Xem mẫu

  1. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA PHẦN 4 T ai nạn bất ngờ đã cướp đi mạng sống của Tố Loan, thật đau lòng cho một cô bé vừa tuổi trăng tròn, xinh đẹp như đoá hoa hải đường lại sớm bạc mệnh. Cái chết đã chấm dứt những ước mơ, hoài bão của cô bé. Đại Thống đang gậm nhấm những nỗi đau khôn xiết. Đây chính là nhân quả báo ứng cho gia đình hắn, người thân của hắn lần lượt ra đi, sự trả thù này quá tàn khốc, làm cho hắn ray rứt lương tâm, sống cũng như chết. Xuyến đã trở thành kẻ mất trí sau cái chết của Tố Loan, sự mất mát quá lớn làm cho tâm trí cô trở nên điên loạn. Khuôn mặt cô gầy xọp đi, nhợt nhạt với hai con mắt thâm quầng, sụt ký thấy rõ, trông xơ xác như một con ma ốm đói. Suốt ngày Xuyến cứ gọi tên Tố Loan, kêu gào thảm thiết, đầu tóc bù xù, quần áo rách rướm, cô tự nhốt mình trong phòng không gặp bất cứ một ai. Đến một ngày, Đại Thống không còn nghe tiếng kêu la của vợ hắn. Linh tính báo cho hắn biết có chuyện gì đó đang xảy ra với Xuyến, hắn tức tốc chạy đến phòng cô, nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng. Xuyến giờ đây chỉ là một cái xác không hồn, treo tòn ten trên trần nhà, cô đã thắt cổ tự tử, không để lại một lời trăn trối. Không nói lên lời nào, Đại Thống đứng im nhìn trân trối thân xác lạnh ngắt của vợ hắn. Thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, hai mắt hắn cay xé, từng tế bào trong cơ thể hắn đang gào lên, cái chết quá kinh hoàng. Đôi mắt Xuyến trợn lên muốn lòi hẳn ra ngoài, miệng cô hé mở như muốn kêu tiếng kêu cuối cùng, và một vài tia máu nhỏ dính trên cằm như những hạt tàn nhang màu đỏ thẫm. Xuyến không còn sống nữa! Đó là sự thật mà Đại Thống phải chấp nhận. Hắn lặng lẽ rời khỏi căn phòng, nhưng vừa bước đi vài bước, hắn quị người xuống với một tiếng nấc nghe thật thê lương: - Xuyến ơi! Đám tang của vợ Đại Thống diễn ra trong bầu không khí tĩnh lặng nặng nề. Những người hàng xóm tốt bụng đưa tiễn cỗ quan tài của Xuyên đến nơi an nghỉ cuối cùng. Đó là một nghĩa địa nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố, ngôi mộ của Tố Loan vừa mới đắp, lại tiếp đến ngôi mộ Xuyến, cách nhau không quá mười ngày, hai mẹ con họ ngủ yên dưới lòng đất. www.vuilen.com 45
  2. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Duy Tâm cũng bước theo dòng người đến tiễn biệt Xuyến, nó lầm lì không nói một câu nào, cho đến khi mọi người kéo nhau ra xe trở về thành phố, chỉ còn một mình Đại Thống đang gục đầu bên ngôi mộ của vợ hắn. Duy Tâm nhẹ nhàng bước đến, tiếng nói của nó mang một âm hưởng trầm bổng như một điệu nhạc, nhưng lời lẽ rất độc địa: - Tư Đen, ông đã thấy hậu quả của việc ông làm chưa? Suốt mười mấy năm qua ông đâu thấm thía nỗi đau này. Đại Thống không ngước mặt lên nhìn, nhưng hắn cũng biết người đang đứng sau lưng hắn là ai. - Mày hãy giết tao đi để trả thù cho ba mẹ của mày. - Giết ông? Chuyện đó rất dễ dàng với tôi, chỉ cần một bàn tay thôi, tôi sẽ bóp cổ ông cũng giống như ông đã từng làm chuyện đó với ba mẹ tôi. Nhưng tôi sẽ không chọn cho ông một cái chết dễ dàng đâu. Ông phải sống để trả nợ đời. - Tao muốn chết trước mộ vợ con tao. Duy Tâm đưa tay nắm lấy cổ áo của Đại Thống, nó kề sát mặt vào mặt kẻ đã giết chết ba mẹ, nói: - Bắt đầu từ ngày hôm nay, ông trở lại cuộc sống như trước đây của ông. Ngôi nhà... Duy Tâm lặng im một lúc, nó đang dò xét sự thay đổi trên khuôn mặt Đại Thống, nó cất tiếng cười sảng khoái, rồi nói tiếp: - Tôi đã rao bán ngôi nhà rồi, số tiền bán được sẽ ủng hộ cho những người có cuộc sống nghèo khổ. Của cải đó vốn không phải của ông thì mãi mãi vẫn không phải của ông. Đại Thống dang hai tay ôm lấy ngôi mộ Xuyến, hắn khóc rấm rứt: - Tại sao không cho tôi chết chứ? Tôi muốn chết với mọi người, sống như thế này thà chết còn sướng hơn. - Ông phải trả giá cho tội lỗi của ông đã gây ra. Tôi muốn ông phải đau đớn về thể xác lẫn tinh thần. Có như thế, oan hồn của ba mẹ tôi mới thanh thản. Duy Tâm cười lớn, giọng cười hể hả. Tiếp theo giọng cười của nó là một tràng cười rùng rợn xuất phát từ những ngôi mộ trong nghĩa địa. Tiếng cười lại ào lên như một trận cuồng phong ập tới. Đại Thống giơ hai tay bịt tai lại, hắn không muốn nghe giọng cười ma quái đó. www.vuilen.com 46
  3. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Nghĩa địa bỗng nhiên biến thành một pháp trường trước giờ hành quyết, những hồn ma thức dậy từ trong các ngôi mộ, chúng đang tiến đến chỗ Đại Thống đang ngồi, dẫn đầu là hai vợ chồng Nguyên và Linh. - Trả mạng cho tao! Khuôn mặt Đại Thống biến sắc, khi hắn cảm nhận một cái gì đó rất lạnh đang bám vào gáy hắn. Một bàn tay, nhiều bàn tay khác nữa đang siết ngang cổ, hắn sặc sụa, vùng vẫy, kháng cự một cách tuyệt vọng, trong khi những bóng ma trong nghĩa địa đang vây lấy hắn, tiếng rên rỉ, tiếng cười sặc sụa và tiếng khóc nghe thật não lòng... Hoảng hốt, Đại Thống vùng vẫy ra khỏi những con ma đòi mạng, hắn co giò bỏ chạy, nhưng chỉ được vài bước chân, hắn bị những cánh tay xương xẩu vươn dài ra kéo hắn quay trở lại, các con ma thay phiên làm cái động tác bóp cổ, lập đi lập lại với hắn... Duy Tâm lặng lẽ bỏ đi từ lúc nào, lần sau cùng nó nhìn thấy cái vẫy tay tạm biệt của ba mẹ nó cùng với nụ cười mãn nguyện. Giờ đây linh hồn họ cũng nhẹ nhàng, thanh thoát khi mối thù đã được xoá đi... Hai ngôi mộ vừa mới xây xong, cẩn đá hoa cương trông thật đẹp mắt. Đây chính là phần mộ ba mẹ của Duy Tâm. Trở lại khu rừng trong sự chỉ dẫn của ba mẹ, Duy Tâm đã tìm thấy thân xác của họ bị vùi chôn dưới lòng đất. Sau mười bảy năm họ chỉ còn lại bộ xương khô. Duy Tâm cẩn thận đưa hài cốt của người thân trở về quê hương xứ sở, mãi mãi họ sẽ tìm thấy một nơi an bình, vĩnh cửu. Ngôi nhà của Đại Thống được một thương gia mua lại với giá rất cao, tất cả số tiền đó Duy Tâm trao cho một hội từ thiện. Đại Thống từ một kẻ giàu có giờ đây trở thành trắng tay, hắn đón nhận lấy số phận mà Duy Tâm sắp đặt sẵn. Những ngày tháng cuối cuộc đời, Đại Thống sống lây lất giữa đầu đường xó chợ, trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hắn ngửa tay xin sự bố thí của họ. Đến một ngày người ta không còn nhìn thấy Đại Thống trong bộ đồ rách rưới xuất hiện ở phiên chợ như ngày nào. Buổi tối nọ, có một người đàn ông nhận ra Đại Thống, lúc trước họ cùng làm ăn chung với nhau, có lẽ cảm thông cho hoàn cảnh khó khăn của hắn, người đàn ông cho hắn một số tiền lớn, ông ta muốn hắn bỏ nghề ăn xin, tìm một công việc khác để làm ăn. Số tiền này đã làm động lòng tham những tên hành khất sống bên cạnh Đại Thống, bọn chúng ra tay sát hại hắn một cách dã man. Chúng bóp cổ hắn cho www.vuilen.com 47
  4. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA đến chết và đem xác hắn ra đường ray cho xe lửa cán phanh thây. Những ngày cuối đời của một tên giết người kết thúc như thế, đây chính là ác giả ác báo... Vào một đêm mưa tầm tã, Duy Tâm đang đứng trú mưa trước một hiên nhà, những cơn gió se lạnh làm cho nó run lên cầm cập. Có tiếng động từ cánh cửa, bóng dáng một cô bé xuất hiện trước mắt Duy Tâm, con bé reo lên mừng rỡ: - Trái đất quay tròn, chúng ta lại gặp nhau. - Tiểu Ninh! Cô làm gì ở đây? Tiểu Ninh bạo dạn nắm lấy tay Duy Tâm bước vào nhà, con bé lớn tiếng gọi: - Ba ơi ba, xem ai đến nhà chúng ta nè. Ông Năm hấp tấp bước ra, nét mặt ông vui mừng khôn xiết: - Cậu Tài, chúng tôi chờ cậu lâu lắm rồi. Duy Tâm khoát tay đáp: - Đừng gọi tôi là cậu Tài. Tôi tên là Duy Tâm, cứ gọi tôi là Tâm là được rồi. - Duy Tâm! Một cái tên thật đẹp. - Tiểu Ninh mỉm cười nói. Bước đến gần Duy Tâm, ánh mắt ông chan chứa một tình thương vô bờ bến: - Ba mẹ của con đã báo mộng cho bác, sau này con cứ xem nơi đây là nhà. Chúng ta sẽ sống hoà thuận với nhau nhé. Tiểu Ninh nói chen vào: - Hội từ thiện đã xây nhà tình thương cho ba em, bằng số tiền anh đóng góp. Ngôi nhà này cũng là phần của anh đấy. Một ngôi nhà mới khang trang và sạch sẽ, Tiểu Ninh đã chuẩn bị sẵn một căn phòng dành cho Duy Tâm, cô bé còn chọn cho nó vài bộ đồ mới. Điều này làm cho Duy Tâm rất ngạc nhiên, nó đứng ngây người ra nhìn ông Năm và Tiểu Ninh không chớp mắt. Ông Năm như đọc được những suy nghĩ trong ánh mắt Duy Tâm, ông lên tiếng giải thích: - Câu chuyện có vẻ hơi ly kỳ, nhưng trong giấc chiêm bao bác gặp lại ba mẹ con, họ kể lại tất cả câu chuyện đau lòng và muốn gửi gắm con cho bác. Chúng www.vuilen.com 48
  5. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA ta có duyên với nhau ngay từ lúc đầu gặp mặt, hy vọng con sẽ hiểu những gì bác nói. Duy Tâm gật đầu, nó chạnh lòng nhớ đến ba mẹ của nó, trước lúc họ phiêu du nơi miền cực lạc vẫn mong muốn con trai mình tìm thấy một hạnh phúc mới. Chuyện này có liên quan đến Tiểu Ninh rất nhiều... Ánh mắt của Tiểu Ninh dạt dào tình cảm trao về Duy Tâm, khiến cho thằng bé đỏ mặt, nhìn sang hướng khác, nơi đó có một vùng trời bình yên, khi cơn mưa vừa dứt, ánh trăng huyền ảo soi sáng lung linh... Quán Rượu Nửa đêm Q uán rượu Không Tên nằm yên tĩnh cưới con đường có vòm cây xanh ngắt. Một con đường đẹp nhất trong thành phố, nhưng lại là một con đường vắng vẻ một cách kỳ lạ. Giang cầm trên tay bộ hồ sơ xin việc đứng ngập ngừng trước cánh cửa kính màu đen, cô không thể nhìn rõ bên trong, nhưng có một điều chắc chắn rằng, có một người ngồi trong quán đang quan sát cô. Cuối cùng Giang mạnh dạn đẩy cánh cửa bước vào, cô giật mình trông thấy một người thanh niên có gương mặt hơi xương, đôi mắt dài và đen như vẽ, anh ta ngồi trên bộ ghế salon có vẻ như chờ đợi cô. Giọng người thanh niên thật trầm ấm như có một sức hút kỳ lạ. Giang nhận ra ngay âm thanh quen thuộc này, chính anh ta đã trả lời điện thoại khi cô gọi đến xin một cuộc hẹn phỏng vấn. Một cuộc phỏng vấn kỳ lạ, trong một quán rượu duy nhất chỉ có hai người vào lúc nửa đêm. Người thanh niên nhã nhặn lên tiếng: - Tôi là Nhật Trung, rất hân hạnh được quen biết cô Giang. Giang gật đầu đáp lễ, ánh mắt cô đang quan sát xung quanh. Một quầy bar hình vòng cung được gắn kiếng trong suốt như pha lê, phía trên quầy những kệ gỗ trưng bày các chai rượu đủ màu sắc, phô trương ra một thế giới màu sắc lung linh trong ánh đèn màu mờ ảo. www.vuilen.com 49
  6. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Phía trên là một cái giá treo ly chạy dọc theo quầy bar, không biết bao nhiêu chiếc ly thuỷ tinh đủ hình dáng, kích cỡ. Chứng tỏ chủ nhân quán rượu là một người rất sành điệu và có cặp mắt tinh tường... - Vậy là cô không đến trước bảy giờ? Đang chìm đắm trong thế giới hư ảo trong quán rượu Không Tên, Giang giật mình khi nghe câu hỏi của Nhật Trung, cô lí nhí đáp: - Dạ... tôi có một tiết học thêm Anh văn ở trường vào bảy rưỡi, mà từ đó đến đây cũng khá xa. Nhật Trung đứng lên bước về phía quầy bar, anh có dáng người cao và gầy. Kiểu gầy guộc không gợi lên một cảm giác yếu đuối, anh đã tạo cho người ta nhận ra cái dáng dấp phong trần và rất nghệ sĩ trong con người anh. Nói tóm lại, Nhật Trung rất điển trai, một nét đẹp tiềm ẩn mà không ai có được. Nhưng đặc biệt đôi mắt của anh mang một nét buồn sâu lắng, đôi mắt như muốn nói một điều gì đó rất thầm lặng... Một lúc sau, Nhật Trung bước ra trên tay hai ly cà phê đen, anh nheo mắt với nụ cười tinh nghịch: - Tôi có thói quen uống cà phê vào lúc nửa đêm, không biết cô có cùng sở thích giống tôi không, nhưng tôi cũng pha sẵn cho cô một ly. Giang đón lấy ly cà phê, tay cô run run trước cái va chạm thật nhẹ của Nhật Trung, nhưng không hiểu sao cô lại rùng mình vì một cơn lạnh đột nhiên xâm chiếm lấy cô, mặc dù không gian trong quán rượu rất ấm cúng. Cô nói: - Mỗi khi học bài khuya, tôi vẫn thường uống cà phê và thưởng thức mùi vị của nó một cách ngon lành. Thật ra tôi chẳng kiêng cữ gì cả. - Tôi rất thích cái tính bộc trực của cô. Cầm lấy bộ hồ sơ trên tay, Nhật Trung hờ hững nhìn vào khoảng không gian vô định, hai bàn tay anh đan chặt vào nhau. Giang có thể trông thấy những ngón tay thon dài rất đẹp, từng móng tay cắt gọn, sạch sẽ, như có vẻ chúng sẵn sàng đến những nơi sang trọng. Nhật Trung quay sang nhìn Giang, ánh mắt anh thật dịu dàng như một người anh săn sóc cô em gái bé nhỏ: - Tối mai cô bắt đầu làm việc nhé. - Dạ được... nhưng... - Giang bỏ lửng câu nói. www.vuilen.com 50
  7. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Cô đang thầm lo lắng cho sự vắng vẻ nơi đây. - Chắc cô ngạc nhiên khi trông thấy quán rượu ế ẩm quá phải không? Đây là quán Không Tên nên không một ai biết đến. Giang đang học năm cuối của trường đại học kiến trúc, ngoài việc học ở trường, cô phải đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cho học phí. Không giống như các bạn trong trường, trở thành gia sư dạy kèm cho những đứa con nhà giàu lười biếng, Giang có một suy nghĩ táo bạo muốn trở thành một nhân viên pha chế rượu, không hiểu sao cô đam mê công việc này một cách cuồng nhiệt. - Tôi không thấy một nhân viên nào cả, ngoại trừ một mình anh ra. - Cô là là nhân viên đầu tiên ở quán rượu này! Một quán rượu thật kỳ lạ, duy nhất chỉ có mình ông chủ vừa là pha chế và cũng là phục vụ, kiêm luôn chức bảo vệ. Giang đắn đo suy nghĩ không biết cô có nên làm việc ở đây không? Nhưng môi trường làm việc rất thuận lợi, không gian ấm cúng và ông chủ rất đẹp trai. Giang không thể từ chối được. - Quán rượu mới khai trương phải không anh? - Chính xác là một năm, bốn tháng, hai ngày và một đêm. - Hớp một ngụm cà phê, Nhật Trung trả lời tỉnh bơ. Không thể hình dung được nét mặt ngạc nhiên của Giang đến mức nào. Nhìn cô đang há hốc miệng, làm cho Nhật Trung bật cười thành tiếng. Anh tiếp tục giải thích cho Giang hiểu: - Nơi đây là điểm đến của những kẻ chán đời hoặc các cặp tình nhân sắp bỏ nhau, họ muốn tìm đến một không gian riêng tư, không bị người khác quấy rối. Ở đây họ có thể ngậm nhắm những nỗi buồn. Cuộc phỏng vấn ngắn gọn và kết thúc nhanh chóng, Trúc Giang bước ra khỏi quán cũng là lúc Nhật Trung khoá trái cánh cửa, anh nhún vai nói: - Quán chúng ta có qui định đúng giờ là đóng cửa, đây là một qui định đặc biệt mà không phải quán nào cũng có được... www.vuilen.com 51
  8. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA T ối hôm sau, đúng tám giờ Giang đã có mặt trong quán rượu. Vừa đẩy cửa bước vào cô bắt gặp Nhật Trung đang ngồi tư lự bên chiếc bàn kê sát cánh cửa sổ, điếu thuốc trên môi anh lập loè phát ra một đốm lửa nhỏ. Trông thấy Giang, anh lật đật đứng dậy, dụi nhanh điếu thuốc đang hút dở vào cái gạt tàn thuốc bằng sành màu trắng, phẩy tay ra dấu cho cô nhân viên mới bước theo anh vào quầy bar. Công việc của Giang rất đơn giản, cô pha các loại cốc-tai do Nhật Trung huấn luyện, ngoài ra cô còn học thêm cách biểu diễn của một người pha chế rượu chuyên nghiệp, đây là ước mơ của cô từ bấy lâu nay. Suốt hai tiếng đồng hồ trôi qua, quán rượu vẫn im lìm, không một bóng khách, Nhật Trung trở lại bàn ngồi và tiếp tục châm lửa đốt điếu thuốc thứ hai, anh hít một hơi thật dài, ngã người xuống ghế một cách khoan khoái. Giang ngồi chống cằm ở quầy bar, chưa bao giờ cô cảm thấy chán như lúc này, quán rượu chỉ có chủ quán và một nhân viên pha chế ngồi nhìn nhau, không một người khách nào bước vào, lấy gì để cho cô trổ tài pha cốc-tai cho khách thưởng thức. Sự chờ đợi cuối cùng cũng đến, cánh cửa bật mở, một người thanh niên có mái tóc rẽ ngôi rất gọn cùng với đôi giày tây bóng loáng, Trúc Giang nghe thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền, anh ta bước đến quầy bar với cái nhìn nheo nheo nửa đùa cợt, nửa nghiêm khắc: - Trung vừa tuyển em vào làm việc phải không? Mặc dù không có một chút cảm tình với gã thanh niên mới gặp mặt lần đầu, nhưng Trúc Giang cũng tế nhị trả lời: - Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của tôi. Xin hỏi anh muốn uống gì? Vẫn cái giọng bỡn cợt, gã nghiêng đầu nói: - Em có món gì ngon chiêu đãi cho anh đi! www.vuilen.com 52
  9. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA - Dạ... nước ép bưởi giúp cho đường tiêu hoá tốt, nước cà chua làm cho da mặt mịn màng, ngoài ra còn có xí muội, chanh muối, đá me. Anh muốn uống loại nào? - Giang chẳng khác gì một nhân viên tiếp thị sản phẩm. - Trời...! Em muốn biến quán rượu này thành quán giải khát ven đường sao? Với lại những món đó dành cho con gái mà. Giang nở một nụ cười khiêu khích: - Tôi nghĩ những thức uống đó hợp với anh. Nhật Trung đã đứng sau lưng hai người, anh đột ngột lên tiếng nhắc nhở người bạn: - Chí Cường! Anh đang làm cho nhân viên của tôi sợ đấy. Chí Cường so vai, anh phân bua: - Tôi muốn uống một thứ gì đó, nhưng cô ấy giới thiệu toàn những món con gái uống, quán này có bán rượu không? Giang trừng mắt nhìn Chí Cường hỏi: - Dĩ nhiên là có rồi, anh muốn uống rượu gì? Nếp than, lúa mới, đế Long An hay là rượu rắn? - Một ly cốc-tai có được không? Rất tiếc tôi không phải là bợm nhậu giống như em, nên tôi không biết uống những loại rượu đó. - Tôi đã biết trước điều đó từ khi anh bước chân vào quán. Nhật Trung không muốn cho cuộc tranh cãi tiếp diễn, anh kéo thằng bạn trở lại bàn, với một lời cảnh cáo: - Người ta mới đi làm ngày đầu tiên, anh đã chọc ghẹo rồi. Chí Cường nói nhỏ vào tai Nhật Minh: - Anh tìm đâu ra một em xinh đẹp như vậy? Giang ghét cay ghét đắng cái giọng điệu của Chí Cường, nhưng cô phải nở một nụ cười, dù sao anh ta cũng là bạn của ông chủ. Không gian không còn im lặng, khi Giang bắt đầu những động tác pha chế, tiếng đá lắc nghe lanh canh, khiến cho Chí Cường ngước mắt nhìn lên, anh ta có một khuôn mặt thật quyến rũ, điều đó cũng không làm cho Giang quan tâm, cô đã pha chế xong ly nước và tự tay đem đến trước mặt Chí Cường. www.vuilen.com 53
  10. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA - Một màu đỏ thật đẹp, tên gọi của ly cốc-tai này là gì vậy em? - “Người khó ưa”, tôi mới vừa đặt tên cho nó đấy! Nhật Trung thích thú bật cười khanh khách, trong khi khuôn mặt của Chí Cường méo xẹo trông thật khó coi. - Chẳng lẽ tôi khó ưa đến như vậy sao? - Còn hơn thế nữa. Quay lưng bước đi, Giang ném cái nhìn lạnh lùng về phía Chí Cường. Nhật Trung trông thấy liền kê miệng thì thầm vào tai thằng bạn: - Anh đã có đối thủ rồi đấy nhé. - Tôi rất thích những cô gái có cá tính. Từ bản nhạc phát ra từ dàn máy hi-fi, một giai điệu thật buồn ru lên nghe thật não nùng. Quán rượu chỉ có ba người đang đeo đuổi những suy nghĩ khác nhau. Chí Cường trở nên im lặng, không còn tía lia như lúc đầu bước vào quán, anh lơ đễnh nhìn ra cảnh cửa sổ với nỗi buồn hiu hắt. Đàn ông gì mà sầu thảm quá như vậy? Giang ngao ngán lắc đầu, phải chứng kiến một cảnh tượng ngột ngạt. N hật Trung truyền tất cả bí quyết pha chế rượu cho Giang, cô tiếp thu rất mau lẹ, chỉ hai ngày thôi cô đã tự kết hợp pha chế và biểu diễn trước mặt anh. Giang gọi Nhật Trung là sư phụ, cô trông thấy ánh mắt anh lấp lánh một niềm vui. Mỗi khi ở gần Nhật Trung, Giang không che giấu được tình cảm thầm kín, cả hai toả ra một thứ xúc cảm vô hình nhưng lại mạnh mẽ đủ để đánh bật ánh mắt của bất cứ ai muốn thách thức bằng cái nhìn xoi mói. Trong đó có ánh mắt của Chí Cường. www.vuilen.com 54
  11. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Lớp học Anh văn vừa kết thúc, Giang tranh thủ đến sớm hơn mọi khi. Quán rượu vẫn vắng lặng như ngày thường, hôm nay là ngày thứ tư cô làm việc trong quán. Ngoại trừ một người khách duy nhất là Chí Cường, Giang không thấy một người khách nào bước vào trong quán, đôi khi cô muốn chia sẻ với Nhật Trung về tình hình kinh doanh của quán, nếu vắng khách như thế này, phải tìm biện pháp khác để khắc phục. Giang đã chuẩn bị sẵn những suy nghĩ trong đầu. Cô bước đến kéo ghế ngồi xuống đối diện với Nhật Trung, giọng cô thật từ tốn: - Anh Trung, em biết chuyện này không phải là chuyện của em, nhưng quán chúng ta mở cửa không có người khách nào vào quán ủng hộ, anh không thấy lo sao? Nhật Trung nhép môi cười, mặc dù đó chỉ là một nụ cười gượng gạo: - Cám ơn sự quan tâm của em, anh mở quán rượu Không Tên dành cho những kẻ chán sự đời đến đây độc ẩm một mình, anh không cần doanh thu của quán. - Em thấy kẻ chán đời đó chính là anh, vẻ mặt anh mang nhiều tâm sự không nói lên thành lời phải không? - Có phải em đang dò xét anh không? Ở đời ai cũng mang nhiều tâm sự cả, không phải chỉ riêng anh đâu. Bên ngoài trời mưa lách tách, Giang đang ngắm mưa băng qua khung cửa kính thành hàng trăm dòng chảy nhỏ, vừa thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn Nhật Trung, anh vẫn ngồi yên lặng thả hồn tận nơi đâu. Không gian nặng nề trôi qua, bài hát trong đĩa nhạc cũng vừa chấm dứt, máy hát tự động chuyển sang một bản nhạc hoà tấu vui nhộn, nhưng rất tiếc nó không hợp với hoàn cảnh này chút nào. Giang đứng lên bước trở về quầy bar: đây là thế giới riêng của cô, nó bắt đầu lúc cô bước vào cho đến khi kết thúc công việc. Bất chợt có tiếng động xuất phát tử cánh cửa, Giang thầm mừng trong bụng, quán có khách kéo theo bầu không khí vui nhộn, đỡ nhàm chán. Nhưng cô nhăn mặt lại khi trông thấy Chí Cường. Bầu trời vẫn âm u, những cơn gió mạnh thổi ngang qua kéo theo những chiếc lá vàng lìa cành rơi ngay xuống lối đi, Chí Cường mở rộng hai cánh cửa, anh kéo theo một cô gái tả tơi vì gió. www.vuilen.com 55
  12. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Cả hai ùa vào quán, đem theo cơn lốc ngoài trời cùng với những hạt mưa lạnh buốt. Không khí ấm áp trong quán dường như đông cứng theo họ. Chí Cưởng đảo mắt một vòng quanh quán, như thể đang tìm kiếm một thứ gì quan trọng, anh ta bắt gặp cái bĩu môi của Giang, kèm theo một nụ cười nửa miệng. Ánh mắt của Chí Cường cụp xuống, anh thở dài, với một vẻ ủ ê mệt mỏi, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bành. Giọng anh ta nhỏ nhẹ chẳng khác gì Nhật Trung: - Giang, đem cho anh một tách cà phê nóng đi em! Nhật Trung ngồi suy tư bên chiếc bàn thường ngày anh hay ngồi, sự xuất hiện của Chí Cường và cô gái kia không làm cho anh ngạc nhiên, trái lại anh vẫn giữ nét mặt bình thản, xem như không có chuyện gì xảy ra. Cô gái đi cùng Chí Cường có khuôn mặt thanh tú, cô nhìn Giang với vẻ thờ ơ, nhưng đối với Nhật Trung nét mặt cô sáng rở với nụ cười trông thật quyến rũ: - Anh Trung qua đây ngồi chung với tụi em cho vui, lúc nào anh cũng trầm lặng, nhìn khó coi quá! - Cám ơn Băng Trinh, hai người cứ tự nhiên! Ngồi bên cạnh Chí Cường, Băng Trinh rút từ trong ví da ra đồ trang điểm để dặm lại son phấn. Cô chăm chút sắc đẹp có một cách thức rất trang nhã như thể đó luôn là một việc tự nhiên giống người ta đang chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ áo. Giang đứng nhìn những cử chỉ quí phái của Băng Trinh không chớp mắt, nhất là bộ quần áo đắt tiền và những trang sức vô cùng quí giá của cô ta, dù cho Giang làm việc cật lực suốt một năm, cũng không thể dành dụm nổi để mua được nó. Ngồi bên bàn đối diện, Nhật Trung đốt một điếu thuốc, bàn tay của anh hơi run run, khi anh trông thấy hai mái đầu kia đang kề cận bên nhau. Những cử chỉ đó không qua được ánh mắt nhạy bén của Giang, bỗng nhiên cô nhận ra mình quá thừa thãi... Chí Cường cau mày: - Đừng hút thuốc nữa Trung, Băng Trinh không chịu được mùi thuốc lá. Không khí trong quán rượu giờ đây dường như quá chật chội cho một làn khói thuốc. Giang vội chạy đi mở một cánh cửa sổ. www.vuilen.com 56
  13. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Một làn gió lốc ào tới làm rối tung mái tóc của Giang, một tay cô vuốt lại mái tóc, tay còn lại giữ chặt cánh cửa để tìm một móc khoá cài vào. Khi Giang trở lại quầy bar, bất ngờ Băng Trinh lên tiếng gọi cô: - Chị ơi, cho em một ly sữa nóng luôn nha. Đến lúc này Giang chợt nhớ ra mình chưa làm nước cho hai người này, có một điều kỳ quặc, quán bán rượu nhưng khách vào chỉ gọi những thứ linh tinh. Lại một lần nữa suy nghĩ của Ciang đã bị đảo lộn khi Băng Trinh gọi thêm một món uống: - Cho tôi một ly Brandy, loại Remy Martin. Chỉ cần năm phút, Giang đã bê ra những thứ hai người khách đang cần. Băng Trinh chỉ tay vào một cái ghế còn trống, cô ta trở nên thân thiện với cô nhân viên pha chế: - Chị ngồi đây nói chuyện cho vui, chúng ta là người nhà với nhau, chị đừng ngại. - Xin lỗi, tôi không dám ngồi ngang hàng với khách. Băng Trinh nài nỉ: - Anh Trung rất dễ chịu, không la mắng chị đâu. Buộc lòng Giang mới ngồi xuống, nhưng ánh mắt cô vẫn nơm nớp lo sợ cái nhìn nghiêm khắc của Nhật Trung. - Quán rượu này không có nhân viên, chị là một trường hợp ngoại lệ đấy. - Nhật Trung đã nói với tôi chuyện này rồi. Lắc nhẹ cho màu rượu sóng sánh trên miệng ly, Băng Trinh đưa lên môi uống cạn, cô lấy khăn tay chậm son môi, điệu bộ của cô trông hách dịch: - Chúng tôi là những người bạn chơi rất thân nhau. Giang không để ý đến lời của Băng Trinh, cô liếc mắt nhìn Chí Cường đang ngồi im như khúc gỗ. Trông anh ta có dáng vẻ con nhà giàu có, với những đồ chưng diện ưa nhìn. Trên ngón tay anh lấp lánh chiếc nhẫn bạch kim và chiếc đồng hồ mang thương hiệu của một hãng nổi tiếng. Không muốn làm khuấy động thế giới riêng của hai người, Giang đứng dậy xin phép trở vào quầy bar, cô cảm nhận được ánh mắt của Băng Trinh nhìn cô www.vuilen.com 57
  14. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA với cái nhìn ganh tị. Nếu đem hai người ra so sánh, Giang không giống Băng Trinh, với thân hình mềm mại uyển chuyển từng bước đi, ở con người cô mang một tính cách độc lập, dứt khoát và thẳng thắn. Cơn mưa dai dẳng rồi cũng tạnh, những cơn gió lùa vào theo ô cửa sổ lạnh buốt, Giang bắt gặp ánh mắt da diết mang nỗi buồn sâu lắng trên nét mặt Nhật Trung, và cái nhìn thẩn thờ của Chí Cường, trong khi đó Băng Trinh đưa hai tay chống cằm, mơ màng nhìn ra cửa sổ, mái tóc dày bồng bềnh của cô đang trôi theo một cơn gió, một bức tranh tuyệt đẹp mà chỉ có những người có nét đẹp mê hồn mới có được. Quán rượu chìm trong không gian buồn thê thảm, buồn đến rơi nước mắt, nhưng không ai hiểu nỗi buồn đó xuất phát từ đâu... N gày thứ năm Giang đến quán rượu Không Tên làm việc, khi mở cửa bước vào, cô trông thấy Nhật Trung đang đứng giữa quay bar với nụ cười rạng rỡ, trông anh đẹp tựa như một thiên thần. Mỗi khi nhìn cô, ánh mắt anh đẹp một cách mê hồn như đang hớp hồn cô tự lúc nào. Nhật Trung biểu diễn những động tác quăng chai rượu lên cao, hai bàn tay anh kết hợp vào nhau thật nhẹ nhàng, anh xoay người qua chụp lấy chai rượu một cách điệu nghệ, không những thế còn kết hợp với bình lắc rượu tạo ra những động tác nhuần nhuyễn và đẹp mắt. Sau khi kết thúc một bài biểu diễn, Nhật Trung luôn truyền đạt những kinh nghiệm quí báu của anh cho Giang nghe: - Một người pha chế cần biết rõ những yếu tố quan trọng sau đây, pha rượu ngon là một chuyện, nhưng em phải hoạt bát trong quầy bar với khách. Người ta thưởng thức rượu em pha với một tâm trạng sảng khoái, còn gì tuyệt vời như thế chứ? Giang vẫn còn đứng ngây người ra nhìn, cô đang nhầm lẫn giữa anh chàng tài tử đóng trong một bộ phim “Tình yêu nơi quán rượu” với Nhật Trung, hai người có một nét gì đó giống nhau quá, điều này làm cho trái tim cô đập loạn xạ, nó như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực cô. - Thế nào cô bé? Em có hiểu những gì anh nói không? www.vuilen.com 58
  15. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Mấp máy đôi môi, Giang trả lời lí nhí: - Dạ... có ạ. Giọng Nhật Trung vẫn đều đều bên tai Giang: - Có một cuộc thi người pha rượu giỏi nhất trong năm, em có tự tin đăng ký cuộc thi đó không? Không ngờ Nhật Trung khơi lại ước mơ thầm kín của Giang, cô đã từng có mặt trong cuộc thi người pha chế giỏi trong năm nhưng chưa bao giờ cô dám can đảm ghi tên vào danh sách tham gia cuộc thi. - Đó là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời em. Nhưng em sợ mình không thể làm được chuyện đó! - Đừng bao giờ nói có thể và không thể. Em phải mạnh dạn quyết định cho tương lai của mình. Thành công hay không là do chính bản thân của em. - Nhất định em sẽ tham gia cuộc thi, em sẽ không làm cho sư phụ thất vọng. Trong quầy bar hơi nhỏ, nên khuỷ tay của Giang chạm nhẹ vào tay Nhật Trung, bỗng nhiên cô cảm thấy ngay chỗ va chạm ấy có một cảm giác lành lạnh chạy khắp cơ thể. Không hiểu sao mỗi lần Giang đứng gần Nhật Trưng, cái hơi lạnh từ đâu cứ xâm nhập vào người cô, nó kiểm soát mọi xúc giác của cô, khiến cho cô đông cứng lại như một tảng băng. Nhật Trung không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt cô nhân viên, anh rời khỏi quầy bar bước tới chiếc bàn đối diện với cánh cửa sổ. Một chỗ ngồi quen thuộc của anh ngày nào. Lụi cụi dọn dẹp mọi thứ trong quầy cho sạch sẽ và ngăn nắp, Giang pha hai ly cà phê đem ra đặt trên bàn, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Nhật Trung. Đêm nay cô muốn ngồi đây tâm sự với người thanh niên đã làm cho trái tim cô lần đầu tiên biết rung động. - Em ngồi nói chuyện với anh được không? Nhật Trung gật đầu, anh mân mê ly cà phê trong tay và xem nó như là một báu vật: - Trong đầu của em có nhiều câu hỏi về anh lắm phải không? Nếu đặt trường hợp anh là em, anh cũng như vậy. Quán rượu không thấy một người khách vãng lai, còn ông chủ thì lúc nào cũng buồn bã... www.vuilen.com 59
  16. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Trong lúc này, gương mặt của Nhật Trung có một sự kết hợp rất kỳ lạ giữa vẻ buồn bã dịu dàng và vẻ già giặn của người từng trải. Giang đã quen nhìn vẻ thất thường thay đổi liên tục trên nét mặt của Nhật Trưng, cô khẽ khàng nói: - Trong cuộc sống ai cũng trải qua những niềm vui và nỗi buồn, chúng ta không nên chôn chặt tất cả vào lòng. Nếu như anh mở rộng tâm hồn một chút, anh sẽ thấy thế giới này là một màu hồng đáng yêu hơn là một màu đen tăm tối như anh vẫn nghĩ. - Em có muốn nghe câu chuyện của anh không? Nhật Trung thẩn thờ gõ nhẹ chiếc muỗng trên miệng ly, nó tạo lên một âm thanh tí tách phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng. Lặng lẽ trong phút giây suy tư, anh đang trở về quá khứ... N hật Trung xuất thân từ một gia đình nghèo, những năm học phổ thông anh nổi tiếng là một cậu bé thông minh. Sau khi tốt nghiệp trung học, anh không may mắn như các bạn bước vào ngưỡng cửa đại học, anh làm đủ những công việc để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Nhật Trung quen biết Băng Trinh trong một dịp tình cờ khi anh làm phục vụ trong nhà hàng, lúc đó cô chỉ là nhân viên thu ngân. Tình yêu của hai người chớm nở, họ có những khoảng thời gian rất đẹp bên nhau. Nhặt Trung đã đưa Băng Trinh về nhà giới thiệu với ba mẹ, cả hai dự định cuối năm sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng định mệnh lại xui khiến cho Nhật Trung gặp lại Chí Cường, người bạn học chung với anh thời trung học. Hiện tại Chí Cường đang làm chủ một nhà hàng sang trọng trong thành phố, anh ngó ý mời Nhật Trung về làm việc, một công việc nhẹ nhàng, lương rất cao. Đây cũng là hoài bão lớn nhất của Nhật Trung, anh có cơ hội phát huy tay nghề pha chế rượu mà từ bấy lâu nay ấp ủ. May mắn mỉm cười với Nhật Trung, khi anh được Chí Cường đưa ra nước ngoài học khoá quản lý nhà hàng trong một năm. Đó là một khoảng thời gian xa nhau rất dài giữa anh và Băng Trinh, nhưng vì tương lai sau này của hai người, nên đám cưới đành hoãn lại. www.vuilen.com 60
  17. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Trong thời gian Nhật Trung học tập ở nước ngoài. Băng Trinh xin vào làm việc cho nhà hàng của Chí Cường. Nhờ tài ăn nói khéo léo và nét đẹp mặn mà, cô đã làm cho ông chủ nhà hàng mê mẩn tinh thần, hai người lén lút quan hệ với nhau, cho đến khi Nhật Trung kết thúc khoá học trở về nước cũng là lúc Chí Cường và Băng Trinh đính hôn với nhau... www.vuilen.com 61
nguon tai.lieu . vn