Xem mẫu

Marc Levy Và nếu như chuyện này là có thật WWW.VNTHUQUAN.NET, 2008. Marc Levy Và nếu như chuyện này là có thật Dịch giả:Lê Ngọc Mai Lời giới thiệu Marc Levy (sinh năm 1961) vốn không phải là nhà văn chuyên nghiệp. Là một kiến trúc sư người Pháp, anh lãnh đạo một công ty kiến trúc và làm việc ở hai nơi: Paris và New York. Thời gian của Marc Levy do vậy cũng được chia sẻ giữa hai thành phố lớn này. “ Và nếu như chuyện này là có thật" là cuốn tiểu thuyết đầu tay của Marc Levy. Lúc đầu anh hoàn toàn không có ý định viết tiểu thuyết. Anh định viết cho con trai đọc khi cậu bé trở thành người lớn, chứ không phải cho cậu bé mười tuổivào thời điểm anh đang viết. Mục đích viết là để cho con trai hiểu hơn về bố, về những suy nghĩ đối với tất cả những gì bố cho là quan trọng. Bản thảo rơi vào tay em gái của Levy vốn làm việc trong lĩnh vực xuất bản, cô lập tức thuyết phục Levy đưa in, anh theo lời cô dù trong thâm tâm rất hoài nghi. Kết quả đã vượt xa sự chờ đợi của Levy. Bản thảo viết xong năm 1999 đã được nhà xuất bản Robert Laffont in ngay trong năm 2000. Suốt một năm trờI, “Và nếu như chuyện này là có thật…” được xếp trong danh sách “best seller” ở Pháp. Cuốn sách lập tức được dịch ra ở hơn hai mươi nước, và đạo diễn Mỹ Steven Spielberg đã dựng cuốn tiểu thuyết này thành phim. Năm 2004, 5293 độc giả Pháp đã bỏ phiếu qua Internet để bầu “ Và nếu như chuyện này là có thật…” là cuốn sách hay nhất, và giải thưởng “Internet” về sách đã được trao cho Marc Levy. Câu chuyện bắt đầu từ một tai nạn ôtô đã bất ngờ đẩy Lauren, nữ sinh viên y khoa nội trú tại bệnh viện San Francisco, vào một cơn hôn mê kéo dài. Nhận thức được tất cả nhưng không thể nào giao tiếp được với thế giới bên ngoài, cô trở thành một cái xác sống, bất động và mất ý thức dưới mắt tất cả mọi người. Khát khao trở lại với cuộc sống bình thường đã khiến cho hồn cô đột nhiên tách ra 1 khỏi cơ thể bất lực và đi lang thang khắp nơi. Trở về ngôi nhà cũ của mình, hồn Lauren đã gặp tại đây Arthur, người thuê nhà mới-một kiến trúc sư trẻ. Anh trở thành người duy nhất nhận biết được sự có mặt của Lauren và giao tiếp được với cô-nói đúng hơn là với hồn cô. Từ chỗ nghi ngờ ban đầu đi đến chỗ bị thuyết phục và thương cảm, Arthur đã tìm mọi cách để giúp Lauren thoát ra khỏi tình trạng phân ly hồn xác thương tâm này và trở lại với cuộc sống bình thường. Mối tình kỳ lạ giữa một người trần mắt thịt và một hồn ma đã nảy sinh như vậy, cảm động, hấp dẫn mà không hề quái dị, giật gân. Để đi được đến kết thúc có hậu, cặp tình nhân đã phải trải qua biết bao thăng trầm, nhiều khi tưởng như hoàn toàn tuyệt vọng. Đó là một câu chuyện cổ tích của thời hiện đại, đươc viết bằng một văn phong trong sáng và thấm đượm tình người. Người dịch. Văn học hiện đại nước ngoài Marc Levy VÀ NẾU NHƯ CHUYỆN NÀY LÀ CÓ THẬT… Tiểu thuyết Lê Ngọc Mai dịch NXB Văn học Hà NộI 2002 Dịch theo nguyên bản tiếng Pháp “Et si c’etait vrai…” NXB Robert Laffont. SA. Paris, 2000 2 Và nếu như chuyện này là có thật Dịch giả:Lê Ngọc Mai Chương 1 Mùa hè 1996 Trên chiếc bàn đầu giường làm bằng gỗ màu sáng, cái đồng hồ báo thức nhỏ vừa mới reo lên. Năm giờ rưỡi sáng, căn phòng tràn ngập một ánh sáng vàng óng ả mà chỉ những buổi bình minh ở San Francisco mới có. Cả nhà đang ngủ, con chó Kali nằm trên tấm thảm to, Lauren cuộn tròn trong chăn bông trên chiếc giường rộng. Vẻ ấm áp dịu dàng lan toả làm cho căn hộ của Lauren đẹp một cách bất ngờ. Nằm trên tầng cao nhất của môt ngôi nhà xây kiểu thời Victoria ở Green Street, căn hộ có một phòng khách liền bếp kiểu Mỹ, một phòng thay quần áo, môt phòng ngủ rộng và một buồng tắm thênh thang có cửa sổ. Sàn nhà lát bằng những phiến gỗ to màu vàng, sàn trong phòng tắm thì được sơn trắng kẻ ô đen. Những bức tường trắng được trang hoàng bằng các bức hoạ cũ mua ở các galerie Union Street, trần nhà viền một đường kẻ chỉ bằng gỗ chạm trổ rất thanh thoát bởi bàn tay của một người thợ mộc tài năng hồi đầu thế kỷ và được Lauren sơn lại thành màu caramen. Vài tấm thảm dừa bện sợi đay đặt quanh mấy góc phòng khách, phòng ăn và cạnh lò sưởi. Đối diện lò sưởi một chiếc đivăng to đùng bọc vải mộc như mời mọc ngồi vào nghỉ ngơi. Trên tủ tường, giá sách có đặt mấy chiếc đèn xinh xắn với những chụp đèn xếp nếp, những đồ được mua trong vòng ba năm qua. Đêm trôi qua thật nhanh. Là sinh viên y khoa nội trú tại bệnh viện Memorial San Francisco, Lauren đã phải kéo dài ca trực của cô lâu hơn hẳn hai mươi tư giờ thường lệ, do lúc đêm khuya có các nạn nhân của một đám cháy lớn được đưa đến. Những chiếc xe cứu thương đầu tiên lao vào khu cấp cứu mười phút trước lúc đổi ca và cô đã lập tức tiến hành phân loại để chuyển những nạn nhân trước 3 nhất vào các phòng khác nhau, trong khi những người cùng ê kíp với cô nhìn nhau chán nản. Bằng một phương pháp điêu luyện, cô khám mỗi bệnh nhân mất có vài phút rồi phát cho họ những mảnh giấy thay đổi màu sắc tuỳ theo tình trạng trầm trọng hay ít hay nhiều của họ, sơ thảo chẩn đoán bệnh trạng, viết đơn cho họ đi làm những xét nghiệm ban đầu và hướng dẫn các hộ lý đưa bệnh nhân vào những phòng thích hợp. Công việc phân loại mười sáu người nhập viện từ mười hai giờ đêm đến mười hai giờ mười lăm kết thúc vào đúng mười hai giờ rưỡi đêm, và các bác sĩ phẫu thuật, được gọi đến khẩn cấp, đã có thể tiến hành những ca mổ đầu của cái đêm dài này từ lúc một giờ kém mười lăm. Lauren làm phụ tá cho bác sĩ Fernstein trong hai ca mổ liên tiếp, cô chỉ chịu về nhà khi bác sĩ ra lệnh dứt khoát bằng cách cảnh cáo cô rằng sự mệt mỏi có thể làm cô lầm lẫn và điều đó rất nguy hiểm cho người bệnh. Nửa đêm, cô ngồi vào sau tay lái của chiếc xe Triumph, rời bãi đậu xe của bệnh viện, phóng như bay về nhà qua những đường phố vắng tanh, vắng ngắt. “Mình quá mệt và mình phóng quá nhanh”, chốc chốc cô lại tự nhủ như vậy để chống lại cơn buồn ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện trở lại khoa cấp cứu giữa những phòng bệnh ồn ào là cô lại thấy người tỉnh táo. Cô bấm điều khiển từ xa để mở cửa gara, cất chiếc xe ôtô cũ vào đó. Đi xuyên qua hành lang bên trong, cô nhảy bốn bậc lên cầu thang chính và bước vào nhà, thở phào nhẹ nhõm. Kim đồng hồ quả lắc phía trên lò sưởi chỉ hai giờ rưỡi. Lauren cởi bỏ quần áo ngay giữa phòng khách. Không mặc gì trên người, cô vào bếp pha một cốc chè. Những chiếc lọ đặt trên giá đựng đủ loại chè khác nhau, như thể mỗi một thời điểm trong ngày phải có một hương vị riêng của nó. Cô đặt chén chè lên chiếc bàn đầu giường, chui vào trong chăn và ngủ thiếp đi ngay. Ngày mới qua quá dài, và ngày sắp tới lại có việc cần dậy sớm. Lợi dụng hai ngày được nghỉ tình cờ rơi vào đúng cuối tuần, cô đã nhận lời mời đến chơi chỗ mấy người bạn ở Carmel. Mặc dù sự mệt mỏi tích tụ cho cô cái quyền hết sức chính đáng được dậy trưa, nhưng không điều gì có thể làm cô bỏ thói quen dậy sớm. Lauren rất mê những buổi 4 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn