Xem mẫu
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Phần 5
V ẫn cảnh hoa viên cũ, nhưng lúc này chỉ có một mình Trúc Đào. Cầm
trên tay tờ thiếp hồng vừa được gởi tới nàng xem xong rụng rời chân tay, để rơi
nó xuống cỏ, kêu lên thảng thốt:
- Tại sao xảy ra chuyện này!
Trong thiếp báo tin hôn lễ của Thiện Sĩ và Kiều Loan!
Lời hẹn ước lúc chia tay cách đây chưa đầy một năm mà giờ đây là một
hung tin báo về! Trúc Đào không tin vào mắt mình, nên lại nhặt tấm thiếp lên,
rồi một lần nữa đau đớn ôm lấy ngực, đổ xuống thảm cỏ. Trong nhà không có
ai, nên Trúc Đào gục ở đó khá lâu mà chẳng thấy người nào ra đở lên. Đến khi
bình tâm lại, chính nàng gượng đứng lên và lần từng bước về phía cuối vườn.
Khi đứng trước một miệng giếng sâu thì nàng dừng lại. Cái giếng đào đã từ lâu,
chỉ dùng để tưới vườn, nhưng gần đây người chăm sóc vườn nghỉ việc, chưa có
người thay, nên lâu lâu mới có người ra đây...
- Trên cõi đời này thiếp chỉ còn mình chàng, nay chàng lại bỏ thiếp mà
theo người khác, thì hỏi thiếp còn có ý nghĩa gì nữa? Vĩnh biệt chàng và chàng
hãy nhớ, thiếp yêu chàng nhiều bao nhiêu thì giờ đây thiếp hận chàng bấy
nhiêu! Thiếp hận chàng, hận lũ đàn ông bạc tình bạc nghĩa như chàng! Thiếp
thề, thiếp sẽ trả thù!
Trúc Đào nhắm nghiền mắt lại, nhoài người khỏi miệng giếng, chỉ trong
nháy mắt chẳng còn thấy bóng dáng nàng đâu!
T rưa ngày hôm sau, lúc mặt trời đứng bóng thì Phước mới dậy. Nhìn
đồng hồ tay, anh giật mình đứng lên, trên người anh rơi ra một vật, mà khi nhìn
nó anh mới nhớ tới giấc mơ vừa trải qua. Chiếc vương miện nằm lăn lốc trên
nền gạch cũ.
- Trúc Đào!
Vô tình Phước gọi tên người con gái trong mơ, không ngờ tiếng gọi khẽ
đó được đáp trả bằng một tiếng thét kinh hoàng ở nhà ngoài! Hoảng hốt, Phước
chạy ra thì thấy chú Sáu vừa choàng dậy vừa hoảng loạn:
- Cậu ơi, cứu tui với! Cứu!
www.vuilen.com 65
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Phước biết ông ta vừa trải qua cơn ác mộng gì đó, nên chụp lấy vai nói
lớn:
- Tôi đây mà. Phước đây!
Lúc ấy chú Sáu mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn ngơ ngác, lắp bắp nói:
- Cô... cô ta... cô ta bóp cổ... bóp cổ và đuổi...
Phước phải gắt lên:
- Có chuyện gì chú bình tĩnh nói nghe coi!
Bấy giờ chú Sáu mới nín và nhìn Phước hồi lâu. Phước phải lặp lại:
- Chú mơ thấy ác mộng phải không?
Biết chắc là mình đang ở thực tại, lúc này chú Sáu mới kể lại:
- Tui đang ngủ thì thấy có một cô gái ăn mặc giống như mấy tiểu thơ
trong phim Hồng Kông. Cô ta lấy nguyên tảng đá lớn đè lên người tôi rồi vừa
quát tháo inh ỏi, đuổi tui phải đi khỏi nơi đây liền! Cô ấy còn nói đây là nhà của
cô ta, không ai được vào ở. Nếu không nghe lời thì…
Ông ta nói tới đó thì bỗng nhiên vùng thoát chạy ra ngoài. Phước gọi
theo:
- Chú Sáu! Chú Sáu!
Nhưng ông ta không màng, cứ cấm đầu chạy.
Lúc này Phước mới tự nhủ: Không lẽ cũng là chuyện nàng Trúc Đào?
Phước đưa mắt nhìn quanh chỗ nằm của chú Sáu và phát hiện ra đầy
những nước, có lẽ do ông quá sợ đã… tè ra! Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại anh lại
thấy có một bộ quần áo sũng nước đang nằm ở góc nhà.
- Bộ đồ này!
Đó chính là bộ trang phục mà nàng Trúc Đào trong giấc mơ đã mặc! Loại
quần áo này ngày nay chỉ còn thấy trong phim ảnh hay ở các viện bảo tàng. Vậy
mà...
Cầm bộ đồ lên, Phước không thể nào lầm được, anh đã thấy nó rất rõ
trong giấc mơ vừa rồi và nàng Trúc Đào đã mặc nó trong lúc nhảy xuống giếng.
- Đúng rồi, quần áo của nàng ta!
Đem bộ quần áo đó vào phòng, đặt nó cạnh chiếc vương miện cổ, hai vật
hoà hợp với nhau một cách lạ lùng, chứng tỏ chúng cùng một người chủ. Lúc
này Phước mới nghiệm ra, anh lẩm bẩm:
- Nàng Trúc Đào ấy đã sắm sẵn những vật này, chờ khi chàng Thiện Sĩ
trở về để làm đám cưới! Đúng rồi!
www.vuilen.com 66
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Lục tìm thêm nữa trong rương, Phước còn thấy có cả một đôi hài nhung,
một bộ áo gối thêu rồng phượng rất đẹp, tuy màu chỉ, vải có phai theo thời gian,
nhưng đường nét và hoạ tiết vẫn còn hiện rõ sự tinh xảo, khéo tay.
Đã xác định được nguồn gốc, Phước rất trân trọng những vật trước mắt,
anh đem phơi bộ quần áo, còn chiếc vương miện thì đặt trở lại trong rương một
cách cẩn thận.
Xong đâu đó Phước mới cảm thấy người mỏi nhừ, có lẽ do suốt đêm qua
ngủ không đủ giấc, anh định ra ngoài kiếm cái gì ăn rồi sẽ về nhà ngủ một giấc
để lấy lại sức.
Tuy nhiên, lúc bước ra phòng khách, Phước giật mình khi thấy có một
người ngồi sẵn ở ghế trường kỷ. Người ấy nổi bật lên bởi bộ quần áo mặc trên
người! Bộ trang phục của một quan nhân hay phú hộ thời xưa!
- Ông là…
Người khách quay lại trực diện với Phước, vừa cất tiếng hỏi:
- Không nhận ra tôi sao, cậu Phước?
Phước nhìn sững và ngập ngừng hỏi:
- Ông đây là... là bác đạp...
Người khách tiếp lời:
- Là người đạp xe xích lô đây mà!
Thì ra là ông ta! Nhớ lại hai lần trước Phước lùi một bước, như cảnh giác.
Ông lão vội lên tiếng:
- Tôi có làm gì đâu mà cậu sợ. Nếu muốn làm gì thì hai lần trước cậu đâu
còn sống đến hôm nay! Tôi chỉ...
Ông ta đưa tay chỉ một vòng khắp nhà, giọng từ tốn:
- Ngôi nhà này vốn là của tôi, cậu có tin không?
Phước bây giờ mới nhìn kỹ bộ quần áo ông ta mặc trên người, anh hơi
lúng túng:
- Ông là...
- Tôi là chủ ngôi nhà này. Xưa kia tôi làm quan ở Trấn này. Người ta gọi
tôi là Tri phủ Nguyên. Ngôi nhà này tôi xây lên được ba năm thì xảy ra chuyện.
Năm ấy tự dưng con gái tôi rơi xuống giếng mà chết, rồi ngay sau đó tai họa lớn
khác lại ập vào nhà tôi, khi quân lính thị vệ của quan Phò Tổng Trấn Thành kéo
tới bao vây, lục soát nhà và tuyên bố tịch thu tài sản, lột áo mão của tôi, đuổi về
làm thứ dân! Lúc ấy tôi không hiểu là chuyện gì, nhưng sau đó tôi đã rõ. Do con
gái tôi là Trúc Đào yêu cùng một người đàn ông với con gái Phó Tổng Trấn,
nên cha con tôi bị hại là để họ chiếm độc quyền. Con gái tôi chết oan ức, nhưng
www.vuilen.com 67
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
cũng may cho nó, bởi nếu không chết trước thì ngày ấy nó thế nào cũng bị bắt
giam và chịu cực hình, để rồi thế nào cũng chết rục xương trong ngục tối!
Ông kể mà sự xúc động làm cho đôi lần ông phải dừng lại, đè nén. Mãi
sau đó ông mới nhìn thẳng vào Phước và nói tiếp:
- Cậu đã hiểu ra chuyện rồi, thì tôi xin nói thẳng, tôi không muốn cậu
chen vào cuộc sống vốn yên tĩnh từ ngót trăm năm nay rồi.
Phước hỏi lại:
- Như vậy bác đã... đã là...
- Là người đã chết, nói theo thông thường thì tôi là hồn ma! Cậu không
tin sao?
Phước ấp úng:
- Không... không... cháu tin. Nhưng mà...
- Người chủ nhà vừa bán cho cậu là cháu bốn đời của tôi. Vừa rồi nó làm
một việc mà tôi đau lòng lắm. Nó cải táng, đưa chúng tôi đi khỏi mảnh đất mà
trăm năm trước chúng tôi thề nếu sống thì sống nơi đây, còn chết cũng nằm đây
vĩnh viễn! Do vậy tôi xin cậu hãy trả lại nơi chúng tôi không thể xa.
Phước phản đối ngay mà quên rằng trước mặt mình là một hồn ma:
- Đâu được! Tôi đã mua xong rồi, giấy tờ tiền bạc cũng dứt điểm rồi, làm
sao có thể thay đổi. Vả lại mồ mả cũng đã cải táng rồi...
Ông lão chỉ tay ra sau vườn:
- Cũng may là nhờ cậu mở chiếc rương ra nên con gái tôi đã sớm trở về
ngôi mộ cũ. Còn hai vợ chồng tôi thì bữa nay bàn với cậu, xin cậu hãy thương
tình. Chúng tôi sẽ tìm cách bù cho cậu ngôi nhà khác, cũng gần giống như vầy.
Nếu cậu chịu thì ngay chiều nay…
Thấy Phước còn chưa hẳn tin, ông đứng lên ra dấu cho anh:
- Cậu theo tôi ra ngoài vườn sẽ rõ.
Ở góc vườn, nơi ba cái huyệt vừa cải táng bữa trước, nay đã có một ngôi
mộ trở lại như cũ! Ông lão chỉ và nói:
- Trúc Đào đã nhờ cậu mà được nằm yên chỗ cũ. Nó nhớ ơn cậu, chớ nếu
không thì ngay tối qua cậu đã bị nó rước đi rồi, lúc cậu lấy chiếc vương miện
của nó ra. Nhất là khi cậu đem phơi bộ đồ ướt sũng nước của nó, hành động ấy
khiến nó không xem cậu là kẻ thù, nó tha cho cậu đó.
Phước đứng tần ngần một lúc, anh rất khó xử trong vụ này, bởi ngoài việc
thích ngôi nhà, anh lại sợ nếu mình bỏ, thì có thể Hồng Loan sẽ phỗng tay trên,
mua lấy?
Chừng như đoán biết suy nghĩ của Phước, ông già nói ngay:
www.vuilen.com 68
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
- Cậu còn bị tôi đuổi ra khỏi đây nữa. Yên chí đi, không người nào vào ở
được nhà này cả.
Ông nói xong, quay bước đi lẩn vào mấy bụi cây phía hông vườn. Khi
Phước đuổi theo thì không còn tìm thấy nữa. Muốn cất tiếng gọi, nhưng anh
chợt nhớ ông ta là một... hồn ma, nên lặng lẽ trở vô nhà.
Bước vô phòng chứa đổ cũ, một lần nữa Phước kinh ngạc, bởi bộ quần áo
ướt anh phơi lúc nãy đã biến mất! Cả chiếc vương miện nằm trong rương cũng
bị lôi ra, để trên đầu tủ, như một vật trưng bày!
Không nghĩ ngợi gì nữa, Phước chấp tay lại, khấn rất thành tâm:
- Con xin lỗi nương nương. Chẳng qua vì chưa biết nên xúc phạm người,
từ bây giờ xin trả lại cho người mọi thứ. Con xin…
Bỗng nhiên một cái tát nẩy lửa giáng vào một bên má của Phước khi anh
chưa dứt lời. Nhìn lại không thấy ai trong phòng, Phước vội lên tiếng:
- Con xin lỗi, nếu có điều chi thất thố thì xin...
Phước lại bị một cái tát nữa, đau điếng! Anh vừa định mở miệng nói nữa
thì chợt hiểu, vội đổi cách xưng hô:
- Xin lỗi cô nương, tôi...
Lần này quả nhiên Phước không bị đánh. Anh biết mình gọi cô ấy là
nương nương đã chạm tự ái, bởi cho đến lúc chết cô nàng vẫn còn là gái đồng
trinh. Mà từ nương nương là để gọi những người đã có chồng.
Phước nhẹ bước ra, khép cửa phòng lại. Anh tự nhủ, nếu có mất tiền mua
nhà cũng đành cam chịu, chắc chắn là anh sẽ không trở lại đòi...
C hiều hôm đó, trong lúc đang ngồi nhà nghe vợ cằn nhằn về chuyện tự
dưng bỏ số tiền lớn vào ngôi nhà, rồi bị mất, thì có người gọi cổng, Phước bước
ra cùng với vợ, gặp một người khách lạ, anh ta đưa cho Phước chùm chìa khóa
và một tờ giấy vừa nói:
- Ngôi nhà này từ bây giờ là của anh. Tôi đã làm thủ tục sang tên sở hữu,
giờ anh chỉ việc đi nộp thuế trước bạ nữa là xong. Xin cám ơn anh đã mua ngôi
nhà.
Ông ta bỏ đi ngay. Phước phải gọi giật lại:
- Ai mua nhà của ông?
www.vuilen.com 69
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
- Một ông phú hộ ở Phú Thọ, ông ta nói mua tặng cho một người cháu.
Thôi chào ông.
Phước ngẩn ngơ một lúc rồi mới nhìn vào tờ giấy chủ quyền nhà. Tên
Phước là chủ sở hữu.
Lệ Hoa chưa hiểu nên hỏi dồn:
- Nhà gì vậy anh? Ai mà cho anh nhà vậy?
- Chính ông ấy đã đền bù cho mình. Thật không thể ngờ. - Phước lẩm
bẩm.
Sáu tháng sau...
Tình cờ Phước gặp lại người chủ nhà lúc đầu đã bán nhà cho mình. Ông
ta rất vui báo tin cho Phước:
- Chính nhờ cậu mà dòng họ tôi đã được đoàn viên.
- Bác nói gì cháu chưa hiểu? Vừa rồi suýt nữa cháu đã đắc tội với các bậc
tiền bối ở đó! - Phước hỏi lại.
Ông Thành kể chuyện:
- Cả trăm năm nay ông bà cố tổ của tôi chịu mối oan ức mà không thể tự
giải cứu được. Cố tổ tôi bị phó Tổng trấn Huỳnh Công Lý thời Tả quân Lê văn
Duyệt bức tử bằng độc dược, bị yểm bùa sau khi chôn, còn con gái ngài thì do
tự vẫn chết dưới giếng sâu, bị các oan hồn uổng tử chốn đó vây lấy, nên không
thể đi đầu thai được. Vừa rồi nhờ bán nhà cho cậu tôi đã cải táng những ngôi
mộ đi và vô tình giỡ bỏ được bùa yểm, nên ba vong hồn cố tổ tôi mới thoát ra
được. Bây giờ họ đều có mặt trong ngôi nhà cổ ấy...
Phước ngạc nhiên:
- Họ là người chết, sao ở lại ngôi nhà ấy?
Ông Thành giải thích:
- Họ không hiện diện như chúng ta, những vong hồn họ thì vẫn còn đó.
Tôi không ở trong ngôi nhà ấy, nhưng ngày ngày vẫn tới lui nhang khói. Tiểu
thư Trúc Đào đêm đêm thường hiện về và có nhắc tới ơn cứu mạng của cậu.
Nếu tiện thì hôm nào đó cậu cũng nên tới đốt cho tiểu thư một nén nhang.
- Dạ. - Phước đáp không suy nghĩ.
Nhưng sau đó anh lại rùng mình!
Ngôi nhà cổ từ ấy có rất nhiều chuyện lạ, nhưng chỉ mình Phước biết. Mà
chàng thì đã thề với lòng là sẽ không kể cho một ai khác nghe...
www.vuilen.com 70
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
C ó lẽ trên đời có mấy ai đáng thương hơn Út Nhì. Là một chàng trai quê
quanh năm suốt tháng với ruộng đồng, nhà lại nghèo nên bạn bè trang lứa đều
đã được gia đình cưới vợ gả chồng, chỉ có Út Nhì vẫn cu ky với cái cày con
trâu. Suốt ngày thui thủi lưng trâu, hoặc cùng trâu kéo cày, kéo bừa Út Nhì buồn
bã, cô độc lắm. Những khi buồn quá mức thì Út Nhì bèn “thả” sáu câu vọng cổ
để vừa tự trình diễn vừa tự thưởng thức một mình và tự giải sầu.
Lần đó có một gánh hát phương xa về vùng Vàm Lá. Có thể nói tin đó
đến với cư dân quanh vùng như một niềm vui không gì tả nổi. Người lớn, thanh
niên, trẻ nhỏ, ai cũng náo nức chờ đợi để có những đêm hội được xem đờn ca
xướng hát.
Út Nhì cũng nằm trong số đó. Để chuẩn bị cho những đêm được bước
vào nhà lồng chợ đứng hạng “cá kèo”, Út Nhì phải quần quật mấy ngày trước
đó... tát đìa trộm lấy cá bán, kiếm chút tiền rủng rỉnh cho những đêm vui.
Hồi đó Vàm Lá là vùng đất rộng người thưa, tiếng trống mời khán giả
phải mất mấy phút mới bay đến tận những thôn xóm ở cách chợ xa xa, giữa
những con rạch, cánh đồng.
N gay buổi chiều đầu tiên khi những tiếng trống ngoài chợ Vàm nổi lên
thúc giục thì Út Nhì đã lo dắt trâu vô chuồng, bỏ rơm cỏ dư dả cho nó nằm nhơi
suốt đêm, rồi đi tắm rửa thay bộ đồ mới duy nhứt, nhét vào túi mấy đồng bạc
tiền tát đìa trộm và lặng lẽ rời khỏi nhà.
Leo lên chiếc xuồng câu đậu trong cái xẻo nhỏ um tùm cây bần, cây ô rô,
Út Nhì khoan khoái, bổ mạnh mái dầm ra hướng chợ Vàm. Trên đường đi Út
Nhì gặp lố nhố những chiếc xuồng ba lá của đám người già trẻ cùng trên đường
đi xem hát như anh ta. Ai cũng hối hả muốn đến chợ sớm trước vài giờ để ăn tô
bánh canh, cháo gà hoặc uống vài ve rượu với đĩa lòng lợn mà ngày thường đâu
dễ gì có. Nhứt là mấy cậu thanh niên háo hức muốn ra chợ Vàm sớm để còn có
dịp đi ve vãn các nàng thôn nữ chắc chắn cũng có mặt ở đây để xem cải lương.
Út Nhì chèo ra đến chợ Vàm thì mặt trời đã khuất bên cánh đồng.
www.vuilen.com 71
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Trời sụp tối. Chợ Vàm Lá rực sáng đèn. Đèn dầu chen lẫn với đèn măng
sông, ánh sáng lấp lánh như sao sa. Sau khi buộc ghe vào bến, Út Nhì đi vòng ra
sau chợ định ngắm nhìn các nghệ sĩ đào kép, nhưng gánh hát che bít bùng nên
chẳng thấy gì. Út Nhì vòng ra trước chợ, tấp vào một sạp bán cháo gà dằn bụng
một tô. Cả năm trời đội nắng dằm mưa Út Nhì mới có được một buổi thong
dong ngồi húp tô cháo ngọt lịm. Ăn hết một tô, Út lại gọi thêm tô nữa kèm với
một đĩa gỏi gà. Lần này tát trộm cái đìa nhỏ xíu của ông Bảy Trọn mà được mấy
chục ký cá, bán được mấy chục bạc. Vậy thì chơi cho đáng. Thong thả húp
cháo, nhẩn nha nhai miếng gỏi gà ngọt lịm, Út Nhì vừa ăn vừa nhìn nam thanh
nữ tú dập dìu lượn qua lượn lại.
Đang nghe tiếng kèn sáo bên trong nhà lồng chợ nổi lên rộn rã, đang quét
mắt khắp sân chợ, Út Nhì chợt giật mình vì một cô gái mặt hoa da phấn từ trong
phía sau chợ bước ra ngồi xuống đối diện. Cô gái kêu một tô cháo và hối chị
bán cháo:
- Chị cho em xin tô cháo lẹ lên, em sắp tới giờ diễn rồi.
Nếu đêm nay không đi xem hát thì có lẽ suốt đời Út Nhì ắt hẳn chẳng đời
nào có dịp gặp được một người thiếu nữ đẹp như thế này. Trái tim chàng thanh
niên đồng ruộng rộn lên những nhịp đập rộn ràng khó tả. Anh chàng lắp bắp làm
quen:
- Chị ơi, có phải chị là nghệ sĩ không?
Nghe chàng trai tóc đỏ như râu bắp dáng vẻ quê mùa mà ăn nói lễ phép,
cô gái cười gật đầu:
- Ừa, đúng vậy, chị tên Mỹ Phụng, đêm nay chị sẽ đóng vai Nghi Xuân
trong vở Phạm Công Cúc Hoa.
Lần đầu tiên được nói chuyện với một nghệ sĩ lại là một nữ nghệ sĩ đẹp
như tiên nga lòng Út Nhì thật bồi hồi vui sướng.
Cô gái ăn cháo xong chào Út rồi biến vào hậu trường. Út Nhì cũng đứng
lên mua vé vào xem. Không mua vé hạng “cá kèo” mà Út mua vé ngồi để có dịp
áp gần sân khấu, để tiện ngắm nàng Mỹ Phụng. Đến cảnh Nghi Xuân Tấn Lực
được mẹ Cúc Hoa hiện hồn về chăm sóc cho hai đứa con thơ bị bà mẹ ghẻ Tào
Thị ác nghiệt đánh đập bắt đi ăn mày, ngồi ở dưới Út Nhì khóc như mưa.
Dường như tuy đang diễn nhưng Mỹ Phụng có liếc xuống khán giả và
nhìn thấy chàng trai nhà quê đang khóc. Có lẽ cô gái cũng nao lòng và cảm
động trước những giọt nước mắt của chàng nam nhi.
Qua đêm sau nữa, cũng ở sạp cháo gà Út Nhì lại gặp Mỹ Phụng, cô ả cười
nói:
- Hôm qua chị thấy em khóc phải không? Đàn ông con trai mà cũng dễ
rơi nước mắt vậy sao?
www.vuilen.com 72
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Út Nhì đỏ rần mặt mũi:
- Ừ, tại hôm qua chị diễn hay quá cứ y như thật. Thương chị và má Cúc
Hoa nên em khóc...
Mỹ Phụng dặn bà bán cháo:
- Hai tô cháo này để em trả tiền.
Rồi quay qua Út Nhì cô nàng thân mật:
- Bữa nay chị bao em. Lát nữa có vào xem không?
- Có chớ, đêm nào em cũng chèo ghe ra đây xem hát mà.
Ăn xong, trả tiền cháo, Mỹ Phụng nheo mắt cười với Út Nhì rồi chạy
nhanh vào hậu trường.
Vãn hát, xuồng ghe lịt kịt ra về. Út Nhì bần thần không muốn rời khỏi nơi
này. Út Nhì thấy thèm nhớ cô đào Mỹ Phụng, trong lòng lưu luyến làm sao.
Ước gì được nhìn Mỹ Phụng một lần nữa rồi về ngủ cho ngon. Một tay cầm
dầm, một tay nắm giữ nhánh bần cho ghe đừng trôi, Út Nhì nhìn về phía gánh
hát.
Có lẽ ước muốn của Út Nhì quá chân thật nên động lòng trời hay chỉ là
một sự vô tình, một bóng trắng đi xăm xăm về phía chiếc xuồng Út Nhì đang
đậu.
- Mỹ Phụng.
Út Nhì há hốc miệng, kêu nhỏ. Làm như đã biết trước Út Nhì ở đây, Mỹ
Phụng cười:
- Chưa về hả? Tính đợi chị sao?
Út Nhì say sưa ngắm Mỹ Phụng. Làn da cô đào hát hơi xanh xao, có lẽ đã
bôi hết son phấn. Bù lại, bóng dáng nàng tha thướt dịu dàng đến lạ lụng. Nàng
bước đi uyển chuyển như khói, như mây.
Không nghe Út Nhì trả lời, Mỹ Phụng hỏi tiếp:
- Nhà em ở tận đâu vậy?
Út Nhì chỉ theo hướng dọc dòng sông:
- Từ bến sông này chèo ngược vô phía trong độ nửa giờ thì đến xóm em.
Xóm em nhỏ lắm, chỉ lèo tèo độ chục nóc gia thôi.
Mũi xuống tấp sát vào bờ, không đợi mời, Mỹ Phụng nhanh nhẹn bước
xuống, đến ngồi kế bên Út Nhì.
- Vậy đêm nào em cũng chèo ghe ra đây xem hát một mình?
www.vuilen.com 73
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
- Dạ, đêm nào cũng vậy. Em muốn được xem chị hát lắm - Giọng Út Nhì
chợt buồn - Không hiểu chừng gánh hát của chị dọn đi em sẽ làm gì trong
những chiều tối như thế này. Chắc em sẽ buồn lắm.
Nghe chàng trai thổ lộ tâm tình, Mỹ Phụng có vẻ chạnh lòng lắm, nàng
vỗ nhẹ vai chàng trai:
- Đời của bọn chị là cuộc đời rày đây mai đó, chủ yếu sống về đêm, lúc
thuận duyên thì đến, hết duyên thì đi, hơi sức đâu nhớ nhung những kiếp người
nổi trôi như bọn chị!
Út Nhì mủi lòng:
- Biết vậy nhưng em mến chị quá, hình ảnh của chị, tiếng hát của chị cứ
ám ảnh em suốt trong những giấc mơ.
Mắt cô gái long lanh, dường như nàng xúc động dữ lắm trước tấm chân
tình của chàng trai trẻ nông thôn chân chất. Nàng ướm lời:
- Ở làng quê gái mười sáu đã lấy chồng, trai mười tám đã có vợ, vậy em
đã có vợ chưa?
Út Nhì đỏ mặt lúc lắc cái đầu bù xù tóc:
- Trời ơi gia đình em nghèo lắm chị, nên đâu có cô nào dám thương em.
Cô gái nắm nhẹ bàn tay Út Nhì:
- Thôi thì để chị làm mai cho em một người vậy. Mà biết em có chịu
người ta không đây?
- Người ấy là ai vậy chị Phụng?
Phụng bóp nhẹ tay Út:
- Bí mật, khuya mai vãn hát em xuống xuồng chờ chị nhé.
Như có một luồng điện từ bàn tay của người con gái, truyền sang Út
khiến người cậu ta lâng lâng khó tả. Đây là lần đầu tiên trong đời chàng trai
hiền từ đồng ruộng biết thế nào là sự mềm mại của một bàn tay con gái…
C on trăng mười tám lên muộn. Ánh trăng rãi rộng một màu vàng tươi
tắn xuống dòng nước lặng lờ...
www.vuilen.com 74
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Chưa kịp vãn hát Út Nhì đã đi xuống bến sông leo lên chiếc xuồng nhỏ
của mình hồi hộp ngồi chờ. Chàng trai còn cẩn thận đậu khuất vào một tán bần
to để không ai nhìn thấy được.
Đang mơ mộng bỗng nghe mũi thuyền lắc nhẹ, Út Nhì giật mình quay lại
đã thấy Mỹ Phụng ngồi ở đó hồi nào và mỉm cười:
- Ngồi mơ cô nào mà người ta đến đây cả buổi vẫn không hay? Thôi, xô
thuyền ra đi kẻo người ta thấy bây giờ.
Như cái máy, Út Nhì đẩy mái dầm bơi xuồng ra khỏi bến rồi thả thuyền
trôi theo con nước. Mỹ Phụng đi lần xuống ngồi giữa lòng thuyền để tóc buông
xỏa bay theo chiều gió. Út nghe từ mái tóc người con gái tỏa ra mùi hương hoa
lài thoang thoảng, ngất ngây. Nàng ngồi đó nhìn trăng, hát nho nhỏ.
Khi thuyền đã đi vào một vùng sông tối do những đám bần, dừa nước
mọc hoang, cô nàng kêu Út dừng thuyền bên một nhánh bần nhỏ.
- Chổ này thật trữ tình, sao ta không cột thuyền ở đây để nói chuyện.
Út Nhì neo thuyền lại. Con trăng mười tám nằm trên ngọn bần nhỏ. Dòng
sông vắng lặng như thể nó đang say ngủ giữa canh khuya trăng sáng. Mỹ Phụng
đưa tay vẫy:
- Lại đây, chị nói chuyện này.
Út cột thuyền vào nhánh bần rồi lại ngồi xuống cạnh Mỹ Phụng.
- Đâu, chị nói giới thiệu cho em người nào đâu, sao chẳng thấy?
Mỹ Phụng cười nho nhỏ trêu:
- Con mắt em đâu mà chẳng thấy người đó?
Út ngây thơ nhìn quanh:
- Ngoài chị và em ra thì có ai đâu?
Mỹ Phụng kéo sát Út vào mình rồi nói nhỏ vào tai cậu ta:
- Người ấy là chị đây nè, em chịu không?
Hỏi xong cô nàng không để Út trả lời đã ôm sát hôn Út đắm đuối:
- Từ hôm gặp em, chị đã thấy có tình cảm với chàng trai này rồi. Và chị
nghĩ em cũng đã yêu chị, đúng không? Chị biết chúng ta có duyên phận với
nhau mà!
Mùi con gái thơm tho lạ lùng, hơi thở nàng ấm áp là những thứ mà chưa
bao giờ Út được cảm nhận. Út Nhì như say, như điên dại ôm chầm lấy Mỹ
Phụng. Hai người quấn nhau như hai con rắn mặc cho chiếc thuyền chòng chành
làm vở những mảnh trăng vàng.
Đêm ấy cả hai ân ái với nhau đến gần sáng. Khi con trăng sắp chìm dưới
dòng sông thì nàng mới giục:
www.vuilen.com 75
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
- Thôi, đêm nay chị đã làm vợ của em rồi, bây giờ phải đưa trả chị về bến
chợ Vàm, tối nay mình sẽ lại gặp nhau.
Út còn quyến luyến:
- Nhưng trời chưa sáng hẳn, chúng ta nấn ná lại đôi giờ nữa được mà.
Nàng lắc đầu và hôn nhẹ má Út:
- Không được, chị phải về ngay đây, đừng cãi chị giận sẽ từ biệt luôn bây
giờ. Đừng trẻ con nữa ông chồng bé bỏng của chị.
S uốt mấy đêm liền khuya nào Út Nhì cũng chèo xuồng ra chợ Vàm đón
Mỹ Phụng và đưa nhau ra khúc sông vắng để tâm tình ân ái.
Rồi một đêm Mỹ Phụng nói thì thầm bên tai Út:
- Bao ngày qua em đã cho chị biết thế nào là thứ hạnh phúc xác thịt gái
trai. Nhưng em với chị tuy có duyên mà không nợ nên đêm mai ta gặp nhau sẽ
là đêm cuối cùng.
Út muốn khóc:
- Hay là chị cho Út theo chị. Út nghèo tài sản chỉ có chiếc xuồng này thôi.
Út sẽ bỏ xuồng, bỏ bến sông, bỏ làng sẵn sàng theo chị đến bất cứ nơi nào.
Mỹ Phụng vuốt ve mái tóc rối bù của Út:
- Không được đâu, đời sống của chị và em khác nhau xa lắm, đôi bề cách
trở, không thể nào ở vĩnh viễn bên nhau mãi được. Chúng mình chỉ có bấy
nhiêu thôi. Đừng buồn chồng ơi.
Đêm sau trời đã nhá nhem tối bỗng có một cơn mưa nhỏ rơi xuống.
Khung cảnh làng quê càng trở nên mịt mờ vắng lặng.
Bữa nay chắc nước ngược hay sao mà xuồng chèo lâu quá vẫn chưa chịu
đến cửa Vàm. Khi đến được chỗ gánh hát thì tuồng đang diễn. Út cột thuyền
nhảy lên bờ đi thẳng vào cửa chợ. Lố nhố người xem hát, Út Nhì há hốc say sưa
ngắm Mỹ Phụng trong vai Chiêu Quân.
Út Nhì thấy Mỹ Phụng mê mãi hát dường như chẳng hề để ý gì đến cậu
ta. Gần vãn đêm hát, Út Nhì đi ra, xuống xuồng ngồi chờ trong lòng cảm thấy
buồn vô hạn. Lát sau Mỹ Phụng xuất hiện. Không chờ cho xuồng đi xa, nàng
lao tới ôm chầm lấy Út Nhì rủ rê cậu ta vào thú vui xác thịt như những đêm
trước.
Xong việc nàng khóc với Út:
www.vuilen.com 76
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
- Ân tình với em đêm nay nữa là xong, về sau em nên đi lấy vợ và xin
đừng mơ tưởng.
- Không, Út sẽ theo chị, Út không lấy vợ đâu, chị đã là vợ của Út rồi.
Nàng ủ dột:
- Biết là khó rời nhau, song duyên số đã vậy biết nói sao bây giờ. Thôi em
hãy nằm trong lòng chị, để chị hát ru cho mà ngủ.
Rồi nàng Mỹ Phụng nỉ non hát. Tiếng hát của nàng ngọt ngào dìu dặt khi
xa khi gần làm đôi mắt Út Nhì ríu lại và ngủ thiếp đi trong vòng tay mân mê êm
ái của người con gái...
Đến sáng hôm sau khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào mặt Út
Nhì làm cậu ta giật mình tỉnh giấc.
Ngó quanh không thấy Mỹ Phụng đâu, còn chiếc xuồng của cậu ta thì đậu
trên một bãi cạn chung quanh đầy mồ mã cái cao cái thấp lúp xúp lô nhô...
Hốt hoảng, Út Nhì ì ạch đẩy xuồng xuống mép nước chèo riết về cửa
Vàm. Gánh hát đã dọn đi trong đêm...
Ô ng cụ Út Nhì nay đã ngoài chín mươi, đang sống ở một trung tâm
nuôi dưỡng người già. Ông cụ kể chuyện về “mối tình xưa” xa lắc nào đó chẳng
rõ là thật hay hư. Đó là mối tình với một cô đào hát mơ hồ như truyện liêu trai
ma quái.
Buổi chiều buồn. Trên ghế đá ngoài sân trung tâm, ông ngồi một mình
với cái bóng hiu hắt. Đôi mắt hấp háy, mọng đỏ, ông nói:
- Từ đó tới giờ tôi không có vợ con, tôi sống thủy chung với một bóng
hình trong quá khứ. Nàng là người hay ma, tôi không xác định được, nhưng tôi
yêu nàng, tôi mong là có cơ hội được gặp lại nàng, Mỹ Phụng của riêng tôi...
T hằng Nhỏ dưới quê lên thi Đại học. Chỗ ở tạm vài ngày của nó là
xưởng sản xuất của chú nó. Chú nó là thợ chính của xưởng, đêm ngủ lại tại
www.vuilen.com 77
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
xưởng... làm bảo vệ luôn. Chủ là người bà con nên có phần ưu đãi chú nó. Dĩ
nhiên chuyện nó ngủ lại với chú nó cũng chẳng ai làm khó gì. Vài ngày thôi mà.
Vả lại đây là xưởng làm tay chân giả chớ có sản xuất hàng hóa gì mắc mỏ đâu
mà sợ mất cắp. Ai lại đi ăn cắp thứ “hàng hóa” đặc biệt này?
- Tối mình ngủ dưới này. Trải chiếu, giăng mùng là chui vô ngủ. - Chú nó
dặn.
- Thời tiết nóng nực. Chú có xài quạt không? - Thằng Nhỏ thấy căn
phòng ngột ngạt nên hỏi.
- Có chớ! Quạt trần kia kìa. Nè... mày ngủ đi nghen. Chú đi... nhậu một tí
rồi về.
Rồi chú nó lại dặn dò một lần nữa hết sức nghiêm túc:
- Ngủ thì cứ ngủ. Trên gác mèo chuột có chạy lục cục gì thì thây kệ
nghen.
- Bộ trên đó có nhiều mèo chuột hả chú?
- Tao dặn thì nghe. Đừng cãi! Giăng mùng đi rồi ngủ...
Chú nó đi nhậu. Mở quạt trần cho thằng cháu xong, ông chú bước ra
ngoài tiện tay khép cửa lại. Ông chú không dặn dò gì thêm nên thằng nhỏ cũng
ừ hử cho qua. Chuyện mèo chuột rượt đuổi nhau trên gác thây kệ. Miễn là nó
đừng mò xuống đây thôi. Ái cha! Đi tắm cái chớ.
Tắm xong, nằm đọc sách một lát. Thằng Nhỏ buồn ngủ liền. Dân quê mà!
Tám giờ tối là tắt đèn đi ngủ rồi. Mai thi thì thi, bài vở nó đã ôn nhuyễn rồi.
Chẳng cần dò lại.
Quạt trần xoay tỏa làn gió nhè nhẹ xuống mùng. Thằng Nhỏ nhắm mắt lại
một chút là ngủ khò. Giấc ngủ của thằng con trai mười tám tuổi đến rất lẹ, nó
ngủ thật sâu và ngáy ồ ồ như người ta cưa cây...
Nửa đêm rồi mà ông chú chưa về.
Thằng Nhỏ thức giấc đi tiểu thấy trống trải quá. Ông chú chắc đi hẹn hò
với bà nào chứ đi nhậu gì mà giờ này chưa về. Thằng Nhỏ lẩm bẩm.
- Làm như ổng nhậu cứng lắm vậy!
Nó ra sau nhà, đúng như ông chú nó nói. Trên gác có tiếng động nghe kỳ
cục lắm chứ không phải mèo chuột đuổi nhau đâu, nó đứng ngay chân cầu thang
lắng nghe...
- Cạch... cạch... cạch...!
Lát sau lại vẫn thứ âm thanh kỳ cục đó nhưng âm thanh đều nhau:
- Cạch... cạch... cạch!
www.vuilen.com 78
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Thằng nhỏ lấy làm lạ. Nó tò mò muốn biết mèo hay chuột... hay có tên
trộm nào mò vô trên gác. Nó đứng dưới chân cầu thang một hồi rồi quyết định
trở lại mùng chui vô. Chú nó đã dặn rồi, nó không dám cãi.
Nhưng thật sự nó rất khó ngủ lại.
- Cạch... cạch... cạch - Tiếng động nghe như một chuỗi âm thanh cách
khoảng nhau hình thành điệu nhạc mà nó nghe rất quen. Ở dưới quê nó có sinh
hoạt Đoàn, chơi văn nghệ ở Nhà văn hóa huyện nên cũng biết kha khá về âm
nhạc. À... điệu valse. Một lát sau tiếng động đó lại giống như điệu tango dồn
dập...
- Cái quái quỷ gì đây... chứ mèo chuột gì mà văn nghệ vậy?
Thằng nhỏ quyết định “khám phá” bí mật trên căn gác nhỏ tối tăm.
Nó vén mùng chui ra, bước nhè nhẹ đến chân cầu thang.
Rồi thì... Nó bước rất nhẹ lên từng bậc thang. Một tay cầm cái quẹt gas để
bất ngờ sẽ bật lên coi cái gì...
Tiếng cành cạch vẫn tiếp tục. Nó bước từng bước lên nhẹ nhàng êm ru...
Nhỏ thò đầu nhìn vô. Căn gác chất đầy hàng hóa đặc biệt. Từng đống chân giả,
từng đống tay giả xếp sát vách. Và ngay giữa căn sàn gác nó nhìn thấy hai cặp
chân giả đang di chuyển sát nhau, quấn quít, nhịp nhàng theo điệu valse và tiếng
khua cành cạch... vì vậy mà phát ra...
Nó không tin vào mắt mình nên bật quẹt ga.
Dĩ nhiên nó thấy rõ những gì trước mắt. Không chỉ hai cặp chân đang
nhảy nhót mà phía trên còn có hai cặp tay giả đang choàng qua nhau uốn éo, trữ
tình...
Thằng Nhỏ thất kinh hồn vía, kêu ú ớ rồi thụt lùi vội vã. Nó trật chân té
ngữa xuống đất may mà không sao. Tỉnh hồn, nó bước lẹ lại công tắc bật đèn
lên. Đèn vừa sáng thì nó nhìn thấy hai cặp chân đang di chuyển chầm chậm
xuống cầu thang căn gác nhỏ.
Thằng Nhỏ chỉ đủ thời gian hét một tiếng “M... a…” rồi tung cửa chạy.
Lúc đó hai cặp chân giả mới lăn long lóc xuống cầu thang. Sáng hôm sau, chú
nó mới về. Lượm hai cặp chân đem lên gác đặt vào chỗ cũ xong, chú nó mới
rầy:
- Tao đã dặn rồi mà mày mò lên gác 1àm gì? Làm người ta... mất hứng!
Lúc thằng Nhỏ thi xong, chú nó đưa ra bến xe về quê, nó mới dám hỏi:
- Trên gác chú ở có… ma đó!
- Ừ! Thì ma... - Chú nó đáp tỉnh queo.
- Ma có nhát chú không?
Chú nó không trả lời mà nói:
www.vuilen.com 79
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
- Lúc trước thì có. Sau này... quen! Hồi đào móng xây cái xưởng này
người ta phát hiện hai cái mộ có lẽ từ thời Tây lận. Bốc mộ lên thì có hai bộ
xương người. Có lẽ họ là một cặp tình nhân yêu nhau tha thiết. Lúc xưởng hoạt
động sản xuất chân tay giả thì hai người “sống với nhau” trên gác. Nhờ có chân
tay giả mà họ khiêu vũ với nhau tình tứ đó. Thôi! Về dưới đừng nói cho ai biết
nghen, chuyện tình cảm của người ta... đừng bàn tán gì hết!
www.vuilen.com 80
nguon tai.lieu . vn