Xem mẫu
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
TRẦM HƯƠNG
Phần 3
T rước khi ra khỏi nhà trọ, Lê Thanh còn nghe lão già cụt chân nhắc lại:
- Cậu hãy nhìn cái chân chỉ còn một cọng như cái chân tôi đây để mà tính
con đường tương lai của mình. Nên nhớ nắm lòng đều này: “Không ai được cái
gì vô điều kiện từ mẹ rừng cả. Mà vàng, trầm đều là sản phẩm của rừng không
thể tự tiện lấy đi mà được yên lành hòan toàn đâu…”.
Đi đã xa trên con đường rừng rồi mà Thanh vẫn còn nghe vang vọng
trong đầu câu nói ấy. Anh còn nhớ như in chuyện về cái chân bị mất của lão già.
Chính một lần đi lấy trầm hương ở cánh rừng này lão đã bị hổ vồ và may mắn
thoát được sau khi mất một chân trong miệng hổ đói, nhờ đã nhanh trí dùng con
dao trên tay mình chặt đứt cẳng chân con hổ đang ngoạm.
Đâu phải ai tìm được trầm đều phải hy sinh thân thể. Đã có khối người
làm giàu nhờ tìm được kỳ nam, trầm hương. Họ có sao đâu ngoài sự giàu sang
và đổi đời?
Vả lại, với Thanh chuyện tìm trầm để làm giàu không phải là mục đích
chính. Mà quan trọng hơn của anh là thực hiện lời nguyền của người cha quá cố.
Trước khi nhắm mắt, ông đã gọi Lê Thanh đến bên và dặn chỉ một mình anh
nghe thôi: “ Con phải nhớ, cả đời ba đã tiêu tốn bao công sức chỉ cho mỗi mục
đích là tìm cho ra một miếng trầm mà như lời ông nội con miêu tả lại, ông nội
con đã để vuột mất nó chỉ trong nháy mắt chỉ vì một mỹ nhân xuất hiện bất ngờ
khi ông con vừa tìm thấy trầm! Chính ba cũng vậy, sau hơn ba tháng canh
chừng gian khổ, ba sắp lấy được nó thì cũng bỗng bị hoa mắt ngã té từ trên cây
xuống gộp đá sâu, may mà không chết, chỉ bị hôn mê và sau đó bị bại liệt luôn,
không còn khả năng trở lại rừng nữa... Nhưng ba quyết phải thành công. Đời ba
làm chưa được thì tới phiên con. Con phải hứa với ba, phải tiếp tục con đường
của ba, nếu không thì ba sẽ mãi mãi làm oan hồn, không thể siêu thoát...”.
Lê Thanh lao vào cái nghiệp đi tìm trầm không phải vì để làm giàu, mà vì
chính lời ước nguyện của cha. Vả lại, chẳng biết phải do ám ảnh lời ước nguyện
hay nguyên do nào khác, mà những lúc gần đây Thanh lại nghe niềm đam mê đi
tìm trầm trong người cháy bỏng lên hơn bao giờ hết. Anh đã thề với lòng rằng
phải tìm cho bằng được trầm hương mà không phải đánh đổi bất cứ thứ gì!
Soát lại túi thức ăn mang theo, Thanh khá yên tâm, bởi với lượng thức ăn
này một mình anh thừa khả năng sống hơn một tuần giữa rừng. Cũng giống như
lần trước, Lê Thanh không cần sự trợ giúp của ai, sẽ một mình lặng lẽ tìm kiếm
và nhận mọi nguy hiểm chỉ với đôi tay và ý chí của mình. Anh nhớ lời cha anh
đã nói lúc ông còn làm nghề đi rừng: “Tìm trầm hương là thử thách cái cơ
www.vuilen.com 34
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
duyên của mỗi người. Vậy đi tìm trầm thì tốt nhất là đi một mình. Có duyên thì
vận may sẽ tới...”.
Đã sống qua một tuần trong chốn thâm u này mà cơ may chưa tới, nên
hôm nay bắt đầu tuần thứ hai Thanh có vẻ tự tinh hơn, anh vừa tìm chỗ mắc
võng nghỉ chân vừa lâm râm khấn vái vong hồn cha: “Con sẽ thực hiện được
ước nguyện của cha, cha yên tâm đi. Trước sau gì con cũng thành công!”.
Những lời khấn vái như thế này đồng thời là những lời tự động viên của
Thanh. Anh luôn muốn làm như vậy mỗi khi mệt mỏi, chán nản...
- Chào người anh em trẻ!
Câu chào của ai đó làm cho Lê Thanh giật mình quay lại. Một lão già
người thượng quẩy chiếc gùy trên lưng, đang đi từ một con đường nhỏ băng ra.
Họ chẳng quen nhau, nhưng thường người đi hay chào hỏi nhau nếu bất chợt
gặp nhau giữa rừng.
- Dạ, chào già... ông cũng đi săn?
Ông lão cười nhe ra hai cái răng còn lại chổng trơ trên hàng nướu thâm
xì:
- Anh trẻ đi săn gì? Có giống già đi tìm con tra trả hay không?
(Thanh đã có nghe về con chim gọi là tra trả này, nó là loài chim chuyên
bám theo các loại thú dữ như cọp, beo để kêu lên mỗi khi loài ác thú xuất hiện.
Người đi rừng thường bảo loài chim đó giống như loài chim báo bão ngoài biển
khơi. Nó là loài cứu tinh của con người!)
Anh hỏi thăm:
- Rừng này có ông hổ nào có loài chim đó?
Lão già vẻ sợ hãi:
- Đây là hang ổ của chúng, sao lại không có! Mà sao anh trẻ đi một mình
và không mang theo cái cây bùm bùm?
Biết ông già hỏi đến súng, Thanh cười đáp:
- Cháu không đi tìm ông hổ thì đem súng theo làm gì già ơi! Hổ sẽ không
hại người khi người không tìm đến chúng phải không?
Lão già thượng rùn vai:
- Người ta nói vậy, chớ ở đây người đi rẩy, lên nương bị “ông” hạ hoài.
Phải nói là không có ý săn hổ, nhưng có tiền kiếp thâm thù với hổ, thì cũng bị
“ông” sát khi gặp mặt.
- Vậy già đi tìm chim tra trả để làm gì?
- À, già tìm cho Thần Hương. Thần ra lệnh đi tìm, bảo chim mau về đây,
mang ông hổ cùng về, để giúp thần đuổi bọn xấu đi!
www.vuilen.com 35
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Lê Thanh ngạc nhiên:
- Thần Hương là ai? Có phải là Thần Trầm hay không?
Nghe Thanh nói, già thượng hoảng hốt:
- Đừng nói tên đó ra!
- Tên nào?
Lão hạ thấp giọng như sợ có người nghe:
- Ở đây không ai gọi là trầm hương cả, mà phải gọi là Thần Hương!
Lê Thanh càng tò mò thêm:
- Sao lại có Thần Hương?
Thấy anh chàng quá lờ mờ, già thượng phải nói rõ hơn:
- Lâu nay nhiều người đổ xô về đi tìm trầm, họ tận dụng chặt phá không
chừa cây già đến cây con. Chỉ có những có những loài trầm hóa kiếp rồi mới
thoát nạn, nhưng các vị ấy đã nổi giận!
Chạm vào đúng mục đích của mình, Thanh hỏi tới:
- Sao lại gọi là trầm đã hóa kiếp?
- Thì… trầm đã hiển linh, đã không còn là trầm mà bất cứ ai cũng có thể
nhìn thấy.
- Thì ra là thế!
Lê Thanh nhớ lại những chi tiết về cái chết của ông nội, rồi tai nạn của
cha, anh liên tưởng đến điều mà già thượng vừa kể. Anh hỏi lại:
- Trầm đó có lấy được không?
- Trầm nào?
- Trầm hiển linh ấy!
Lão già nhẹ lắc đầu:
- Đừng hòng.
Ông ta đáp xong đưa mắt nhìn Lê Thanh ra vẻ ái ngại. Rồi lặng lẽ bỏ đi
mà chẳng nói thêm một lời nào...
Anh chàng định gọi lại, nhưng nghĩ sao lại thôi. Đợi lão kia đi xa rồi
Thanh mới rẽ về một hướng khác, nơi mà hôm trước anh đã từng đi qua, mà
cũng là địa điểm mà theo lời chỉ dẫn của cha, ông đã từng ở đó lâu ngày và đã
tìm được dấu vết của trầm hương.
Đến xế chiều hôm đó, chợt có một cơn mưa lớn. Lê Thanh đã thủ sẵn mọi
thứ, nên chỉ trong vòng 5 phút anh đã mắc được chiếc võng treo lơ lững giữa hai
nhánh cây và có cả tấm bạt che mưa.
www.vuilen.com 36
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Mưa ở rừng có khi kéo dài cả ngày, nhưng cũng có những cơn mưa chỉ ồ
lên một chút rồi ngừng, như cơn mưa hôm nay. Mưa tạnh, nhìn đồng hồ thì đã
quá giờ, nên Lê Thanh quyết định ngủ lại, sáng mai sẽ đi tiếp. Theo anh nhẩm
tính thì đã sắp đến địa điếm có ghi dấu của cha và ông nội, Thanh yên tâm chờ
đêm xuống...
Giật mình tỉnh giấc bởi mùi hương nức mũi, Lê Thanh nhìn xung quanh
một lượt, nhận ra mình vẫn nằm yên trên võng treo giữa hai thân cây. Ánh trăng
trên đỉnh đầu sáng trong tỏa khắp khu rừng, mà bằng mắt thường cũng nhìn thấy
vạn vật như đang lay động theo từng cơn gió. Đêm rừng đẹp lạ thường!
Và còn đẹp hơn khi Thanh chợt nhìn xuống gốc cây và bắt gặp một người
con gái đang đứng co ro, mái tóc xõa tung bay theo gió...
- Cô là…?
Thanh hỏi rất khẽ, nhưng cô gái đứng dưới vẫn nghe, cô không nhìn lên,
thốt lời:
- Thật vô tình, mình nằm ngủ ấm áp như thế, để người khác lạnh cóng cả
người…
Trước hoàn cảnh bất ngờ, Lê Thanh lúng túng:
- Cô là… là ai vậy? Tại sao nửa đêm lại ở đây? Cô là…
- Hỏi gì mà lắm thế? Không kịp để cho người ta trả lời!
- Nhưng... cô là...
- Là người thiếu lịch sự, ngồi trên cao nói chuyện với một người đang sắp
chết vì lạnh dưới này, coi được lắm sao!
Bây giờ Lê Thanh mới nhớ ra, anh chuẩn bị bước xuống thì đã nghe nàng
ta cười khúc khích:
- Thôi, để người ta lên!
Nói xong, cô này thoăn thoắt leo lên, còn giỏi hơn là Thanh lúc leo lên
ban chiều.
- Cô biết leo cây?
- Nếu không tập leo thì đã bị hổ ăn thịt từ đầu hôm rồi. Vừa rồi... chỉ vì
ngại nên... người ta mới còn đứng đây, chớ còn mùi hổ đang rất gần đây.
Vừa lúc ấy Thanh nghe tiếng chim tra trả kêu lên liên hồi. Dấu hiệu có hổ
đến gần!
Không còn kịp suy nghĩ, Thanh đưa tay kéo cô nàng lạ mặt lên ngay cùng
chung võng với mình. Cũng may dây võng khá chắc nên hai người ngồi vẫn an
toàn. Tuy vậy Thanh vẫn nói:
- Hay để tôi qua cành cây ngồi, cô nằm nghỉ...
www.vuilen.com 37
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Cô gái liếc nhìn rất sắc:
- Lịch sự có thừa, đúng là người thành phố!
Bây giờ Thanh mới kịp nhìn kỹ cô gái, bất chợt anh giật mình, bởi sắc
đẹp lạ thường của cô nàng!
- Cô là...
- Lại hỏi nữa! Hay Ià không muốn cho người ta chung võng?
- À không, tôi chỉ...
Có thể thông cảm cho sự lúng túng của anh chàng, nên nàng ta nói, giọng
khác hẳn nãy giờ:
- Em theo đoàn đi săn hổ, bị hổ rượt nên lạc đường.
- À, thì ra...
- Còn anh, sao lại chọn rừng già đầy hiểm nguy này nằm ngủ, hay là
muốn làm bạn với thú dữ?
- Cô hiểu như thế cũng không sai.
Bây giờ đã xác định hương thơm lừng nãy giờ là do từ thân thể cô gái
phát ra, Thanh đột ngột đưa mũi dí sát vào mái tóc nàng ta và hỏi:
- Có phải cô ướp hương trầm?
Cô gái nhìn sâu vào mắt Thanh:
- Anh không thích?
Lê Thanh hít một hơi dài:
- Chỉ vì mùi hương này mà tôi nguyện gắn cuộc đời mình với chốn này.
Nàng chau mày:
- Anh đi tìm trầm?
Thanh không giấu:
- Tôi không chuyên nghiệp, nhưng vẫn là người tìm trầm hương. Mà như
vậy thì có gì không nên chăng?
Nàng nhẹ lắc đầu:
- Đâu có sao. Miễn là...
Nàng có vẻ như muốn tránh không muốn nói chuyện đó, nên lảng sang
chuyện khác:
- Anh có biết là vùng này có hổ?
- Có. Tôi có nghe ông già thượng nói lúc chiều. Cô cũng biết?
- Không, em bị lạc đường... cũng may có anh. Anh là...?
www.vuilen.com 38
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Lê Thanh chợt nhớ ra:
- Nãy giờ quên không giới thiệu, tôi là Lê Thanh. Còn cô?
- Lệ Hương.
Lúc ấy chợt có một tiếng gầm thật lớn. Có lẽ lũ hổ đang đến gần.
Lệ Hương vội ôm chặt lấy Thanh, người run run lên nhè nhẹ. Mặc dù
cũng sợ, nhưng có hơi ấm của cô nàng, đồng thời hương thơm lạ thường cứ phả
vào mũi, đã làm cho anh như ngất ngây, quên cả loài mãnh thú đang rình rập
dưới kia.
Một con hổ thật to đi thẳng về chỗ hai người. Cách khoảng hơn chục
bước chân, bỗng nó dừng lại, nghểnh cổ lên nhìn và rõ ràng hai cánh mũi nó
phập phổng như ngửi hương thơm kỳ lạ đó vào buồng phổi.
Vài mươi giây trôi qua, rồi bỗng dưng con hổ quỳ phục xuống như một
người đang quỳ gối! Mắt nó hướng chỗ hai người như chờ đợi...
Lê Thanh muốn tiếp tục theo dõi động tĩnh của con hổ, nhưng vòng tay
của cô nàng ghì chặt cổ anh xuống. Giọng cô thật khẽ:
- Em sợ... hãy ôm chặt vào... nữa... vào nữa...
Trời đất như quay cuồng, đảo lộn... Lê Thanh dần dần có cảm giác như
toàn thân mình nóng ran lên, đôi mắt muốn mở ra mà sao không tài nào mở
được.
Chừng như có bàn tay ai đó lùa vào ngực anh và vuốt nhẹ xuống. Cái
vuốt tay đến đâu người anh run lên đến đó...
- Nè, cái anh trẻ ơi! Làm gì mà giờ này còn nằm trên võng vậy?
Lão già thượng gọi ba bốn lần vẫn chẳng thấy động đậy, nên lầu bầu:
- Mặt trời đã đứng bóng rồi, sao vẫn còn ngủ...
Linh tính như báo điều chẳng lành, lão đặt gùy xuống rồi leo lên cây. Phát
hiện Lê Thanh đang nằm bất động hai mắt nhắm nghiền, lão kêu lên:
- Anh trẻ sao vậy?
Vẫn không có phản ứng, lão đưa tay sờ lên trán rồi lên mũi và hoảng hốt:
- Không xong rồi! Trúng gió rừng rồi!
Khó khăn lắm lão mới mở được võng đưa Thanh xuống. Anh chàng đã
ngất lịm từ lúc nào rồi, người lạnh như băng. Có điều lạ là dù không biết gì,
nhưng hai bàn tay anh chàng vẫn ôm ghì lấy khúc gỗ được đẽo gọt giống như
một hình nhân, một mỹ nữ! Lạ hơn nữa, hương thơm phát ra từ khúc gỗ đẽo làm
cho lão thượng phải ngẩn ngơ. Lão lẩm bẩm:
- Trầm hương! Thần hương!
www.vuilen.com 39
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Lão chợt nhìn ra sau, thấy con hổ vẫn quỳ ở đó, thì thật nhanh, lão chấp
tay lại, đọc lầm thầm gì đó trong miệng.
Con hổ hiền khô, nó từ từ đứng lên rồi đi biến vào rừng cây.
Cất tiếng hú mấy hồi dài... lát sau người làng của lão thượng tới bốn, năm
người nữa. Lão bảo họ khiêng Thanh về bản. Để mọi người không nhìn thấy,
lão khéo léo lấy áo choàng của Thanh quấn chặt anh lại, nhét pho tượng vào
trong đó.
Lão tỏ ra vô cùng cung kính khúc gỗ trầm. Gần như không dám chạm
mạnh vào.
Về đến bản, nhờ có thuốc gia truyền, đồng thời chừng như đoán được căn
bệnh của Thanh, nên đến tối hôm đó thì Thanh tỉnh lại.
Vừa tỉnh, anh đã bật dậy hỏi ngay:
- Nàng đâu?
Lão già thượng ngạc nhiên:
- Nàng nào?
Chợt nhận ra trong tay mình có pho tượng gỗ trầm, đến phiên Thanh ngơ
ngác:
- Cái này... ở đâu vậy?
- Thì của cậu. Lúc tôi leo lên võng thì thấy cậu bị ngất mà trong tay vẫn
còn ôm chặt lấy pho tượng này. Chẳng của cậu thì của ai?
Lê Thanh nhớ lại chuyện hôm qua. Anh lẩm bẩm:
- Thì ra...
- Cậu nói gì?
- À, không. Cháu chỉ...
Thanh săm soi pho tượng thật kỹ, hương thơm từ đó phát ra nức mũi,
chẳng khác mùi hương của cô gái lạ đêm qua.
- Hay là…?
Anh quay sang lão thượng, hỏi:
- Có một đoàn đi săn ở gần đây phải không?
Lão già lắc đầu:
- Đây là vùng cấm săn bắn, mà cũng đã lâu chẳng hề nghe thấy cuộc đi
săn nào.
Thanh muốn kể lại chuyện cô gái, nhưng lưỡng lự một lúc rồi thôi. Anh
chỉ nói:
www.vuilen.com 40
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
- Cháu muốn nghỉ nhờ ở đây đến sáng mai.
Lão già thượng thật lòng:
- Anh trẻ muốn ở bao lâu cũng được. Bởi vì già này có hứa với Thần
Hương hể ai là bạn thì sẽ bảo vệ tới cùng.
- Nhưng cháu đâu phải là bạn?
Chỉ pho tượng gỗ, lão nói:
- Pho tượng này theo lão biết thì đã ở trong hang gió từ mấy chục năm
rồi, không một ai lấy được. Theo truyền thuyết thì tượng này do một người đi
tìm trầm, khi bị kẹt dưới hang không lên được, đã bỏ ra mấy tháng trời mới tạc
xong pho tượng này bằng chính khúc gỗ trầm do mình tìm được. Tạc xong
tượng thì ông ta chết. Hiện nay xương cốt trong Hang Gió. Hang quá hiểm trở,
không một ai xuống đó được. Vậy anh trẻ có được pho tượng này chắc là… có
điều gì đó thiêng lắm…
Thanh nhớ lại có lần cha mình đã muốn kể rõ về cái chết của ông nội đi
lấy được trầm thì bị rơi xuống vực. Rồi thôi, không kể nữa… có thể xác chết
trong hang gió đúng là ông nội của anh? Ông đã chết thảm và đầy bí ẩn như thế,
chớ không như lời kể của cha. Giờ đây kết nối câu chuyện của ông già thượng,
Thanh bắt đầu hiểu ra…
Nhưng tại sao anh có được pho tượng này, nếu không do cô gái lạ hồi
đêm? Thanh khẩn thiết van nài lão già:
- Cháu có liên quan đến người bỏ xác trong hang gió mà lão vừa nhắc tới
đó. Cháu muốn biết có phải lúc sáng lão nói về cây trầm hương hiển linh có liên
quan đến tượng này?
Có lẽ muốn giấu, nhưng thấy thái độ thành khẩn của Thanh, nhất là khi
nghe anh nói mình là cháu của bộ hài cốt trong hang, lão trầm ngâm một lúc rồi
nhẹ giọng kể:
- Chuyện này già đã thề dưới hang gió là không nói cho ai biết. Nhưng
đến nay có lẽ già cũng phải phá lệ thôi. Hồi đó, có lẽ cũng ngót 20 năm rồi, già
mạo hiểm đuổi theo một con chồn bị thương chạy vào hang gió và bị lọt xuống
hang, ở đó già tình cờ gặp một bộ xương tay còn ôm pho tượng trầm tỏa hương
này. Trên vách hang có mấy hàng chữ viết bằng máu đã sẩm màu, ghi lại ý
nguyện của người đó trước khi chết...
Không đợi lão kể hết, Thanh chen ngang:
- Viết gì vậy?
Lão kể tiếp:
- Người ấy dặn con cháu không nên tìm lấy trầm hương nơi này nữa, bởi
đây là trầm thiêng. Bởi nó quá thiêng nên ai tìm thấy nó đều chịu nhiều bất trắc.
Cũng như người đó, tiết lộ rằng trong lúc đốn trầm đã vô tình gây thương tích
www.vuilen.com 41
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
và để lại máu thấm vào thân trầm hương. Mà dân rừng ở đây ai cũng đều biết,
một khi máu người thắm vào trầm thì khúc trầm đó sẽ... thành tinh!
Lão kể tới đây thì lạc hẳn giọng, liếc nhìn pho tượng gỗ trầm, lộ vẻ sợ
sệt…
Lê Thanh xiết chặt pho tượng vào lòng, anh quay qua chỗ khác, nói chỉ
mình nghe:
- Đúng cô nàng ấy là...
Lão già thượng hỏi:
- Cậu nói gì?
- Dạ... không có gì.
L ê Thanh về thành phố mang theo cả pho tượng trầm hương. Về nhà,
anh lục tìm trong tủ sách cha để lại, thật bất ngờ, anh bắt gặp một quyển sổ tay
mà trong đó có những dòng mà do chính tay cha anh ghi lại:
“ Tôi hai lần trở lại chỗ Hang Gió, cố tìm cách thâm nhập vào hang để
đưa xác cha về, nhưng lần nào cũng thất bại. Tôi đã giấu không kể hết sự thật về
cái chết của ông nội thằng Lê Thanh cho nó nghe, chỉ sợ nó sau này lặp lại điều
mà ông nội nó phạm phải. Kể cả tôi, suốt gần mười năm tìm trầm chưa bao giờ
tôi dám nghĩ chuyện trở lại Hang Gió lần nữa, mặc dù cho đến hôm nay hài cốt
cha tôi vẫn chưa đem về được...”.
Thế là rõ, những gì ở Hang Gió có liên hệ trực tiếp tới nhà anh. Đặc biệt
là pho tượng gỗ trầm này…
Kể từ hôm trở về nhà Thanh đặt pho tượng lên trên đầu tủ ngay trong
phòng mình. Nhưng ngay đêm đầu tiên, giữa giấc ngủ, anh phải giật mình bật
dậy nhiều lần, bởi cứ khi nào nhắm mắt là y như rằng có một thứ ánh sáng xanh
kỳ lạ phát ra từ pho tuợng!
Cứ ngỡ là do mình đi xa mới về còn mệt nên bị tình trạng như vậy.
Nhưng đến đêm thứ hai, thứ ba vẫn xảy những chuyện giống như thế. Điều này
đã làm cho Thanh bắt đầu lo ngại.
Tới ngày thứ năm Thanh chuyển bức tượng ra phòng khách, nơi có tủ thờ
ông nội và cha. Tượng được để trang trọng trong một hộp kính, đặt trên một tủ
thờ riêng.
www.vuilen.com 42
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Đêm đó quả nhiên những cơn ác mộng không xảy ra nữa. Lê Thanh ngủ
yên tới sáng.
Nhưng có một điều lạ thường đã xảy ra vào sáng sớm hôm đó! Vừa bước
ra phòng khách, Thanh đã sững sờ trước một bộ hài cốt đặt ngay dưới chân bàn
thờ.
Trong nhà chỉ một mình Lê Thanh sống, lúc ngủ cửa nẻo đều đóng kín,
khóa chặt. Như vậy nhất khoát không phải do ai mang bộ xương vào nhà...
Lúc xem kỹ lại bộ hài cốt, Thanh phát hiện ở xương cổ còn có một thẻ bài
bằng kim loại, trên dó ghi rõ danh tính là Lê Văn Hạo. Đó chính là ông nội của
Lê Thanh!
L ê Thanh sống yên ổn với bức tượng gỗ trong nhà. Còn hài cốt ông nội
thì anh mai táng ngay vườn sau nhà.
Cuối năm đó Thanh có ý định lấy vợ. Cô gái anh dự tính lấy tuy không
phải do mối tình lãng mạn, nồng thắm... Tuy nhiên, do có người mai mối, đồng
thời Thanh cũng muốn có người tiếp tay lo chuyện nhà nên Thanh đồng ý,
chuẩn bị chọn ngày làm lễ hỏi.
Nhưng thật lạ lùng, nửa đêm hôm đó bỗng nhiên những bát nhang đặt
trên bàn thờ bốc cháy dữ dội. Khi Thanh phát hiện chạy ra thì lạ hơn nữa, cái
hộp kính bao pho tượng trầm bỗng nổ to và vỡ ra từng mảnh. Thứ ánh sáng
xanh hôm trước lóe lên rất lâu!
Như được báo trước một điều gì đó, tự nhiên Thanh đổi ý, hủy lễ hỏi sáng
ngày mai. Dù bị khá nhiều rắc rối ngay sau đó, nhưng Thanh cam chịu, không
hối tiếc điều gì…
Và cũng lạ lùng hơn, kể từ hôm ấy, nếu Lê Thanh đóng cửa ở trong nhà
thì không có việc gì, trái lại nếu anh ra đường và có quan hệ với ai là nữ giới, thì
y như rằng bàn thờ tổ tiên nhà anh bốc cháy! Mỗi lần như vậy thì pho tượng
cũng phát ra lửa xanh kỳ lạ, rồi tự nhiên mùi hương nức mũi cũng biến mất.
Hiểu điều đó, nên kể từ đó Thanh chỉ đóng cửa và luôn nhang khói đều
đặn cho cả pho tượng trầm hương.
Về sau, người ta đồn rằng cậu Lê Thanh có quan hệ với hồn ma hay một
người con gái nào đó trong nhà mình. Cô ta chỉ xuất hiện vào ban đêm và mỗi
khi xuất hiện thì mùi hương lạ thường lan tỏa khắp xóm.
www.vuilen.com 43
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Hư thực ra sao, chỉ có Lê Thanh mới biết...
Chỉ có điều là hàng chục năm sau vẫn chẳng thấy anh chàng lấy vợ. Vậy
mà ngôi nhà anh ta ở lúc nào cũng như tràn đầy hạnh phúc…
T iếng khóc than kể lể của vợ càng làm cho Ba Hoành bực bội thêm.
Gần một giờ đồng hồ, Ba Hoành ngồi lặng im trên ghế ngồi hút thuốc liên tục,
cố làm át đi cái mùi dầu gió xanh sực nức căn phòng, cái mùi làm ông muốn ói.
Ông không thèm trả lời tiếng nào.
- Bây giờ ông thấy tôi đau ốm rồi ông muốn bỏ luôn phải không? Tôi biết
mà, ông đâu cần tôi nữa. Tôi mà chết sớm giờ nào ông mừng giờ nấy, cho khỏi
vướng bận. Mặc tình cho ông đi nhậu nhẹt. Rồi hết con này đến con kia… Ông
muốn phá cho nát cái nhà này ông mới vừa ý mà.
Không thể chịu đựng được nữa, Ba Hoành chầm chậm quay qua nhìn
thẳng vào mặt vợ:
- Tôi hỏi bà, bà có để yên cho tôi nghỉ ngơi chút nào không? Từ lúc đi
làm về tới giờ bà luôn miệng bao lâu rồi bà biết không? Vậy mà biểu người ta
đừng chán. Vợ con gì... Cái này là cái nhà hay địa ngục?
Như được châm thêm dầu, cái dai dẳng của bà vợ lại tiếp tục cất cao lên:
- Tui biết ông chán cái nhà này lắm rồi. Địa ngục mà. Tui biết ông muốn
đi lại chỗ con đó thôi. Ông có giỏi thì đi đi…
Bà vợ lại tiếp tục khóc lóc, tru tréo, than van:
- Chẳng thà ông nói một tiếng đi, ông nói ông không cần tui nữa đi, rồi
tui để ông đi luôn với con ngựa cái đó. Tui bịnh hoạn như vầy mà ông không
thèm chăm sóc, lại đi lo lắng cho con đó. Đây nè, tui chuẩn bị thuốc ngủ rồi nè,
chút nữa tui uống tui chết cho ông vừa lòng...
“Lại bổn cũ” - Ba Hoành nghĩ thầm. Từ lúc bệnh đến nay bà vợ cứ làm
ông khổ sở suốt ngày đêm. Hết khóc lóc rồi lại ghen tuông, hết ghen tuông rồi
lại đòi chết, đến nỗi ông không muốn về nhà. Mà càng không về thì mỗi lần về
còn khó chịu hơn gấp bội.
- Trời ơi là trời! Sao cái số tui khổ vầy nè. Chồng ơi là chồng...
Bà vợ khóc rống lên. Sức chịu đựng có hạn, Ba Hoành đứng dậy:
- Tui nói thiệt với bà tui bỏ đi bây giờ đó. Bà có im không?
- Tui không im, ông làm gì tui? Ông có ngon ông đi. Ông đi thử coi. Ông
đi là tui chết liền đó. Ông đừng có ác đức quá vậy. Cái con ngựa cái đó nó cho
www.vuilen.com 44
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
ông ăn bùa mê thuốc lú gì mà ông ngu dữ vậy. Già hai thứ tóc rồi mà cón mê
gái…
Ba Hoành bực bội mở cửa phòng. Bà vợ chửi với theo:
- Thứ đàn ông ngu. Thứ đàn ông không biết điều. Tui mà chết tui cũng
báo ông suốt đời...
“Rầm”. Tiếng cánh cửa dập mạnh.
Bà vợ cảm thấy đau khổ cùng cực. Bà cũng biết tánh lăng nhăng của ông
từ trước đến nay. Bà cũng đã nhiều lần ghen tuông đủ kiểu. Rồi đâu lại vào đó.
Hết con này, lại đến con khác. Nhưng lần này ông có vẻ mê say con nhỏ này
lắm. Đầu tiên nó gặp ông với tư cách là đối tác làm ăn. Vậy mà… Bây giờ lại là
lúc bà bệnh hoạn, không đi ra ngoài được. Tức quá, bà cảm thấy khó thở.
Bà nghe tiếng chân chồng trong phòng khách. Có tiếng chuông điện thoại
di động reo vang.
- Ok. Ok. Tới liền.
Rồi tiếng mở cửa, tiếng mở cổng, tiếng xe ra khỏi nhà...
B a Hoành thức dậy nhìn đồng hồ. Còn sớm. Ông nhìn qua người đàn
bà ngủ say nằm kế bên. Đàn bà đẹp lúc ngủ càng đẹp hơn. Ông công nhận trên
đời này có những người đàn bà vừa đẹp lại vừa khéo léo lạ lùng. Họ có khả
năng dễ dàng làm hài lòng đàn ông trong giao tiếp, quan hệ và cả trên giường.
Bà Loan là một trong những người như vậy mà trời đã trao cho ông. Từ lúc có
bà Loan đến nay ông nâng niu, chăm sóc, cưng chiều. Bù lại, Loan cũng đã giúp
ông thành công trong nhiều phi vụ khó khăn và thỏa mãn “chất đàn ông” của
ông. Vì vậy mà họ lại càng gắn bó nhau hơn, trước con mắt ghen tỵ của nhiều
người khác, đa số là bạn bè làm ăn của ông.
Có tiếng chuông điện thoại.
Người nhà báo ở nhà có việc quan trọng mời ông về gấp. Ba Hoành cười
mỉm. Lại là chiêu cũ. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu bà đã ngất xỉu, điện
thoại gọi ông về. Rồi đâu cũng vào đó, lại tiếp tục chuỗi dài khóc than, kể lể. Ba
Hoành cảm thấy quá ngán ngẩm.
Ba Hoành cúi xuống hôn làm bà Loan chợt tỉnh:
- Anh đi sớm vậy.
- Ừ. Có một số công việc. Anh đi nghe. Có gì phôn cho anh.
www.vuilen.com 45
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Bà Loan cười, nhắm mắt định ngủ tiếp nhưng không ngủ được nữa. Bà
bước khỏi giường đi vào phòng vệ sinh.
Đây là ngôi biệt thự nhỏ xinh xắn mà Ba Hoành mua để làm tổ uyên ương
cho hai người. Ngôi nhà nằm trong một con đường nhỏ và vắng lặng nên hết
sức yên tĩnh. Lúc nào cần hẹn hò là họ đến với nhau tại đây. Nhớ tới Ba Hoành,
bà Loan chợt mỉm cười. Đó là người đàn ông thành đạt với cái lối làm ăn nửa
như chân chất nhà quê, nửa như gian xảo thành thị. Chính vì vậy mà khối người
vừa muốn làm ăn với anh lại vừa e ngại, sợ hãi.
Nhưng với bà Loan thì Ba Hoành hiện ra với tư cách là một người đàn
ông có nhiều ưu điểm dành cho đàn bà. Thứ nhất là có nhiều tiền. Điều quan
trọng này giúp cho cuộc tình không bị những khó khăn đời thường chi phối.
Thứ hai là không lệ thuộc gia đình. Bà Loan biết Ba Hoành sống rất gia trưởng
trong gia đình với người vợ vừa già vừa nhà quê, lại bệnh hoạn. Bất cứ khi nào
Hoành cũng có thể ra khỏi nhà hú hí. Thứ ba là sung sức. Người đàn ông ở tuổi
này mà tràn đầy sức lực như Ba Hoành không phải là nhiều. Ba Hoành hùng
hục đưa bà lên mây. Bà nhiệt liệt hưởng ứng và đáp trả. Trong chuyện này thì
chưa biết ai thua ai. Bà Loan cười thích thú.
Bỗng cửa phòng vệ sinh xịt mở. Bà Loan quay lại nhìn, không có ai. Một
làn gió lạnh buốt thổi vào. Bà Loan rùng mình cảm thấy nổi gai khắp người.
Sao cửa phòng lại mở? Ngôi nhà này không bao giờ có người nào khác
ngoài hai người. Chắc là tại gió đây. Bà Loan bước ra đóng cửa lại. Nhưng khi
cửa sập lại thì bà Loan cảm thấy hình như có ai đang đi tới đi lui trong phòng
khách. Không lẽ Ba Hoành trở lại. Không đời nào mà ông lại để yên cho bà khi
bắt gặp bà đang trong nhà tắm. Bà Loan mỉm cười. Đàn ông gì mà hễ nhìn thấy
là ào ào nhào tới cho bằng được, làm người ta thích muốn chết.
Nhưng không phải ông thì là ai? Ăn trộm? Không lẽ lúc đi ông Ba Hoành
lại quên đóng cổng?
Bà nhìn quanh trong phòng tắm, không có gì có thể tạm làm vũ khí được.
À đây! Bên ngoài cửa có dựng cây chổi bông cỏ. Bà Loan cầm chổi đi rón rén.
Phòng ngủ không có gì. Chắc chắn là ở phòng khách. Bà nhẹ nhàng mở cửa
phòng ngủ ra nhìn phòng khách. Không thấy gì. Bà bước hẳn ra. Cũng không
thấy gì.
Chắc tại mình mệt quá đây mà. Cũng tại ông Ba Hoành. Không biết hồi
tối này nhậu ở đâu cho dữ rồi về quần người ta tới gần sáng. Mệt muốn chết. Bà
quay vào phòng ngủ thay quần áo để đi về.
“Rằm”.
Cửa nhà tắm sập mạnh. Tim bà Loan đập thình thịch. Bà thấy sợ, vội vã
bước ra ngoài.
“Rầm”.
www.vuilen.com 46
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Khi bà Loan chuẩn bị khóa cửa ngoài thì phòng ngủ lại bật ra rồi đóng
vào thật mạnh. Qua cửa kính bà Loan thấy hình như có một bóng người bay
loáng thoáng trong nhà. Ma? Bà luống cuống khóa cửa. Hình như có tiếng gì
trong nhà. Tiếng cười. Không, tiếng khóc. Không, tiếng rên. Nghe không rõ
nhưng có một thứ tiếng gì đó nghe âm u lắm.
Bà Loan hối hả chạy ra, lập cập khóa cổng, ra đường đón taxi...
Ô ng Ba Hoành ngồi im lìm trong nhà tang lễ. Chiếc áo tang trắng bay
phần phật theo chiều quay của cái quạt máy gắn trên tường.
Bây giờ là buổi trưa nên chẳng có khách viếng, hơn nữa đa số đã đến chia
buồn từ hôm qua. Dòng họ bà con của ông bà không ai thân thích ở thành phố
này nên cũng chẳng có người ở đây. Chỉ có ông và vài ba người làm của gia
đình đang ngồi tụm ở góc kia.
Như vậy bà đã ra đi thật rồi. Khi ông về đến nhà thì mọi chuyện gần như
đã kết thúc. Bà tự tử bằng thuốc ngủ, cái chai còn để trên bàn đầu giường.
Ông trả lời như cái máy những câu hỏi của Cảnh sát với ánh mắt ngơ
ngác vô hồn:
- Trước đây bà có ý định tự tử không?
- Có. Nhất là khoảng thời gian sau này, lúc bà bệnh nặng và không thể
chữa khỏi.
- Theo ông thì vì sao bà tự tử?
- Bà thường nói bà không muốn sống mà bệnh hoạn hành hạ. Bà muốn
yên thân.
- Thuốc ngủ ở đâu bà có nhiều vậy?
- Tôi không biết. Bác sĩ khám bệnh cho toa, người làm đi mua thuốc. Có
lẽ bà để dành nhiều lần.
Sau một buổi kiểm tra thì mọi người cũng xác nhận là bà Ba Hoành chết
vì tự tử bằng thuốc ngủ do ám ảnh bệnh hoạn, không liên quan đến ai.
Bây giờ ngồi đây ông cũng thấy thương bà, dù gì cũng mấy mươi năm
sướng khổ có nhau. Năm đó, hai vợ chồng trẻ rời bỏ quê hương với cuộc sống
nghèo nàn để tìm tương lai nơi đô thị. Không vốn, không nghề hai vợ chồng xin
được làm thuê cho một vựa bán sỉ trái cây. Chồng nai lưng vác từ sáng đến tối.
Vợ quần quật hết chuyện nhà lại chuyện ngoài vựa. Cả ngày hai vợ chồng
www.vuilen.com 47
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
không rảnh để thấy mặt người khác nũa chứ đừng nói nhìn mặt nhau. Cuối
tháng, vợ vuốt thẳng mấy trăm ngàn lương của hai vợ chồng để vào chiếc hộp
thiếc nhỏ.
Đến khi chiếc hộp thiếc nằng nặng thì vợ phải vào bệnh viện. Số tiền
dành dụm bay đi. Lại bắt đầu lại từ đầu.
Bất ngờ vợ chồng ông chủ được con bảo lãnh sang Mỹ. Thương hai vợ
chồng người làm thuê thật thà, chịu khó, ông chủ cho cái sạp và một số vốn còn
trong hàng họ. Thế là hai vợ chồng trở thành chủ sạp. Từ đó đi lên dần dần.
Rồi một ông bạn rủ bỏ vốn làm nghề xây dựng đến nay.
Tội nghiệp cho bà. Dù đã giàu lên nhưng bản tánh keo kiệt của cái thuở
hàn vi vẫn bám sát với bà. Bà không dám sấm sửa, không dám ăn ngon, không
dám mặc đẹp. Bà luôn sợ lỡ một ngày nào đó mà nghèo thì không thể nào sống
nổi. Mỗi khi ông đi ăn nhậu thì bà lại cằn nhằn, sợ hao sợ tốn. Rồi bà lại sanh
chứng ghen tuông.
Từ đó vợ chồng ít khi có dịp nói chuyện với nhau cho êm ấm. Mở miệng
ra là gây là cãi. Đã vậy hai ông bà lại chẳng có đứa con nào nên cuộc sống càng
thêm hiu quạnh, bực bội. Hình như càng có tiền thì ông bà càng cãi cọ nhiều
hơn. Vậy là ông bỏ ra bên ngoài tìm vui. Bà héo hon sinh bệnh.
Chuyện xảy ra hôm nay cũng là một hậu quả tất nhiên, nếu chịu nhìn
cũng có thể thấy trước.
Chị người làm bưng lại cho ông ly cà phê đá. Ông gật đầu hớp từng
ngụm.
Cũng tội cho bà. Ba Hoành không nhớ nổi là hai vợ chồng ngủ với nhau
lần cuối khi nào, hình như lâu lắm rồi thì phải. Lỗi cũng tại ông, vui vẻ bên
ngoài quên hẳn vợ nhà. Nhưng nói đi thì nói lại, làm sao khác hơn được khi mỗi
lần thấy mặt là bà lại cằn nhằn, khóc lóc, kể lể, ghen tuông.
Thôi bà cũng đừng trách tôi. Cũng tại bà một phần. Phải chi bà dịu dàng,
âu yếm với tôi thì đâu đến nỗi này.
Ông nhìn lên di ảnh bà. Trong khói nhang nghi ngút, ảnh như lung linh.
Ông thấy mắt bà trong ảnh như đổi khác, như ánh mắt cuối cùng mà bà dành
cho ông. Ông sợ sệt nhìn quanh.
Hôm qua Ba Hoành đã thấy được ánh mắt cuối cùng của vợ khi người
đàn ông đến nói với ông:
- Ông đến nhìn mặt bà lần cuối để chúng tôi đóng nắp quan tài.
Ông đến gần, chần chừ không muốn mở tấm vải trắng che mặt bà. Lúc
nãy ông đã nhìn kỹ bà rồi, đôi mắt nhắm nghiền, mặt ốm xanh mệt mỏi. Nhìn
khuôn mặt đó ai cũng có thể biết lâu rồi bà không hề có được niềm vui. Thôi thì
nghĩa tử là nghĩa tận, ông kéo nhẹ tấm vải... Ông giật mình. Đôi mắt bà mở to
www.vuilen.com 48
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
trừng trừng nhìn ông, dù rằng đó là đôi mắt chết. Ba Hoành giật mình bước lùi
về sau một bước. Lấy hết can đảm, ông vuốt mặt bà lần nữa, nhưng đôi mất vẫn
trừng trừng. Hình như đôi mắt chết không phải nhìn ông mà là theo ông, rồi mùi
dầu gió xanh xông lên, sực nức.
Ba Hoành đắp lại tấm vải che mặt thật nhanh.
B a Hoành ngồi im lìm hút thuốc ở phòng ngủ, lắng nghe tiếng nước
chảy trong nhà tắm. Bà Loan đang ở trong đó. Bình thường thì Ba Hoành đã vào
theo, nhưng hôm nay sao Ba Hoành thấy có cái gì là lạ.
Cả một tuần không gặp nhau vậy mà khi Ba Hoành điện thoại thì bà Loan
còn có ý muốn từ chối. Ba Hoành phải nói mấy lần mới đồng ý. Vậy là ý gì đây.
Từ trước đến nay chưa bao giờ Ba Hoành phải nói đến lần thứ hai. Thậm chí
chừng ba ngày không gặp là bà Loan đã cuống quýt, hối thúc.
Đã vậy khi đến đây thay vì nhào tới chẳng khác con hổ cái như lệ thường,
bà Loan rón rén, e dè, dáo dáo dác nhìn ngó chung quanh. Cái kiểu nửa hư nửa
thực của bà Loan làm Ba Hoành mất hứng, thậm chí còn thấy hơi quạu và bực
mình.
Bà Loan từ trong nhà tắm đi ra, cũng với cặp mắt dáo dác và bước chân
rón rén. Ba Hoành giật cái khăn choàng văng ra. Ông chúi mũi vào thân thể bà
Loan. Mùi đàn bà mới tắm xông lên, Ba Hoành thấy hứng khởi trở lại. Ông đè
bà xuống giường, leo lên nằm trên thân thể trắng bóc đó.
Bỗng Ba Hoành nghe thoang thoảng mùi dầu gió xanh.
Mùi dầu càng nặng dần. Ba Hoành mở mắt nhìn thẳng vào mặt bà Loan.
Ba Hoành thấy đôi mắt bà Loan mở trừng trừng, khuôn mặt tái nhợt. Không,
không phải bà Loan mà là đôi mắt trợn trừng của vợ ông khi chết. Khuôn mặt
cũng là khuôn mặt xanh xao mệt mỏi.
Đúng lúc đó bà Loan nhìn thấy bóng người đàn bà đứng ở đầu giường.
Bóng người đàn bà đang trợn trừng, nhe răng, chồm lại muốn nắm lấy bà. Bà
Loan hét lên.
Cả hai người đẩy nhau ra trong tinh thần hoảng loạn khủng khiếp.
Không ai nói với ai câu gì rất lâu. Cả hai mặc quần áo vào và lặng lẽ đưa
nhau về.
www.vuilen.com 49
- Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Lần gặp nhau sau đó ở một khách sạn cũng diễn ra y như vậy. Ba Hoành
nghe mùi dầu gió xanh, nhìn thấy đôi mắt và khuôn mặt vợ. Bà Loan nhìn thấy
một bóng người ở đầu giường, trợn trừng và nhe răng.
Đó là lần gặp cuối của hai người. Họ chia tay nhau.
www.vuilen.com 50
nguon tai.lieu . vn