Xem mẫu

PHẦN BỐN: NHỮNG KĨ NĂNG CỦA LOÀI KHỈ
Chỉ có loài quạ đen mới sánh nổi với chim ưng về khả năng nhào lộn trên không cùng
những trò điên rồ nhất, và dường như chúng bay lượn chỉ vì khả năng siêu phàm đó.
CƠN THỊNH NỘ CỦA CHIM ƯNG, STEPHEN BODIO
Giờ thứ 26 của 45

CHƯƠNG 26
Chờ đợi.
Lúc này chỉ còn Rhyme một mình trên giường ở tầng trên, chăm chú lắng nghe những
thông tin được truyền đi qua tần số Tác chiến Đặc Biệt. Anh cảm thấy mệt mỏi như sắp
chết. Bây giờ đã là trưa Chủ nhật và anh gần như chưa được chợp mắt chút nào. Anh kiệt
sức vì nỗ lực khó khăn nhất trong tất thảy – vì phải cố chiến thắng trong cuộc đấu trí với
tên Vũ công. Cơ thể anh đang bắt đầu chịu hậu quả của trận chiến này.
Cooper vẫn đang lọ mọ trong phòng thí nghiệm dưới nhà, thực hiện các xét nghiệm để
khẳng định những kết luận của Rhyme về chiến thuật mới nhất của tên Vũ công. Tất cả
những người khác, cả Amelia Sachs, đang ở trong ngôi nhà an toàn. Sau khi Rhyme,
Sellitto và Dellray đã quyết định xong cách thức đối phó với những gì họ cho rằng có thể
là ý đồ tiếp theo của tên Vũ công nhằm thủ tiêu Percey Clay và Brit Hale, Thom bèn kiểm
tra huyết áp của Rhyme và khẳng định quyền lực gần như cha mẹ của mình bằng cách ra
lệnh cho anh phải đi ngủ, và dứt khoát không chấp nhận bất kỳ lý do trì hoãn nào, dù có
chính đáng đến đâu chăng nữa. Hai thầy trò đã lên nhà bằng thang máy, suốt thời gian đó
Rhyme im lặng một cách bất thường, bứt rứt tự hỏi liệu lần này anh có đoán đúng hay
không.
“Có chuyện gì vậy?”, Thom hỏi.
“Không có gì. Sao cậu hỏi thế?”
“Không thấy anh kêu ca gì cả. Mà anh không kêu ca càu nhàu thì có nghĩa là có chuyện gì
đó không ổn.”
“A ha. Buồn cười thật đấy”, Rhyme làu bàu.
Sau khi được đưa từ xe lăn lên giường, một số chức năng của cơ thể cũng đã được chăm
sóc đâu vào đấy, lúc này Rhyme đang ngồi dựa hẳn người lên đống gối sang trọng và xa xỉ
của mình. Thom đã đeo chiếc tai nghe có chức năng nhận biết giọng nói lên đầu ông chủ
mình, và dù đang kiệt sức, Rhyme vẫn tự mình thực hiện đầy đủ các bước ra lệnh cho máy
tính để bắt nó kết nối mình với tần số Tác chiến Đặc Biệt.
Hệ thống này quả là một phát minh kỳ diệu. Đành rằng trước mặt Sellitto và Banks anh đã
coi nó chẳng ra gì. Đành rằng anh đã càu nhàu. Nhưng hơn tất cả những trợ lý và người
giúp việc mà anh có, thiết bị này giúp Rhyme cảm nhận hoàn toàn khác về bản thân mình.
Từ nhiều năm nay anh đã chấp nhận rằng mình sẽ không bao giờ được sống một cuộc
sống có thể tạm gọi là bình thường. Mặc dù vậy với chiếc máy này và phần mềm đi kèm

của nó anh thực sự cảm thấy bình thường.
Anh xoay đầu thành vòng tròn và để nó thả lỏng, ngửa ra nghỉ ngơi trên gối.
Chờ đợi. Cố không nghĩ đến cuộc cãi vã giữa anh và Sachs đêm qua.
Ngoài cửa có gì đó chuyển động. Con chim ưng oai vệ hiện ra trước mắt anh. Rhyme nhìn
thấy một vệt trắng trên ức nó, rồi con chim quay phần lưng màu xanh xám của nó về phía
Rhyme rồi nhìn ra phía Công viên Trung tâm. Đó là con chim ưng đực. Con tiercel mà anh
nhớ là Percey Clay đã nói với anh. Nhỏ hơn và cũng không tàn nhẫn bằng con chim ưng
cái. Anh lại nhớ thêm một vài điều về loài chim ưng này. Chúng đã hồi sinh từ cõi chết.
Mới cách đây chưa lâu toàn bộ quần thể chim ưng trong tự nhiên ở phía đông của Bắc Mỹ
trở lên vô sinh vì nhiễm các loại hóa chất từ thuốc trừ sâu và chúng gần bị tuyệt chủng.
Chỉ nhờ vào các lỗ lực nhân giống trong môi trường nuôi nhốt cộng với việc kiểm soát
chặt chẽ thuốc trừ sâu mới giúp loài chim này hồi sinh trở lại.
Hồi sinh từ cõi chết…
Tín hiệu radio chợt vang lên loẹt xoẹt. Đó là Amelia Sachs đang gọi về. Giọng cô không
giấu được vẻ căng thẳng khi cô thông báo cho anh biết rằng tất cả đã được bố trí xong
xuôi tại ngôi nhà an toàn.
“Tất cả chúng tôi đều ở tầng trên cùng của ngôi nhà cùng với Jodie”, cô nói. “Chờ chút…
Xe đến kia rồi.”
Một chiếc xe thùng hai cầu có vỏ thép chống đạn và cửa sổ lắp kính phản quang một
chiều, bên trong có bốn nhân viên cảnh sát thuộc đội chiến thuật, đang được sử dụng làm
mồi nhử. Bám sau nó sẽ là một chiếc xe khác không có dấu hiệu của cảnh sát, ngồi bên
trong cabin trong như là hai người thợ sửa ống nước. Nhưng thực chất họ là những cảnh
sát vũ trang, thành viên đội 32-E mặc thường phục. Đằng sau của chiếc xe thùng này cũng
có bốn đội viên vũ trang khác.
“Những người đóng giả đang ở dưới nhà. Được rồi… Được rồi.”
Họ đang sử dụng hai sĩ quan cảnh sát thuộc đội của Haumann làm mồi nhử.
Sachs nói, “Họ bắt đầu ra đây.”
Rhyme gần như chắc chắn hoàn toàn rằng căn cứ vào những kế hoạch mới của Vũ công,
hắn sẽ không giở trò bắn tỉa ngay trên đường phố. Mặc dù vậy anh vẫn nhận ra mình đang
nín thở.
“Bắt đầu đi ra…”
Một tiếng tách vang lên và tín hiệu radio tắt.
Một tiếng tách khác. Tiếng lạo xạo. Rồi giọng Sellitto vang lên, “Họ làm được rồi. Trông
có vẻ ổn. Xe bắt đầu lăn bánh. Những chiếc xe bám theo đều sẵn sàng.”
“Được rồi”, Rhyme nói. “Jodie có ở đó chứ?”
“Đang ở đây. Trong ngôi nhà an toàn cùng với chúng tôi.”
“Bảo hắn gọi điện đi.”
“Được rồi, Linc. Chúng tôi tiến hành đây.”

Tín hiệu radio lại tắt.
Chờ đợi.
Để xem lần này liệu tên Vũ công có phài chùn bước không. Để xem lần này Rhyme có thể
thắng được bộ óc quỷ quyệt đến tàn nhẫn của hắn không.
Chờ đợi.
Điện thoại di động của Stephen rung lên. Hắn mở nó ra.
“A lô.”
“Xin chào. Tôi đây mà. Tôi…”
“Tôi biết rồi”, Stephen nói. “Đừng có dùng tên.”
“Vâng, đúng rồi.” Giọng Jodie nghe căng thẳng như một con chồn bị dồn vào góc tường.
Một thoáng im lặng, rồi người đàn ông bé choắt nói. “Vâng, tôi ở đây rồi.”
“Tốt lắm. Anh vẫn để tên mọi đấy giúp anh chứ?”
“À, vâng. Hắn đang ở đây.”
“Thế anh đang ở đâu? Chính xác vào?”
“Bên kia phố đối diện với ngôi nhà đó. Lạy trời, quanh đây có rất nhiều cớm. Nhưng
không ai để ý đến tôi cả. Có một chiếc xe thùng vừa mới trờ tới cách đây một phút. Một
chiếc xe loại hai cầu. Xe to lắm. Một chiếc Yukon. Xe sơn màu xanh, trông rất dễ nhận
ra.” Trong cơn bối rối gã nói liến thoắng. “Trông nó rất, rất vững chắc. Nó có cửa gương
phản quang.”
“Có nghĩa là cửa sổ xe lắp kính chống đạn.”
“Ôi. Thật thế à. Cũng may là anh biết tất cả những chuyện này.”
Mày sắp chết rồi, Stephen tự nhủ thầm.
“Có một người đàn ông và một người phụ nữ vừa mới chạy ra khỏi con hẻm cùng với,
khoảng mười tên cớm. Tôi không chắc đó có phải họ không.”
“Không phải bọn chim mồi chứ?”
“Ừm, trông họ không có vẻ gì là cớm cả và cả hai đề tỏ ra rất sợ hãi. Anh có còn ở phố
Lexington không?”
“Còn.”
“Ngồi trong xe ô tô à?” Jodie hỏi.
“Tất nhiên là phải ngồi trong xe”, Stephen nói. “Tôi xoáy được một chếc xe Nhật Bản bé
tí, bẩn thỉu. Tôi sẽ bám theo bọn chúng. Rồi đợi đến chỗ nào vắng vẻ một chút và hành
động.”
“Như thế nào?”
“Như thế nào cái gì?”
“Anh sẽ hành động như thế nào ấy? Kiểu như anh sẽ dùng lựu đạn hay súng máy?”

Stephen tự hỏi, Mày muốn biết thế cơ à?
Hắn nói, “Tôi cũng chưa chắc. Còn tùy tình hình”.
“Anh thấy họ chưa?”, Jodie hỏi, nghe có vẻ mất bình tĩnh
“Tôi thấy chúng rồi”, Stephen nói. “Tôi đang ở phía sau chúng. Tôi đang hòa vào dòng xe
rồi.”
“Một chiếc xe của Nhật à?”, Jodie hỏi. “Kiểu như xe Toyota hay giống thế chứ gì?”
Tại sao, đồ oắt con phản phúc khốn khiếp, Stephen cay đắng nghĩ, sự phản bội làm hắn
đau đớn thực sự mặc dù hắn đã biết đó là đều gần như không thể nào khác được.
Trên thực tế Stephen đang quan sát chiếc Yukon và những chiếc xe thùng yểm trợ lao qua
chỗ hắn đứng. Tuy nhiên, hắn không hề ngồi trong chiếc xe nào của Nhật Bản, dù là xe
thối tha hay không đi nữa. Nói cho đúng, hắn không hề ngồi trong bất kỳ chiếc xe nào.
Mang trên người bộ đồng phục của lính cứu hỏa vừa ăn trộm được, hắn đang đứng trên
góc phố cách ngôi nhà an toàn đúng 100 feet, tận mắt theo dõi phiên bản thực tế của
những sự kiện mà Jodie đang bịa ra. Hắn biết chắc những người ngồi trong chiếc Yukon
kia chỉ là mồi nhử. Hắn biết Người vợ và Người bạn vẫn còn ở trong ngôi nhà an toàn.
Stephen cầm trên tay chiếc máy truyền phát tín hiệu điểu khiển từ xa màu xám. Trông nó
chẳng khác gì một chiếc bộ đàm chỉ có điều là không có mic hay loa ngoài. Hắn chỉnh tần
số trùng khớp với quả bom trong điện thoại của Jodie và cài đặt thiết bị.
“Giữ máy nhé”, hắn nói với Jodie.
“Hê hê”, Jodie cười sung sướng. “Xin tuân lệnh, thưa ngài.”
Lincoln Rhyme lúc này chỉ còn là một khán giả, một kẻ thị dâm.
Căng tai theo dõi diễn biến qua tai nghe. Cầu nguyện là anh đã phán đoán đúng.
“Chiếc xe đến đâu rồi?” Rhyme nghe thấy Sellitto đang hỏi.
“Đi được hai khối nhà rồi. Chúng tôi vẫn đang theo dõi sát. Nó đang chầm chậm di
chuyển dọc phố Lexington. Đang hòa giữa dòng xe cộ rồi. Hắn… chờ chút.” Một khoảng
im lặng kéo dài.
“Sao thế?”
“Chúng tôi nhìn thấy mấy chiếc xe liền, một chiếc Nissan, một chiếc Subaru. Cả một chiếc
Honda Accord, nhưng chiếc này chở tới ba người bên trong. Chiếc Nissan đang tiến lại
gần chiếc xe thùng. Rất có thể đó là hắn. Không thế nhìn thấy bên trong.”
Lincoln Rhyme nhắm nghiền mắt. Anh cảm thấy ngón đeo nhẫn bên trái của mình, ngón
duy nhất còn cử động được, đang hồi hộp gõ nhè nhẹ lên lớp chăn lông phủ trên giường.
“A lô?” Stephen nói vào điện thoại.
“Vâng”, Jodie trả lời. “Tôi vẫn đang ở đây.”
“Đối diện với ngôi nhà an toàn chứ?”
“Đúng.”
Stephen đang nhìn thẳng vào ngôi nhà an toàn từ bên kia đường đối diện. Chẳng thấy

Jodie, cũng không có tên mọi đen nào.
“Tôi có điều này muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?” Người đàn ông gầy gò hỏi.
Stephen nhớ lại cảm giác như điện giật khi đầu gối hắn chạm vào đầu gối gã kia.
Mình không thể nào làm được…
Quân nhân…
Bàn tay phải của Stephen nắm chặt lấy thiết bị điều khiển từ xa. Hắn nói, “Hãy nghe cho
kĩ này”.
“Tôi đang nghe đây. Tôi…”
Stephen nhấn nút truyền tín hiệu.
Tiếng nổ to khủng khiếp. Thậm chí còn to hơn cả những gì Stephen đã chờ đợi. Nó làm
rung chuyển những khung cửa và khiến cả triệu con chim bồ câu tán loạn vỗ cánh bay lên
trời. Stephen đứng nhìn những mảnh kính và gỗ từ tầng trên cùng của ngôi nhà an toàn
văng lả tả xuống con hẻm bên cạnh tòa nhà.
Thậm chí như thế còn tuyệt vời hơn cả những gì hắn kỳ vọng. Hắn đinh ninh Jodie sẽ ở
gần ngôi nhà an toàn. Có thể là trong một chiếc xe cảnh sát đỗ phía trước nhà. Có thể là ở
trong con hẻm. Nhưng hắn không thể tin là mình gặp may đến nỗi hóa ra Jodie lại ở bên
trong. Tất cả thật hoàn hảo!
Hắn tự hỏi không biết còn những kẻ nào khác cũng bỏ mạng trong vụ nổ.
Hắn cầu mong trong đó có cả Lincoln Con Giòi.
Con bé cảnh sát tóc đỏ?
Hắn quan sát ngôi nhà an toàn và nhìn thấy khói đen ngòm đùn ra từ cửa sổ tầng trên
cùng.
Nào, chỉ có vài phút ngắn ngủi thôi, trước khi những người còn lại trong đội của hắn cũng
xuất hiện.
Chuông điện thoại vang lên và Rhyme ra lệnh cho máy tính tắt tín hiệu radio để anh trả lời
điện thoại.
“Tôi nghe”, anh nói.
“Lincoln.” Hóa ra là Lon Sellitto gọi tới. “Tôi dùng đường dây cố định”, giọng viên thám
tử vang lên, ý muốn nhắc đến việc mình gọi bằng điện thoại. “Tôi muốn tập trung tần số
Tác chiến Đặc biệt cho cuộc truy đuổi.”
“Được rồi. Anh nói tiếp đi.”
“Hắn cho nổ bom rồi.”
“Tôi biết”. Rhyme cũng đã nghe thấy; thực ra ngôi nhà an toàn chỉ cách phòng ngủ của
anh một, hai dặm, vậy mà những khung cửa sổ phòng anh cũng rung chuyển dữ dội và lũ
chim ưng bên ngoài cửa sổ vụt bay lên rồi lượn những vòng chậm rãi trên trời, giận dữ vì
bị quấy rầy.

nguon tai.lieu . vn