Xem mẫu

23








Khi McCaleb bước vào văn phòng thám tử của Trung tâm Sao thuộc Sở cảnh sát
trưởng lúc tám giờ sáng thứ Hai, ông thấy ở đó đã đầy chật các thám tử. Tuy nhiên, cô tiếp
tân mới ba hôm trước còn cho ông một mình đi vào chỗ ban chuyên án giết người thì nay
lại bảo ông phải chờ đội trưởng tới. Điều này khiến McCaleb bối rối, nhưng ông chưa kịp
hỏi gì thì cô tiếp tân đã bận gọi điện. Ngay khi cô ta gác máy, McCaleb thấy Đội trưởng
Hitchens ra khỏi căn phòng họp nơi ông đã ngồi với Jaye Winston hôm thứ Sáu tuần
trước. Anh ta đóng cửa lại sau lưng rồi tiến về phía McCaleb. Terry nhận thấy rèm cửa sổ
kính của phòng họp được hạ xuống che kín mít. Hitchens ra hiệu bảo ông đi theo.


“Terry, đi theo tôi.”



McCaleb theo Hitchens vào phòng làm việc của anh ta, rồi thì anh ta bảo ông ngồi.
McCaleb có cảm giác chẳng lành khi thấy mình được đối xử thân ái quá mức như thế.
Hitchens ngồi sau bàn làm việc, khoanh tay trước ngực mà cúi về phía trước trên cái lịch
bàn, với nụ cười trên mặt.



“Vậy là anh đã ở đâu?”
McCaleb nhìn đồng hồ.



“Ý anh muốn nói gì? Jaye Winston sắp xếp họp lúc tám giờ. Bây giờ là tám giờ hai
phút.”


“Ý tôi là hôm Chủ nhật, thứ Bảy. Jaye vừa gọi xong.”



McCaleb hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Hôm thứ Bảy, lúc đang lau chùi thuyền,
ông đã đem điện thoại cùng máy trả lời tự động cất vào một cái tủ bên cạnh bàn vẽ hải đồ.
Thế rồi ông quên khuấy mất. Các cuộc gọi đến thuyền và tin nhắn để lại khi ông cùng với
hai dì cháu đi câu ngoài đê chắn sóng suốt cả hai ngày đó hẳn đều bị nhỡ mà ông không
biết. Điện thoại lẫn máy trả lời đều vẫn nằm trong tủ.




“Chết thật,” giờ ông nói với Hitchens. “Tôi quên không kiểm tra máy.”
“Ừ đấy, bọn tôi có gọi. Lẽ ra anh đã không phải cất công đi.”

“Cuộc họp bị hoãn à? Tôi cứ nghĩ Jaye muốn…”


“Cuộc họp không bị hoãn Terry à. Chỉ là có vài chuyện nảy sinh nên tụi tôi cảm thấy
nếu tiến hành điều tra mà không có những yếu tố bên ngoài làm cho thêm phức tạp thì sẽ
tốt hơn.”



McCaleb săm soi anh ta một hồi lâu.
“Phức tạp? Có phải vì chuyện thay tim không? Jaye cho anh biết à?”



“Cô ấy không cần phải bảo tôi. Mà là vì nhiều chuyện. Xem đó, anh đến rồi đảo
tung mọi chuyện lên. Anh cho chúng tôi nhiều thứ - những manh mối vững chắc - để lần
theo. Chúng tôi sẽ lần theo và sẽ rất là sốt sắng trong cuộc điều tra, nhưng tại thời điểm
này tôi phải vạch ranh giới cho sự dính líu của anh. Tôi rất tiếc.”


Có cái gì đó chưa được nói ra, McCaleb nghĩ trong khi viên đội trưởng nói. Cái gì
đó đang diễn ra mà ông không hiểu hay ít nhất là không biết. Manh mối vững chắc,
Hitchens nói thế. Đột nhiên McCaleb hiểu. Nếu Winston đã không liên lạc được với ông
suốt cuối tuần thì Vernon Carruthers ở Washington D.C. cũng không nốt.





“Bạn tôi ở SDH tìm được gì à?”
“SDH? Là cái quái gì vậy?”
“Đơn vị chuyên trách Súng và Dấu vết Hung khí. Anh ấy tìm được gì, Đội trưởng?”
Hitchens giơ hai lòng bàn tay lên.



“Chúng ta sẽ không nói chuyện đó. Tôi bảo anh rồi, chúng tôi rất cám ơn anh về
chuyện anh đã thúc cho vụ án tiến lên. Nhưng từ giờ trở đi hãy để chúng tôi đảm đương.
Có chuyện gì xảy ra chúng tôi sẽ cho anh biết, và nếu có gì tốt đẹp xảy ra, anh sẽ được ghi
công đàng hoàng trong hồ sơ của chúng tôi và trên báo chí.”





“Tôi không cần được ghi công. Tôi chỉ cần tham gia vụ này.”
“Tôi rất tiếc. Nhưng từ giờ trở đi chúng tôi lo.”
“Jaye có đồng ý chuyện này không?”

“Cô ấy đồng ý hay không cũng vậy thôi. Lần cuối kiểm tra thì tôi vẫn đang điều
hành văn phòng thám tử ở đây chứ không phải Jaye Winston.”



Trong giọng anh ta có đủ bực bội để McCaleb kết luận rằng Winston đã không nhất
trí với Hitchens. Biết được thế cũng nhẹ lòng. Ông có thể cần chị. Nhìn chằm chằm vào
Hitchens, McCaleb biết ông sẽ không bỏ cuộc mà lặng lẽ quay về thuyền. Không đời nào.
Tay đội trưởng cần phải đủ khôn để cũng nhận ra điều đó.


“Tôi biết anh đang nghĩ gì. Tôi chỉ nói rằng anh đừng có tự dấn vào thế kẹt. Nếu
chúng tôi chạm trán anh trên thực địa thì sẽ có rắc rối đấy.”






McCaleb gật.
“Rõ rồi.”
“Chúng tôi cảnh cáo rồi đấy nhé.”





McCaleb bảo Lockridge rê xe chầm chậm quanh bãi đỗ dành cho khách. Ông muốn
tìm cho nhanh một điện thoại công cộng, nhưng trước hết ông muốn xem liệu có thể đoán
ra được ai đã ở trong phòng họp mà Hitchens vừa bước ra không. Ông biết Jaye Winston
rõ ràng có mặt ở đó, có khi cả Arrango và Walters nữa. Nhưng theo linh cảm của ông rằng
Vernon Carruthers đã phát hiện ra đường đạn là khớp nhờ chương trình laser của bộ phận
DRUGFIRE, ông cũng ngờ rằng có ai đó nữa thuộc ban thám tử, ngoài Maggie Griffin ra,
cũng có mặt trong phòng họp.


Trong khi họ rê xe từ từ qua bãi đỗ xe, McCaleb kiểm tra cửa sổ ghế sau bên phía
người lái của từng chiếc xe đỗ trong bãi mà họ đi qua. Cuối cùng, ở làn xe thứ ba, ông
nhìn thấy cái mình tìm.


“Dừng đây, Bud,” ông nói.



Họ dừng lại sau một chiếc Ford LTD màu xanh kim loại. Trên cửa sổ băng sau bên
phía người lái có cái băng dính dạng mã vạch làm lộ tẩy đó là ai. Ấy là xe của phòng thám
tử. Một cái máy đọc bằng laser nơi cửa ga ra tòa nhà liên bang tại Westwood vẫn thường
quét mã vạch rồi mới nhấc thanh rào chắn bằng sắt lên cho xe vào sau giờ làm việc.


McCaleb bước ra, lại chỗ chiếc xe. Không có dấu hiệu bên ngoài nào khác để giúp
ông nhận diện tay đặc vụ lái xe này. Nhưng dù ai lái đi chăng nữa thì ông cũng dễ đoán
thôi. Lái xe về phía Đông để dự họp thì sẽ phải đi ngược chiều mặt trời mọc, người lái sẽ
phải hạ tấm che nắng xuống. Mọi đặc vụ FBI mà McCaleb từng biết đều ghim tấm thẻ
mua xăng do chính phủ cấp cho xe mình vào tấm che nắng để dễ lấy. Người này cũng

không phải ngoại lệ.







McCaleb nhìn thẻ đổ xăng và ghi số xê ri. Ông quay lại xe của Lockridge.
“Xe ấy có chuyện gì vậy?” Buddy hỏi.
“Chả có gì. Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Chỗ nào có điện thoại.”
“Biết ngay mà.”



Năm phút sau họ đến một trạm sửa xe có dãy điện thoại ở bức tường bên hông.
Lockridge tấp xe vào dãy điện thoại, hạ kính xe xuống để có thể tắt máy xe mà nghe lỏm
được. Trước khi chui ra, McCaleb mở ví đưa cho anh ta tờ hai mươi lăm đô.




“Đi đổ xăng đi. Chắc là mình sẽ ra lại sa mạc.”
“Cứt.”
“Anh bảo anh rảnh suốt ngày cơ mà.”



“Rảnh thì có rảnh, nhưng ai lại thích ra ngoài sa mạc nào? Chẳng có manh mối nào
chỉ ra ngoài biển hay sao chớ, trời ơi là trời?”


McCaleb chỉ bật cười với anh ta rồi ra khỏi xe mang theo sổ điện thoại.



Tại điện thoại, McCaleb gọi văn phòng tác chiến ở Westwood rồi đề nghị người ta
chuyển tiếp đến ga ra. Sau mười hai hồi chuông thì có người nhấc máy.





“Ga ra đây.”
“Ừ, ai đấy?”
“Roofs.”

“Ồ, OK,” McCaleb nói, nhớ ra người này. “Rufus này, Convey trên số mười lăm
đây. Tôi có một câu hỏi may ra anh có thể trả lời cho tôi.”


“Phun đi, anh bạn.”


Sự thân mật mà McCaleb đưa vào giọng của mình rõ là có tác dụng. Ông vẫn nhớ
Rufus và chưa bao giờ có ấn tượng lắm về trí thông minh của ông ta. Điều này phản ánh ở
việc đội xe của liên bang chưa bao giờ được bảo dưỡng ra hồn.


“Tôi tìm thấy một thẻ xăng rơi trên sàn đây, chắc là ở trong xe ai đó dưới chỗ anh.
Thẻ số tám mốt là của ai nhỉ? Anh tìm hộ xem nhé?”





“Ừm… tám mốt hả?”
“Phải Roofs ạ, tám mốt.”
Yên lặng một thoáng trong khi người phụ trách ga ra xem sổ sách.
“Rồi, là ông Spencer. Ông ấy có số đó.”



McCaleb không đáp. Gilbert Spencer là đặc vụ có cấp bậc cao thứ nhì ở Los
Angeles. Song dù chức gì đi nữa, McCaleb chưa bao giờ thực sự xem ông ta là một lãnh
đạo nhóm điều tra thực thụ. Song việc ông ta đang gặp Jaye Winston cùng đội trưởng của
chị ta và rồi trời biết còn những ai nữa ở Trung tâm Sao khiến ông choáng váng. Ông bắt
đầu hiểu rõ hơn tại sao mình bị người ta đá đít khỏi vụ này.






“Ừ, Rufus, cám ơn nhiều nhá. Là thẻ tám mốt đúng không?”
“Ừ. Xe của Đặc vụ Spencer.”
“OK, tôi sẽ trả thẻ cho ông ấy.”
“Tôi chả biết đâu. Tôi thấy hiện giờ xe ông ấy không có đây.”
“OK, đừng lo. Cám ơn nhé, Roofs.”



McCaleb gác máy rồi lập tức lại nhấc lên. Dùng thẻ gọi của mình, ông gọi Vernon
Carruthers ở Washington. Hiện đang khoảng giờ ăn trưa ở đó nên ông hy vọng gặp được
anh ta.




“Vernon đây.”
McCaleb thở phào.

nguon tai.lieu . vn