Xem mẫu

  1. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Phần 4 S au một trận sốt mất hai ngày nằm trên giường, dì Ngoan kính yêu của tôi đã khỏi nhưng mắt dì lại hoe đỏ. Chắc tại cơn sốt. Dì gọi tôi vào trong lúc tôi đang ngồi trên mặt bể và nhồm nhoàm gặm trái xoài xanh, nhai rau ráu hệt một đứa chết đói lâu ngày. Dì nhìn tôi rồi đưa cho tôi một tờ giấy. Nói bằng giọng hết sức nghiêm túc: - Dì rất buồn vì những chuyện đã xảy ra với chị gái và anh rể của mình. Việc bắt con về ở cùng với dì là điều thiệt thòi cho con nhưng chúng ta không còn cách nào khác. Dì không biết làm việc gì ở thành phố. Hơn nữa dì cũng không muốn dời bỏ ngôi nhà mà ông bà ngoại để lại. Dì cầm tay tôi, giọng trùng xuống: - Đồng thời dì rất lo cho tương lai của con. Nếu chẳng may dì chết đi, sẽ không còn ai lo cho con nữa. Tôi nghĩ có lẽ dì bị ám ảnh bởi cái chết của cha mẹ tôi và sau cả trận ốm của dì nữa. Dì đã từng nói là mình rất ít khi bị bệnh. Mà những người khỏe mạnh thường đột tử. Tôi thì tôi không tin mấy chuyện khỏe mạnh hay ốm yếu mà đột tử gì cả. Chỉ có tai nạn như cha mẹ tôi mới phải đột ngột rời khỏi cuộc đời này thôi. Lúc này nước mắt của dì đã tràn cả mi. Dì nghẹn giọng: - Đề phòng một khi có chuyện đó xảy ra, dì đã làm sẵn di chúc để lại cho con toàn bộ ngôi nhà này, vườn tược cùng giấy tờ và những thứ có liên quan đến. Khi dì chết, ngôi nhà và toàn bộ tiền bạc của dì thuộc về con. Tôi nhìn xuống những ngón chân đang ngọ nguậy của mình. Thường dì không cho tôi đi chân đất ra vườn. Nhưng lúc này dì chẳng còn tâm trí nào để phát hiện ra việc tôi đã đi chân đất ra vườn để vặt xoài xanh. Dì đang bận nghĩ đến việc dì phải chết và để lại cho tôi tờ di chúc ghi rõ những tài sản và công việc cụ thể của tôi khi dì chết. Dì nói tiếp, giọng bớt nghẹn ngào hơn nhưng lại mang đầy sự nuối tiếc: - Vật duy nhất mà con không nhận được là bức tranh của ông bà ngoại để lại cho dì. Nó đã bị mất cắp. Dì chỉ mong sao nó là của con. Tôi không biết đó là bức tranh gì. Và tôi cũng không định lên tiếng hỏi dì. Hôm nay dì nói nhiều hơn thường lệ. Dì thở dài và nói tiếp: - Đó là bức tranh rất quí và có giá trị. Bức tranh vẽ ngôi nhà này của chúng ta. www.vuilen.com 53
  2. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Đến lúc này thì tôi không thể im lặng được nữa. Tôi nhớ là rất nhiều lần bắt gặp dì ngồi ở ghế tràng kỷ và nhìn chăm chăm vào chỗ tường trống với mấy cái đinh nằm chơ vơ, buồn tẻ. Hóa ra ở đó đã từng treo một bức tranh quí. Tôi hỏi mà tránh nhìn vào đôi mắt đẫm nước mắt của dì Ngoan. - Thế ai đã lấy bức tranh ấy, thưa dì? Dì lắc đầu, giọng buồn bã: - Nếu dì biết được . Hồi đó dì đi làm trên thành phố. Một chuyến công tác mà dì tình nguyện đi. Mất ba năm. Trong thời gian đó dì đã thuê một người đàn ông không có nhà cửa ở trong làng của mình trông coi. Ông ta từ một nơi khác đến. - Chắc là ông ấy lấy bức tranh của dì! - Dì không biết. Khi dì quay trở về sau chuyến công tác thì ông ấy đã chết và bức tranh cũng biến mất. Tôi trố mắt nhìn dì, quên cả những giọt nước mắt có thể sẽ làm cho tôi phải để lộ sự yếu đuối của mình trước dì. Tôi đã tự hứa là không khóc trước mặt dì. Tôi không muốn dì thấy tôi buồn. Như thế dì sẽ buồn theo tôi vì tình cảnh côi cút của đứa cháu gái duy nhất của mình. - Sao dì biết ông ta đã chết? Ông ta chết như thế nào ạ? - Dì không biết. Ông ấy chết trong nhà xí ở cuối vườn. Ông ta ở đó khoảng một năm thì phải. Vì khi dì tìm thấy thì ông ta chỉ còn là một bộ xương ngồi trong nhà xí. Người đàn ông vô gia cư, tên tuổi không rõ đã được dì tôi thuê trông coi ngôi nhà và khu vườn khi dì đi công tác ba năm ở thành phố. Và bức tranh quí của dì đã mất và ông ta thì chết trong nhà xí. Rõ ràng đây là chuyện khá hay ho đối với mọi người. Nhưng với tôi thì không. Tôi đã kể cho các bạn nghe về cảm giác của mình khi phải đi vào cái nhà xí ấy chưa nhỉ? Chắc là chưa rồi. Thế này nhé. Khi đã bị cành cây quệt vào mặt, vào người, tôi sẽ đến được cái nhà xí và phải đi vào bên trong. Rất cần thiết đấy. Vì không có nó chắc là tôi sẽ rất khó xử với “nỗi buồn” của mình. Mà bên trong nhà xí thì... ôi thôi, vừa tối mù, đèn đóm thì chỉ có độc một cái bóng bé tẹo bằng ngón chân cái của tôi thôi. Nó đỏ quạch như một con mắt của một người bị bệnh đau mắt đỏ. Nhưng tôi cũng nhìn thấy rõ cái sợi dây thừng dùng để kéo nước mỗi khi đi cầu xong. Cùng những mạng nhện giăng tứ tung. Có lần tôi đã nhìn thấy một con nhện ốm nhom với thân hình chỉ bé bằng thân con muỗi nhưng nó có những cái chân nhỏ xíu và dài ngoằng. Tôi đã rất sợ cái con nhện ốm nhom đấy. Bởi tôi liên tưởng đến những con nhện độc ở Nam Phi mà tôi từng thấy trên phim ảnh. Gì chứ mấy con nhện ấy chứa đầy những chất kịch độc có thể giết chết cả một con trâu, huống hồ gì một đứa gầy giơ cả xương sườn như tôi. www.vuilen.com 54
  3. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Hơn nữa trong cái nhà xí tối tăm và nhiều mạng nhện ấy không cô giấy mềm để dùng khi đi cầu đâu nhé. Tôi xin nói rõ cho các bạn biết để lỡ đâu một lần nào đấy đi du lịch hoặc về quê ai chơi gặp phải cái nhà xí như cái này cũng đừng ngỡ ngàng hay thắc mắc gì. Trên tường chỉ có một cái đinh. Ở cái đinh ấy ghim đầy những miếng báo cũ đã được cắt thành những miếng vuông. Đấy. Khi tiêu tiểu xong bạn phải sử dụng đến những miếng giấy cứng đơ ấy đấy. Quả thật là những con nhện độc ốm nhom ấy và cả câu chuyện về bộ xương của người đàn ông vô gia cư làm thuê cho dì Ngoan trong nhà xí khiến tôi thấy chờn rợn. Đã không thấy dễ chịu khi vào trong đấy rồi. Nghe xong chuyện này tôi lại càng không muốn đi qua cả khu vườn rậm rạp để đến chỗ nhà xí tẹo nào. Tôi nói thật đấy. Nhất là khi ngồi vào bên trong và cài chốt cửa lại. Tối hù. Chỉ có vài tia sáng như sợi chỉ xuyên qua những cái lỗ nhỏ xíu ở bốn xung quanh nhà xí thôi. Nó được làm từ những miếng gỗ mà. Việc vào chỗ đó giữa ban ngày ban mặt còn khiến tôi thấy ngại và ớn lạnh nói gì đến ban đêm. Ban đêm bao giờ cũng có nhiều điều bí ẩn và đáng sợ. Dù có không muốn thì tôi cũng cố gắng giải quyết vào ban ngày để tránh đến đây vào nửa đêm. Nhưng dù cố gắng thì tôi cũng không thể tránh khỏi. Một hôm, tôi phải đi vào nhà xí vào ban đêm. Tôi cầm theo cây đèn pin và dò dẫm gạt những tán cây để đi về phía cuối vườn. Vừa đi tôi vừa lẩm nhẩm hát. Và để đỡ sợ, tôi bắt đầu bật và tắt cái đèn pin của mình trong khi vẫn lẩm bẩm hát những câu không đầu không cuối. Khi tôi bật đèn pin lần thứ mười thì đột nhiên cái đèn tắt ngúm. Và tôi thấy rõ ràng một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Phải! Một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm qua cái cửa bằng gỗ của nhà xí. Tôi thấy tóc gáy của mình dựng đứng khắp người sởn gai ốc. Tôi thấy cả ánh trăng thấp thoáng sau tàng cây. Và ánh trăng đó xuyên qua cả đôi mắt đang nhìn tôi chằm chặp. Nếu là mắt của một người bình thường chắc chắn không thể nhìn xuyên và hiện ra giữa tấm gỗ như vậy được rồi. Tôi kéo thốc quần lên và tông cửa chạy nhào ra ngoài. Tôi cũng không ngờ là mình có thể làm việc đó đầy bất ngờ và nhanh đến vậy. Chẳng thèm để ý mình còn chưa làm vệ sinh sạch sẽ tôi chạy ào vào trong nhà, miệng lảm nhảm gọi tên dì Ngoan và kể cho dì nghe về những điều tôi vừa nhìn thấy. Dì nhìn tôi và nói: - Làm gì có chuyện đó. Con chỉ nghĩ đến những chuyện linh tinh. Vào đi ngủ, mau. www.vuilen.com 55
  4. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI C ác bạn có thể tưởng tượng ra cảm giác của tôi lúc đó thế nào không? Tôi biết 1à dì không tin nhưng điều kinh khửng hơn là ở nhà xí ấy có một đôi mắt nhìn tôi chằm chặp qua cả tấm cửa gỗ. Thôi thì từ nay xin cạch. Tôi thề là không thèm bước chân ra tận cuối vườn, rồi chui vào trong cái nhà xí đầy mạng nhện và ngồi thu lu trên bệ xí. Nơi đã từng có một người chết ở đó. Mà có phải chết không thôi đâu. Còn thối rữa ra đến nỗi chỉ còn trơ lại một bộ xương khô. Còn chưa kể đến hai con mắt mở to nhìn tôi qua tấm gỗ. Phải. Rõ ràng tôi thấy hai con mắt nhìn vào tôi chằm chặp. Cứ như thể nó được mọc ra từ tấm gỗ dùng làm cửa nhà xí chứ không phải là trên khuôn mặt của một ai đó. Tôi đã thề rồi. Tôi quyết định sẽ không bao giờ đi đến chỗ đó nữa. Dù có chết. Vì đã thề nên tôi không đi ra cuối vườn đến cả tuần. Bao nhiêu thức ăn được chuyển hóa thì bấy nhiêu sự nặng nề và khó chịu dồn ách cả ở trong người tôi. Nhìn mặt tôi nhăn nhó và tái xám, dì hỏi bằng tất cả sự quan tâm. - Con làm sao thế? Táo bón hả? Để dì cho con cái này. Cái dì cho là một chén nước màu đen. Chẳng có gì ngoài vị nhờ nhợ, ngai ngái. Tôi nhắm mắt uống ực một hơi hết chén nước ấy với cái mặt nhăn nhó đầy vẻ kinh khủng. Dẫu sao thì các bạn thử tưởng tượng xem việc phải uống một thứ nước không rõ là nước gì, mặc dù là của dì mang đến. Và trong khi đó thì bụng tôi ấm ách đến khó chịu. Ấy, cái thứ nước của dì tôi rất hiệu nghiệm. Ngay sau đó, tôi bị Tào Tháo rượt té khói. Tôi chạy suốt ngày. Tôi không ngoa đâu. Tin hay không tùy các bạn. Tôi gần như giam mình cả ngày ở cái nơi đó. Thật khủng khiếp! Nhất là khi mà đến đêm rồi mà Tào Tháo vẫn chưa thôi rượt tôi. Mà đã bị rượt thì phải chạy. Không nhanh thì chắc chắn cái quần của tôi bốc mùi mất. Thế là tôi cầm đèn pin và lần mò đi về phía cuối vườn. Càng đến gần chỗ khủng khiếp đó tôi càng đi chậm lại để xem có đôi mắt nào nhìn mình không. Nhưng tôi không thấy gì ngoài việc mọi thứ xung quanh tối mù, lá cây xào xạc quệt cả vào mặt tôi nghe nhồn nhột. Tôi nghe rõ tiếng thở của mình và hình như là tiếng bước chân của ai đó. Tôi điếng hồn. Có lẽ tim tôi lúc đấy cũng ngừng đập rồi. Nhưng do không muốn chết ở gần cái nơi đã từng có một bộ xương khô ấy nên tôi quay phắt lại và cầm đèn rọi xung quanh xem đấy là bước chân của ai? Chắc chắn không phải là của dì Ngoan rồi. Vì lúc này dì đang ngủ trong buồng của dì. Không có một ai ngoài tán cây đang đung đưa theo gió. Chắc tôi nghe nhầm. Tôi bị ảo giác rồi chăng. Tôi tiếp tục đi và cũng đến được cái nơi ấy. Vào bên trong, tôi đóng cửa và cài then thật chặt. Khi mà tôi vừa ngồi xuống thì có một điều kinh khủng đã xảy ra. Không phải do tôi tắt đi đâu. Mà là do hết pin, Tôi đã không nghĩ đến việc thay pin khi mà lần trước tôi đã nghịch quá nhiều. Thế www.vuilen.com 56
  5. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI là lúc này trong nhà xí tối thui. Có tiếng “klắc, klắc, klắc...” vang lên khiến tôi giật mình. Tim đập thình thình. Còn to hơn tiếng trống của thổ dân da đỏ đang nhảy múa trong lễ hội giữa đêm trăng vậy. Sau đó tôi nhận ra hai đầu gối của mình đang run lên từng chập. Sống lưng lạnh toát và tiếng “klắc” đó phát ra từ hai hàm răng của tôi. Chúng đang va vào nhau. Cố gắng để không run và không va đập răng vào nhau nữa nhưng mọi cố gắng của tôi đều bằng thừa. Hai hàm răng va vào nhau mỗi lúc một mạnh hơn và trong cái đầu óc giàu trí tưởng tượng của tôi lúc này hiện lên rất nhiều hình ảnh khác nhau. Những con dơi đen xì với hai sải cánh rất rộng. Chúng kêu “chít chít” như những con chuột nhắt, loạn xạ cả lên. Rồi có một gương mặt dữ tợn với hai cái răng nanh và ít máu bám ở bên mép. Quỉ hút máu người. Rồi cả những tên sát nhân mặt đầy sẹo, mắt trắng dã như không có con ngươi nữa. Rất nhiều thứ kinh khủng. Và những thứ đó càng làm cho tôi run bắn và có lẽ lúc này ai mà đứng ở đầu cổng ra vào cũng nghe thấy tiếng răng của tôi va vào nhau. Càng lúc càng to hơn. Rồi bỗng nhiên trong nhà xí sáng hơn một chút. Trăng hiện ra sau tàng cây. Ánh trăng luồn qua cả khe cửa. Điều này khiến tôi yên tâm hơn. Nhưng chỉ được một giây. Có lẽ là một cái chớp mắt. Tim tôi như thót lại. Một khuôn mặt đang nhìn tôi. Đấy là khuôn mặt của một ông già. Ông ta đội cái mũ che hết cả vùng trán nhưng vẫn thấy rõ mái tóc có sợi đen, sợi trắng của ông ta. Và bộ râu che hết cả cái cằm và vùng miệng nữa. Nhưng không vì thế mà tôi không nhìn thấy ánh mắt của ông ta buồn buồn. Ông ta cứ đứng nhìn tôi chằm chặp. Y như cái nhìn của đôi mắt lần trước vậy. Điều đáng sợ hơn khiến tôi không dám thở nữa là ánh trăng lại lần nữa hiện ra và soi thâu qua người ông ta. Tôi thấy rõ mấy cái lá đang lay động theo làn gió. H àm tôi cứng ngắc. Người tôi thì lạnh toát. Bởi tôi không thể ra được. Ông ta đứng choán ngay ở trước cửa. Với tư thế ấy thì chỉ cần khẽ vươn bàn tay ra là ông ta chụp gọn được cái đầu của tôi rồi. Cùng suy nghĩ đó, trong phổi tôi có luồng khí đẩy ngược ra ngoài và thanh quản của tôi phát ra âm thanh rất to. - Dì ơi, dì ơi. Cứu con với. Cứu con với. Có ma... ma, ma... Có lẽ tiếng kêu của tôi khiến gương mặt đó sợ và biến mất. Không để lỡ cơ hội. Tôi vội đạp cửa và chạy một mạch ra ngoài. Bỗng, bốp. Tôi ngã sấp mặt xuống đất. Không phải tôi bị cái khuôn mặt đó kéo chân đâu. Mà do tôi chưa www.vuilen.com 57
  6. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI kéo quần lên. Mặc xong quần, tôi cũng không thèm quay lại để nhìn xem bóng ma còn ở đó không nữa. Tôi co chân lao bừa qua cả những tán cây để chạy về phía nhà. Vừa chạy vừa gào tên dì. Giống như lần trước, dì không hề tin tôi lấy một tẹo. Dì bảo: - Thật vớ vẩn! Hoa Chi, làm gì có ma. Dì đã sống ở đây bốn mươi hai năm rồi mà có thấy con ma nào đâu. Trước số năm mà dì dưa ra, tôi chì còn biết cười như mếu. Dì đã không tin và cũng chưa bao giờ gặp ma thì có giải thích như nào dì cũng không tin mà. Dì không thèm cười đáp lại nụ cười méo xệch của tôi mà lại há hốc mồm nhìn tôi bằng hai con mắt trợn tròn rồi sau đó tiếng dì kêu lên thất thanh. - Hoa Chi. Con bị gãy mất răng rồi kìa. Tôi giật mình và đưa tay lên miệng sờ. Bằng một cách điệu nghệ, tôi bị mất hai cái răng cửa trong khi môi và mặt không hề bị trầy xước hay bầm dập gì cả. Chắc là lúc tôi sợ qúa hai hàm răng va vào nhau mạnh quá đã khiến rụng mất hai cái răng cửa chăng? Không có lẽ lúc tôi ngã cũng nên. Chứ răng có đập vào nhau mạnh đến đâu cũng không thể khiến tôi mất hai cái răng cửa được. Dì lau vết bẩn trên má tôi và dịu giọng. - Có lẽ nó đã gãy khi con bị ngã đấy mà. Nói rồi dì đi lấy pin mới để lắp vào cái đèn. Sau đó tôi theo dì quay trở ra vườn tìm cái răng. Tìm cả trong nhà xí nhưng hai cái răng như hai hạt bụi, bay vèo đâu mất và chẳng để lại bất kỳ một dấu vết nào cả. Sáng hôm sau dì liền đưa tôi đi ra thị xã đến một phòng nha khoa có cái biển cũ kỹ và ở đó có một ông nha sĩ già. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, ông liền nói. - Răng cháu bị gãy rồi. Tất nhiên là điều ấy thì tôi biết rồi. Vì thế tôi mới có mặt ở phòng nha tồi tàn của ông nha sĩ này. Chẳng để tôi phản ứng thầm trong đầu, ông khẽ gật đầu và nói. - Cháu phải trồng lại hai cái răng. Mà cái mẩu tìm thấy thì bị vỡ nên phải làm cái gá thôi. Tôi giương mắt lên nhìn ông nha sĩ. - Cái gá là gì ạ? - Đại loại như một cái hàm và cháu cần làm tới hai cái răng giả. Có điều cháu phải chú ý giữ gìn nó vì làm răng giả tốn tiền tắm đấy. Tối nào cháu cũng phải lấy nó ra để cọ rửa rồi ngâm vào trong một cốc nước. Cháu tránh ăn những thứ dai, cứng để nó không bị hỏng. Không còn nằm im trên cái ghế khám răng nữa, tôi nhổm dậy và mắt mũi thì tròn xoe xoe. www.vuilen.com 58
  7. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Sao lại phải làm hàm giả ạ? Ở thành phố cháu từng thấy một bạn học cùng 1ớp bị gãy răng và chỉ cần phải trồng lại một cái khác thay vào đó thôi. - Nhưng ở đây không phải là thành phố. Và trồng răng cố định như thế rất đắt. - Nhưng cháu không thể đeo cái hàm giả này đến trường và suốt cuộc đời mình được. Ông nha sĩ nhìn dì rồi quay lại nhìn tôi. Giọng ông chậm rãi. - Khi lớn hơn chút nữa, cháu có thể kiếm tiền và ra thành phố để trồng một cái răng giả mà không phải đeo hàm. Đấy. Từ nãy đến giờ tôi mới nghe thấy một câu thật là có lý, ít ra thì tôi cũng thấy trước tương lai của mình là sẽ nở nụ cười tươi tắn khoe cả hàm răng vốn đều tăm tắp của tôi mà không có bất kỳ cái hàm giả nào. Hay cái răng cửa trồng ở thành phố với công nghệ hiện đại ấy nhìn sẽ như thật. Trùng khớp với màu răng của tôi. Rồi các bạn xem. Tôi sẽ trở về thành phố khi lớn khôn và không phải đeo cái hàm cùng hai cái răng giả nữa. Tôi đồng ý làm hai cái răng giả. Tiền làm răng giá hết hai triệu đồng. Các bạn có tưởng tượng ra hai cái răng giả nhỏ xíu giá bao nhiêu không? Hai triệu đồng đấy nhé. Đấy là một khoản tiền lớn mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ mình có đươc. Và người bỏ ra khoản tiền lớn đó chính là dì Ngoan. Tôi thấy ân hận và rất tiếc vì dì đã mất một số tiền lớn như thế vì tôi. Tôi đã hứa với dì là tôi sẽ hết sức chú ý giữ gìn cái răng giả thật cẩn thận. Tôi đã hứa nhé. Hứa chứ không phải thề như lần trước đâu. Mà tôi đã làm theo đúng như lời thề rồi mà. Các bạn biết đấy. Những một tuần liền tôi không thèm đặt chân đến cái nơi khủng khiếp đó. Chỉ tại tôi bị rượt. Từ đó, tối và sáng nào tôi cũng làm vệ sinh cái răng. Khi tôi lên giường đi ngủ, đì kiểm tra cái hàm giả, nếu chưa ưng ý dì sẽ bắt tôi phải cọ rửa lại. Và ban ngày dì không cho tôi tháo cái răng giả ra khỏi miệng vì sợ tôi làm mất. Nếu vậy sẽ phải tốn thêm hai triệu nữa. Những điều ấy khiến tôi căm ghét con ma ghê gớm. Nó đã gây ra mọi sự phiền toái cho cả hai dì cháu tôi. Tôi mất đi hai cái răng cửa còn dì thì mất hai triệu đồng. B an đêm tôi tránh không vào nhà xí, dù có mót cứng bụng đi chăng nữa. Khoảng chừng một tháng tôi không thấy cái con ma râu ria xồm xoàm ấy nữa. www.vuilen.com 59
  8. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Có thể vì ban ngày nên nó không xuất hiện chăng? Tuy nhiên mỗi lần phải đi vào nơi đó tôi đều cố gắng đi thật nhanh. Suốt thời gian đó. Dù không gặp nhưng tôi suy nghĩ về con ma rất nhiều. Tôi tự hỏi tại sao nó lại quanh quẩn ở nhà xí? Và điều đó đã khiến một đứa lười nói như tôi phải lên tiếng hỏi dì Ngoan về người đã chết trong nhà xí. Người đàn ông vô gia cư được dì thuê để chăm sóc ngôi nhà và vườn tược khi dì đi công tác ba năm ấy. - Con muốn hỏi dì điều này, dì ạ. Cái người đàn ông chết trong nhà xí ấy. Trông ông ta như thế nào ạ? Đấy. Điều đấy lại khiên dì buồn. Dì đưa mắt nhìn về phía ngày trước treo bức tranh và trả lời tôi. - Ông ấy bao giờ cũng đội một cái mũ và có bộ râu đã ngả sang màu xam xám vì tuổi già. Chỉ cần một câu nói của dì Ngoan mà tôi nhận ra ngay con ma đó chính là người đàn ông làm thuê cho dì tôi. Trong lòng tôi dâng lên sự thương xót. Các bạn nghĩ mà xem. Thật là tội nghiệp ông ấy. Đã phải chết ở trong nhà xí cả năm trời vậy mà sau đó hồn ma của ông ta vẫn còn lởn vởn quanh nhà xí ấy. Tuy thương thương ông ta như thế nhưng tôi vẫn muốn ông ta biến đi. Tôi không thấy ông ta một lần nữa. Nhất là trong lúc tôi đang phải giải quyết việc mà ai cũng phải làm trong nhà xí. Tôi không muốn trông thấy ông ta thêm một lần nào nữa. Nhưng mà điều ấy lại xảy ra. Một đêm nọ, khi mà buổi chiều tôi đã lỡ ăn rất nhiều xoài xanh chắm mắm ruốc, đã vậy lại còn uống nước vừa múc lên từ dưới giếng, chẳng thèm đun nấu gì hết. Tất nhiên là các bạn biết tôi ra đó đã làm gì rồi. Cầm chặt cái đèn pin trong tay, tôi dò dẫm bước đi. Lần này tôi đã thay pin rồi. Đừng có hòng mà hết pin nửa chừng nhé. Tự trấn an vậy thôi nhưng càng đi về phía cuối vườn tôi càng sợ và người bắt đầu run lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Lúc đó tôi thiết nghĩ, nểu cứ va đập như này thì dễ dì tôi lại mất hai triệu nữa để đi làm răng giả cho tôi lắm. Chúng có thể bị mẻ lắm chứ. Nếu là hai cái răng thật thì có lẽ đã không sao rồi. Nghĩ thế, và tôi lấy cái răng giả ra cầm chặt ở trong tay. Tôi ngồi trên bệ xí, một tay cầm chặt cái răng giả. Còn răng thật thì vẫn đánh vào nhau lập cập đủ độ to để dựng người chết sống lại, lần này tôi đã phòng bị chắc chắn rồi. Tôi không gài chặt cửa như lần trước nữa mà để hé cửa Nếu ông già ấy lại xuất hiện lần nữa thì tôi sẽ ù té chạy ngay tức khắc. Tôi không muốn bị nhốt thêm bất kỳ lần nào nữa. Nhất là trong cái nhà xí có cái mùi chẳng dễ chịu tẹo nào này. Hoàn thành cái việc phải làm rất nhanh rồi tôi kéo quần lên. Khi đang kéo cái đây thừng tôi có cảm giác tóc gáy của mình dựng đứng hết cả lên. Mặc dù www.vuilen.com 60
  9. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI tôi là đứa con gái có mái tóc dài quá vai nhưng rõ ràng tôi thấy tóc gáy mình dựng đứng cả lên thật. Có ai đó đang nhìn tôi từ tứ phía. Cả ngưởi tôi run bần bật. Chân, tay và răng. Bàn tay của tôi run đến nỗi chúng không giữ đươc cái hàm giả của tôi nữa. Cái hàm giả rơi tọt xuống lỗ hố xí và tiếng nước rào rào rồi ục ục đã cuốn nó đi. Tôi chết sững cả người. Khi tôi quay người lại thì tôi thấy ông già mà dì tôi đã thuê đứng lù lù ở trước mặt tôi rồi. Tôi có thể thấy rõ những tán lá cây xuyên qua cả người ông, chọc thủng cả bộ râu màu xám của ông nữa. Trong lúc sững sờ và sợ hãi, tôi vẫn nhận thấy vẻ mặt ông buồn buồn. Chính ánh mắt và vẻ mặt ấy của ông khiến tôi không bỏ chạy như lần trước. Tôi đứng im. Hình như môi ông mấp máy như muốn nói điều gì đó. Có điều tôi không thể nào nghe được tiếng của ông. Tôi cũng không cảm thấy sợ nữa, ngược lại còn tiến thêm một bước để có thể nghe được ông nói gì. Nhưng điều đó thật uổng phí. Rõ ràng là tôi đã không thể nghe được một bóng ma đang nói gì. Nhưng tôi lại nhìn thấy từng cử chỉ và hành động của ông ta. Tay ông ta đang chỉ lên mái nhà xí. Tôi ngước lên nhìn theo mà vẫn không quên dọi đèn pin để nhìn cho rõ. Chẳng có gì ngoài mái nhà cũ bằng tôn hoan gỉ và đầy mạng nhện. - Ông muốn gì? Tại sao mỗi lần cháu phải ra đây ông đều hiện ra trêu cháu? Hình như ông cũng không nghe thấy tôi nói. Ông tiếp tục chỉ tay lên mái nhà xí rồi một cơn gió lạnh lùa qua. Tôi co người lại và rùng mình. Trong lúc đó, tôi thấy ông tan dần, tan dần rồi biến mất. Có thể do cơn gió chăng? Các bạn có tin không? Lúc này tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Ban đêm và con ma. Tôi không sợ. Không vội vàng co chân, co cẳng chạy vào nhà sau mỗi lần giải quyết xong chuyện cần phải làm. Mà tôi bình tĩnh, chậm rãi đi trên lối dẫn về phía sân và ngôi nhà năm gian đang chìm trong màn đêm và tiếng thở đều đều của dì Ngoan. Con ma có bộ râu xám này hoàn toàn không làm gì hại đến tôi cả. Nỗi lo lắng về con ma chuyển sang thành nỗi lo về một việc khác kia. Việc mà chắc trong các bạn đang nghe tôi kể chuyện ai cũng đoán ra. Đấy là hai cái răng giả của tôi. Nếu lúc này dì Ngoan mà biết tôi đã làm mất hai cái răng giả! C ả đêm tôi nằm lăn qua, trở lại để nghĩ ra cách tìm lại hàm răng giả của mình. Và khi trời vừa sáng, dì Ngoan còn chưa kịp dậy tôi đã rón rén mở cửa buồng và đặt một mảnh giấy vào bàn, nơi mà dì Ngoan và tôi thường dọn cơm, uống trà. Cái bàn ấy nằm ở gian giữa nhà. www.vuilen.com 61
  10. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Trong mẩu giấy ấy tôi ghi vài dòng cho dì Ngoan. “Thưa dì Cháu lấy xe đạp đi ra ngoài một tí. Đến giờ cơm trưa cháu sẽ có mặt ở nhà. Cháu: Hoa Chi” Sau đó tôi nhẹ nhàng dắt cái xe đạp ra khỏi nhà, khi đã ở ngoài đường, tôi cẩn thận đóng cổng lại và nhảy lên xe đạp mải miết. Tôi phải đi hơn mười km đường. Tôi phải tìm cho ra hai cái răng giả của mình trước khi dì Ngoan biết chuyện. Dì đã từng nói cho tôi biết là hệ thống nước thải của nhà sẽ chảy đến khu xử lý cách nhà hơn mười km. Ngược chiều với con đường tôi vẫn thường đi học, khi chưa được nghỉ hè. Có nghĩa đó là con đường mà tôi chưa hề đi qua một lần nào. Bởi khi dì đón tôi từ thành phố về, chúng tôi cũng đi trên con đường từ phía trường học về nhà dì. Con đường này có lẽ cả năm không có ai qua. Nó vắng teo. À, có lẽ vì sáng sớm. Nhưng mà con đường bụi mù, đầy những ổ gà, ổ voi khiến cho cái xe đạp cứ nảy lên rồi lại sụp xuống. Tôi mải miết đạp xe trong khi mặt thì nhăn lại vì bụi và nắng. Lúc đi tôi đã quên không cầm theo nón và khẩu trang che mặt. Thế là lúc này tôi lãnh đủ. Tôi chạy qua rất nhiều thửa ruộng và những khu vườn. Có cả những đàn bò nằm dưới gốc những cái cây to và nhai lại cỏ trong miệng của chúng. Nhìn chúng thư thả và không có vẻ gì là khó chịu như đứa con gái ốm nhom, nhìn như que tăm đang chồm lên, hụp xuống trên cái yên xe đạp, giữa đám bụi đường mù mịt ở trên đường. Có một con nào đấy hứng chí ngừng nhai, vươn cổ lên gọi với theo tôi. Nó kêu “ậm ò...”. Mà tôi thì không thể dừng lại để nghe được. Tôi phải phóng thật nhanh, phải tìm cho ra được hàm răng giả của mình rồi còn quay về cho kịp bữa cơm trưa với dì Ngoan. Tôi đã hứa và dì thì ghét cái việc tôi không ăn trưa cùng dì và bỏ giấc ngủ trưa. Quệt dòng mồ hôi chảy bên thái dương, tôi lo lo trong bụng. Không biết tôi có đi đúng đường không nhỉ. Từ nhà ra đến đây chỉ có độc một con đường lớn này thôi. Chắc chắn thế rồi. Bởi tôi đã ngửi thấy thứ mùi khó chịu trong không khí. Lúc đó đã gần trưa. Càng đến gần thì mùi hôi thối càng bốc lên nồng nặc. Và lúc đầu tôi tưởng mình chết vì ngạt thở. Có lẽ trong phổi của tôi lúc này toàn bụi và thứ mùì khó chịu ấy. Chúng còn khiến cổ họng của tôi đặc quánh lại, tôi phải “hừ, grừ” trong cổ họng mãi để không bị ngứa và khó chịu. Dùng một tay bịt miệng khi mà cuối cùng tôi đã tới được trạm chứa và xử lý nưởc thải. Xung quanh trạm là hàng rào bằng dây thép gai khá cao. Bên trong có nhiều cái bể rất lớn màu nâu. Chính giữa những cái bể đấy có một ngôi nhà nhỏ. Tìm lối vào, tôi dẫn xe đạp đi thẳng về phía ngôi nhà. Tôi nhìn thấy rất rõ một người đàn ông đang hí hoáy viết cái gì đó ở phía trong. Đây quả thật là một www.vuilen.com 62
  11. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI người đàn ông vĩ đại nhất thế giới. Bởi chỉ có mình ông mới làm nổi cái nghề khó chịu nhất quả đất này. Làm việc giữa một nơi hôi hám bẩn thỉu đến kinh khủng. Nhưng nhìn bộ dạng của ông bên cái bàn trong ngôi nhà kia thì tôi thấy cái công việc này không làm ông thấy khó chịu. Dựng cái xe đạp vào sát tường, dùng một tay bịt mũi còn tay kia gõ vào cánh cửa không khép của ngôi nhà. Người đàn ông đó quay ra và có vẻ ngạc nhiên trước một con nhóc gầy nheo và tóc tai thì bù xù, bám đầy bụi đỏ. Sau một giây ngạc nhiên, không để tôi chờ đợi lâu ông lên tiếng. - Cháu vào đi. Tôi có thể giúp gì cho cháu nào, cô bé? Đó là một giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm được phát ra từ miệng của một người đàn ông có vóc dáng nhỏ bé có gương mặt khá hiền hậu cùng với cặp kính cận và cái trán hói. Ông không tỏ ra khó chịu khi thấy tôi đứng giữa cửa, tay bịt mũi trong khi mắt thì giương lên nhìn ông. Ngược lại, ông còn niềm nở lặp lại câu nói vừa rồi của mình. - Cháu vào đi. Tôi có thể giúp gì cho cháu đây, cô bé? Tôi nói trong khi tay vẫn bịt mũi. Vì thế giọng của tôi nghe nghèn nghẹt như người đang bị tắc mũi. - Xin lỗi bác, bác có nhìn thấy hai cái răng giả không ạ? Nó đã bị trôi theo dòng nước thải. Có lẽ cái gíọng như của người bị nghẹt mũi của tôi khiến cho ông khó nghe thì phải. Cũng có thể ông ngạc nhiên khi thấy một con bé như que tăm, giữa trưa nắng chang chang lại đi tìm cái răng giả đã bỏ rơi xuống thứ nước thải bốc mùi. Tôi suýt phải lập lại câu hỏi của mình một lần nữa nếu như ông không gật đầu. - Răng giả hả? Ở đây có cả đống. Ông nói rồi quay người đi về phía bờ tường, ở đó có một loạt những cái giỏ được treo vào những cái đinh móc được gắn chặt ở trên tường. Mỗi cái giỏ đều được gắn một tấm phiếu có ghi chữ. Cái thì ghi “bút bi, bút chì”, có một cái giỏ khác thì ông ghi “nút áo”, rồi “đồng hồ”, rồi “mắt kiếng”... Sau đó, ông lấy một cái gíỏ và đặt trước mặt tôi. Đây là một cái giỏ đựng đầy răng giả. Mắt tôi muốn lòi ra ngoài, cổ họng tôi đẩy một thứ nước lên trên miệng khíến tôi muốn ói. Tất cả đều cáu bẩn và có màu nâu. Ông quay người đi tìm kiếm cái gì đó, lát sau quay trở lại và đưa cho tôi một cái kẹp và tôi bắt đầu công việc của mình. Tôi từ từ tìm từng tí một. Lục tìm từng cái một. Các bạn muốn biết cảm giác thật của tôi lúc này không? Tôi muốn lộn mửa. www.vuilen.com 63
  12. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cái hàm giả có hai cái răng. Nhưng trông nó thật kinh. Nâu nâu, nhầy nhầy và còn bốc mùi thôi thối nữa. Điều mà tôi dám chắc là từ nay trở đi tôi sẽ luôn bị ám ảnh về việc cái răng đã từng ở đâu và nó được tôi tìm ra như thế nào. Chẳng biết lúc nào đó tôi có cho nó vào mồm hay không nữa. Còn bây giờ, tôi gói nó trong chiếc khăn tay, đút vào túi tồi chầm chậm đạp xe trở về. Tôi không còn lo lắng về việc có về kịp bữa trưa với dì Ngoan không nữa. Tâm trí tôi lúc này đang đầy ắp hình ảnh về chiếc răng đang nằm trong túi áo tôi. Về đến nhà tôi mới biết dì có việc phải đi ra ngoài. Thế là tôi đi ra phòng tắm và cọ rửa hai cái răng giả. Tôi nghiến răng cọ lấy cọ để, chà đi xát lại đến mỏi nhừ cả hai cánh tay. Hai cái răng có vẻ sạch hơn nhưng vẫn không trắng ra được. Tôi lấy nước đun hồi lâu nhưng nó vẫn chỉ nhỉnh hơn một chút. Không chấp nhận việc đó, tôi đánh liều lấy một ít thuốc tẩy quần áo của dì ra và bỏ vào nồi, cho cái hàm răng giả của tôi vào và đun một lúc. Nó văn còn xam xám.Và tôi thì không thể làm gì hơn được nữa. Tôi để cái hàm răng giả lên trên bàn. Cạnh mẩu giấy dì để lại nói rằng tôi ăn cơm trưa một mình, dì phải đi thăm một ngưởi bạn vừa bị tai nạn Tôi nhìn hai cái răng chằm chằm. Rất lâu. Sau đó tôi cầm hàm răng giả lên. Nhắm tịt mắt mũi lại và ấn thật nhanh nó vào trong mồm. S uy cho cùng thì con ma ấy làm cho tôi gặp bao nhiêu là phiền toái. Tuy thế tôi thấy thương ông ta. Thật không sung sướng gì khi phải chết trong nhà xí và rồi bây giờ hồn ma lại cứ quanh quẩn ở đó. Mà tại sao lại ở đó và trông gương mặt của ông ta buồn như vậy? Tôi quyết định phải tìm cho ra câu trả lời. Tôi đi tìm con ma. Bây giờ thì tôi không thấy sợ ma nữa. Đợi khi dì đi ngủ say, tôi cầm đèn pin và đi ra phía nhà xí. Cả ngày trời nắng nóng, không hiểu sao lú~ này gió lại to như có bão. Mặt trăng bị mây đen che khuất, cây cối nghiêng ngả, đung đưa. Lá cây quất vào mặt tôi nghe ran rát. Ngôi nhà nhỏ chỉ có chi chít những mạng nhện. Không có dấu vết nào của ông già làm thuê cho dì Ngoan. Trời lạnh. Tôi đi vào và ngồi xuống. Tôi ngồi yên và chờ khá lâu. Gió mỗi lúc một mạnh hơn. Cánh cửa bị đóng sầm lại Mặt trăng bị che khuất. Bốn bề tối om. Tôi cảm nhận rất rõ nhà xí bắt đầu chao đảo. Gió giật và gào thét phía ngoài nhưng khiến cho bốn bức tường nghiêng ngả oàn oại. Rồi căn nhà nghiêng ngả và đổ ụp xuống người tôi. Tôi thấy mắt mình nở đầy sao và tôi lịm đi. www.vuilen.com 64
  13. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Khi tôi tỉnh lại, gió đã lặng. Tôi thấy khắp thân người và đầu mình đau ê ẩm. Việc đầu tiên là tôi đưa tay chạm vào môi mình. Hai cái răng giả vẫn còn nằm yên trong đó. Có ai đó cúi xuống gần người tôi. Đó là ông già có bộ râu màu xám. Ông mỉm cười. Đúng là ông mỉm cười hết sức vui mừng và chỉ tay về phía chỗ mái nhà xí đã bị vở tan. Tôi nhìn quanh. Bên dưới tấm tôn ló la chiếc khung ảnh. Đó là bức tranh bị đánh mất. Bức tranh của dì tôi. Tôi lấy bức tranh ra và kẹp vào nách. Chắc chắn dì Ngoan sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy bức tranh này. Quay lại định cám ơn ông, thì tôi thấy ông từ từ bay lên trời cao. Trông ông thật thanh thản, dường như ông vui vì được rời khỏi trái đất này. Ông bay về phía mặt trời, nhỏ dần, nhỏ dần và biến mất. Tôi biết, ông sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này thêm lần nào nữa. Dì Ngoan rất mừng vì đã tìm thấy bức tranh Dì khóc vì sung sướng và treo bức tranh trở lại chỗ cũ rồi ngắm nhìn nó mãi không thôi. Tôi hoàn toàn không kể với dì về ông già đã từng được dì thuê làm việc trong ngôi nhà này. Bởi có kể dì cũng không tin. Nhưng bây giờ thì tôi có thể hiểu được điều gì đã xảy ra. Ông già đó đã lấy cắp bức tranh của dì và giấu trên mái nhà xí. Vì thế khi chết rồi nhưng linh hồn ông không tài nào thoát ra khỏi chỗ đó. Ông không tìm được chút bình yên cho mình và cũng không thể đi sang thế giới bên kia bởi vì ông đã làm điều xấu. Ông quanh quẩn ở đó chờ đợi, hy vọng dì Ngoan sẽ tìm thấy bức tranh này. Khi dì tìm được bức tranh ông mới được tự do. Có lẽ bây giờ ông đang ở một thế giới tốt đẹp hơn. Cho dù thế giới đó ở tận đâu, tôi cũng không thể biết được. Dì đã gọi thợ về và cho làm một cái nhà tắm kiêm toilet ở ngay bên hông nhà. Tôi sẽ không phải đi ra giữa vườn hoặc xa hơn nữa là tận cuối vườn như trước. Toilet mới sạch sẽ, gạch men trắng bóng loáng, bệ xí bằng men cũng màu trắng. Xối nước bằng nút. Không có mạng nhện, không có những con nhện ốm nhách và cũng không có ma. Câu chuyện tôi kể đến đây đã kết thúc được rồi. Nếu như không có một việc. Đó là một hôm tôi ngắm nhìn bức tranh của dì Ngoan. Đây là bức tranh vẽ ngôi nhà của ông bà ngoại khi vừa mới xây dựng xong. Xung quanh cũng chưa có cây cối um tùm như bây giờ. Tít ở phía sau là nhà xí, cửa để mở. Tôi nhìn cái nhà xí trong tranh rất kỹ. Rõ ràng là tôi thấy cái gì đó. Không. Đúng ra là một người nào đó. Đang ngồi trên bệ xí hẳn hoi. Tôi lấy chiếc kính phóng đại ra. Thật không sai. Người ngồi trong đó là ông già có bộ râu màu xám vì tuổi tác. Trông ông vui vẻ, cái mũ đội lệch sang một bên. Ông vừa nháy mắt với tôi. HÌNH XĂM SỢ CHẾT www.vuilen.com 65
  14. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI -C á đớp mồi này, ba ơi - Không thể là cá được. Nếu là cá thì đó phải là một con cá rất to. Nhưng chắc chắn là lưỡi câu của con mắc vào một bụi cây ở dưới lòng hồ rồi. Ba đã nhầm. Tôi biết chắc đó là một con cá. Bởi vì dây câu giật, nếu vướng phải bụi cây thì dây câu không thể giật được. Cần câu của tôi thì trĩu xuống và dây câu bị kéo căng ra. Muốn nói gì thì nói, tôi tin chắc rằng mình đã vớ được con cá rất to. Ba hét lên. - Con nói đúng đấy. Hẳn là một con cá rất to. Nó làm cho xuồng chao đảo. Đưa cần câu đây, cẩn thận kẻo nó lôi tuột cần câu đấy. Lần nào cũng vậy. Hễ có cá cắn câu là ba lại bảo đưa ba câu cho. Ông không tin một thằng bé mười lăm tuổi biết cách lôi một con cá lên bờ. Tôi lắc đầu không đưa cần câu cho ông và kiên trì quay ống thu dây. Tôi nói to: - Ba đưa giúp cho con cái móc. Con sẽ tự mình lôi nó lên xuồng. Với sức vóc của một tên con trai mới mười lăm tuổi như tôi, lại nhỏ bé hơn so với các bạn học ở trường. Đơn giản bởi chỉ mình tôi là dân da vàng ở thành phố toàn những người cao lớn, da trắng và mắt thì đủ các màu sắc. Ba tôi là người làm kinh doanh, ông thường rất bận bịu nhưng cứ cuối tuần ông lại tranh thủ đưa tôi đi câu, sau đó hai cha con sẽ cùng về nhà và phụ mẹ nấu cơm. Tôi có cô em gái mới ba tuổi thôi. Nó rất dễ thương và thông minh. Tên nó là Nhím! Nhím bụ bẫm xinh xắn. Còn tôi thì có nước da bánh mật và thân hình còm nhom. Cũng chính vì thế, phải mất một lúc lâu tôi mới lôi được con cá lên bờ. Có lẽ đến vài tiếng đồng hồ. Đấy là phải sau một trận chiến đấu với con cá hết sức mệt mỏi và căng thẳng. Tôi tưởng có lúc nó kéo tuột cả tôi xuống dưới nước vì làm cho con thuyền chòng chành, nghiêng hẳn sang một bên. Ba tôi chịu khó đứng nhìn tôi trổ tài lần đầu. Và ông hy vọng đấy là loại cá schapaper, loại cá ngon nhất ở vùng này. Nhưng cuối cùng thì ba cũng phụ tôi một tay. Ba dùng cái móc và kéo nó lên. Tôi hả hê khoái trá cười ngoác cả miệng vì cuối cùng đã đạt được thành công. Đây là lần đầu tiên tôi câu được một con cá. Lại là một con cá rất là to nữa nhé. Trong khi đó thì ba tôi đứng chống nạnh, ông nói với vẻ hơi thất vọng. - Té ra là cá mập. Con này nhỏ lắm, không ăn được. Rồi ba quay sang xoa đầu tôi, mỉm cười với vẻ hài lòng của một người cha. www.vuilen.com 66
  15. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Con khá lắm, Tuấn. Lần đầu mà đã bắt được một con cá bự chảng này không phải tay mơ đâu. Nhưng bây giờ con vẫn phải quăng nó trở lại dưới nước thôi. - Vì sao? - Ba đã nói rồi. Nó quá nhỏ để có thể ăn được. - Làm gì có chuyện không ăn được hả ba? Con vẫn nghe nói đến món ragu cá mập. Và chẳng phải tuần trước mẹ đã nói là một lần thử ăn món đó hay sao? Có lẽ gương mặt quả quyết của tôi và người vừa được tôi nhắc đến đã khiến ba phải nhượng bộ. Ba nhún vai. - Thôi được, tùy con. Ba nhắc con là đã câu được thì phần xử lý và mổ xẻ là của con đấy. Ba định quay lưng nhưng rồi ông dừng lại và hướng dẫn tôi. - Con hãy mổ moi và rửa sạch sẽ con cá sắp trở thành món ragu này đi. - Vâng. Con sẽ làm ạ. Tôi nó bằng giọng đầy tự hào và cúi xuống nhìn con cá. Ba không nói gì thêm nữa, ông quay người đi về phía cầu thang và bước xuống ca bin. Tánh ba tôi không lạ gì. Ông đã nói thế đồng nghĩa với việc tôi tự mình phảl làm hết mọi việc. Cũng tốt thôi. Đây là công việc của một người đàn ông trưởng thành. Tôi đã tự câu được cho mình một con cá mập hẳn hoi. Đã ai làm được như tôi chưa nhỉ? Chắc chưa đâu. Con cá mập dải khoảng một mét, nó vẫn còn đang quẫy. Chưa vội làm việc với nó, tôi đi về phía mạn thuyền nơi có để hộp Fanta. Tôi uống một ngụm và ngồi xuống ngắm nghía thành quả của mình. Khoảng một lúc sau, con cá nằm im. Nó không còn nhúc nhích thêm được chút nào nữa. Chắc là nó đã chết. Tôi nghĩ thế và bầt đầu làm công việc của mình. Như ba đã hướng dẫn, tôi lấy con dao nhọn rạch một đường dài theo lườn của nó. Toàn bộ lòng và những thứ linh tinh khác trong bụng nó tôi đều quăng xuống biển. Thứ đặc sản ấy khiến bọn chim hải âu sà ngay xuống và ăn ngấu nghiến. Còn cái dạ dày của con cá mập. Tôi cũng định ném luôn xuống mặt nước nhưng rồi tôi lại nảy ra ý nghĩ là muốn xem bình thường con cá mập này đã ăn những loại thức ăn gì và biết đâu, sau này tôi sẽ lại câu được những con cá mập khác to hơn khi mà đã biết được loại thức ăn ưa thích của chúng. Trong dạ dày có nhiều thứ. Vỏ sò và những cái đầu cá. Tôi hất cả xuống nước. Bỗng nhiên tôi trông thấy một cái gì đó. Tò mò tôi cầm nó lên xem xét. Vật lạ này nhăn nhúm. Nhìn như mẩu lạp xưởng nhỏ. Rồi thốt nhiên đầu tôi đông cứng lại, tôi không thể tưởng tượng nổi, cái mẩu “lạp xưởng” đó có móng tay. Phải! Nó có móng tay. Và tiếp theo đó, tôi còn thấy cả một cái nhẫn, rồi www.vuilen.com 67
  16. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI những nét mực mang hình xăm một chú gấu nhỏ ở phía dưới cái nhẫn. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn đây là một ngón tay. Tôi đã lôi từ trong bụng con cá mập - chiến lợi phẩm đầu tiên của tôi. Tôi đã lôi từ trong bụng con cá mập ra một cái ngón tay! www.vuilen.com 68
nguon tai.lieu . vn