Xem mẫu
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Phần 5
H oảng hốt, tôi hét tướng lên với thói quen mỗi khi hoảng sợ như vậy. Tôi
vung cả hai tay lên trời khiến cái ngón tay đấy văng lên cao. Nó quay như một
cái chong chóng rồi rơi tõm xuống nước. Một con hải âu từ đâu lao xuống nước
như một mũi tên bắn và xơi gọn cái ngón tay ấy vào trong bụng.
Nghe tiếng hét của tôi, ba bổ nhào từ dưới ca bin lên.
- Có việc gì thế, Tuấn? Nó cắn con à?
Ô hay. Ba hỏi thật lạ. Chẳng lẽ con cá mập bị rạch bụng, nằm chết đứ đừ kia
lại có thể cắn được tôi sao? Nhưng không thể quên được vì câu hỏi ấy. Tôi vẫn
còn thấy hoảng sợ, thở như muốn hụt hơi và nói cho ba nghe điều mình vừa
thấy.
- Không đâu ạ. Con đã thấy một cái ngón tay trong bụng con cá mập. Một
ngón tay có đeo nhẫn và cả một con gấu nữa.
Ba nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.
- Con nói gì thế? Ngón tay nào kia?
Tôi nuốt nước miếng, kể lại cho ba nghe trong khi người ngợm bủn rủn,
đứng không vững nữa. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một ngón tay. Không
những thế, tôi còn cầm nó ở trên tay nữa. Thật là khủng khiếp!
- Con tìm thấy trong dạ dày của con cá mập một cái ngón tay có hình xăm
một con gấu và cả cái nhẫn nữa. Nhìn nó teo lại, trông rất là kinh. Thật là kinh
khủng đấy, ba.
Tôi thấy mặt ba tái đi. Ông hỏi một cách thận trọng:
- Thế nó đâu rồi?
- Một con chim hải âu đã nuốt nó. Lúc đó con hoảng hốt nên làm rơi xuống
biển.
Ba nhìn tôi chằm chằm rồi ông đứng dậy, đi về phía ca bin. Nổ máy. Có lẽ
ba đã thực sự tin lời nói của tôi. Mà rõ ràng là tôi đã nói hết tất cả sự thật mà tôi
đã gặp phải. Tôi thấy ba lái con xuồng và bảo tôi:
- Phải đi báo cảnh sát. Hôm nay thế là hết. Không thể đi câu được nữa.
Tôi không quan tâm đến cảnh sát. Bởi tôi cũng không có ấn tượng gì với
những cảnh sát người to đùng đoàng ở đây. Điều tôi đang thắc mắc lại liên quan
đến việc khác. Cái ngón tay ấy.
Nhưng tại sao nó lại chui được vào trong bụng con cá nhỉ?
- Con đừng hỏi gì nữa. Tốt nhất 1à cũng không nên nghĩ đến chuyện đó nữa.
www.vuilen.com 69
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Đang nói bỗng nhiên ba im bặt. Ông nhìn tôi chằm chặp. Cứ như thể cả đời
rồi ông chưa hề nhìn thấy tôi vậy. Rồi mặt ba đỏ bừng lên. Ông lao tới cầm cổ
tay tôi và giật mạnh trong khi miệng thì hét lên:
- Thế này là thế nào, hả? Mày đã làm gì thế này?
- Hả? Hả?
Tôi không hiểu tại sao đột nhiên ba lại nổi nóng lên như vậy? Còn lồng lộn
hệt một con thú bị thương nữa chứ? Bình thường có bao giờ ba tôi nổi nóng như
vậy đâu nhỉ? Cái giật tay của ba khiến tôi thấy đau điếng ở cổ tay. Tôi nhăn mặt,
nhìn xuống. Và bỗng nhiên tôi hiểu ra tất cả. Trên mu bàn tay của tôi lúc này có
một hình xăm. Đấy là hình xăm con gấu nhỏ.
Cả hai chúng tôi cùng đứng nhìn chằm chằm vào con gấu. Ba lại hét tướng
lên.
- Mày đúng là một thằng ngốc. Mày đi xăm tay!
Mày có biết hình xăm này sẽ không bao giờ xóa đi được không, hả? Nó sẽ
bám theo mày suốt cả cuộc đời đấy con.
Nói rồi ba hộc tốc chạy 1ại phía cái tủ, lấy bàn chải và lại chạy về phía tôi.
Ba cọ lấy cọ để vào hình con gấu. Mu bàn tay của tôi bắt đầu đỏ ửng lên. Nước
mắt tôi trào ra. Ba ngừng kỳ cọ và lại nhìn vào mu bàn tay của tôi. Con gấu vẫn
đứng trơ ra ở đó Trông nó có vẻ buồn. Tôi cũng buồn và còn cả cảm giác đau
rát ở mu bàn tay nữa.
Tôi lên tiếng phá tan sự im lặng giữa hai ba con.
- Do cai ngón tay đấy, ba ạ Nhất định con gấu đã nhảy từ ngón tay ấy sang
mu bàn tay con. Cái ngón tay trong bụng con cá mập ấy mà.
Ba nheo mắt lại nhìn tôi rồi ông nhăn mặt, giọng cáu kỉnh.
- Thôi, đừng làm việc này thêm tồi tệ nữa. Mà mày cũng đừng có dựng
chuyện lên như thế. Không có ngón tay, ngón chân nào ở đây cả.
Ông quay về chỗ ca bin.
- Đã làm những trò ngu ngốc lại còn dối trá. Một đứa con làm như thế với
cha của mình sẽ được coi là đứa con ngoan sao?
Bỗng dưng tôi bị coi là một đứa con không ngoan ngoãn gì với bậc cha mẹ,
đã thế lại còn cho rằng đấy là sự dối trá. Mà chỉ vì cái gì? Vì một cái hình xăm
nhỏ tí xíu trên mu bàn tay của tôi mà thôi. Nghĩ thế nên tôi hét lên với vẻ uất ức:
- Con không bịa đâu. Rõ ràng là có ngón tay. Có ngón tay. Ngón tay. Ngón
tay. Ngón tay...
Ba quay mũi con xuồng vào bờ. Đấy là dấu hiệu cho chuyến đi câu trên biển
đã chấm dứt. Ba nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc và đe nẹt.
www.vuilen.com 70
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
- Từ nay mày sẽ không được nói một lời nào nữa về chuyện cái ngón tay ở
trong bụng con cá mập nữa. Nghe rõ chưa. Và cũng bỏ ngay tính bịa đặt, dối trá
đi.
Biết mà. Có nói nữa cũng bằng thừa. Ba tôi sẽ không chịu tin tại cái ngón tay
đã bị con hải âu nuốt vào bụng rồi, làm sao ba nhìn thấy để mà tin tôi cho được.
Hơn nữa, tôi cũng không thể giận ba được. Bởi ngay đến bản thân mình tôi còn
cảm thấy không thể tin tưởng được. Làm sao lại có ngón tay trong bụng một con
cá mập? Làm sao cái vết xăm trên ngón tay ấy lại có thể chạy sang tay tôi? Làm
sao có thể xảy ra chuyện ấy được nhỉ?
Dựa người vào mạn thuyền và tự hỏi trong đầu khi tôi vẫn đang ngắm nghía
con gấu trên mu bàn tay mình.
Bỗng nhiên hai mắt tôi mở lớn. Tôi thấy con gấu hình như đã khác lúc trước.
Lúc nãy, khi lần đầu tiên trông thấy nó, tôi thấy nó đi bằng bốn chân. Còn bây
giờ thì nó đang giơ một chân và chĩa về phía biến. Tôi vòng tay để cho chân con
gấu quay vào bờ thì nó lại xoay bàn chân của nó ra đúng hướng biển. Quỉ thần
ơi! Vết xăm của tôi cử động được. Con gấu xoay để làm sao bao giờ chân nó
cũng chỉ ra phía biển. Và hình xăm này là vật sống. Nó có thể chuyển động
được.
Trong lòng tôi vừa dâng lên một nỗi sợ hãi, lại vừa có cảm giác kỳ lạ như
vừa khám phá ra điều gì đó thú vị. Hệt một cậu bé bị lạc đến sứ xở thần tiên.
Tôi gào lên gọi ba.
- Ba ơi. Nó chuyển động.
Ba tôi như chẳng thèm nghe thấy những gì tôi nói. Có lẽ ông vẫn cho rằng
tôi đang tiếp tục nói dối. Nhưng tôi cũng không thể ngừng lại được khi nhìn
thấy hướng tay của con gấu.
Tôi hét lên. Lần này to hơn:
- Con gấu chuyển động được. Nó chỉ ra hướng biển.
Con xuồng gầm lên rồi lao vọt về phía bờ. Ba vừa tăng ga. Rõ ràng là ba
nhanh chóng muốn dời khỏi nơi này.
Tôi e dè nhìn con gấu một lần nữa. Nó như muốn đáp lại cái nhìn của tôi.
Hình như nó muốn nói một cái gì đó. Phải chăng nó muốn đi ra biển?
Với suy nghĩ ấy trong đầu, tôi tiến lại nói với ba.
- Ba ơi. Ba cho xuồng chạy theo hướng khác đi. Con gấu nó muốn chúng ta
đi ra biển đấy ạ.
Ba tắt máy. Xuồng dừng lại. Ông nhìn tôi chằm chặp, không thèm chớp mắt
dù chỉ nửa cái. Tất nhiên, vào hoàn cảnh này thì chắc chắn không chỉ riêng ba
tôi mà bất cứ ai cũng có thể nghĩ tôi là một thằng điên. Hoặc ba cho tôi là một
đứa lừa đảo tồi tệ nhất thế giới.
www.vuilen.com 71
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Ba lên tiếng. Giọng ông nghe nghiêm khắc lắm.
- Tuấn, con vào đây. Ba muốn thật bình tĩnh nói chuyện với con.
Nói rồi ba đứng lên đi vào trong ca bin. Tôi đứng vọt ngay dậy, lao về phía
ca bin và đóng sập cửa lại. Cài chốt ở bên ngoài. Ba bị tôi nhốt ở trong đó. Ông
đập cửa thình thình và la hét om sòm nhưng tôi nhất định không mở cửa cho
ông ra. Sau đó tôi lái xuồng chạy thẳng ra khơi. Dứt khoát con gấu biết rõ
hướng cần đi và tôi cho xuồng chạy theo sự chỉ dẫn của nó.
T ôi ấn cần ga, xuồng chạy với tốc độ cao nhất. Con gấu gật đầu ra vẻ hài
lòng. Tôi thấy mừng vì có nó trên tay mình.
Ba đứng phía trong ca bin hét lớn.
- Mở cửa cho tao ra ngoài ngay, Tuấn.
Con gấu lắc đầu. Tôi liền quay vào nhìn ba và nói:
- Con không mở đâu.
Ba thở dài:
- Đừng có đi xa bờ quá, không thì lạc đấy con ạ.
- Chúng ta có la bàn cơ mà.
Nhưng con gấu cần đi đến đâu tôi không dám chắc lắm. Hình như tôi lại
nghe thêm tiếng thở dài nữa của ba.
- Chú ý xăng đấy, con. Không được chạy quá nữa bình, không thì không thể
về đến nhà được đâu.
Điều này thì ba nói đúng. Tôi lại nhìn con gấu xem ý nó thế nào. Nó gật đầu
ra hiệu tiếp tục ra khơi. Sóng biển mỗi lúc một mạnh hơn. Bầu trời âm u ám
đạm nhưng cái xuồng của tôi vẫn tiếp tục lao ra ngoài khơi. Cho đến khi tôi
không còn trông thấy bờ đâu nữa. Tôi thấy lo lo trong bụng.
Gió bắt đầu nổi lên nhưng con gấu vẫn gật đầu ra hiệu tiếp tục chạy. Mặt trời
đã xuống sát chân trời. Mây là là bay trên đầu chúng tôi. Bình xăng đã hết
khoảng một nửa.
Tôi nhìn thấy một chấm nhỏ xíu phía chân trời. Tôi liền cúi nhìn và hỏi hình
xăm trên tay.
- Đến chỗ kia à?
www.vuilen.com 72
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Tôi cảm thấy thích con gấu và thấy dễ chịu khi có một người bạn nhỏ ở bên
cạnh sẵn sàng giúp đỡ mình.
Con gấu giơ chân ra hiệu cho tôi. Hóa ra là như vậy. Có lẽ vì thế mà chúng
tôi đi ra đến tận đây.
Cái chấm nhỏ ngày một to hơn và cuối cùng tôi nhận ra đó là một chiếc
xuồng nhỏ có mái chèo. Hình như trên xuồng có người. Ba tôi vẫn tiếp tục la hét
và gõ cửa thình thình khi nhìn thấy bầu trời. Nhưng tôi không thể mở cửa cho
ba lúc này được. Tôi giảm tốc độ và cho xuồng của mình chạy chầm chậm tới
chỗ chiếc thuyền con kia. Trong xuồng có một người đàn ông nằm bất động. Rõ
ràng là ông ta nằm yên, hoàn toàn không hề động đậy một chút nào.
T ôi mở cửa ca bin cho ba. Không thèm nói với tôi một lời, ông nhìn về
phía con xuồng kia.
- Con xem xem ông ta còn sống không. Ba đi lấy nước.
Tôi nhảy sang cái xuồng con và đứng nhìn người đàn ông đang nằm bất tỉnh.
Ông ta chỉ mặc độc một cái quần cộc, một ngón tay bị rỉ máu và được buộc chặt
bằng chiếc khăn tay. Mới thoạt trông tôi đã thấy ông ta không có một ngón tay.
Đúng là ông ta không có một ngón tay. Và còn điều này nữa. Khắp cơ thể ông ta
dày đặc những hình xăm.
Không có chỗ nào trên người ông ta là không có vết xăm. Có rất nhiều đầu
lâu đủ loại, rồi hổ ở giữa rừng xanh, nhiều rắn uốn mình leo quanh thân cây và
một trái tim to tướng ở giữa có chữ “Anna”. Rồi cả hình nàng tiên cá với đại
bàng. Hình một con rồng nhỏ đang trốn mình giữa mây trắng. Thậm chí, trên
đầu ông ta, ở chỗ không có tóc cũng xăm hình một con mắt. Trông ông ta thật
xấu và kỳ quái. Nhưng tôi không rõ ông ấy còn sống hay đã chết?
Tôi thò tay định xem mạch ông ta. Đặt tay mình vào chỗ cổ ông ta, nơi mà
ba đã từng dạy cho tôi cách kiểm tra mạch đập như thế nào. Bỗng có chuyện
xảy ra. Một chuyện mà chắc chắn các bạn không thể nào tin được. Nhưng quả
thật là có chuyện đó xảy ra.
Những vết xăm trên người ông ta cựa quậy chầm chậm. Trông không khác gì
khi ta mở nút ở bể tắm và nước bắt đầu chảy ào ra. Những vết xăm trên thân thể
ông ta cũng gợn lên, cũng xoáy trên da thịt người đàn ông này. Và những vết
xăm ấy chảy về một chỗ nhất định. Chỗ đó là cổ ông ta. Và từ đây, những vết
www.vuilen.com 73
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
xăm trên người ông ta chạy sang cánh tay tôi. Những vết xăm cứ trôi cuồn cuộn.
Người ông ta thì trắng dần ra còn người tôi thì càng ngày càng phủ đầy những
vết kỳ quái. Cuối cùng trên người ông ta không còn một hình xăm nào.
Tôi hét lên đầy kinh hoàng và nhảy về xuồng của mình. Cả một vườn bách
thảo nào là hổ, báo, chim cò và vô vàn cây cối phủ trên mình tôi.
Ba leo sang chiếc xuồng và nâng đầu người đàn ông lên, để chén nước vào
sát miệng ông ta. Tôi thấy rõ miệng ông ta mấp máy nhấm nháp nước từ chén.
Người đàn ông không còn một hình xăm nào đó còn sống.
Chuyến đi vào bờ quả là cơn ác mộng với tôi. Người đàn ông trần trụi không
còn một vết xăm nào trên người, nằm bất tỉnh trong ca bin. Ba tăng ga cho
xuồng chạy hết tốc lực. Còn tôi ngẩn mặt ngồi trước gương và nhìn các hình
xăm chi chít trên thân thể mình. Cả trên tai, má, mũi thậm chí ở cả mi mắt cũng
có những hình xăm. Tôi đưa mắt nhìn xuống chỗ mặt quần đùi. Và phúc cho tôi
là ở đó không có một hình xăm nào cả.
Cuối cùng chúng tôi cũng vào được đến bờ. Người đàn ông đó được đưa vào
trong bệnh viện. Tất nhiên, cả tôi cũng đi vào nơi ấy.
Các bác sĩ không thể làm gì giúp tôi được. Không thể tẩy hoặc xóa được các
vết xăm ấy. Cũng như không có bất cứ ai tin vào chuyện con cá mập và các hình
xăm. Tất cả các bác sĩ đều cho rằng tôi và ba tôi bị điên, hoặc chúng tôi giàu trí
tưởng tượng và đang đùa giỡn với họ. Họ còn đặc biệt trách ba tôi đã để cho tôi
xăm khắp người như vậy. Họ nói rằng họ sẽ không để cho ba tôi nuôi tôi nữa và
sẽ cho tôi vào trong một cái trại. Đấy. Ở đây là vậy đấy. Họ định không cho ba
con tôi ở cạnh nhau nữa. Mặc dù chúng tôi chẳng có lỗi gì sất.
Người đàn ông không còn một vết xăm nào vẫn nằm im trên giường bệnh.
Ông ta bị hôn mê. Cuối cùng họ cũng để cho hai ba con tôi ra về. Các bạn có thể
tưởng tượng nổi không? Mẹ tôi đã hét lên và lăn đùng ra ngất xỉu khi vừa mở
cửa cho ba con tôi. Ba đa phải đỡ mẹ vào phòng nằm nghỉ và kêu bác sĩ tới
khám cho mẹ. Ba nói tôi hãy vào phòng Nhím để xem em thế nào. Tôi vâng dạ
và đi về phía phòng của em Nhím. Đứa em bé bỏng mà tôi yêu nhất trên đời
này.
Thế nhưng thật là điều không hay khi tôi xuất hiện trước mắt Nhím. Giây
đầu tiên, nó giương cặp mắt tròn xoe, đen láy của mình lên và nhìn... cái vật thể
lạ trước mắt. Tôi chìa hai tay về phía Nhím và mỉm cười, lên tiếng nựng nịu.
- Nhím ngoan của anh. Ra anh bồng đi chơi nào.
Nhím chớp mắt. Quả banh bằng nhựa mềm trong tay nó rơi đánh bộp xuống
dưới đống đồ chơi trong cái cũi. Mỗi lúc bận việc nhà, mẹ thường để Nhím ngồi
chơi trong cái cũi gỗ có nhiều đồ chơi. Sau cái chớp mắt, khóe miệng nó bắt đầu
động đậy. Tôi mỉm cười. Mỗi lần con bé nhìn thấy tôi, nó đều toét miệng cười
và đòi được tôi bồng ngay lập tức.
www.vuilen.com 74
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Nhưng lần này thì tôi đã lầm. Nhím ngoác miệng ra và âm thanh khủng
khiếp bắt đầu vang lên khiến ba và ông bác sĩ phải giật mình chạy vội sang xem
có chuyện gì xảy ra. Nhím khóc như thể ngay trước mặt nó là một con quái vật
khổng lồ xấu xí, quái đản chứ không phải thằng anh còm nhom vẫn thường
cưng chiều nó.
Ba nhìn tôi. Ông dịu giọng.
- Con về phòng đi. Chắc em không nhận ra con đó thôi.
Sau đó ba tôi phải dỗ dành mãi, con bé mới chịu nín khóc. Quả là tôi chưa
từng bao giờ thấy nó khóc to và lâu như vậy. Mẹ cũng đã tỉnh lại nhưng bà
không đủ can đảm để đến nhìn tôi nữa.
Tôi ngồi trong phòng của mình và buồn khổ vô cùng. Cả mẹ và em Nhím
cũng không thể nào tin và chấp nhận nổi cái hình dáng bên ngoài của tôi. Đúng
là trông nó kỳ quái thật sự. Rồi tôi lao vào trong phòng tắm, kỳ cọ khắp cơ thể
nhưng các vết xăm cứ trơ trơ ở nguyên vị trí của nó. Hình xăm trái tim với dòng
chữ “Anna” nằm ngay giữa trán tôi. Mà các bạn ạ. Cô bạn gái mà tôi mới quen
ở trong một lớp học ngoại khóa lại tên là Lyli. Một cô bạn rất xinh với đôi mắt
màu hạt dẻ. Và cái hình xăm trên trán làm tôi thấy chán nản vô cùng. Không thể
tưởng tượng nổi khi Lyli nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, cô ấy sẽ phản ứng như
thế nào. Tôi thấy mình không muốn dời khỏi nhà nữa. Tôi không muốn có ai
nhìn thấy tôi trong tình trạng này.
Chú gấu con vẫn ở trên ngón tay tôi. Nó lọt thỏm giữa những con hổ, báo và
lũ rắn nên khó mà nhận ra được. Hình như nó đang cười với tôi. Quả thật là tôi
muốn giữ lại nó trên người nhưng những thứ khác thì tôi muốn tống khứ hết đi
cho rãnh. Những vết xăm đã làm hại cuộc đời tôi. Mẹ và em Nhím đã không thể
nào bình tĩnh được khi nhìn thấy tôi. Còn Lyli thì tôi chưa biết cô ấy sẽ phản
ứng ra sao. Mà tôi cũng không thể đi đến trường, và sẽ khó mà kiếm được một
việc làm thực sự ở cái thành phố này. Cái thành phố sát bên bờ biển với những
người dân hiền lành và tôi có thói quen thích mặc những bộ đồ ngắn để đi đạo
ven biển mỗi buổi sáng sớm. Từ nay có lẽ tôi sẽ không thể đi dạo được nữa.
Thay vào đó có khi tôi phải đi diễn xiếc với tư cách là một ngưới xăm mình. Ôi,
tôi sẽ phải phơi cái thân hình của mình ra cho người ta nhìn ngắm, chỉ trỏ bình
luận rồi cười cợt khoái trá hoặc giả sợ hãi mà hú hét như gặp yêu quái. Tôi thấy
tương lai của mlnh thật tăm tối. Nước mắt tôi trào ra.
T hời gian trôi đi. Tôi vẫn cố thủ ở lì trong phòng của mình không chịu tiếp
xúc với ai. Mẹ đã lấy lại được bình tĩnh mỗi khi đối diện với tôi nhưng rõ ràng,
tôi vẫn thấy mặt me ươn ướt. Và hình như mỗi ngày chúng một thâm quần hơn.
www.vuilen.com 75
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Nhím đã tiếp cận tôi sau ba ngày sợ hãi. Nó để tôi bồng và tẩn mẩn chỉ tay vào
tìm kiếm những hình xăm và gọi tên chúng bằng tiếng Việt. Mẹ thường dạy cho
anh em tôi nói tiếng “mẹ đẻ” mà. Bà nói một mai khi chúng tôi cứng cáp hơn
chút nữa, bà sẽ đưa cả nhà quay trở lại quê hương. Nơi bà thường đi giữa rặng
dừa để nghe gió thổi mơn mởn, mát lịm cả tâm hồn.
Nhưng hình xăm nhiều loại. Và Nhím thường khóc thét lên mỗi khi nhìn
thấy những cái đầu lâu hoặc đầu chó sói nhe nanh trắng nhởn. Mỗi lúc như thế,
nó thường tụt khỏi đùi tôi. vừa chạy xuống phòng bếp tìm mẹ vừa mếu máo nói
những câu tiếng Việt hết sức ngây ngô.
- Mẹ ơi! Chó sói mới đi nha sĩ. Nó muốn cắn con.
Có lần tôi đã trố mắt và hết buồn phiền trong giây lát khi nghe nó vừa khóc
vừa méc với mẹ về hình xăm mà nó phát hiện trên người tôi.
- Có một ông không có răng, không có mắt cứ đòi ăn thịt Nhím.
Đấy là nó đang nói đến cái vết xăm hình đầu lâu. Thế là thường sau mỗi lần
Nhím bỏ đi, tôi còn lại một mình trong phòng. Tôi cũng không muốn giao tiếp
với ai hết. Thỉnh thoảng chú gấu con hình như nháy mắt với tôi. Nó là người
bạn thật sự còn lại của tôi. Tôi không muốn mất nó. Tôi sẵn sàng đổi tất cả
những gì mà tôi có thể để tống khứ các hình xăm trên người, trừ chú gấu nhỏ.
Ba thì hỏi thăm hết nơi này đến nơi khác để tìm hiểu xem có phương pháp
nào có thể tẩy xóa được những vết xăm dày đặc trên người tôi đi không. Sau
mỗi bữa tối, ông thường ngồi dán vào màn hình vi tính để lên mạng tìm kiếm.
Ông điện thoại cho cả mấy người bạn ở Thái Lan. Họ đang tìm hiểu thị trường ở
đấy. Ba tôi yêu cầu họ tìm hiểu xem có chỗ nào có thể xóa vết xăm không. Họ
nói ở đây có rất nhiều chỗ xăm hình đẹp và nổi tiếng. Thế nhưng không có nơi
nào trả lời có thể xóa nổi những vết mực thuốc đã được tẩm vào đầu những mũi
kim và xăm vào da thịt của con người. Họ nói nếu đã có hình xăm rồi thì để đó
luôn cũng được. Những cơ sở xăm hình ở đây rất đông khách, nhiều khi phải
chờ rất lâu mới tới lượt. Họ tưởng người có hình xăm 1à ba tôi. Họ không nghĩ
là thằng con mười lăm tuổi của ba tôi mới là chủ nhân của những hình xăm
muốn xóa bỏ ấy.
Mẹ cũng không chịu chấp nhận những vết xăm trên người con trai của mình.
Bà đánh điện về quê nhà và hỏi những bài thuốc bí truyền nam bắc, bà nhờ
người gửi mua và chuyển nhanh sang bên đây cho chúng tôi. Mẹ và ba tôi bắt
tay vào chế biến từ những thứ lá cây, rể cây, củ quả linh tinh gì đấy. Nhiều khi
có cả những cái hạt màu đen nhỏ li ti như những hạt kê nhưng tôi cũng chẳng
cần phải quan tâm xem đấy là cái gì. Bởi khi đã được mẹ tôi xử lý theo đúng
công thức được ghi trong giấy kèm theo thì chúng sẽ biến thành một thứ nước
sệt sệt, dinh dính và có mùi đến khó chịu.
Và tất nhiên, cái thứ khó chịu ấy sẽ được cả hai người, ba và mẹ tôi quết lên
người tôi. Lên đầu, mặt, cổ và cả tay chân. Tôi chỉ còn chừa ra mỗi hai cái lỗ
www.vuilen.com 76
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
mũi để thở. Sau đó họ lấy băng y tế quấn quanh người tôi và bắt tôi nằm im trên
bàn đến hàng tiếng đồng hồ. Đầu tiên, tôi tưởng mình như một con gà đang
được đắp đất để nướng. Sau đấy, tôi có thể tưởng tượng ra cho dù không được
soi gương. Nhìn tôi không khác gì một xác ướp ai cập.
Mỗi lần làm như vậy, mẹ thường đem Nhím sang gửi cho cô Sophie, hàng
xóm nhà chúng tôi. Cô vẫn giúp mẹ trông Nhím. Và cô cũng làm theo đúng lời
mẹ dặn là cô sẽ giữ Nhím cho đến khi mẹ sang đón. Nhưng có lần, vì có công
việc đột xuất nên cô mang Nhím sang trả cho mẹ tôi. Và cả cô và con bé đã
đứng chết trân giữa phòng khách khi nhìn thấy hình dạng kỳ dị của cái thằng tôi
đang nằm thẳng đơ ở trên bàn ăn. Sau đó cả hai hét ầm lên. To đến nỗi tôi có
cảm tưởng cả ngôi nhà của chúng tôi cũng ngả nghiêng theo. Tôi vẫn nghe rõ
tiếng Nhím bập bẹ tiếng:
- Con ma xác ướp... con ma kìa mẹ ơi.
Sau chuyện đấy, cô Sophie đã biết hết mọi chuyện. Ban đầu cô không tin
rằng tôi đã câu được một con cá mập và có ngón tay trong dạ dày của nó.
Nhưng cô cũng không thể tin một thằng nhóc ưa sạch sẽ và sợ đau như tôi lại có
thể đi xăm đầy mình như vậy. Cô vẫn thường thấy tôi mặc quần soọc và áo thun
đi dạo trên bãi biển mỗi sáng sớm mà. Dạo gần đây tôi thường dắt theo cả Nhím
nữa. Có đôi khi cô còn gửi tôi dắt theo cả con Dimond đi theo. Dimond là một
con chó to, có khuôn mặt dữ dằn. Nó thuộc loại chó ngao. Nhưng bộ dạng hung
dữ của nó chẳng làm cho Nhím sợ bằng bộ dạng của tôi với những dải băng
trắng quấn khắp người.
B ạn trai của cô Sophie là bác sĩ không biên giới. Chú ấy sắp quay trở lại
thành phố làm việc và để kết hôn với cô ấy. Họ muốn có những đứa con dễ
thương và bụ bẫm như Nhím. Tôi đã nghe lỏm được câu chuyện khi cô Sophie
nói chuyện với mẹ. Cô nói đã đến lúc cần như vậy rồi.
Cô Sophie gọi điện bảo chú mau về và cũng kể rõ mọi chuyện của tôi cho
chú ấy nghe. Cái chú bác sĩ ấy có một giọng nói trầm ấm, vóc dáng cao và nước
da rám nắng khỏe mạnh cùng những cơ bắp nổi cuồn cuộn. Chẳng ai tin một
người đàn ông có hình dáng như vậy, cùng cái cằm chẻ rất chi là nam tính ấy lại
là một bác sĩ cả. Mà chú ấy lại rất đỗi dịu dàng nữa nhé. Khi chú ấy xuất hiện
trước mặt tôi, tôi cũng thấy mình buồn chán hơn nữa. Các bạn tin không thì tùy.
Lúc ấy tôi thật sự chỉ muốn mình biến mất khỏi cuộc đời này thôi. Tôi buồn vì
có lẽ không bao giờ mình có thể xóa nổi những hình xăm trên người và với thân
www.vuilen.com 77
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
hình còm nhom của mình, tôi sẽ không bao giờ đạt được độ mạnh mẽ và nam
tính như chú bác sĩ của cô Sophie. Chú ấy thật nam tính và quyến rũ.
Xem xét kỹ lưỡng những hình xăm trên người tôi, chú lắc đầu. Ba, mẹ, cô
Sophie và cả Nhím đều tỏ ra thất vọng. Con Dimond thì lè lè cái lưỡi của mình
làm dãi của nó chảy cả xuống tấm thảm trải phòng khách nhà tôi. Nó như nhạo
báng cái thân thể còi cọc đầy những màu sắc và những hình thù dị hợm của tôi.
Chú vỗ vai tôi, giọng chân thành.
- Nếu cháu có coi chúng là kẻ thù không đội trời chung đi chăng nữa thì
chúng vẫn bám trên da thịt cháu cả cuộc đời. Chú rất tiếc là không thể giúp gì
được cho cháu.
Trước sự kiên nhẫn để cho ba mẹ làm mọi việc bôi đủ mọi loại thuốc bí
truyền, rồi gia truyền, bí kíp gì gì đấy lên người tôi. Mà đâu có dễ chịu. Mỗi lần
như thế tôi thấy mình như bị tra tấn dưới địa ngục vậy. Điều đó không làm cho
tôi đau lòng bằng sự tuyệt vọng trong đôi mắt của mẹ. Tôi đã hét lên khi chú
bác sĩ của cô Sophie nói với tôi như thế.
- Vậy thì thà cháu chết đi còn hơn. Cháu chết thì chúng cũng chẳng thể sống
được mà đeo bám vào người cháu nữa.
- Tuấn...
Mẹ hoảng hồn nhìn tôi như thể ngay lập tức tôi sẽ chết vậy. Rồi mẹ bật khóc.
Cô Sophie phải dìu mẹ về phòng và an ủi mẹ một hồi lâu. Chú bác sĩ có vẻ
thông cảm trước phản ứng hơi quá thái của tôi. Chú ngồi xuống ghế sa-lon, nhìn
tôi và gật gù.
- Nhưng cháu cũng có đủ can đảm để làm những việc như vậy? Xăm hình
lên người rất đau đớn.
- Cháu đâu có xăm chúng.
Tôi cáu quá. Và trong lúc cáu, tôi điên tiết nữa. Vừa thở hổn hển vừa kể lại
từ đầu cho chú bác sĩ của cô Sophie nghe về những chuyện liên quan đến tôi và
hình xăm. Ba tôi chỉ ngồi im lặng, còn đôi mắt của chú bác sĩ mỗi lúc một mở
lớn hơn. Sau chú cười phá lên như nghe một chuyện hài hước nhất trần đời.
- Chà, cậu bé. Cháu thật vui tính.
- Trước khi nhảy sang cái xuồng đó, tôi thấy người nó vẫn còn bình thường.
Ba thêm vào để khẳng định một tẹo những gì tôi kể là sự thật. Ông không
chứng kiến toàn bộ nên không thể khẳng định một cách chắc chắn câu chuyện
của tôi là thật. Hơn nữa, ba tôi cũng không muốn tin vào cái chuyện này. Nó
gây cho chúng tôi quá nhiều phiền toái. Còn tôi. Cả tuần nay tôi đã không được
bước chân ra ngoài. Không được đến trường và tất nhiên, không luôn cả việc đi
dạo.
www.vuilen.com 78
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Chú bác sĩ của cô Sophie thôi cười. Chú có vẻ nghiêm túc khi nhìn nét mặt
của ba tôi. Quả thật, chú không phải là loại người có thể thoải mái cười trên nỗi
đau khổ của người khác.
- Tôi thấy ở các bộ tộc Châu Phi cũng có nhiều những điều kỳ lạ và bí ẩn.
Nhưng chưa thấy ở đâu có việc không xăm mà tự nhiên trên người lại có hình
xăm cả.
- Tôi không còn tin được vào mắt của mình nữa.
Ba tôi thở dài. Ông là người đặt kỳ vọng vào những đứa con của mình rất
nhiều. Mà hiện tại của tôi như thế này thì có lẽ tương lai sẽ rất mù mịt. Như tôi
đã nói với các bạn rồi đấy. Với hình dạng này tôi sẽ không thể tự nhiên đến
trường để tiếp tục học, sẽ không có những người bạn thực sự được nữa, không
thể tốt nghiệp và sẽ không thể tin được một công việc tử tế nào hết. Công việc
duy nhất có lẽ là vào rạp xiếc, gồng mình ở trần để cho người ta trả tiền mua vé
và vào xem cái “kỳ quan” bất đắc dĩ là tôi.
- Cháu vẫn còn một cách nữa.
Câu nói của chú bác sĩ khiến cả tôi và ba tôi đều tỉnh cả người. Cả hai đổ dồn
vào chú bác sĩ chờ đợi câu nói tiếp theo.
- Thay da. Nếu thay da thì may ra có thể đuổi hết được những hình xăm ấy.
- Vậy sao chú không thay luôn cho cháu đi?
- Bằng cái gì? Ai sẽ cho cháu cả một bộ da?
Đúng. Chú bác sĩ nói quả không sai. Ai sẵn sàng cho tôi một bộ da cơ chứ?
Mà còn bao nhiêu thứ rắc rối khác khi mà thay da mà chú bác sĩ đang đề cập
đến. Nào là loại da thích hợp, tuổi tác tương ứng… Ôi, vân vân và vân vân. Tôi
chán nản đến mức tai ù đi và không còn nghe rõ chú nói những gì với ba tôi
nữa. Chỉ biết khi chú đứng dậy ra về cùng cô Sophie thì cả nhà tôi ngồi vào bàn
dùng bữa tối nhưng không ai nói với ai một lời nào. Chỉ có mỗi Nhím là ngồi
mút những ngón tay dính đầy kem của mình và luôn miệng lẩm bẩm:
- Khiếp khiệp khiềm khiêm sắc khiếp.
Tôi không hiểu rõ Nhím đang muốn nói đến điều gì nhưng rõ ràng nó chẳng
thèm liếc mắt đến tôi ngoài những ngón tay của mình.
N hà trường cử người đến nhà tôi để thông báo việc tôi không đến trường.
Lúc này ba tôi mới nhớ ra là ông đã không gửi giấy xin nghỉ học của tôi đến
www.vuilen.com 79
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
trường. Thế là ông đành phải nhờ chú bác sĩ của cô Sophie nói giúp về một
bệnh tình nào đấy của tôi. Một loại bệnh tránh gió, tránh nước, tránh ánh nắng
mặt trời. Tránh mọi thứ trên đời.
Chú bác sĩ ấy kể ra cũng tốt bụng. Chú không muốn nói dối với người đại
diện của trường học. Nhưng chú cũng không thể để mọi người biết sự thật vì
như thế tôi sẽ không thể được yên thân. Người ta sẽ đem tôi vào sở thú mất.
Hoặc là người ta qui tội cho ba mẹ tôi là không ngăn cấm việc tôi đi xăm hình,
rồi sau đó họ tước quyền nuôi con của ba mẹ tôi. Rồi họ sẽ đưa tôi vào cái trại
mà ở đó toàn những đứa trẻ không cha mẹ, hoặc có nhưng họ không được quyền
nuôi chúng như ba mẹ tôi. Chính những người bác sĩ ở bệnh viện đã nói với ba
tôi như vậy. Vào cái hôm mà những hình xăm này bám lên người tôi ấy.
Tôi thì tôi không thích ở đâu khác ngoài nhà mình. Hơn nữa, nếu họ đã
không cho ba mẹ quyền nuôi tôi thì chắc gì họ sẽ để em Nhím cho ba mẹ tôi
nuôi dạy tiếp. Trong khi Nhím lại không giống những đứa bé ba tuổi khác ở
đây. Những đứa trẻ ấy xổ tiếng “mẹ đẻ” của chúng trơn tru như cháo chảy.
Trong khi Nhím thường nói những câu tiếng Việt do mẹ dạy. Ở nhà tôi có một
quy định. Đấy là khi chỉ có những người trong gia đình và ở nhà thì chúng tôi sẽ
không nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh nữa. Thứ tiếng đó chỉ dùng khi ra
ngoài gặp gỡ những người bạn sinh sống ở đây mà thôi.
Biết đâu được vì Nhím không nói chuyện giống như những đứa trẻ ba tuổi
khác ở đây nên cả hai chúng tôi sẽ phải vào trong cái trại gì đó mà sống thì sao.
Không. Dứt khoát là tôi không ở đâu ngoài nhà của mình. Hơn nữa, giờ đây nó
như là một hang động an toàn nhất để cho tôi trú ngụ.
Người của nhà trường hiểu và tin những gì chú bác sĩ của cô Sophie nói.
Ông bảo nhà trường sẽ không ký quyết định đuổi học tôi nữa rồi có thể quay lại
trường bất cứ lúc nào. Nói xong, ông nhờ mẹ tôi rửa giúp cái tách cà phê và xin
phép ra về.
Chú bác sĩ đã nhìn tôi ngay sau đó và thông báo:
- Chúng ta không thể kéo dài mãi tình trạng này được.
- Cháu còn muốn chúng biến đi hơn bất kỳ ai.
- Không! Là chú nói đến việc nói dối người của nhà trường kia. Chú không
làm điều đó lần thứ hai đâu.
- Ba cháu đã nhắc nhở cháu là không được nói bất cứ điều gì dối trá.
Tôi cúi đầu. Tôi hiểu việc c hú bác sĩ của cô Sophie vừa làm là điều bất đắc
dĩ. Nếu là một người khác, chắc người ta sẽ không giúp đỡ tôi như thế. Mà họ sẽ
la toáng lên và sau đó gọi người của sở thú hoặc rạp xiếc đến đưa tôi đi và họ
làm như thế thì họ sẽ được một khoản tiền hoa hồng của rạp xiếc hoặc sở thú.
Chú bác sĩ của cô Sophie cần tiền để lo cho đám cưới và em bé sau này nhưng
chú đã không làm như thế với tôi.
www.vuilen.com 80
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Nhưng chú đã tuyên bố với tôi rồi. Chú sẽ không nói dối thêm lần nào nữa
về việc này. Điều đó làm tôi lo lắng.
Bẵng đi vài hôm, chuông cửa nhà tôi lại réo vang. Không phải là tiếng
chuông quen thuộc của cô Sophie hay chú bác sĩ của cô. Họ có cách ấn chuông
rất từ tốn.
Ba me tôi nhìn nhau lo lắng. Tôi thì ngồi sâu hơn vào trong góc giường của
mình. Còn Nhím, nó hùng dũng ra mở cửa. Nó phải kiễng chân để với được đến
tay nắm của cửa. Ba tôi đã không để cho nó làm việc ấy. Ông đến bên và bồng
nó lên tay. Tay kia ông mở cửa nhưng dáng người to lớn của ông đứng chắn
ngang cửa để che chắn ánh mắt đầy sợ hãi của tôi phóng xuống từ trên tầng hai.
Không phải là người của nhà trường hay bất cứ ai khác. Người đang đứng
trước cửa nhà tôi chính là người đàn ông không còn vết xăm. Ông ta có vẻ vui
mừng và thông báo rằng ông ta đã khỏi hôn mê, đã ra viện được hai ngày nay
rồi.
Ba đứng sang một bên và mời ông ta vào trong nhà. Mẹ quay vào trong
phòng bếp và pha cà phê. Nhìn gương mặt buồn rầu của mẹ, tôi biết mẹ đang
nghĩ gì. Làn da trắng và không một vết xăm nào của người đàn ông đó làm mẹ
buồn hơn khi nghĩ đến tôi. Mẹ không còn giữ thói quen hỏi xem khách muốn
dùng loại nước gì nữa. Mẹ tự pha cà phê. Và ông ta có uống được hay không thì
tùy. Mẹ đang rất đau lòng mà.
Tôi cũng không trốn trên phòng của mình nữa. Nhím đang ngồi trên đùi của
ba bỗng nhảy phốc xuống và vẫy tay gọi tôi:
- Anh Tuấn, anh Tuấn... một ông khách trắng trẻo lạ mặt là lạ mặt.
Trước câu nói bằng thứ ngôn ngữ khác của Nhím, ông khách trố mắt ra dòm
cả ba chúng tôi. Nhím quay lại cười toe với ngưới đàn ông và nói bằng thứ tiếng
mà ông ta có thể hiểu được. Nó nói đầy hãnh diện:
- Anh trai xác ướp của Nhím đây.
Nhưng rõ ràng là ông ta cũng chẳng hiểu ý của Nhím muốn nói gì. Hình như
ông ta cũng không bận tâm lắm đến lời nói của một đứa bé mới ba tuổi. Mẹ
mang cà phê ra mời ông ta. Ông vui vẻ uống một ngụm rồi hân hoan nói lời cám
ơn ba mẹ tôi. Người đàn ông nói rất vui vẻ, may mắn vì chúng tôi đã tìm ra cái
xuồng của ông giữa biển khơi mênh mông. Hôm đó chiếc xuồng con của ông đã
bị gió đẩy ra khơi xa và có lẽ ông đã chết nếu như con gấu không chỉ đường cho
bố con tôi.
Sau khi nói những điều xã giao, người đàn ông không còn vết xăm bắt đầu
nói đến việc chính mà ông cần tìm đến chúng tôi. Ông nhìn tôi chăm chú.
- Cháu Tuấn này. Hiện nay cháu có những thứ mà trước đây là của chú. Chú
muốn gặp cháu để xin lại.
www.vuilen.com 81
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Ý ông ta là nói về những vết xăm. Ông ta kể, ông ta sống bằng nghề giới
thiệu những hình xăm ánh mắt của ông ta lộ rõ một sự đam mê khi kể về chúng.
- Đó là những hình trạm trổ đẹp nhất thế giới và chú đã phải chi hàng nghìn
đôla cho những hình vẽ đó. Và cả sự đau đớn nữa chứ. Đau một cách khủng
khiếp đấy. Chú đã phải ngồi hàng giờ để người ta xăm mũi kim nhọn hoắt vào
người mình, chịu xiết bao đau đớn. Thế mà giờ đây chú bị mất hết. Những vết
xăm đó đã bỏ chú mà đi. Chúng nó đã sang hết người cháu mất rồi. Trừ con gấu
con, nó đã bị con cá mập đớp khi chú để tay lên mạn thuyền.
Tôi nhìn lại bàn tay của người đàn ông. Ông ta thực sự mất một ngón tay.
Tôi hỏi lại sau khi đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
- Nhưng tại sao chúng nó lại bỏ đi?
Người đàn ông không còn vết xăm nói:
- Cháu chưa nghĩ đến chuyện đó à? Số phận của những vết xăm đó sẽ ra sao
nếu như chủ của nó bị chết? Chúng nó tưởng chú đã chết và chúng đã bỏ chú
mà chạy. Không khác gì lũ chuột rời bỏ con tàu đang từ từ bị đắm. Chúng nó
không muốn chết cùng với chú và vì thế chúng chạy sang người cháu. Nhưng
bây giờ chú muốn xin lại những vết xăm đó. Mặc dù chúng là những hình xăm
sợ chết.
Tôi quay lại nhìn ba và mẹ tôi. Họ đang đứng ở cả phía sau ghế của tôi. Ba
đang bồng Nhím. Nó cũng chăm chú và giữ im lặng khi tôi trò chuyện với
người đàn ông không còn hình xăm.
Tôi hỏi lại ông ta. Trong lòng tôi đang những muốn đẩy chúng đi cho nhanh.
Thật nhanh.
- Nhưng làm thế nào mới được chứ?
Hỏi xong tôi rùng mình liền mấy cái. Tôi vừa nhớ lại việc tôi đã từng chứng
kiến người ta lột da một con thỏ.
Chúng có thể quay về với chú bởi vì chúng nó ở chỗ của cháu chật chội quá.
Người cháu nhỏ hơn người chú nên những hình xăm không đủ chỗ. Chúng đã
phải sống chen chúc, chật chội.
Ông ấy nói có lý. Tôi thấy hình như mẹ định lên tiếng nhưng lại thôi khi thấy
ông ấy chìa tay vê phía tôi.
- Cháu chìa tay ra.
Tôi giơ tay. Chúng tôl bắt tay nhau. Một lúc sau những hình xăm từ từ
chuyển động. Chúng cử động như những cái bóng và trườn qua tay tôi về với
chủ cũ. Tôi thấy mẹ bồng vội Nhím đi vào trong bếp. Chắc chắn họ không
muốn để cho một đứa bé mới ba tuổi như Nhím chứng kiến điều mà họ cũng
không thể nào tin được như vậy.
www.vuilen.com 82
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Tôi nhìn lại tay chân mmh và cười. Cả hai chúng tôi đều cười rất sảng khoái.
Tôi thì thoát khỏi những hình xăm còn ông ta thì nhận lại được chúng. Cũng
như trước đây, người ông ta chi chít những bức xăm. Những hình xăm đó đã bỏ
tôi và quay trở về với nhà cũ của chúng.
Người đàn ông đứng đậy và đi ra cửa. Ông ta định đi sau khi đã chào tạm
biệt nhưng ba tôi lên tiếng gọi ông lại.
- Ông đừng đi vội. Để tôi kiểm tra xem còn sót lại gì không?
Nói rồi ba bảo tôi cởi bỏ quần áo ra. Tôi rũ bỏ tất cả các thứ, trừ chiếc quần
lót. Ba kiểm tra rất kỹ, không thấy còn xót lại một dấu vết gì cả.
Ba đứng lên và nói với người đàn ông xăm mình.
- Xong rồi! Bây giờ thì ông có thể đi được rồi.
Ông ta chìa tay ra. Nhưng tôi không bắt tay ông. Ba tôi cũng thế. Chúng tôi
không bắt tay mà chỉ vẫy tay từ biệt nhau thôi.
M ọi chuyện tưởng xong xuôi. Tôi không nhìn theo bóng người đàn ông
xăm mình nữa mà cúi xuống vớ lấy những quần áo của mình và định mặc vào
người. Nhưng ba quay lại, ông lên tiếng.
- Để ba kiểm tra lại lần nữa nào.
Ba quì xuống, đôi mắt của ba như rađa rà soát từng tí một da thịt tôi một lần
nữa. Chẳng có gì ngoài những dẻ xương sườn giơ ra và vùng bụng lép kẹp của
tôi. Có lẽ vì ba không tìm thấy gì nên tôi nghe thấy tiếng khóc thét lên đầy kinh
hoàng. Nhưng tiếng khóc thét đó không phải của ba tôi, mà là của Nhím.
Mẹ vội vàng dỗ dành nó và ôm nó vào lòng trong khi ra lệnh cho tôi.
- Tuấn, con mặc quần áo vào ngay.
Có lẽ Nhím đã nhìn thấy thân hình gầy giơ xương của tôi nên nó khóc
chăng? Hay vì nó thấy tôi không còn hình xăm nào nữa? Tôi không rõ. Chỉ biết
lúc này nó đang gào khóc to còn hơn cả lúc nó nhìn thấy tôi với đầy những hình
xăm trên người.
Miệng nó lải nhải. Tôi hiểu nó nói gì vì mẹ cũng dạy tôi nói tiếng “mẹ đẻ”
mà.
- Ma… ma đói. Con ma đói dơ xương, dơ xương...
www.vuilen.com 83
- Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI
Ba giục tôi mau mặc quần áo vào. Và trong lúc tôi luống cuống cầm cái quần
lên không biết nhét chân nào vào trước thì cả chú bác sĩ và cô Sophie cùng chạy
sang. Có lẽ tiếng khóc của Nhím khiến họ lo lắng.
Cả hai đã ngạc nhiên hết sức trước việc người tôi không còn một hình xăm
nào cả. Không để cho họ kịp hỏi, ba tôi đã thông báo luôn bằng giọng vui vẻ.
- Chủ nhân cũ của những hình xăm đã đến và đưa chúng đi rồi. Người đàn
ông bị hôn mê ấy.
Có lẽ họ sẽ không thể tin được nếu như trước đó họ không thấy những hình
xăm trên người tôi. Nhưng lúc này, họ buộc phải tin. Cô Sophie chỉ biết bịt
miệng và kêu tên Chúa. Còn chú bác sĩ của cô thì 1ẩm nhẩm.
- Thật là kỳ lạ! Kỳ lạ quá!
Ba thì đang sưng sướng cực. Vì con trai của ông là tôi không còn một hình
xăm nào nữa mà. Ông chỉ tay vào người tôi và nói với chú bác sĩ của cô Sophie.
- Anh nhìn mà xem. Tôi đã kiểm tra hai lần rồi. Không còn một vết xăm nào
trên người nó nữa nhé.
Chú bác sĩ ngồi xuống và xem xét. Cả hai xem xét kỹ càng và cùng đồng ý
rằng người tôi không còn vết xăm nào nữa cả. Mẹ và cô Sophie đã đưa Nhím
vào trong bếp và lấy một ít kem ra dỗ nó nín khóc. Nhưng nó vẫn léo nhéo câu
nói với kiểu phát âm sai bét mà mẹ phải dịch cô Sophie mới hiểu được.
- Con ma dơ xương... con ma dơ xương... cho dơ xương ăn kem…
Ba bảo tôi mặc quần áo vào. Sau đó, ông và chú bác sĩ của cô Sophie đến
bên bàn trà ngồi uống cà phê. Tôi mặc quần áo và cảm thấy rõ ràng ba và chú
bác sĩ đã không hề biết gì. Họ hoàn toàn không thấy. Mà cũng thật là may bởi
hai người đã không kiểm tra dưới quần lót của tôi.
Bởi vì ở đó họ có thể phát hiện thấy con gấu nhỏ của tôi.
Hết.
www.vuilen.com 84
nguon tai.lieu . vn