Xem mẫu

Chương 5. NỘI BỘ RỐI REN CỦA TỨ
ĐẠI MÔN PHÁI TƯỚNG SỐ
MẬT ONG THẦN DIỆU
Rằm tháng Tám, mặt trăng tròn vành vạnh chiếu rọi xuống con
sông Hoàng Phố mải miết chảy mãi không ngừng.
Một loạt những hành động gần đây của Mai Huyền Tử đã gây ra
cảnh tượng hỗn loạn khắp mảnh đất Giang Hoài rộng lớn, khiến việc
làm ăn trong Đường khẩu của Tổ Gia ngày càng ảm đạm. Tối hôm đó,
Tả Vịnh Thiền của Thiên Thánh Đạo lại đến.
“Thế nào rồi? Đã tra ra kẻ gian chưa?” Tả Vịnh Thiền hỏi.
Tổ Gia khẽ gật đầu.
Tả Vịnh Thiền cười hả hê: “Lần này Tổ Gia tin tiểu đệ rồi chứ!”
Tổ Gia bình thản không biểu thái độ gì.
Tả Vịnh Thiền lại nói: “Chuyện kết nghĩa huynh đệ lần trước, Tổ
Gia nghĩ sao rồi? Tiểu đệ vẫn đợi kết bái cùng Tổ Gia, Tổ Gia mãi
không nói gì, tiểu đệ không biết ý huynh thế nào?”
Đây chính là vấn đề mà Tổ Gia đang phải cân nhắc. Lần trước, Tả
Vịnh Thiền đêm hôm tới thăm, yêu cầu hợp nhất Thiên Thánh Đạo và
Mộc Tử Liên làm một, cùng đối phó với Mai Hoa Hội, đồng thời còn
nói việc này đã được sự ủng hộ của một nhân vật lớn đứng sau lưng,
Tổ Gia hỏi hắn là nhân vật lớn cỡ nào, Tả Vịnh Thiền nói: “Huynh
nghĩ lớn bằng nào thì lớn bằng ấy! Không tới ba năm, các hội đạo
môn trong cả nước sẽ phải có một cuộc tuyển chọn quy mô lớn đấy!”
Nói xong, hắn nhìn Tổ Gia cười ra vẻ bí hiểm.
“Nay, đệ đã giúp Tổ Gia tra ra kẻ nội gián, Tổ Gia sáng suốt một
đời, không thể không biết sau lưng Mai Huyền Tử có cao nhân đỡ
lưng chứ. Trong lúc sóng to gió lớn thế này, ngay cả chính phủ cũng
phải co mình lại, nếu Tổ Gia còn chần chừ mãi, e rằng Mộc Tử Liên sẽ

lật thuyền đấy!” Tả Vịnh Thiền nhìn Tổ Gia nói.
Tổ Gia thở dài nói: “Tả chưởng môn mãi không chịu nói nhân vật
lớn đứng sau là người nào, tại hạ không dám mạo muội hành sự.”
Tả Vịnh Thiền cuống quýt: “Chính là…” Lời nói đã bật ra đến mép
mà hắn vẫn nuốt lại kịp, sau đó lại cười cười, nói: “Thôi, Tổ Gia cứ
nằm yên chờ xem diễn biến của thời cuộc đi vậy, chẳng lâu nữa đâu,
nếu thấy không còn kế nào khả thi, hãy đến tìm tôi.” Nói dứt lời, hắn
phẩy ống tay áo đi khỏi.
Tổ Gia nhìn theo bóng Tả Vịnh Thiền, lòng càng thêm trĩu nặng.
Sau khi Mai Huyền Tử khua chiêng gióng trống rùm beng để tạo
thanh dựng thế, Tổ Gia lờ mờ nhận ra một dòng nước ngầm giống
như một con mãng xà khổng lồ, thanh thế tựa tiếng núi thở biển gầm
đang trườn quanh các thế lực khắp Giang Hoài.
Tổ Gia âm thầm nghĩ bước đối sách tiếp theo. Cuộc tuyển chọn
quy mô lớn của các hội đạo môn trên toàn quốc mà Tả Vịnh Thiền nói
rốt cuộc là thế nào? Sau cách mạng Tân Hợi, trên danh nghĩa, Trung
Quốc đã được thống nhất dưới sự lãnh đạo của Quốc dân Đảng,
nhưng trên thực tế bọn quân phiệt vẫn cát cứ. Cuộc tuyển chọn lớn
hòng thao túng tất cả các hội đạo môn trên cả nước không phải chỉ
một hai thế lực có thể làm được. Vậy rốt cuộc là do tầng lớp chóp bu
trong Quốc dân Đảng đứng ra tổ chức, hay do các cánh quân phiệt
muốn liên thủ với nhau làm việc đại sự đây? Từ sau cách mạng Tân
Hợi đến nay, bao biến động bất ngờ, đất nước Trung Quốc đang phải
chịu khổ nạn, oằn mình trong cơn nguy biến dữ dội, lẽ nào lại sắp xảy
ra đại loạn? Tổ Gia khổ sở nghĩ.
“Thưa Tổ Gia, có Nhị Gia, Trương Tự Triêm, Hoàng Pháp Dung
xin gặp!” Tiếng quản gia thông báo. Tổ Gia gật đầu cho vào.
Nhị Bá đầu, Trương Tự Triêm, Hoàng Pháp Dung hớn hở đi vào.
Tổ Gia không hiểu ba người này có chuyện gì mà lại vui như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Nhị Bá đầu ngẩng đầu lên, cười toe nói:
“Thưa Tổ Gia, đã phá được cục rồi!”
Tổ Gia sững người: “Phá được cục nào?”

“Cục đại tiên tụ hội, chén mỳ của Mai Huyền Tử!”
Ánh mắt Tổ Gia chợt sáng lên. Nhị Bá đầu vẫy tay, Hoàng Pháp
Dung và Trương Tự Triêm bước tới phía trước, lúc này Tổ Gia mới
phát hiện trong tay họ đều đang cầm thứ gì đó, Trương Tự Triêm
bưng một bát mỳ, Hoàng Pháp Dung cầm một lọ thủy tinh.
Nhị Bá đầu nhìn Tổ Gia, rồi lại nhìn Hoàng Pháp Dung, Trương
Tự Triêm, sau đó nói: “Hãy diễn cho Tổ Gia xem!”
Trương Tự Triêm đặt bát mỳ lên trên bàn uống trà, Hoàng Pháp
Dung cầm lọ thủy tinh, đổ vào đó một thứ gì đó vàng quánh dinh
dính, Tổ Gia nhìn chằm chằm vào những sợi mỳ. Chuông đồng hồ kêu
tích tắc tích tắc, căn phòng im phăng phắc, một lát sau, điều kỳ diệu
đã hiện ra, những sợi mỳ trong bát bắt đầu tan ra, chừng thời gian
cháy hết một nén nhang thì chỗ mỳ đó tan hết.
Tổ Gia kinh ngạc: “Trong lọ đựng thứ gì vậy?”
Hoàng Pháp Dung mỉm cười, chớp chớp đôi mắt to: “Mật ong!”
“Mật ong ư?”
“Thưa vâng!” Trương Tự Triêm nói rất phấn khích. “Con tra tìm
trong sách sinh học của bọn Tây, nói rằng mật ong chứa men phân
giải tinh bột, có thể thủy phân tinh bột. Khi làm phép trên phố, Mai
Huyền Tử chắc chắn đã cho mật ong vào nồi từ trước. Mới đầu,
những sợi mỳ chưa bị biến đổi hình dạng là mấy, nên vẫn có thể gắp
được vào bát, thời gian lão ta ăn xong một bát mỳ cũng vừa hay hết
một khắc, mỳ trong bát cũng kịp tan hết!”
Tổ Gia gật đầu mỉm cười, mặc dù không biết “men phân giải tinh
bột” là thứ gì, nhưng vẫn nói với Trương Tự Triêm: “Ngươi hãy kể
tường tận ta nghe.”
Trương Tự Triêm nói: “Từ lúc xem Mai Huyền Tử biểu diễn trở
về, con dùng đủ mọi thứ nguyên liệu để thí nghiệm, nước hồ tiêu,
canh trần bì, nước biển, giấm… nhưng đều không hiệu quả. Sau đó,
con tới thư viện Đại học Saint John thì tìm thấy thông tin này trong
một cuốn sách hình ảnh có tên là Sinh hóa yếu lãm. Cuốn sách có ghi,
vào năm 1883, một nhà sinh – hóa học người Pháp đã tìm ra loại

“men” này, có rất nhiều loại men, nhưng men phân giải tinh bột trong
mật ong được đánh giá là ổn định nhất, dưới 40 độ có thể nhanh
chóng phân giải tinh bột thành nước mà không làm xảy ra thêm bất
kỳ phản ứng phụ nào…”
Tổ Gia chăm chú lắng nghe, không kìm nén nổi luôn miệng khen
ngợi sự tiên tiến của khoa học kỹ thuật phương Tây. Phái Giang
Tướng đang phải hứng chịu sự khiêu chiến chưa từng có trong thời
đại mới, có thể tiếp tục “toả sáng” hay không, chỉ trời mới biết.
Chợt, Tổ Gia hỏi: “Phá được khi nào?”
Trương Tự Triêm nói: “Kỳ thực ngay từ…”
Hoàng Pháp Dung liền chen ngang: “Thực ra, Tự Triêm đã tới thư
viện tìm đọc từ lâu, đến sáng nay mới phát hiện ra bí mật trong đó.”
Tổ Gia đưa mắt nhìn Hoàng Pháp Dung, gật đầu nói: “Ừm, tốt!”
Nhị Bá đầu thấy thời cơ đã chín muồi, liền nói: “Tổ Gia, từ lúc Tự
Triêm đi theo Tổ Gia tới nay, luôn một lòng trung thành, lập nhiều kỳ
công, nay vị trí của Tứ Bá đầu còn khuyết, hay là đề bạt Tự Triêm lên
làm Bảng nhãn, đây cũng là ý nguyện của các huynh đệ trong Đường
khẩu.”
Nói xong, ba người cùng đưa mắt nhìn Tổ Gia.
Tổ Gia lim dim mắt, gật gật đầu, rồi lại mở mắt nhìn ba người,
trong lòng thầm nghĩ, hẳn ba người bọn họ đã bàn bạc xong xuôi rồi
mới tới đây. Tổ Gia hiểu rõ, chắc chắn tất cả mọi việc đều là chủ ý của
Hoàng Pháp Dung, đầu tiên để chồng mình biểu diễn cách phá giải,
rồi để Nhị Bá Đầu nhắc đến chuyện thăng cấp, như vậy vừa tránh bị
ngờ là báo cáo vượt cấp, vừa tăng thêm trọng lượng lời nói.
Ngày hôm sau, Tổ Gia triệu tập Đường hội, hết lời biểu dương
việc Trương Tự Triêm phá được cục, sau đó đề nghị thăng chức cho
anh ta. Các Bá đầu trong Đường khẩu đều biết rõ, từ lâu Tổ Gia đã có
ý cất nhắc vị quân sư kỹ thuật này, nên ai nấy thi nhau ca ngợi Tổ Gia
sáng suốt.
Tam Bá đầu vừa được thả ra khỏi địa lao cũng to mồm: “Người

anh em Tự Triêm được thăng cấp Bảng nhãn, cũng là ý nguyện của tất
cả các huynh đệ. Các huynh đệ có thể trổ hết tài năng bởi nhờ có Tổ
Gia anh minh rèn giũa. Phái Giang Tướng có Tổ Gia lèo lái, các huynh
đệ cùng đồng tâm hiệp lực, tất sẽ đánh bại Mai Hoa Hội!”
Lời nói trơn tru mà không hề tâng bốc thái quá, tán dương mà
không khiến người nghe chán ngấy, nghe xong Tổ Gia thấy rất vừa
lòng.
Chừng giờ Ngọ, Trương Tự Triêm dập đầu ba cái, vái chín vái,
thắp nhang thề nguyện, trở thành Tứ Bá đầu trong tiếng chúc tụng
của mọi người. Sau đó, Đường khẩu giết gà mổ lợn mở tiệc, từ Bá
đầu đến bọn chân tay ai nấy đều thỏa sức uống, bầu không khí vui vẻ,
tưng bừng hiếm thấy.
Tổ Gia một mình bước ra khỏi khung cảnh ồn ã ấy, đi đến sau
nhà, đứng trước chậu hoa dành dành, dòng suy nghĩ như đợt thủy
triều trào lên. Hoa tàn hoa nở mấy lần, người đến người đi lầu vắng
không, ông lại nhớ đến Tề Xuân Phú và Tôn Nghiệp Hưng. Là người
đứng đầu của Đường khẩu, nỗi bi ai lớn nhất vẫn chính là sự phản
bội của các huynh đệ, giết nội gián, chặt đứt tay chân, lớp người mới
thay lớp người cũ, bi ai thay!
Đang trầm ngâm suy nghĩ, Hoàng Pháp Dung cũng đi đến: “Tổ
Gia, hôm nay là ngày vui, sao thầy vẫn buồn rầu như vậy?” Giọng nói
có vẻ đã ngà ngà say.
Tổ Gia liếc mắt nhìn bà ta, nói: “Giờ khắc này chắc ngươi đã đợi
lâu rồi?”
“Chuyện gì cũng không thể qua được mắt Tổ Gia…” Hoàng Pháp
Dung liếc mắt nhìn ông, mỉm cười.
Tổ Gia cười lạnh nhạt nói: “Chắc chắn Tự Triêm đã tìm được cách
phá giải từ lâu, chỉ có điều giữ kín không chịu nói ra, đợi ta trừ bỏ Tề
Xuân Phú, các người mới nói rõ, làm như vậy thì vị trí Tứ Bá đầu
nghiễm nhiên thuộc về Tự Triêm.”
Hai tay Hoàng Pháp Dung ấn huyệt thái dương, chệnh choạng
mấy bước, miệng lẩm bẩm nói: “Tuỳ cơ ứng biến, trông thời thế mà
hành động, đây là nguyên tắc mà Tổ Gia vẫn hằng dạy bảo bọn chúng

nguon tai.lieu . vn