân vác
hành lý được tiếp theo bởi tin
tức về hạn hán ở Tây Nam
(“Tôi hy vọng là nó đang nghe
- ở cánh cửa bên!” dượng
Vernon rống lên. “nó và cái
bình tưới lúc ba giờ sáng!”), rồi
một chiếc trực thăng bị tai nạn
trên một cánh đồng ở Surrey,
rồi cuộc ly hôn của một nữ diễn
viên nổi tiếng với người chồng
cũng nổi tiếng của cô ta (‘Như
thể là chúng ta khoái mấy cái
trò apphe bẩn thỉu này lắm vậy’
dì Petunia khịt mũi, bà là người
luôn khoái chí theo dõi mấy
chuyện này trong bất kỳ cuốn
tạp chí nào lọt vào đôi tay
- xương xẩu của bà.)
Harry nhắm mắt chống lại
cái nắng gay gắt của trời chiều
khi phát thanh viên nói tiếp, ‘-
và cuối cùng, con vẹt Bungy đã
tìm thấy một cách mới mẻ để
giữ cho mùa hè nè sự tươi trẻ.
Bungy, sống ở Five Feathers ở
Barnsley, đã học trượt tuyết!
Mary Dorkins đã đi tìm hiểu
thêm.’
Harry mở mắt. Nếu họ đã
- tán đến chuyện vẹt đi trượt
tuyết, tức là chẳng còn gì đáng
nghe. Nó thận trọng vươn người
tới trước và nâng mình lên bằng
đầu gối và khuỷu tay, chuẩn bị
trườn qua dưới cửa sổ.
Nó đã di chuyển được
khoảng 2 inches thì nhiều
chuyện đã xảy ra một cách
nhanh chóng.
Một tiếng crack lớn như một
tiếng súng vang lên phá vỡ
- không gian tĩnh mịch; một con
mèo phóng vụt qua dưới khu
đậu xe của công viên và biến
khỏi tầm mắt; một tiếng la inh
ỏi, một tiếng rú vang lên và
tiếng sứ vỡ vụn vang đến từ
phòng khách của Dursley, và có
vẻ như đó là dấu hiệu mà Harry
chờ đợi vì nó nhảy dựng cả lên,
cùng lúc rút từ lưng chiếc quần
jean của nó cây đũa thần như
thể nó đang rút gươm – nhưng
trước khi nó có thể đứng thẳng
dậy, đỉnh đầu nó bị va vào cánh
nguon tai.lieu . vn