Xem mẫu

  1. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA PHẦN 2 Đ ôi mắt nhìn thẳng vào khung cửa sổ, Xuyến giật mình trông thấy đôi cánh cửa đang mở, chiếc màn màu lam phất phơ trong gió. Nhưng điều làm cho cô ngạc nhiên, không phải vì cánh cửa sổ mở tung ra, mà vì chiếc bóng trắng đang đứng cạnh cửa, chiếc bóng bất động mờ ảo như sương. Đó là chiếc bóng một người phụ nữ đứng cách cô không xa, dường như cô ta đang có bầu thì phải, Xuyến trông thấy cái bụng căng tròn trong lớp áo mỏng. Giọng người thiếu phụ tha thiết vang lên trong đêm vắng: - Chị Xuyến! Chị nhận ra em không? Xuyến ngồi bật dậy, chiếc mền đắp ngang người cô đã bị ai đó kéo tuột xuống giường, bên cạnh tiếng nghiến răng của Đại Thống nghe kèn kẹt, hắn có thói quen mỗi khi ngủ say là hai hàm răng cứ trèo trẹo vào nhau. Nhẹ nhàng bước xuống giường, Xuyến nghiêng đầu nhìn ra cánh cửa sổ, bóng người thiếu phụ vẫn đứng lắng yên, hai tay xoa lấy cái bụng bầu. - Em là Linh đây! - Linh... Linh... - Xuyến lẩm nhẩm trong miệng, cô bật ra một tiếng rú thê thảm. - Trời ơi! Linh... cô đã chết rồi mà. - Chị cứu em với, em không muốn chết trong lúc này. Con em sắp chào đời, chị nuôi nó thay em. Xuyến nép sát người vào trong kẹt cửa, tay chân cô run lên bần bật. Cô đã nhận ra Linh, người bạn thân nhất của cô, giọng của Linh nghe thật thảm thương: - Chị Xuyến ơi, em đau quá, em sắp sanh rồi chị ơi. Linh nặng nhọc bước đến gần Xuyến, gương mặt cô bê bết bùn đất, mái tóc rũ rượi còn đọng lại những lớp bùn nhão nhẹt, chỉ có đôi mắt hằn lên những tia căm thù, cô ngồi bệt xuống sàn nhà bắt đầu rên rỉ: - Con em sắp chào đời rồi, chị đỡ đẻ giùm em. - Không... không... tôi không biết làm chuyện đỡ đẻ đâu. - Chị phải làm chuyện này, chỉ có chị mới cứu sống con em. www.vuilen.com 15
  2. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Hơi thở Linh mới lúc dồn dập, cô thét lên những tiếng kêu như xé lòng. Xuyến vội vàng ngồi thụp xuống với vẻ mặt kinh hoàng: - Hãy buông tha cho tôi, tôi không biết gì cả. Tiếng khóc của đứa bé cất lên phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng, Linh ngồi bật dậy bế đứa bé còn đỏ hỏn trao cho Xuyến, đứa bé đang cựa quậy, tay chân co rút lại. Xuyến hét lên trông thấy gương mặt thằng bé nhăn nhúm như một ông già, với đôi mắt to như hai ánh đèn xe hơi, nó đang nhe răng cười hềnh hệch với cô, giọng của nó khàn khàn nghe sởn tới gáy: - Mẹ ơi, con đói quá! Xuyến hoảng hốt ném trả đứa bé về cho Linh. Trong giây phút kinh hoàng, cô còn trông thấy lớp nhau non còn quấn quanh trên cổ thằng bé. - Tôi van xin các người, hãy tha mạng cho tôi. Đứa bé ngồi bật dậy, nó chạy đến chỗ Xuyến, hai tay bê bết máu của nó bấu chặt lấy cổ của cô. Vẫn một câu nói đó, thằng bé nhai đi nhai lại: - Mẹ ơi, con đói quá... mẹ ơi, con đói quá... - Buông tôi ra... Tiếng la hét của Xuyến đã đánh thức Đại Thống tỉnh giấc, hắn lồm cồm ngồi dậy ngơ ngác hỏi: - Có chuyện gì vậy bà? Hai tay Xuyến đang quờ quạng trong không khí, cô nhắm nghiền mắt lại, như không muốn trông thấy hình ảnh gớm ghiếc. - Linh ơi! Đừng về đây hù doạ chị. Năm nào chị cũng làm đám giỗ cho gia đình em đàng hoàng mà. Đại Thống nhận ra vợ mình đang ngồi dưới mép giường, hắn ngạc nhiên hỏi: - Bà đang nói quở chuyện gì vậy? - Con Linh... nó hiện hồn về đây gặp tôi. Vừa nói xong Xuyến nằm vật xuống sàn nhà khóc thảm thiết: www.vuilen.com 16
  3. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA - Ông ơi! Tôi không sống nổi với những hồn ma của vợ chồng con Linh, hãy để cho tôi chết đi họ mới không bám theo đòi mạng. - Bà lên giường nằm nghỉ đi, có tôi ở đây không ai dám làm hại bà đâu. Khóc lóc một lúc, Xuyến mệt lả người đi. Đại Thống dìu vợ hắn lên giường nằm, rồi kéo tấm mền đắp cho cô. Xuyến đã chìm sâu trong giấc ngủ, Đại Thống lặng lẽ bước xuống phòng khách. Chiếc đồng hồ trên tường gõ đúng mười hai tiếng, bên ngoài bóng tối dày đặc, những cơn gió rít qua song cửa thổi tung các tấm màn bay tơi tả. Đại Thống đang hậm hực trong bụng, nhất định sáng mai hắn sẽ mắng cho đám người giúp việc một trận, về cái tội quên đóng cửa sổ. Chưa kịp bước đến khép lại tất cả cánh cửa trong phòng khách, Đại Thống giật mình nghe thấy một hơi thở dồn dập của ai đó, giống như một người đang thở hắt ra trong những giây phút cuối cùng trước khi từ giã cõi đời. Hơi thở đó kéo dài qua hơi gió lọt vào tai hắn, khiến cho tóc tai hắn như muốn dựng đứng lên. Đại Thống vốn là một tay bặm trợn không sợ bất cứ điều gì, nhưng không hiểu sao đêm nay hắn có những cảm giác sợ sệt như đang đối diện trước toà án lương tâm, mà người bị hành quyết chính là hắn. Lại một hơi thở hơn hển thứ hai, lần này Đại Thống có thể nghe rõ đó là tiếng một người đàn ông, nơi xuất phát từ một tấm màn cửa, rồi tiếng than ngắn thở dài cất lên nghe càng não lòng: - Tư Đen, mày đã thay tên đổi họ, nhưng mày vẫn là một tên sát nhân đê tiện, mày hãy trả mạng lại cho gia đình tao! Cái tên Tư Đen đã chôn vùi vào dĩ vãng! Mười bảy năm qua Đại Thống đã quên đi câu chuyện năm xưa, hắn đã chọn ngôi làng yên tĩnh, không muốn cho ai biết về lý lịch của hắn. Bắt đầu lại từ đầu, hắn đã thay tên đổi họ, làm chủ những trang trại rộng lớn, tiếng tăm của hắn nổi như cồn. Người ta càng kính nể hắn nhiều hơn, bởi vì sức mạnh của đồng tiền làm cho hắn nổi tiếng... - Mày đã cướp đoạt sự giàu sang của kẻ khác mày phải trả một cái giá rất đắt. Đại Thống nhận ra hồn ma của Nguyên, người bạn năm xưa mà hắn ra tay sát hại. Tội lỗi tày trời của hắn dù cho có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch hết. Hắn cố giữ giọng bình tĩnh: - Nguyên! Tôi biết tội lỗi của tôi xuất phát từ lòng tham, tôi đã giết chết gia đình anh. Tội lỗi này tôi sẽ gánh chịu, tôi xin anh hãy tha cho vợ con tôi... Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời Đại Thống: www.vuilen.com 17
  4. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA - Mày cũng biết van xin người khác sao? Tao nghĩ những lời của mày vừa nói quá thừa thãi, mày đã gây ra tội ác này, gia đình mày phải gánh lấy hậu quả. Bản chất con người Đại Thống không dễ dàng khuất phục một ai, sau khi trấn tĩnh lại, hắn ngạo nghễ nói: - Mày chỉ là hồn ma bóng quế làm gì được tao? Nếu như mày muốn trả thù, thì không để đến mười bảy năm qua, mới đến đây tìm tao phải không? Tiếng cười ma quái của bóng ma cất lên, giọng cười đó sồng sộc vào não Đại Thống kiểm soát tất cả mọi cảm giác của hắn. Không thể để cho bóng ma lộng hành trước mặt, Đại Thống lảo đảo như một kẻ say rượu bước choáng váng về phía chiếc tủ thờ, nơi hắn có treo một khẩu súng bắn chim. Lên đạn, bóp cò, tiếng nổ như khuấy động không gian ảm đạm của màn đêm cô quạnh. Đại Thống như một kẻ mất trí, hắn liên tục bắn những phát đạn vào tấm màn cửa, nơi đó có bóng ma đang trôi lơ lửng. Tất cả những ánh đèn trong nhà phát sáng, đám người giúp việc hốt hoảng chạy ra, họ ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra với ông chủ của họ. Tố Loan vẫn còn ngái ngủ, con bé trông thấy ba nó đang lăm lăm khẩu súng trên tay, nó sợ hãi kêu lên: - Có chuyện gì vậy ba? Đại Thống khoát tay cho mọi người trở về phòng, hắn hùng hổ như một con thú bị thương: - Hồn ma chúng mày biến khỏi mắt tao, đứa nào còn đứng ở đây tao bắn chết. Đám người lố nhố bỏ chạy tán loạn trong nhà của Đại Thống, bọn chúng sợ xanh mặt trước cơn điên của ông chủ. Tố Loan cũng chạy theo, con bé vấp phải bậc cầu thang té lăn cù, đầu nó đập mạnh xuống sàn nhà đau điếng. Đại Thống đang lia họng súng đen nhắm vào hai con sư tử bằng ngọc anh của hắn. Tiếng súng nổ chói tai, làm cho Tố Loan hoảng hốt, con bé cố nhấc chân lên từng bậc cầu thang cho đến khi tới cửa phòng của nó, miệng nó gào thét dữ dội: - Mẹ ơi! Ba bị điên rồi... mẹ...! Mẹ... mẹ ơi...! www.vuilen.com 18
  5. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA B ước ra khỏi quán rượu, thằng Tài ngắc ngứ trong cơn say bí tỉ. Suốt đêm nó ngồi nhậu một mình trong quán mụ Tư ú, một người đàn bà béo múp míp với gương mặt nọng mỡ và bước đi ục ịch như một thùng phi lăn tròn. Miệng lưỡi của mụ ngọt như mật mài, như đường phèn: - Cậu Phát Tài mà ghé ủng hộ là quán tôi bán đắt liền. - Mụ nói nhiều quá, nghe phát mệt. - Dạ... dạ cậu Phát Tài về mạnh giỏi. Chiếc xe hơi đậu chình ình trước cửa quán, thằng Tài chưa đủ tuổi cấp bằng lái, nhưng nó cũng ngang nhiên sở hữu một chiếc xe đắt tiền. Nhưng tối đêm nay nó sẽ giao xe cho một người chủ mới, cuộc trả giá vừa diễn ra ở quán nhậu. Gã đàn ông hí hửng vì mua được chiếc xe với giá thật hời. Thằng Tài ném xâu chìa khoá cho gã đàn ông, trong khi gã đang vét hết bóp tiền và tháo luôn sợi dây chuyền trên cổ xuống đưa cho thằng Tài. - Cậu Tài cầm tạm bao nhiêu đây, sáng mai tôi sẽ đưa hết số tiền còn lại. - Được rồi, nhưng anh nhớ phải giữ đúng lời hứa đấy nhé. - Dạ, tôi nhớ mà! Cầm lấy xấp tiền trên tay, thằng Tài trả lại sợi dây chuyền cho gã đàn ông, nó nhún vai nói: - Tôi không thích những thứ đã xài qua rồi, đưa cho tôi tiền mặt là tốt nhất. Gã đàn ông gật đầu lia lịa: - Sáng mai tôi sẽ đưa đủ hết số tiền còn lại cho cậu. Mụ chủ quán cười híp mắt, mụ đang trổ tài nịnh hót thằng Tài: - Cậu Tài chịu chơi, từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ tôi mới thấy có một người ăn chơi phủ phê như cậu! www.vuilen.com 19
  6. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Thằng Tài không ưa gì mụ Tư ú, nhưng nó cũng muốn lấy lễ trước mặt mọi người, nên rút một tờ tiền dúi vào tay mụ chủ quán, ánh mắt nó sắc như lưỡi dao: - Biến nhanh vào quán đi, mụ gây phiền phức với tôi nhiều lắm rồi đấy. Nét mặt mụ Tư ú hí hửng sau khi cầm lấy tờ giấy bạc trên tay thằng Tài, mụ bước nhanh vào trong quán trước cái nheo mắt của gã đàn ông ngồi trong xe hơi. Chiếc xe phóng nhanh trên con đường vắng vẻ, thằng Tài đưa tay vẫy chào tạm biệt, nó không tha thiết với món quà sinh nhật do chính Đại Thống mua tặng. Lầm lùi bước đi trong đêm, thằng Tài nghe tiếng gọi của một người đàn ông, nó nheo nheo mắt nhìn thì trông thấy hai bằng người đang bước đến gần, dường như họ là một cặp vợ chồng. - Duy Tâm, ba mẹ đến thăm con đây. Ngọn đèn đường mờ nhạt không đủ soi sáng hai khuôn mặt trước mặt thằng Tài, nhưng nó cũng nhận ra làn da trắng xanh và hai cái dáng gầy guộc trông thật đáng thương. Người đàn ông mặc bộ đồ bằng vải thô rộng thùng thình, đứng bên cạnh ông là dáng người đàn bà mảnh mai hơn, mặc một chiếc áo dài phủ chấm gót càng làm cho bà ta mong manh như sương như khói. Giọng nói của người đàn ông nghe thật truyền cảm, như đang chảy vào mạch máu thằng Tài, cơn say rượu của nó không còn nữa, giờ đây nó đang tràn ngập một niềm vui vô bờ bến. Người đàn bà bước đến ôm thằng Tài vào lòng, vuốt ve mái tóc bồng bềnh đẫm những sương đêm, giọng bà thật dịu dàng: - Con trai của mẹ mau lớn quá, mẹ rất buồn vì mỗi ngày không được chăm sóc con. Không hiểu sao, thằng Tài cảm thấy vòng tay người đàn bà này ấm áp vô cùng, cả mùi thơm trên mái tóc của bà rất quen thuộc và thật gần gũi, giọng thằng Tài thỏ thẻ: - Bà là mẹ của con sao? Suốt những năm qua con không gặp bà bao giờ. - Đã mười bảy năm trôi qua, giờ con đã khôn lớn. Bây giờ ba mẹ trở về muốn lấy lai sự công bằng cho gia đình ta. Người đàn ông bước đến choàng tay qua người đàn bà và thằng Tài, ông xúc động nói không nên lời: www.vuilen.com 20
  7. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA - Gia đình chúng ta đã đoàn tụ sau bao năm cách biệt, con sẽ không còn cô đơn nữa vì có ba mẹ bên cạnh. Mím môi suy nghĩ một lúc, thằng Tài cau mày đáp: - Nhưng con thấy rất lạ, con không hiểu chuyện gì xảy ra cho gia đình chúng ta, mặc dù con không có tình cảm với gia đình Đại Thống nhưng trên giấy tờ con vẫn là con của họ. - Làm sao con hiểu hết câu chuyện khi con còn quá nhỏ. Con không cớ tình thương với họ vì con không cùng huyết thống với tên giết người đó. Chính hắn đã ra tay sát hại ba mẹ ngay lúc con chào đời... Người đàn ông tuần tự kể lại câu chuyện cho thằng Tài nghe, thỉnh thoảng người đàn bà khóc nấc lên một tiếng rồi im lặng một cách khó hiểu, có lẽ bà đã khóc quá nhiều và từ nỗi đau thương đó biến thành thù hận. Thằng Tài nghe xong câu chuyện, nó bàng hoàng như người bước ra từ trong một giấc mộng hãi hùng. Câu chuyện quá đau lòng làm cho ánh mắt nó phát ra những tia lửa hận thù. Hai tay của thằng Tài bóp chặt vào nhau, những móng tay sắc bén cấu vào da thịt đến rướm máu, trong thâm tâm nó hiện lên hai chữ rõ rệt được khắc bằng máu. Thằng Tài rít qua kẽ răng nghe rờn rợn: - Trả thù... trả thù... Người đàn bà nghẹn ngào nói trong uất hận: - Duy Tâm! Con phải trả thù cho gia đình chúng ta. Ba mẹ không muốn làm cô hồn ngạ quỉ, làm hồn ma vất vưởng, đói khát và lạnh lẽo lắm con ơi. Hai bóng trắng như hai ngọn lửa nhấp nháy rồi vụt biến mất trước mặt thằng Tài. Không gian trở nên u ám một cách đáng sợ, những đám mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến che khuất cả bầu trời. Thằng Tài cắm đầu bước nhanh trên con đường không một bóng người, những cơn gió lớn quất vào mặt nó nghe rát bỏng. Trời bắt đầu mưa, mưa dầm dề, những giọt mưa nặng hột rơi xối xả xuống đường. Thằng Tài tấp vào một mái hiên gần đấy trú mưa, nó đưa mắt nhìn tấm màn trắng xoá che kín đất trời, rồi chép miệng than: - Trời mưa như thế này biết khi nào mới tạnh? - Đúng là trái đất quay tròn, kẻ không muốn gặp cứ hiện ra trước mặt. www.vuilen.com 21
  8. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng thằng Tài, khiến cho nó giật mình quay lại. Trong góc tối tăm, một cô gái ngồi co ro trông bộ dạng thật đáng thương. - Ai vừa lên tiếng đó, bước ra đây xem mặt đi! - Không cần! Thằng Tài ngờ ngợ khi nhận ra giọng nói quen thuộc của cô gái, nhưng nó không nhớ đã gặp cô ở đâu. Thằng Tài ngập ngừng một lúc, rồi lên tiếng hỏi: - Hãy cho tôi biết cô là ai? Có tiếng sột soạt trong bóng tối, cuối cùng cô gái cũng xuất hiện trước mặt thằng Tài với cái nhìn khinh bỉ: - Anh không ngờ gặp tôi ở đây phải không? Món nợ lần trước tôi vẫn chưa tính sổ với anh. Tiểu Ninh đưa hai tay chống nạnh trợn mắt nói tiếp: - Tôi chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi đấy. Thằng Tài vốn nổi tiếng bặm trợn, không khuất phục một ai, nhưng với đứa con gái ốm nhom ốm nhách này nó phải dè chừng. Lùi lại vài bước, thằng Tài nhíu mày hỏi: - Cô muốn đấu võ với tôi tại đây sao? - Đấu võ? - Tiểu Ninh lập lại câu nói của thằng Tài với cái trề môi thật dài. - Anh có trình độ gì thi đấu với tôi. - Cô đừng nên ngạo mạn như vậy! Chưa chắc ai hơn ai đâu nhé. Tiểu Ninh nhún vai thách thức: - Thử đi rồi sẽ biết. Nếu như ngày thường, thằng Tài sẽ đứng lại hơn thua với Tiểu Ninh. Nhưng đêm nay trong lòng nó đang buồn thê thảm, cố nén tiếng thở dài, nó cúi đầu nói: - Tôi không thích đánh nhau với con gái. - Anh nói sợ tôi đi, tôi sẽ không tra cứu chuyện này nữa. - Nghe thật là buồn cười, chẳng lẽ cô đi học võ để đánh nhau với người khác sao? www.vuilen.com 22
  9. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa chảy xuống từ mái hiên, Tiểu Ninh vẫn giữ cái dáng hách dịch: - Tôi học võ để tự vệ bản thân và dạy dỗ cho những kẻ hống hách xem thường người khác. Những kẻ đó đáng được trừng trị. Thằng Tài buột miệng hỏi: - Bộ tôi đáng ghét lắm sao? - Anh tự nhìn lại bản thân của mình đi. - Tôi không có thời gian để suy nghĩ những việc mình đã làm, nhưng tôi nhận thức được bản thân tôi nên làm gì và không nên làm gì. - Anh nói nghe khó hiểu quá. Mưa đã tạnh hạt, một cơn gió thổi qua làm cho các cành cây run rẩy, rũ từng hạt mưa còn vương trên những chiếc lá rơi xuống lộp độp. Thằng Tài ngước mắt nhìn Tiểu Ninh từ dầu đến chân, nó nhanh chóng xoay câu chuyện qua hướng khác: - Nửa đêm khuya khoắt cô làm gì ở đây? Tiểu Ninh khoanh tay trước ngực thản nhiên đáp: - Anh đang phá giấc ngủ của tôi. Ánh sáng từ ngọn đèn của ngôi nhà bên cạnh vừa loé lên, giúp cho thằng Tài trông thấy một cái mùng có nhiều chỗ vá được giăng lên tạm bợ trong một góc nhà. ông Năm đang ngồi ở đó tự lúc nào, trên môi ông có một đốm lửa nhó lập loè, ông hút thuốc liên tục, giọng nghe chua xót: - Chúng tôi là những kẻ không gia đình, sống phiêu bạt giang hồ. Cậu Tài quan tâm làm gì cho mệt. Thằng Tài chưa nếm được cay đắng mùi đời, nó được sinh ra từ trong nhung lụa, được ông bà Đại Thống chiều chuộng, muốn gì được nấy không thiếu một thứ gì. Lần đầu tiên, trong cuộc đời thằng Tài mới cảm thông cho cuộc đời khốn khổ của một con người. Đột ngột thằng bé đưa ra một lời đề nghị với ông Năm. - Tôi muốn hai cha con ông dọn đến nhà tôi ở! Có một căn phòng phía sau nhà kho còn tươm tất lắm, nơi đó ấm áp hơn ở đây nhiều. Ông Năm ném điếu thuốc đang hút ra trước sân nhà, giọng ông nghe thật buồn: www.vuilen.com 23
  10. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA - Cám ơn lòng tốt của cậu Tài, nhưng chúng tôi quen sống tự do không thích lệ thuộc vào người khác. - Không ai làm hại các người đâu, tôi xin hứa. - Thằng Tài xuống giọng năn nỉ. Tiểu Ninh không có cảm tình với thằng Tài ngay từ lúc đầu và cho đến bây giờ, mặc dù thằng bé đó đang có ý tốt với cha con cô. - Tôi biết gia đình anh rất giàu có, nhưng chúng tôi không thích sống bám víu vào ai cả. - Lòng tốt của một con người thường hay bị nghi ngờ. - Tháng Tài nhún vai đáp. - Đối với người khác tôi sẵn sàng đặt niềm tin với họ, còn với anh miễn bàn. Trở lại giang sơn bé nhỏ, Tiểu Ninh đưa tay che miệng ngáp, cô bé nói lớn cố ý cho thằng Tài nghe: - Ba ơi, ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta phải đẩy hàng cho bà Tám bán trái cây ngoài chợ. Ông Nam khẽ ho một tiếng cố ý cho Tiểu Ninh biết rằng ông đã nghe những gì cô con gái nói, quay sang nhìn thằng Tài, ông cười xòa: - Tôi làm nghề đẩy xe hàng cho những người trong chợ, công việc nặng nhọc nhưng cũng dễ kiếm tiền trang trải cho cuộc sống. Tiếng của Tiểu Ninh càu nhàu văng vẳng bên tai ông Năm: - Người ta không hiểu cuộc sống nghèo khổ của chúng ta đâu, ba nói làm gì cho mệt. Thằng Tài bước ra ngoài sân, nó cúi đầu từ giã ông Năm: - Cho tôi xin lỗi những chuyện đã qua, hy vọng rằng ông suy nghĩ câu nói của tôi. - Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng tôi sẽ không đến nhà cậu đâu, nhưng dù sao cũng cám ơn lòng tốt của cậu Tài. Ông Năm bước ra mái hiên nói vọng theo khi thằng Tài quay lưng bước đi: - Còn những chuyện đã qua thật tình tôi không nhớ gì cả. www.vuilen.com 24
  11. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA T hưa mẹ con đi học mới về. Tố Loan xinh xắn trong bộ đồng phục ở trường bước vào. Xuyến đang đứng trên bếp xoay người lai, cô mỉm cười: - Con đi học mới về à? - Lúc nào mẹ cũng xuống bếp giành hết những công việc của người làm. Họ sẽ lười biếng là vì tại mẹ đấy! - Tố Loan nhăn mặt nói. Ngọc Xuyến cầm đôi đũa xuyên qua những trái chuối nhào đường vàng ương cho vào chiếc đĩa thủy tinh, cô lên tiếng trách con gái: - Con lúc nào cũng so sánh người trong nhà với mẹ, có những món tự tay mẹ nấu, con không thấy ngon sao? Mùi thơm ngào ngạt của chuối ướp đường làm cho Tố Loan hoa cả mắt, con bé với tay chọn một trái đưa lên miệng, rồi phổng má lên nhai ngon lành, vừa ăn con bé vừa nói: - Ngon quá mẹ ơi, con chỉ sợ ba thấy mẹ vô bếp nấu ăn ba la thôi, những món qua tay mẹ chế biến thì ngon tuyệt vời. - Con nhỏ này chỉ khéo nịnh là giỏi. - Đó là sự thật mà. - Tố Loan nuốt hết trái chuối vào miệng, con bé chọn tiếp trái thứ hai. Xuyến hốt hoảng kêu lên: - Con ăn như thế, lát nữa làm sao ăn cơm! Con gái lớn rồi cứ để mẹ nhắc hoài. - Bao tử con chứa rất nhiều những món ăn của mẹ, ăn nhiều mau lớn mẹ lo gì chứ? Vừa nới xong Tố Loan như nhớ ra điều gì. Con bé chưa kịp hỏi mẹ nó, đưa mắt nhìn lên hướng cầu thang, nó khẽ hỏi: www.vuilen.com 25
  12. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA - Ba đi đâu rồi mẹ? Tối đêm qua, ba có nhiều cử chỉ rất lạ, cứ luôn miệng nói một câu con nghe không hiểu. Đang vui vẻ với con gái, bỗng nhiên Xuyến sa sầm nét mặt xuống, giọng cô đầy lo lắng: - Ba con nói câu gì? - Để con nhớ xem... - Tố Loan nhăn trán suy nghĩ, một lúc con bé nói. - Ba cứ lập đi lập lại câu nói: “hồn ma chúng mày biến khỏi mắt tao...”. - Ba con nói như thế sao? - Dạ đúng, ba lấy cây súng bắn chim, mỗi lần nạp đạn là nói một câu như thế, chẳng lẽ mẹ không nghe ba nói gì? Xuyến lắc đầu thở dài: - Mẹ chỉ nghe tiếng súng nổ và tiếng la hét của ba con, ngoài ra chẳng nghe thấy gì cả. Khuôn mặt Tố Loan đăm chiêu, con bé cắn môi như đang gặp phải một vấn đề gì đó nghiêm trọng lắm, một lúc sau nó hỏi tiếp: - Tại sao ba có những hành động kỳ lạ như vậy? Hai con sư tử mà ba quí nhất, ba cũng bắn nó. Con chưa bao giờ trông thấy ba khủng hoảng như vậy? Có một chuyện gì đó nghiêm trọng đang xảy ra cho ba phải không? Ánh mắt Xuyến hốt hoảng, nhưng cô vẫn giữ tâm trạng thật bình tĩnh để trả lời con gái: - Con hãy quên mọi chuyện xảy ra tối đêm qua, và bắt đầu từ ngày hôm nay trong gia đình mình, ngoài chúng ta ra không có ai cả. - Chuyện gì xảy ra vậy mẹ? - Tố Loan thảng thốt kêu lên. - Sáng nay ba con đã đuổi tất cả mọi người trong nhà, ông ấy đang trong tâm trạng buồn bực, con phải cẩn thận đấy. Tố Loan gật đầu và nhanh chân rời khỏi nhà bếp, con bé vốn hiền lành và rất sợ ba của nó nổi cơn thịnh nộ. Từ khi sinh ra đời, Tố Loan biết mình không phải là một cô bé may mắn có được tình thương của ba mẹ. Ba nó suốt ngày lo chuyện kinh doanh nên thường xuyên vắng nhà, trong khi mẹ nó lại lặng lẽ như một chiếc bóng, luôn ẩn mình trong những nơi vắng vẻ, không tiếp xúc với bất cứ một ai. www.vuilen.com 26
  13. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Còn một người đáng sợ nhất trong ngôi nhà này, Tố Loan không dám nhắc đến, chỉ nghe đến tên thôi cũng làm cho nó ám ảnh suốt quãng đời thơ ấu. Xuyến nhìn theo cô con gái, con bé có mái tóc dài giống hệt như mẹ mình. Một màu đen, óng mượt, một mái tóc khỏe mạnh và dày dặn. Con bé sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp. Sau khi cẩn thận để nồi súp liu riu trên bếp lửa, Xuyến bê đĩa mứt chuối để vào trong tủ lạnh. Bước chân ra khỏi căn bếp, cô đi qua lối hành lang rất rộng rồi quan sát mọi động tĩnh xung quanh. Bất chợt cô thấy thằng Tí là người cuối cùng vừa ra khỏi ngôi nhà này, tội nghiệp cho thằng bé bằng tuổi thằng Tài, nó quì xuống năn nỉ xin ở lại, nhưng lệnh của chồng cô đưa ra không ai dám cãi. Ngôi nhà trống trải, bầu không khí càng thêm nặng nề. Xuyến lấy hơi thật sâu, khuôn mặt cô hiện lên nỗi khiếp đảm lạ lùng, cô đưa bàn tay thọc sâu vào túi áo những ngón tay bao quanh vòng kim loại lành lạnh của một chiếc chìa khóa. Xuyến hài lòng gật đầu bước về phía trước vài bước, nơi có một cánh cửa nhỏ được xây ẩn trong hốc tường. Cửa khóa chặt, đã lâu rồi không ai bước xuống tầng hầm. Đây là một căn hầm dùng để ướp các loại rượu quí hiếm, nhưng từ lâu chồng cô không đụng đến giọt rượu nào, cho nên các thùng rượu được ở yên đây từ lâu. Mỗi năm Xuyến lại xuống đây một lần, đó là sự riêng tư của cô mà không ai biết cả. Tầng hầm có một vòm trần cong, nó được thu nhỏ lại ở khúc đuôi và gây ấn tượng dẫn vào một miền tối tăm bí hiểm. Từ trong bóng tối dần dần hiện ra những đường nét lờ mờ của một cánh cửa nhỏ. Một cánh cửa đặc biệt, khi Xuyến muốn mở, nó tự động bật vào từ phía bên trong. Một căn phòng nhỏ vừa đủ để cái tủ thờ với những ngọn đèn màu đỏ lung linh tỏa sáng, trên bàn thờ có ba bộ lư hương được sắp theo thứ tự, và tấm khăn trải bàn phủ xuống chiếc tủ thờ càng làm cho nơi thờ cúng thêm trang nghiêm. Ở đây không có khuôn hình người quá cố, nhưng trên những tấm bài vị có khắc tên họ từng người. Xuyến quì xuống chắp hai tay trước ngực khấn vái: - Chị cầu xin hương hồn của hai người được nhẹ nhàng siêu thoát, ân đền oán trả, mọi tội lỗi của chồng chị gây ra, chị xin hứng chịu tất cả. Nếu như được chết đế xóa hết thù hận trong lòng của hai người, chị sẵn sàng làm điều đó... www.vuilen.com 27
  14. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Một quầng sáng màu xanh nhạt phủ lấy người Ngọc Xuyến như một tấm mạng nhện vô hình, trên bàn thờ có tiếng sột soạt của tấm vải nhung. Xuyến trợn mắt lên nhìn, tim đột ngột đập dồn dập, trước mặt cô hai khuôn mặt quen thuộc hiện ra thật rõ nét. Trong giây phút kinh hoàng, Xuyến đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt, cô thét lên: - Có phải hai người về đòi mạng tôi không? Tiếng người đàn bà trong đêm nghe lảnh lót, nhưng âm thanh truyền đi sâu tận màng nhĩ của Xuyến: - Chúng tôi chết thảm lắm chị có biết không? Cả gia đình của chị phải đền mạng cho nhà của tôi! - Không... không... các người đừng bắt hai đứa con chúng tôi đi, chúng nó vô tội. Người đàn ông cất lên một giọng cười nghe thật rùng rợn: - Vậy chúng tôi có tội sao? Tôi đã van xin hắn tha mạng, thậm chí vợ tôi quì lạy hắn, nhưng hắn cũng không tha. Còn chị vẫn sống và tiếp tay với kẻ sát nhân, chị có tội với chúng tôi là bao che hắn, đáng lý của cải này là của chúng tôi. Chị hiểu tôi đang nói gì không? Nước mắt Xuyến chảy dài trên má, cô không còn hơi sức để khóc cho những sự việc đã qua, từng lời nói của hai oan hồn trước mặt chẳng khác gì một tòa án lương tâm đang tra xét cô. Tiếp theo một tiếng cười giễu cợt vang lên, lần này khuôn mặt người đàn bà trông thật khủng khiếp: đôi mắt trong suốt như hai viên bi bằng thủy tinh mở lớn, trống rỗng và chết chóc. Một cái miệng rộng đang há to, trông thấy cái lưỡi đỏ lòm xoắn vào nhau như một sợi dây thòng lọng quấn chặt vào cổ Xuyến. - Xin đừng bắt tôi đi trong lúc này! Hãy cho tôi gặp lại các con tôi lấn cuối. - Chúng tôi không để cho chị chết một cách dễ dàng như thế được và những người trong gia đình của chị sẽ chết từ từ, chết dần chết mòn và thật đau đớn... Không nói nên lời nào, Ngọc Xuyến ngồi bất động nhìn trân trân vào hai bóng ma. Thời gian đã lấy mất đi mọi ý nghĩ, đôi mắt cô cay xè, bụng như có một tảng đá nặng kéo trĩu xuống. Cô hoảng sợ vì cô biết cái chết đang đến gần với mình, nhưng còn hai đứa con thân yêu của mình, chúng hoàn toàn vô tội, không thể kéo chúng vào chuyện này được. www.vuilen.com 28
  15. Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA Xuyến gào to, mặc dù cô biết những lời nói của cô trong lúc này thật vơ nghĩa, nhưng cô phải tranh đấu cho đến cùng, dù biết hy vọng rất mong manh. - Tôi cầu xin hai người buông tha cho gia đình tôi, thù hận chồng chất biết đến khi nào trả xong. Tôi sẽ đánh đổi mạng mình thay cho hai đứa con tôi. - Không dễ dàng như thế đâu. Chồng của chị không ăn năn sám hối mà còn muốn tiêu diệt chúng tôi, tội lỗi hắn gây ra cả gia đình hắn phải gánh chịu. Đây là điều hiển nhiên trong cuộc sống, ác giả thì ác báo. Một làn hơi lành lạnh thổi vào phòng, ánh mắt Xuyến hướng về cánh cửa đang chuyển động qua lại như có bàn tay vô hình chạm đến. Hai khuôn mặt trên bàn thờ vụt biến mất, bỏ lại phía sau một tràng cười đinh tai nhức óc. Xuyến đập đầu xuống nền gạch, cô lẩm nhẩm với một câu nói vô thức: - Xin hãy tha mạng cho hai đứa con tôi! www.vuilen.com 29
nguon tai.lieu . vn