Xem mẫu

  1. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Phần 3 C hiếc xe hơi màu trắng mang thương hiệu Vios dừng 1ại trước khu biệt thự sang trọng. Gã được dìu xuống xe bởi lão chủ tiệm và tên nhóc. Giờ đây gương mặt của gã đã giãn ra, vẻ khoan khoái biểu lộ rõ trên nét mặt. Còn gì nữa. Ngay khi ngồi vào trong xe, gã đã được lão chủ tiệm cầm đồ giải thích lý do vì sao đêm qua lão có mặt ở vũ trường, đúng vào thời điểm mà vũ trường bị hốt trọn. Lão đến tìm gã là chỉ muốn học hỏi cách làm ăn để kiếm thêm. Vợ lão đang nằm viện với sự lo âu bất an vì làn da của cơ thể đẹp mỹ miều nhờ bàn tay của các vị bác sĩ thẩm mỹ. Ừ. Không những thế, vợ lão còn có nguy cơ được đi “tầu bay sáu tấm” mà không phải mất tiền mua vé. Sáng nay bác sĩ mới tới nói nếu không nhanh chóng đưa ra nước ngoài thay da, thay máu thì dễ có nguy cơ lượng máu trong cơ thể bị nhiễm trùng vì đã ngâm quá lâu trong loại bùn với chất lượng ngang loại bùn được lấy từ sông chứa chất thải của toàn thành phố. Lão muốn kiếm tiền bằng trò may rủi của cuộc đời. Nếu có tiền để đưa mụ vợ thích se sua đi nước ngoài điều trị cho lành lặn bệnh tật được thì cũng tốt. Còn nếu không với tài sản hiện giờ lão thừa sức đến cả trăm lần việc hỏa thiêu hay mai táng cho mụ vợ. Sau đó, tất nhiên lão vẫn thừa tiền để nuôi cả chục em xinh tươi, trẻ trung, chân dài tới nách và lông mi cong, nước bọt ngọt. Nhưng tất nhiên, lão vẫn muốn kiếm thêm nhiều tiền nữa. Với hệ thống năm cửa tiệm cầm đồ, lão vẫn kiếm đủ tiền để sống sung sướng một đời nhưng lão dự định dẹp hết để làm một ông chủ như gã. Bởi bây giờ cho dù nhiều tiền thì thiên hạ vẫn chỉ nhìn lão với ánh mắt coi thường và gọi bằng cái tên nghe không có chút địa vị nào đấy là: thằng chủ tiệm cầm đồ. Gã nghe và thấy lão chủ tiệm cầm đồ nói có lý. Và cái lý nữa mà gã thấy hãnh diện vô vàn là đương nhiên, trong cuộc sống này gã từ một thằng vất vơ mà đi lên từ năm mươi nghìn gã cầm cố cái xe cho lão chủ tiệm cầm đồ, nay lão lại tự nguyện đến tôn gã làm thầy trong trò đời đỏ đen. Gã lấy làm hãnh diện. Thật sự là hãnh diện vô cùng tận. Nàng bước xuống xe sau gã với cái mền quấn quanh người. Gã nhìn nàng với vẻ xót xa và một sự ngạc nhiên bởi trông nàng lúc này không khác gì một thứ rác rưởi được móc từ dưới cống lên. Tóc tai rũ rượi, mặt mũi bơ phờ lem luốc, vẻ mỹ miều cùng những đường cong gợi cảm biến mất sau đống mền với những hình hoa văn rẻ tiền đỏ chóe. Gã nhìn. Lão chủ tiệm cầm đồ đứng nhìn. Thằng nhóc xốc nách gã cũng đã buông thõng cả hai tay đứng trố mắt ra dòm nàng. Ừ. Bởi nhìn nàng lúc này đặc biệt quá. Giống hệt mụ điên. Gã nuốt nước miếng rồi trỏ tay chỉ vào nàng, hỏi lão chủ tiệm mà không thèm quay sang nhìn lão: www.vuilen.com 37
  2. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Ông có bảo lãnh nhầm người không vậy? Sao đến nàng của tôi mà tôi nhìn cũng không ra luôn vậy. Lão chủ tiệm bật cười ha hả rồi vỗ vai gã. - Phía sau song sắt không phải là spa hay phòng nghỉ khách sạn hạng VIP. Tôi không bốc nhầm người đâu. Chỉ cần ngâm mình trong dầu thơm tại bồn tắm vài chục phút là nàng của cậu lại như thiên thần ngay thôi. Nàng của gã quá sượng sùng vì vẻ bề ngoài xuống mã của mình nên cũng không dám ngẩng mặt lên nói câu gì. Chỉ đứng cúi mặt chờ đợi gã nói câu gì đấy đại loại như em vào trong tắm rửa, thay đồ đi là nàng biến vào trong nhà ngay tắp lự. Trái với mong muốn của nàng, gã nhìn nàng từ đầu tới chân rồi từ chân tới đầu. Xong, gã quay lưng đi vào trong cổng, nơi chị giúp việc đang đứng chờ với chùm chìa khóa to đùng ở tay. Gã nói với lão chủ tiệm mà như thể đang nói với chíh mình. - Tôi thấy con gì đấy ngọ nguậy trong lòng mình. Chắc một con bọ mang tên Thất Vọng. Lão chủ tiệm chậc lưỡi, vỗ vai gã với vẻ của một đàn anh. - Ậy! Cậu nghĩ ngợi làm gì cho mệt. Các cụ ta chả nói người đẹp nhờ lụa là gì? Gã chẳng thèm nói gì với lão chủ tiệm lẫn nàng mà bỏ đi vào trong nhà với những bước chân run rẩy như một kẻ bị bại liệt lâu ngày mới được chữa trị khỏi. Lão chủ tiệm nhìn nàng đang tả tơi và sượng sùng. Lão ra hiệu cho nàng đi vào trong. Và chỉ chờ có thế, nàng biến ngay vào trong nhà bàng lối cửa hông để tránh đụng mặt gã. Nàng biết sau lưng mình chị giúp việc đang tròn mắt nhìn với vẻ ngạc nhiên lẫn sự hả hê. Lão chủ tiệm cầm đồ nhếch mép cười một cái, gần như mai mỉa nhưng cũng le lói một chút thương cảm với con người đang quấn cái mền hoa rẻ tiền đấy. Thấy thằng nhãi định bước theo chân nàng, lão giơ tay chặn lại và rút trong túi ra một tờ tiền mệnh giá hai trăm ngàn đồng và phẩy tay ra hiệu cho thằng nhãi biến nhanh. Cầm tờ tiền, thằng nhãi chẳng thèm trông mong điều gì hơn. Nó cười hềnh hệch rồi chuồn lẹ. Để đền bù cho những gì lão chủ tiệm cầm đồ đã làm cho mình, gã tuyên bố rằng lão muốn gì cứ nói. Gã sẽ giúp đỡ hết mình. Nửa nằm, nửa ngồi trên ghế sofa để mặc cho nhân viên mát-xa đấm bóp tay chân, gã nhìn lão chủ tiệm bằng ánh mắt của một kẻ giàu có đang trả ơn ân nhân. - Anh giúp cậu không phải để mong được trả ơn. Gã phẩy tay, đồng thời sau đó gã vớ lấy ly rượu của mình nhấp một ngụm nhỏ với vẻ khoái trá. www.vuilen.com 38
  3. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Thời buổi này không ai cho không ai cái gì cả. Hơn nữa tôi cũng không muốn mắc nợ ai. - Điều đó khiến cậu nhớ đến quá khứ sao? Biết lão già chọc ngoáy vào cái quá khứ chẳng lấy gì làm sáng sủa của mình nhưng gã vẫn không hề để tâm. Bởi vì có ghen tị với gã và không thể giàu có vượt mặt gã được nên lão già đó mới chơi trò tiểu nhân, bới móc những điều đã thuộc về một thời mà ngay chính bản thân gã đã gần như quên lãng tất cả. Gã nhếch mép. - Lên voi xuống chó là chuyện bình thường. Đời mà anh bạn già! - Tất nhiên. Cậu nói quả không sai. - Hừ... Tiếng cười của gã nghe mỉa mai và khinh bỉ. Gì mà gã không biết rằng phải có mục đích thì lão già mặt heo này mới tới tìm gã. Bây giờ thì gã cũng không còn nghi ngại gì chuyện cả động bị hốt gọn như vậy. Chủ động là người đã được gã nuôi và nơi gã thường ăn chơi thì không bao giờ có chuyện bắt bớ như đêm hôm qua. Chắc chắn lão già này đã nhúng tay vào. Và phải có thêm đồng minh. Trong lúc không có thuốc trong đầu, gã nghĩ được những điều thông mính sáng suốt hết sức. Cũng như việc lúc này đây, ngồi trước mặt gã là đống thịt mang bộ mặt heo đực đang có vẻ ngại ngần, lúng túng, vì không biết phải mở lời như thế nào trước mặt gã, lúc gã đang tỉnh táo. - Chúng ta lật bài ngửa nhé. Ngồi thẳng ngưới, nhìn xoáy vào mặt lão chủ tiệm cầm đồ. - Tôi biết ông giàu có nhưng tham vọng kiếm tiền thì không bao giờ hết. Cũng là điều hết sức bình thường thôi. Nhưng tôi không rõ ý đồ gì khi vừa ăn cướp vừa la làng như vậy. - Này, cậu nói gì vậy? - À, tôi nói gì thì có lẽ ông rất hiểu. Bây giờ ông nói thẳng ra xem nào. Ông muốn gì ở tôi? - Cậu nghĩ mình có gì đó tôi muốn? - Tiền! - Tôi cũng có. - Nhưng lòng tham của ông không có đáy. Lão chủ tiệm nhìn vào gương mặt không hề có một nét nào gọi là bỡn cợt, bông đùa của gã. Lão biết mình gặp phải kẻ không vừa. Có thể khi dùng thuốc lắc thì gã không đủ minh mẫn để nói chuyện với lão nhưng lúc này gã không phê thuốc ngược lại còn hết sức tỉnh táo sau một đêm nằm trong phòng tạm www.vuilen.com 39
  4. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI giam. Có lẽ cái lạnh lẽo của sàn nhà tạm giam đã giúp gã hồi tỉnh được những phần trí thông minh của mình. Lão bật cười trước tình thế mà mình không ngờ sẽ mắc phải. Gã thản nhiên ngồi nhìn và chờ đợi cho lão già dứt cơn cười. Và không làm ngắt quãng sự hưởng thụ của mình, gã đưa cái ly sóng sánh chất rượu màu đỏ lên miệng và chậm rãi nhấm nháp. Lão chủ tiệm biết mình không thể qua mặt được lúc này. Lão đặt thẳng vấn đề. - Cũng không có gì thiệt thòi cho cậu đâu. Tôi chỉ muốn chơi một ván may rủi với cậu thôi. - Ông tin trò này từ bao giờ vậy? - Từ lâu rồi. Khi cậu còn chưa chạm tay vào tờ polime mệnh giá năm mươi nghìn đồng của tôi. - À, hóa ra là tôi phải mang ơn ông. - Ơn huệ gì? Tôi là chủ tiệm cầm đồ mà. - Tất nhiên. Đó là một ý thức tuyệt vời của người làm nghề đấy. Để chạm tay vào tờ tiền của ông, tôi cũng đã để lại tài sản duy nhất của mình. Cho dù đó chỉ là một đống sắt ghẻ lở. Lão chủ tiệm không thể ngờ được rằng tâm lý cũng như lối ăn nói của gã lại thay đổi nhanh như vậy. Từ việc cấu giận đến mang ơn lão, bây giờ chuyển sang thế chủ động và khiến cho lão không biết phải chống đỡ như thế nào trước những câu nói như có kim sắt nhọn của gã. - Cậu muốn vào thẳng vấn đề mà. Chúng ta nó đến những điều lặt vặt xung quanh làm gì? - Sẵn lòng chiều theo ý của ông. Lão gật đầu và ngã người ra thành ghế. - Tôi muốn chơi một ván. Chỉ một ván thôi. Có người làm chứng. - Ông bạn Tiến “phe” của ông hả? - Cậu thật là thần thông quảng đại. Cái gì cũng biết trước được. - Không dám. Là tôi biết mối quan hệ của hai ông và nỗi căm tức vì bị tôi cho Tiến phe hít khói trong sới thôi. Gã đặt ly rượu lên bàn và nhả ra rành rọt từng từ một: - Ông muốn đưa tất cả tài sản của mình ra đấu với tôi sao? - Tất nhiên. Gã nhếch mép. www.vuilen.com 40
  5. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Đến trẻ con cũng nhận ra điều hết sức đơn giản là tài sản của ông không thể bằng một nửa của tôi. - Gộp cả gia sản của Tiến “phe” nữa. Gã vỗ tay với vẻ khoái trí và cao giọng cười đầy ngạo nghễ. - Hoan hô. Thật là vui. Vậy là hai con cáo già đã ra khỏi hang. Đúng lúc gã đang cười thì nàng đi từ phía trong ra. Với dáng yểu điệu thướt tha nhưng không kém phần nóng bỏng với cái váy lụa ở nhà ôm sát người, lộ cả bầu ngực căng tròn. Gã không còn bất ngờ trước sự xuất hiện hết sức lộng lẫy của nàng chỉ sau hai tiếng. Nhưng cái đống thịt mang bộ mặt của loài heo đực thì ngồi thuỗn mặt ra, hai mắt dán chặt vào người nàng. Lão nuốt nước miếng đánh ực một cái rõ to khiến gã bật cười váng cả lên. Vẫy tay ra hiệu cho nàng đến bên cạnh mình, gã bảo nàng hãy xoay vài vòng trước mặt lão chủ tiệm để lão thấy gã đang sở hữu một bảo vật quí giá như nào. Không biết có phải bảo vật hay không nhưng với sự nóng bỏng của cơ thể có những đường cong tuyệt hảo, lão già ngồi há hốc cả miệng với sự thèm khát. Cơ hồ như ngay lập tức lão có thể nhảy bổ vào mà ngấu nghiến lấy nàng vậy. - Nếu muốn, tôi đưa luôn bảo vật của tôi vào cuộc chơi này. Gã xua tay. - Tất nhiên, tôi sẽ không thèm lấy mụ vợ nổi ghẻ của ông đâu. Tôi sẽ “lại quả” mụ ta để ông xài đỡ. Tất nhiên lão già đồng ý ngay tắp lự. Đã dám đặt cả sản nghiệp vào cuộc chơi may rủi để tống khứ cái thằng nhà quê ăn may một bước lên làm ông chủ ra khỏi đất này. Bởi từ ngày gã lên, lão và Tiến “phe” gần như phải cúi mặt mỗi khi ra đường. Đến những thằng nhãi trước đây lạy van lão và Tiến “phe” để được trừ nợ, để được giữ mạng sống vì đã thua trắng tay còn nợ nần chất đống thì bây giờ chúng cũng không còn biết sợ hãi kiêng nể gì lão và bạn lão nữa. Một cái gai cần phải nhổ thì lão và Tiến “phe” sẽ nhổ bằng bất cứ giá nào. Hơn nữa đống tài sản kếch sù cùng một em gái xinh tươi mơn mởn sẵn sàng chiều chuộng, đáp ứng được nhu cầu của đàn ông khi ở trên giường như nàng mà không giành và làm của riêng quả là điều đáng tiếc. Ừ. Đời thì không thiếu những em xinh tươi nhưng điều lão thấy hả hê thèm khát khi mơ đến lúc có được nàng trong vòng tay của mình chính là lúc lão đã hạ được tên nhãi nhà quê đang ngồi với vẻ cao ngạo ngay trước mắt lão. Như đọc được suy nghĩ đang diên ra trong đầu lão, hoặc giả lão đã nói ra đằng miệng những suy nghĩ của mình mà không hay biết. Gã bật cười trong khi luồn tay vào trong váy sờ mó vùng bụng của nàng với vẻ khiêu khích cái đống thịt đầy tham lam và dục tính. www.vuilen.com 41
  6. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Tôi vẫn chưa hưởng đủ đâu! Không phải một, mà mười nàng tôi cũng có. Nên nếu ông đã tham tới mức nhỏ rãi ra rồi thì tôi sẽ biếu nàng cho ông gọi là đền ơn những gì ông đã làm cho tôi. Gã lần tay xuống phía dưới bụng, làm những động tác khiêu gợi khiến lão chủ tiệm như phát rồ. Mặt lão đỏ bừng và mắt thì không dời khỏi vùng bụng của nàng, nơi đang phát ra những tiếng động của da thịt. - Nàng sẵn sàng chiều chuộng ông như đã phục vụ tôi. Đẩy nàng sang phía bên lão già đang lên cơn thèm khát đàn bà, gã bật cười ha hả. Còn nàng, nàng biết mình là một món đồ chơi trong tay bọn đàn ông lắm tiền để chúng tung hứng, để chúng thỏa mãn lạc thứ. Nàng bước sang, ngồi lên đùi lão già mà không hề muốn phản kháng, cũng chẳng hề thấy kinh tởm khi da thịt mình chạm vào da thịt bóng nhẫy mở và chảy xệ của một lão già khú đế Trước khi nằm trong vòng tay của gã nàng đã trải qua bao nhiêu vòng tay khác. Già có, trẻ có. Tất cả đều giàu có và cho nàng được cuộc sống sung sướng. Khi không gặp được những thằng hám gái nhiều tiền, nàng sẵn sàng cặp cả với những thằng kiết xác để được vui thú và được thấy mình còn có giá trị trước con mắt của bọn đàn ông. Cho dù giá chỉ tương đương với một bữa cơm bụi và chốn thiên đường là phòng trọ ọp ẹp hôi hám ẩm mốc. Vậy nên ngồi trên cặp đùi đầy thịt của lão chủ tiệm cầm đồ có máu ba lăm, nàng vẫn đang nghĩ đến những lúc vui thú trên giường và sau đấy là những xấp tiền dày cộp trong tay. Nàng phục vụ lão nhưng đồng thời nàng cũng được thỏa mãn về vật chất. Cũng vẹn cả đôi đường thôi. Gã nhấm nháp ly rượu ngoại của mình và quan sát vẻ mặt của hai kẻ đang được dính chặt vào nhau. Và đúng lúc lão chủ tiệm cầm đồ luồn tay được vào đến ngực của nàng thì gã vỗ tay rất to và cười đắc thắng. - Dừng được rồi. Lão chủ tiệm giật mình thoát khỏi cơn thèm khát. Lão đẩy nàng ra và ngồi thẳng người dậy. Mặt lão thì đỏ nhừ như quả gấc chín. Ai đời một kẻ tay anh chị như lão lại để một thằng nhãi xỏ mũi, lôi ra làm trò cười như vậy chứ? Lão đúng thật là… - Ông thích đặt vào cửa nào. Trận C1 tối nay hay những con số mang lại may mắn? Đang trong cơn tức giận vì bị bẽ mặt, lão gầm lên như một con hổ đực. - Cậu giàu bằng cách nào thì tôi sẽ lấy hết mọi thứ của cậu bằng cách đó. Gã xòe tay. - Đã nhận ý tốt của ông. Chọn lấy một số đi. Có cần bàn với Tiến “phe” không nhỉ? - Khỏi. Bọn này đã thống nhất rồi. www.vuilen.com 42
  7. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - OK! Ghi số ra giấy đi. Và chuẩn bị giấy tờ nhà cũng như tài khoản ngân hàng để tối nay đưa cho tôi. Lão chủ tiệm cầm đồ viết hai con số lên giấy cam kết của trò chơi rồi ký lẹt một cái. Cử chỉ dứt khoát nhưng tay lão run run, mồ hôi tứa ra thành dòng trên má. Bao nhiêu sự quyết tâm giữa lão và Tiến “phe” tự nhiên tan biến hết khi lão đặt tay ghi hai con số ấy. Cho dù cả hai thống nhất đây là một trận may rủi để chọn lấy một con hổ trong khu rừng nhưng lão vẫn thấy ớn ớn. Nhất là lúc này. Nếu lão thua, lão sẽ tay trắng, sẽ dọn ra ngoài vỉa hè hay gầm cầu mà ở. Thằng nhãi kia được mệnh danh là “vua động” may mắn chứ ít gì. Gã cũng ký đánh roẹt mà chẳng thèm nhìn vào tờ giấy xem ở đó ghi những gì. Xong, gã ngã người ra ghế và mỉm cười: - Không tiễn nhé, anh bạn già. - Đúng 19 giờ 30 tôi đến gặp cậu. Lúc đó nhớ chuẩn bị sẵn tư tưởng nhé. - Rất sẵn lòng. Ông cũng vậy nhé. Ông bạn già gặp vận không may. Ha ha ha... Lão chủ tiệm đứng lên đi ra phía cửa với vẻ tức giận trước thái độ trịch thượng và coi thường của gã. Đúng là có tiền trong tay, gã trở mặt nhanh đến nỗi lão cũng không kịp nhận ra. Chỉ mấy tiếng trước, ở cổng biệt thự nhà gã, gã còn như một con chó bị bỏ đói run rẩy và mang ơn lão. Vậy mà giờ gã ngồi dạng hai chân, ngạo nghễ nhìn lão như nhìn một kẻ đáng thương. Nàng đứng nhìn theo lão chủ tiệm cầm đồ và phân vân không biết nên đi theo lão già hay quay trở lại cười cợt và sà vào lòng gã trong khi để cho đôi bàn tay làm những việc mà nàng quen làm với đàn ông. - Không cần phải luyến tiếc đâu. Nếu tối nay anh thua thì em sẽ được đi theo lão ta. Nàng quay vào, đôi môi đã giãn ra tạo thành một nụ cười. Và nàng nhào đến bên gã và làm những động tác đã quá thành thục với gã. Cô nàng nhân viên xoa bóp thấy vậy thì mặt đỏ bừng lên, đứng ra xa lúng túng đến nỗi không nói nổi câu xin gã trả tiền để còn biến khỏi chỗ này. Gả nhếch mép cười và chỉ vào cái bóp để trên bàn. - Cô em muốn lấy bao nhiêu cũng được. Cô nhân viên xoa bóp thoáng lưỡng lự rồi cũng chộp lấy cái bóp, mở ra lấy đúng số tiền công của mình rồi đi như chạy về phía cửa ra vào. Gã nhìn theo và bật cười khoái trí. Và gã cứ nửa nằm, nửa ngồi trên ghế sofa để tận hưởng những gì nàng mang lại cho gã. Cũng không có gì lạ khi mà người ta phải trải qua một đêm trong phòng tạm giam lạnh lẽo và đầy muỗi, rồi sau đó được nằm giữa vật chất êm ái sang trọng www.vuilen.com 43
  8. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI và mát mẻ, tất nhiên là kẻ đó sẽ nhanh chóng “đánh” một giấc say sưa để bù lại cái đêm vừa rồi. Mặc dù, cả đêm trong căn phòng lạnh lẽo ấy, kẻ đó cũng ngủ như chết chứ chẳng phải thao thức gì hết. Điều đó đồng nghĩa với việc gã ngủ ngồi ngay ở ghế sofa. Nàng cũng rã rời với việc ở trong phòng tạm giam với lũ con gái đú đởn hôi hám không khác gì mấy con nhóc lượm bao ni-lon ở các bãi rác. Nên sau khi làm xong cái nhiệm vụ là chiều chuộng gã, thấy gã đã ngáy pho pho, nàng liền ngã người luôn ra phía đầu ghế sofa mà ngủ. - Nhìn kìa. Nàng xinh tươi của cậu không khác gì một con chó cún chết rét. Giọng nói chất chứa sự mai mỉa, cao ngạo vang lên khiến gã giật mình mở bừng mắt. Lão già tên Nghiên ngồi trên mặt bàn kính bóng láng của gã từ lúc nào. Lão vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thích thú như đang nhìn ngắm một món đồ lạ mắt mà mình mới tìm thấy được ngoài đường. Gã ngồi dậy, cau có nhìn lão già tên Nghiên. - Ai cho lão vào đây? Nghiên xòe cả hai cánh tay và nhún vai với ý nói lão muốn vào đâu mà chẳng được? Gã cảm thấy khó chịu trước thái độ trịch thượng và bề trên của lão già có khuôn mặt quắt queo, chỉ độc da bọc xương ở trước mặt mình. Và dường như có luồng xung khí phả vào mặt gã khiến gã thấy ớn lạnh xương sống và tê dại tất cả các dây thần kinh trong cơ thể của mình. - Mau biến khỏi đây đi. - Tại sao? - Đây là nhà tôi. Gã gần như gào lên trước bộ mặt nhơn nhơn của lão Nghiên. - Nếu lão không biến, tôi sẽ giết lão đấy. - Cậu nhắm mình làm được việc đó không? - Việc gì tao chẳng làm được. Gã thực sự tức giận trước sự thách thức của lão già có gương mặt thiếu sức sống ấy. Vùng đứng dậy định lao tới túm cổ lão già, nhưng dường như có hàng ngàn cánh tay đã giữ chân và cả hai tay gã dính chặt trên ghế khiến gã không sao đứng dậy được mặc dù gã cố gắng hết sức. Nghe tiếng cười ngạo nghễ phát ra từ cái miệng há ngoác với những cái răng xỉn đứng trước vòm miệng đen ngòm và sâu hoắm của lão Nghiên, gã càng như phát điên. Gã gầm lên và cố gắng đứng lên khíến tất cả những mạch máu trên mặt và cổ gã nổi hết cả lên, nhìn như những con giun nhỏ nằm ngoằn ngoèo. www.vuilen.com 44
  9. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Mặt gã đỏ bừng lên và trong hai hốc mắt, những tia máu đỏ hằn lên trông thật đáng sợ. Quả thật là nếu ai mà nhìn thấy bộ dạng của gã lúc này thì chắc chắn người đó phải chết ngất vì sợ hãi. Nhưng đối với lão Nghiên thì dù hình dạng của gã có đáng sợ đến mức nào thì cũng không làm cho gã thấy nao núng. Ngược lại, lão còn ngửa cổ và cười khan. Một tràng dài. Khá dài. Cố hết sức mà không lay chuyển được cái tư thế chết tiệt mình đang mắc phải, gã ngồi phịch trở xuống ghế, gườm mắt nhìn lão Nghiên. - Mày hãy biến đi. - Tại sao? Lão Nghiên lập lại câu hỏi của mình với vẻ hài hước. Gã muốn nổi điên lên nhưng cơ thể của gã như đóng băng một chỗ. Muốn cử động cũng không được nữa. Bộ phận còn hoạt động được trên cơ thể gã lúc này là đôi mắt và cái miệng. Vì thế gã vẫn nhìn thấy được con người đáng ghét đang ngồi trước mặt gã và gã có thế chửi rủa lão ta. - Tại sao mày lại trêu ngươi tao vậy hả? Nếu muốn chiếm đoạt con đàn bà đang nằm ngủ kia thì cứ việc. Nó không đáng một xu với tao đâu. - Với tôi cũng thế! - Là sao? - Cô ta chẳng đáng nửa xu. - Vậy mày muốn gì? - Tiền và gái đẹp! Như cậu thôi. - Mày có nhìn thấy cái bóp của tao không? Mày muốn lấy bao nhiêu cũng được. Và biến đi tìm những con điếm rẻ tiền. Chúng sẽ phục vụ mày. Lão Nghiên lấy ngón tay trỏ gảy cái bóp căng phồng của gã nằm trên bàn với vẻ khinh khỉnh. Lão nhếch mép cười. - Ta cần gì những thứ này. - Này, thằng điên. Đấy là tiền! Có tiền mày sẽ có tất cả hiểu chưa. Lão Nghiên bĩu môi trong khi đầu gật gật. Thật không thể hiểu nổi gã muốn nói cái gì thông qua bộ dạng ấy. Chỉ biết một điều là lão đang làm cho gã tức điên. Điên tới nỗi khói xịt ra cả hai bên tai. - Mày... - Tiền và gái đẹp theo đúng lời hứa của cậu. - Đồ bịp bợm. Tao hứa với mày bao giờ. Tao không hứa gì với mày cả. Và tao cũng chưa từng gặp mày trước đây. www.vuilen.com 45
  10. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Thật vậy sao? Lão Nghiên cúi rạp người dí sát mặt mình vào mặt gã, đôi mắt sâu hoắm không nhìn rõ tròng mắt của lão chiếu thẳng vào mắt gã. Gã cảm thấy luồng khí lạnh ập vào người mình đến mức gã muốn nghẹt thở. Miệng gã há ra, ngáp ngáp chút không khí dường như quá ít ỏi trong phòng khách với cửa kính khép kín và điều hòa chạy rì rì. Dùng cả hai ngón tay để bóp hai bên má của gã, lão Nghiên nhếch mép hỏi. - Có thật cậu không nhớ gì không? Thưở đói nghèo và lời hứa của cậu? Gã gần như phát rồ với luồng khí và sự ngạt thở của mình. Gã cố gắng hít vào một hơi dài rồi gào lên: - Tao đếch nhớ gì hết! Và tao cũng không hứa gì với mày cả. - Thật chứ? - Mày mau biến đi chỗ khác mà xin ăn. Tao không có gì để cho mày. Đồ rách rưới bẩn thỉu. Lão Nghiên nhìn gã như một con rắn độc đang nhìn con mồi của mình. Lão nhắc lại lời nói của mình bằng giọng lạnh lùng. - Thật chứ? - Tao không phải loại dối trá bẩn thỉu như mày. Trước sự tức tối của gã, lão Nghiên khẽ “hừ” trong cổ họng rồi đứng dậy đi ra khỏi nhà của gã. Tới cửa, lão dừng lại và quay nhìn với ánh mắt mang điềm không may. - Nhớ lời lão mập lúc chiều nhé. Hãy chuẩn bị tư tưởng. - Cút! Lúc này khi lão Nghiên bước chân ra khỏi cửa nhà gã, gã thấy mình vùng đứng lên được. Mà cũng chính bởi việc đứng lên được dễ dàng như thế nên gã đã ngã chúi về phía trước, đập cả mặt xuống dưới mặt bàn kính, chính nơi mà lão Nghiên vừa đặt cái mông của lão ở đấy. Gã nghe khắp mặt mình lạnh buốt. Đúng. Gã cảm thấy lạnh buốt chứ không thấy đau một chút nào. Và ngay chỗ mắt gã, tờ giấy mà lão chủ tiệm cầm đồ đặt lúc chiều. Gã nằm úp mặt lên bàn mà không hề động đậy. Trong khi chân thì quì và gã ngủ lúc nào không hay. Cho đến khi chị giúp việc đi vào, chị ta ngạc nhiên trước tư thế ngủ của ông chủ trẻ và cả cô nàng xinh tươi lúc này nằm co quắp trên sofa trông đúng như một con chó rẻ tiền. Định gọi cả hai dậy ăn cơm tối nhưng nghĩ sao, chị ta nhếch mép cười và đi vào trong phòng ăn. Ở đây tay tài xế đã ngồi sẵn ở bên bàn ăn. Tay này nhìn chị giúp việc với ánh mắt như hỏi họ đâu, có vào ăn cơm không? Chị ta lắc đầu. Giọng nói chất chứa chút quyền lực và sự hả hê. www.vuilen.com 46
  11. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Ngủ như chết. Mình cứ thưởng thức trước. Còn thừa thì phần họ. Mà có lẽ lát nữa lại lên động, chắc gì đã nuốt cơm. Nói rồi chị ta ngồi xuống ghế đối diện với tay tài xế. Cũng không cần khách sáo, chị ta với tay về phía giữa bàn, nơi có đĩa tôm hùm hấp đỏ au và bắt mắt. Lấy một con to, chị ta đặt ngay vào chén của mình. Tay tài xế nhìn người yêu, rồi gã mỉm cười và cũng lấy một con tôm cho mình. - Thuốc lắc thế mà hóa hay em nhỉ. - Đúng vậy. Chúng cứ việc lắc với lư. Mình thì làm ông chủ, bà chủ hờ cũng chẳng sao. Vừa nhai nhồm nhoàm, chị ta vừa gật đầu phụ họa với người yêu đầy vẻ thích thú. Bao lâu nay, cả hai không khác gì những ông bà chủ trong ngôi biệt thự này. Chỉ trừ những lúc ông bà chủ thật sự có mặt ở nhà sau những đêm bay lượn ở động lắc. Cả hai say sưa thưởng thức những món đặc sản trên bàn. Cho tới lúc tay tài xế ợ lên một tiếng vì quá no, thì lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên gấp rút. Điều đó khiến cả hai giật mình, vội vàng lau miệng bằng tay và xô ghế đứng dậy. Chị giúp việc luống cuống nhìn tay tài xế hỏi trong khi tay thì quơ nhanh những thứ thức ăn vương vãi trên bàn. - Ai vậy nhỉ? - Không biết. Em dọn nhanh lên. Vừa nói, tay tài xế cũng vừa phụ người tình dọn dẹp đống đồ. Cả hai trút hết vào xọt rác. Xong chị gíup việc đổ bia vào nồi và bắc lên bếp. - Để em hấp nốt mấy con tôm. Lỡ gã dở chứng thì toi cả hai đứa. Tiếng chuông cửa vang lên mỗi lúc một dồn dập và gấp rút hơn. Tay tài xế cuống quít. - Anh ra mở cửa nhé. Mà ai vậy nhỉ? - Không biết. Thường có bao giờ họ hẹn khách ở nhà đâu. - Để... Chưa nói hết câu thì hồi chuông nữa lại vang lên khiến tay tài xế giật mình. Hắn vội vàng chạy ra ngoài phòng khách. Ông bà chủ trẻ vẫn nằm ngủ với những tư thế chẳng giống ai. Hắn lay vai ông chủ của mình trong khi mắt nhìn ra ngoài cửa. - Dậy! Dậy! Ông chủ mau dậy. - Gì... www.vuilen.com 47
  12. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Dậy mau. Ai bấm chuông cửa nhà mình mà ghê quá. Giọng gã lè nhè nửa tỉnh nửa mê nhưng tay tài xế cuống quá cứ lay và nói. Vì hắn chưa bao giờ thấy ai tới nhà mà lại bấm chuông kiểu gấp rút như vậy. Bị lay mạnh, gã bừng tỉnh và ngửa mặt lên nhìn tay tài xế. Trong khi một bên trán của gã vẫn còn dính tờ giấy ghi rõ hai con số “00” to tướng. - Gì vậy? Không chờ cho tay tài xế trả lời, một hồi chuông cửa vang lên khiến gã phải nhăn mặt lại. Giọng gã cáu kỉnh. - Thằng nào bấm chuông thiếu văn hóa vậy? Ra coi sao chửi cho nó một trận đi. - Vâng... Tay tài xế chạy ra mở cổng. Hắn đứng như trời trồng, mắt muốn lồi ra ngoài và miệng thì không khép lại được. Cũng không thốt ra được một tiếng nào. 2 0 giờ 15. Gã ngồi bệt bên vệ đường với áo quần xộc xệch tả tơi nhìn nàng đang khoác tay lão chủ tiệm cầm đồ có khuôn mặt heo bước vào ngôi nhà của gã. Đúng! Là của gã một tiếng đồng hồ trước. Con “xế” Toyota màu đen nhấp nháy đèn như trêu ngươi, khinh miệt gă. Gió từ hồ thổi vào, gă rùng mình, co người vì lạnh. Mùi nước hoa đắt tiền thơm tho lẫn với mùi mồ hôi, mùi thất bại trên người gã chuyển thành mùi chua loét, khăm khẳm. Một vài người phóng xe qua, vô tình ngửi thấy buông một câu chửi thề với bãi nước bọt xuống đường, trơ trọi trắng lóa trước mặt gã. CÓ MỘT BỘ XƯƠNG TRONG… T ôi nên bắt đầu câu chuyện từ đâu cho hợp lý nhỉ? Bởi từ đoạn nào thì tôi cũng thấy hợp lý cả. Thôi thì tôi bắt đầu kể tuần tự từ đầu tới cuối nhé. Và nếu như có ai muốn ghi chép lại lời của tôi thì cứ việc. Bởi đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi kể chuyện này ra. Tôi vốn là đứa lười nói mà. Việc mở miệng để kể lại một điều gì đó với tôi là điều bắt buộc thôi. Đơn giản tôi không có hứng thú www.vuilen.com 48
  13. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI với việc “buôn dưa cà, dưa lê”. Có điều tôi kể chuyện này là vì... ờ, vì tôi thấy nó đáng để kể lại cho mọi người nghe. Cũng khá ly kỳ và hấp dẫn đấy. Này, ai nhanh tay nhỉ? Thì chép vào sổ nhé. Ai có máy ghi âm thì ghi đi. Tôi bắt đầu kể đây. À, trước tiên phải nói, tôi là một đứa con gái. Một đứa con gái hẳn hoi đấy nhé. Khi cha mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông, khi đó cha tôi vừa chở mẹ tới siêu thị mua ít đồ về. Tôi cũng không thể biết được việc đó nếu như không có việc tôi vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp cảnh chiếc xe hơi bị méo mó, cốp xe bật tung và những đồ lương thực, thực phẩm văng tung tóe. Có cả những quả dâu tây đỏ choét dập nát khiến tôi cũng không phân biệt được đâu là máu, đâu là nước từ những quả dâu tây chảy ra. Có điều là tôi đã mất cả một khoảng thời gian dài để sợ hãi mỗi khi nhìn thấy những quả dâu tây. Bởi nó liên quan đến cái chết của cha mẹ tôi. Dù nó không có lỗi lầm gì hết. Ngay sau đó, ngôi nhà của cha mẹ tôi được dì tôi cho người ta thuê làm công ty. Còn tôi phải về ở với dì ở một vùng quê xa lắc xa lơ mà hồi bé có lần tôi đã được cha mẹ đưa về. Đó là quê ngoại. Dì là một người khá kỳ quặc. Dì đã bốn mươi hai tuổi nhưng dì không có chồng. Tất nhiên dì cũng không có con. Tôi là người thứ hai sống trong ngôi nhà mái ngói với năm cái cửa to tướng, mà những cái cánh cửa lại nhỏ và xếp gấp vào nhau mỗi sáng sớm khi dì tỉnh đậy và mở cửa để gió mai lùa vào ngôi nhà. Dì thương tôi. Và tôi cũng rất yêu quí dì. Không phải vì bây giờ dì là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này. Cũng không phải vì dì là người nuôi nấng tôi khi mà tôi còn quá ít tuổi để có thể sống tự lập được. Tôi mới mười lăm tuổi thôi. Mà phải đến mười tám tuổi tôi mới được vào đại học và đủ tuổi đi bỏ phiếu bầu cử nhé. Và lúc đó tôi sẽ được tự do sống một mình ở ngôi nhà trên thành phố của cha mẹ tôi để lại. Nhưng nói thế thôi, chắc gì dì đã đồng ý để tôi ở một mình khi tôi mười tám tuổi. Đối với những người lớn, thì trẻ con mãi luôn là trẻ con cho dù “đứa trẻ con” ấy đã sống tới hai mươi lăm năm trên đời này. Tôi thương dì. Đơn giản dì là dì của tôi. Và dì là người tốt. Tuy nhiên, dì cũng khá nghiêm khắc. Dì không bao giờ cho phép tôi trốn giờ ngủ trưa để lang thang ngoài sân hay ra vườn tìm bắt những con ve đang kêu râm ran hay nghịch nước ở bể. Lẽ ra tôi cũng không nghịch đến thế đâu. Nhưng vì đang ở thành phố với đầy đủ tiện nghi và nhiều trò chơi, đùng một cái tôi phải về quê ở với dì nên tôi thấy buồn và có nhiều khoảng thời gian trống. Mặc dù hàng ngày tôi phải đạp xe đến tám cây số mới tới trường học. Thế nên, cứ mỗi lúc dì đi ngủ trưa, tôi lại tranh thủ lẻn ra ngoài vườn nghịch đất hoặc nếu hôm nào nóng quá tôi múc nước ở bế đổ đầy cái chậu nhôm dùng để giặt đồ và ngồi ngâm chân vào đấy cho mát. Nếu việc ngâm chân không thôi cũng không đến nỗi bị dì cấm. Cái chính là tôi đã múc nước mưa ở trong bể để ngâm chân. Mà nước mưa thì dì để dành và dùng làm nước ăn. Còn muốn tắm táp, giặt giũ hay làm gì gì nữa thì múc nước ở www.vuilen.com 49
  14. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI dưới giếng. Tôi là đứa không biết múc nước từ dưới cái giếng sâu hoắm, cúi xuống thấy cái bóng mình in dưới nước nhỏ xíu. Có điều, nước dưới giếng rất mát và trong. Nhưng thôi, không nói đến việc tôi bị cấm đoán như nào vì việc lãng phí nước mưa vào mùa khô như vậy nữa. Hãy nói đến việc tôi phải ở giữa một nơi như nào. Dì tôi tên Ngoan. Dì bốn mươi hai tuổi và không chồng, không con. Dì ở một mình giữa một ngôi nhà và cả khu vườn rộng mênh mông. Lẽ dĩ nhiên, khi về ở cùng với dì, tôi là người chủ thứ hai ở giữa nơi rộng mênh mông mà tôi thì không hứng thú lắm. Nơi này khiến tôi nhớ ngôi nhà năm tầng giữa thành phố cùng căn phòng với đệm êm, mền màu hồng, gấu bông màu hồng. Đấy là thế giới riêng của tôi. Có lẽ thế giới ấy bây giờ đã bị biến thành một văn phòng với những bàn ghế lạnh lẽo và những đống giấy tờ vô tri. Cứ mỗi lần định nói về nơi mà tôi đang ở với dì, tôi lại bị nỗi nhớ của quá khứ ám ảnh. Nhưng tôi đã quyết rồi. Chỉ đến khi nào thật khôn lớn tôi mới trở lại ngôi nhà đó. Dẫu sao dì Ngoan rất yêu thương tôi và chăm sóc cho tôi rất chu đáo. Ngôi nhà mà dì gọi là nhà năm gian ấy có mái ngói phủ đầy rêu, mốc xanh mốc đen. Tường nhà bằng gạch nhưng đã cũ và tróc lở một vài chỗ. Trước nhà là mái hiên mà mỗi tối dì thường trãi chiếu và rủ tôi ra ngồi ngắm trăng, hóng gió. Phải thừa nhận rằng ngồi ở ngoài hiên vào mỗi tối như thế còn mát và thú hơn là ngồi trước cái quạt điện chạy ì ì hay máy lạnh trong phòng ngủ trên thành phố của tôi. Bởi lúc nào dì Ngoan cũng mở toang cả năm cái cửa nên ánh sáng lùa vào trong nhà khiến mọi thứ như bừng sáng. Tôi thấy rõ những khung cảnh treo trên tường, trong đó có dán những tấm ảnh của ông bà ngoại, của cha mẹ tôi và của dì Ngoan nữa. Nhìn dì hồi trẻ còn đẹp hơn cả mẹ tôi. Mắt to, lông mi cong vút khuôn mặt bầu bĩnh và đôi môi mọng nhìn thật là cuốn hút. Dì giống bà ngoại. Còn mẹ thì giống ông nhiều hơn. Ngoài những khung ảnh, còn có một bức tranh vẽ hình cây cầu con con bằng thân hai cây tre ghép lại và dưới thì nước chảy thành dòng. Đã bao lần tôi hình dung và rùng mình ớn lạnh. Nếu phải đi trên cây cầu đó chắc chắn là tôi sẽ rơi tòm xuống dưới sông mất. Mà không chỉ mình tôi đâu nhé. Cái cây cầu bé tí xíu ấy chẳng thể chịu nổi sức nặng của bất cứ người nào. Trừ con nít. Mà con nít thì chẳng đứa nào đủ gan để đặt chân lên chỗ nguy hiểm đấy cả. Bên cạnh bức tranh ấy là một khoảng trống với những cái đinh. Dì Ngoan bảo ngày trước ở đấy là bức tranh vẽ ngôi nhà của ông bà ngoại. Cũng chính là ngôi nhà mà dì và tôi đang ở. Tôi thì không quan tâm nhiều lắm tới tranh và ảnh. Ở đây khá lâu rồi nhưng tôi cũng không ngắm nhìn chúng đến lần thứ ba. Bởi cứ hễ nhìn là tôi thấy nhớ cha mẹ tôi lắm. Ảnh của họ cũng treo đầy ở đây mà. www.vuilen.com 50
  15. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Ở phía tường có cánh cửa buồng có treo một thứ rất to lớn. Mà mỗi lần đi qua đấy để vào trong giường ngủ của mình, tôi chỉ sợ cái thứ đấy chẳng may tụt xuống, rồi rơi trúng đầu tôi thì chắc chắn tôi cũng sẽ chết ngay cu đơ. Chết không kịp ngáp. Nhưng chẳng bao giờ nó rơi cả. Đây là cảm giác của tôi thôi. Cái đồng hồ quả lắc to đùng đoàng đó vẫn nằm im trên tường. Nhưng nó cũng không hoàn toàn im lặng như việc nó đứng đấy. Mà nó luôn phát ra những tiếng kêu tích tắc rất to. Ngôi nhà yên ắng đến mức ngồi ở đâu trong phòng nào cũng nghe thấy tiếng kêu của cái đồng hồ rõ mồn một. Kể cả mỗi lần đi học về gần đến đầu cổng, tôi cũng đã nghe thấy tiếng kêu của nó rồi. Thời gian trôi qua khá nhanh và dường như tôi chưa thể thích ứng được với nơi ở với tứ bề là cây cối rậm rạp um tùm. Dì Ngoan là phụ nữ nên dì không thể làm vườn được như những người đàn ông khỏe mạnh. Dì cũng ít khi thuê người về cắt tỉa cây cối trong vườn, trừ khi đến mùa thu hoạch trái cây, dì mới đi mướn người ta. Một mình dì không thể hái xuể cả một vườn với đủ loại như mãng cầu, điều, ổi, xoài, chôm chôm. Mà tôi thì lại là đứa không hề biết gì đến những công việc đại loại như thế cả. Người ta thu xong xếp từng giỏ trái cây lên xe mang đi, còn dì cầm tiền đếm đếm, tính tính toán toán rồi cất trong phòng của dì. Tôi gọi là phòng vì thói quen ở thành phố. Chứ dì Ngoan vẫn gọi là buồng. Hai cái buồng ở hai phía đầu nhà. Tôi làm chủ một cái và cái còn lại là dành cho dì. Ờ, mà kể cũng may về đây tôi có không gian riêng của mình. Mấy hôm nay tôi không phải đến trường. Đang được nghỉ hè mà. Vì thế tôi có rất nhiều thời gian rảnh. Vì tôi không quen với ai ở đây cả. Học một năm nhưng tôi cũng không tiếp xúc với bất kỳ đứa nào ở lớp. Đến lớp ngồi học và đạp xe về nhà. Vì thế nghỉ hè nhưng tôi không đi chơi đâu cả. Điều này khiến tôi lại cũng thấy buồn chán hơn khi không có việc gì để làm. Dì Ngoan thì cũng là phụ nữ nhưng chắc chắn dì không thể hiểu nổi một con bé lớn lên ở thành phố thì muốn những gì. Nên dì để mặc tôi thích làm gì thì làm. Tất nhiên là vẫn có lệnh cấm không được lấy nước mưa ở trong bể ra nghịch vào giờ ngủ trưa và cả những giờ khác trong ngày. Trừ những lúc tôi giúp dì Ngoan lấy nước để đổ vào nồi gạo, hay đun nước uống thôi. Tôi chỉ giúp dì đến vậy, còn lại những việc khác dì làm hết. Và dì thường nhìn cái thân hình con gái mười lăm tuổi nhưng ốm tong teo, khẳng khiu như cây củi khô mà lắc đầu và nói rằng: - Hoa Chi, con phải ăn để có da có thịt lên một chút. Con gái gì mà... chèn ơi. Mông không thấy đâu. Ngực cũng lặn mất tiêu rồi. Hồi bằng tuổi con hả? Dì và mẹ con đã… Dì Ngoan không cố ý nhắc tới mẹ tôi nên tôi cũng không trách dì. Ngược lại, mỗi lần như thế tôi lại được biết thêm một ít về thưở con gái của mẹ và dì. Như ngay từ đầu tôi đã nói rồi đấy. Tôi là đứa con gái lười nói nên tất nhiên tôi cũng lười hỏi chuyện dì về những việc xưa xửa xừa xưa. Mặc dù nó liên quan đến mẹ tôi và tôi thì rất tò mò. Còn dì Ngoan cũng là người ít nói. Dì thường nói khi www.vuilen.com 51
  16. Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI nào thấy thật cần thiết mà thôi. Có lẽ vì là dì cháu nên cả hai chúng tôi đều giống nhau ở điểm đó. Thật là khác xa với tụi con gái ưa ngồi lê đôi mách, mồm mép lúc nào cũng như mỏ mấy con vịt cái quàng quạc tranh nhau thức ăn ngoài đồng vậy. Làm mọi việc để chăm bẵm tôi nên dì cũng khá bận rộn. Đó cũng là điều khiến tôi yêu dì hơn. Nhưng quả thực, tôi không thể yêu nổi cái nhà tắm và nơi mà tôi vẫn phải vào để đi cầu. Dì và mọi người vẫn gọi đó là cái hố xí, cái nhà xí, là nhà cầu. Còn ở thành phố người ta gọi là nhà vệ sinh, là toilet, là phòng tiểu vũ trụ... trăm nghìn cái tên mà người ta có thể nghĩ ra để gọi. Nhưng tôi thấy dù có gọi nó bằng cái tên gì đi chăng nữa thì nó vẫn chỉ có tác dụng là đi giải quyết cái của nợ làm ấm ách bụng chúng ta mà thôi. Và tôi học theo mấy đứa ở trường, gọi đó là cái nhà xí. Mà nhà xí ở quê thì không thể sạch sẽ và có những nút ấn nước hiện đại như ở thành phố hoặc ở nhà tôi được. Dì Ngoan khoe đây là cái nhà xí hiện đại nhất vùng quê này. Nó cũng được xả bằng nước nhưng mà thay vì ấn nút thì ta phải kéo một sợi dây thừng to gần bằng cổ tay khẳng khiu của tôi. Nước kêu đánh rào và sau đó là vang lên những tiếng ục ục rất to. Dì nói nước từ nhà xí và nhà tắm sẽ chảy chung một đường dẫn ra trạm xử lý nước thải cách nhà hơn chục cây số. Nghĩa là xa hơn đoạn đường tôi phải đến trường trong năm học vừa rồi. Dì có vẻ hân hoan với nó chứ tôi thì không. Bởi vì mỗi lần phải tắm, tôi đã phải xách nước è cả cổ đến một đoạn dài, ra giữa vườn - nơi nhà tắm ngự ở đấy. Đã thế nhà tắm lại còn không có mái che. Chỉ có bốn tắm gỗ quay chung quanh để che chắn nếu như có ai ngồi ở ngoài hiên nhìn ra. Đấy là nếu thôi. Chứ ở giữa nơi mênh mông chỉ có tôi và dì thì có nhìn hay không cũng thế cả mà thôi. Dì thì chắc chắn chẳng thèm nhìn cái cơ thể mười lăm tuổi nhưng “chung thủy trước sau như một” của tôi cùng những dẻ xương sườn nhô cả ra phía trước. Còn mỗi lần tôi muốn đi đại tiện. Tôi phải vượt qua cả nhà tắm, đi thẳng xuống cuối vườn với cây cối rậm rì, che khuất cả lối đi. Vì thế tôi thường bị cành cây đập vào mặt, cứa vào tay đến bổng rát mỗi khi đến được cái nhà gỗ nhỏ, có mái che. Đó là nhà xí mà tôi đã nói với các bạn đấy. Điều đó đã khiến cho tôi ghét rồi. Đúng ra là tôi rất sợ. Vì nó ở xa nhà và dù ban ngày hay ban đêm thì ngồi trong nhà xí ấy cũng giống nhau cả thôi. Đều không nhìn thấy trời đâu cả. Hơn nữa lại còn có một chuyện liên quan đến cái nhà xí khiến tôi thấy rùng mình ớn lạnh mỗi khi nghĩ đến chuyện ấy. www.vuilen.com 52
nguon tai.lieu . vn