Xem mẫu

Chương 4. DÀN CỤC MỸ NHÂN, BÁO
THÙ CHO VƯƠNG Á TIỀU - CAO THỦ
ÁM SÁT ĐỆ NHẤT TRUNG QUỐC
Bát tự luận đoán họa phúc

Sau khi Tiên Nhân Thủ chết, Tam Bá đầu cho rằng cơ hội đã
đến, liền ra sức tiến cử với Tổ Gia học trò tâm phúc của mình là
Vương Gia Hiền, vào ngồi ở vị trí Thất Bá đầu. Sau vài lần bàn bạc,
mặc dù Nhị Bá đầu có chút bất mãn, nhưng Tổ Gia vẫn gật đầu đồng
ý. Cuối cùng, Vương Gia Hiền được ngồi vào chiếc ghế thứ bảy.
Vương Gia Hiền đi theo Tổ Gia năm 1946. Anh ta có dáng người
cao gầy, ưa sạch sẽ, mỗi lần đi ra ngoài đều mặc áo dài nai nịt gọn
gàng, tóc bôi dầu thơm chải ngược ra sau, trông rất hào hoa, nho nhã.
Vương Gia Hiền bảo rằng tên của anh ta là do cha đặt cho, có nghĩa là
gia đạo hiền lương. Tôi nghĩ khi cha anh ta đặt cho cái tên này, chắc
chắn không thể ngờ được rằng sau này con trai mình lại toàn làm ra
những việc lừa đảo, hãm hại người khác.
Thân phận khi xuất hiện ở bên ngoài của anh ta là một giáo viên
dạy tiểu học gương mẫu trong trường quốc lập của Chính phủ Dân
Quốc thuộc phe Quốc dân Đảng. Anh ta đọc sách nhiều, có tài ăn nói
hạng nhất, tư tưởng tân tiến, có nhiều bài viết hay, rất được phụ nữ
thời kỳ Dân quốc yêu mến, hơn nữa lại còn là quân sư giỏi của Tổ
Gia. Trước mỗi lần dàn cục, Tổ Gia đều hỏi ý kiến anh ta. Ai có thể
ngờ được rằng, đường đường một thầy giáo tiểu học đạo mạo lại có
thể là một tay lừa đảo có hạng đây?
Lần đầu tiên anh ta giúp Tổ Gia dàn cục là nhằm vào vợ của một
viên sĩ quan Quốc dân Đảng. Năm đó, Quốc dân Đảng gặp phải tình
hình tiền tuyến nguy cấp, viên sĩ quan kia đã gửi một bức thư về nhà
cho vợ. Trong thư tràn ngập lời lẽ thống thiết coi cái chết nhẹ tựa
lông hồng, hồi tưởng chuyện xưa phu thê ân ái. Từ đầu đến cuối thư
bao trùm thâm ý sinh ly tử biệt khiến bà vợ ngày nào cũng khóc lóc, lo
lắng, không thiết gì đến chuyện ăn uống.

Tâm trạng của bà ảnh hưởng trực tiếp đến đứa con, vừa hay cậu
bé này là học sinh trường Vương Gia Hiền dạy. Thời đó ở bậc tiểu
học, môn ngữ văn được đặc biệt coi trọng trong hệ thống giáo dục
nhân văn. Bài văn đầu tiên gồm năm câu: “Mèo chuyên rình bắt
chuột, chó ngoan ngoãn trông nhà, mỗi con có việc riêng, kẻ không
nghề không ngỗng, thật chẳng bằng chó mèo.” Đại ý là trên thế giới
này, mỗi một sinh linh được sinh ra đều có chức trách và nhiệm vụ
riêng. Nếu một người bỏ bê công việc, không chuyên tâm vào chức
trách của mình thì ngay cả đến loài vật cũng không bằng. Tôi không
biết mỗi lần Vương Gia Hiền giảng đoạn văn này cho lũ trẻ nghe,
trong lòng anh ta sẽ nghĩ thế nào.
Cậu con trai của vị phu nhân sĩ quan kia ngồi trên lớp mà tâm
hồn cứ để mãi đâu, không tập trung nghe giảng. Cả lớp có 17 người,
chỉ có mình cậu không thuộc năm câu này. Vương Gia Hiền hỏi xem
có chuyện gì, nhưng cậu bé cúi đầu không nói. Sau đó Vương Gia
Hiền gặng hỏi mấy lần, cậu bé mới trả lời vì mẹ nó suốt ngày buồn
phiền chuyện của cha nên trong lòng không vui.
Vương Gia Hiền chộp ngay lấy thông tin này. Ngay đêm hôm đó,
hắn bàn với Tổ Gia xem có thể làm vụ này không. Tổ Gia nói: “Không
những có thể làm mà còn phải làm lớn nữa là đằng khác. Việc liên
quan đến sự sống chết, chắc chắn giá rất cao.”
Vương Gia Hiền lấy lý do đứa bé kia học hành sa sút, trên lớp
thường không chú ý nghe giảng để đến tìm bà phu nhân kia. Người có
dáng vẻ khôi ngô, sáng sủa, làm việc gì cũng sẽ thuận lợi, Vương Gia
Hiền chính là loại người này. Dáng vẻ nho nhã, phong thái trí thức,
ăn nói nhã nhặn lịch sự. Cho nên, ngay từ lần đầu gặp mặt bà phu
nhân kia đã trút hết nỗi lòng mình với Vương Gia Hiền.
Vương Gia Hiền nói: “Tướng quân tráng sĩ, chinh chiến mười
năm, thân kinh trăm trận, tất ngày khải hoàn. Chồng phu nhân đang
chinh chiến nơi sa trường, khiến đám văn nhân hèn mọn như chúng
tôi đây thật hổ thẹn.”
Bà phu nhân thở dài nói: “Tiên sinh khiêm tốn rồi. Từ xưa tới nay
quan văn chết bởi lời can gián, quan võ chết bởi chiến trận sa trường.
Văn chương cũng chính là một thứ vũ khí sắc nhọn giành lấy giang
sơn. Tiên sinh dạy học trồng người, cũng là mang lợi ích cho đời
sau.”

Vương Gia Hiền không ngờ vị phu nhân này có trình độ cao như
vậy. Bình thường chỉ mỗi mình thao thao bất tuyệt, không ngờ hôm
nay lại gặp được vị phu nhân khéo ăn khéo nói như vậy.
Vương Gia Hiền cũng thở dài nói: “Chỉ hy vọng phu nhân có thể
bình tâm trở lại, chờ tin tốt lành của chồng. Nếu không, tâm trạng
của bà sẽ ảnh hưởng nhiều tới cậu nhà. Ngày nào ngồi trên lớp cậu
nhà cũng không tập trung chú ý nghe giảng, để lâu, sợ sẽ ảnh hưởng
đến việc học hành.”
Vị phu nhân kia gật đầu nói: “Nói thì nói vậy, nhưng ai có thể làm
được đây. Chồng tôi sống chết còn chưa biết thế nào, bảo tôi làm sao
có thể bình tâm được.”
Vương Gia Hiền nhận thấy cơ hội đã đến, bèn làm vẻ nghiêm túc
nói: “Phu nhân có tin vào số mệnh không?”
Vị phu nhân ngây người: “Số mệnh ư? Bây giờ tôi cũng chỉ biết
trông chờ vào mệnh trời thôi.”
Vương Gia Hiền bắt đầu xuất chiêu: “Thưa phu nhân, tôi có quen
một vị tiền bối tinh thông Kỳ môn Bát quái, bấm độn quẻ rất giỏi,
nghe nói đã xem cho rất nhiều quan to trong Chính phủ, có thể đoán
biết được chuyện sinh tử, phú quý, chính xác lắm. Hay bà mời ông ấy
xem cho…”
Vương Gia Hiền chưa nói hết câu, bà phu nhân vội vàng hỏi: “Có
thật không? Liệu có thể mời được ông ấy không?”
Vương Gia Hiền thấy bà ta đã cắn câu. Rõ ràng hắn chẳng đi câu,
mà cá lại tự tìm đến móc vào lưỡi.
Vương Gia Hiền nói: “Phu nhân đừng sốt ruột, lão tiên sinh đó là
chỗ giao tình với tôi đã lâu, tôi có thể hẹn gặp được. Ông ấy rất bận,
nhưng tôi sẽ cố gắng sắp xếp giúp bà.”
Vị phu nhân này mừng như chết đuối với được cọc, vội vàng nói:
“Cảm phiền tiên sinh nhanh chóng hẹn giúp tôi, càng nhanh càng tốt,
tốn bao nhiêu tiền cũng được.”
Đây mới chính là lời mà A Bảo thích nghe nhất, Vương Gia Hiền

nói: “Nhất định rồi, nhất định rồi! Tối nay tôi đến nhà ông ấy xem thế
nào. Xin phu nhân cứ yên tâm!”
Vị phu nhân xúc động nói: “Cám ơn tiên sinh! Cám ơn tiên sinh!”
Khi người ta đang trong hoàn cảnh quá đau buồn hoặc vui mừng
quá độ, đều sẽ trở nên ngốc nghếch. Huống hồ lại là người phụ nữ
thân đơn gối chiếc, chồng chinh chiến nơi xa, sống chết là điều khó
nói. Vương Gia Hiền nhanh chóng quay về báo cáo lại với Tổ Gia. Tổ
Gia nói: “Bà ta có bao nhiêu gia sản?”
Vương Gia Hiền nói: “Điều này khó có thể biết chính xác được.
Nhà mang kiến trúc phương Tây, theo phong cách bài trí đồ đạc trong
nhà, đoán chừng đây là nhà của sĩ quan chỉ huy cấp trung đoàn trở
lên.”
Tổ Gia nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ để bà ta chờ vài hôm đã.”
Ngày hôm sau, Vương Gia Hiền lại đến nhà vị phu nhân kia, hắn
nói: “Tối qua tôi đi tìm lão tiên sinh rồi. Gần đây ông ấy rất bận, đáng
nhẽ ra phải đi công tác. Nhưng sau khi nghe tôi kể về việc của phu
nhân, ông ấy tạm thời hoãn lại, khoảng hai ba hôm nữa có thể gặp
được.”
Bà phu nhân nói: “Cám ơn tiên sinh! Cám ơn tiên sinh! Xin càng
sớm càng tốt cho!”
Ba ngày sau, ba người gặp nhau tại một tiệm trà.
Tổ Gia cốt cách phi phàm, Vương Gia Hiền phong lưu hào sảng.
Vị phu nhân này có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được rằng hai
bậc quân tử khiêm nhường trước mặt mình đây lại chính là phường
lừa đảo chuyên nghiệp. Ngồi trước hai người đàn ông đạo mạo, vị
phu nhân có chút ngại ngùng, thu hết can đảm bà mở lời với giọng
run rẩy: “Xin làm phiền tiên sinh ạ!”
Tổ Gia nói: “Người học Kinh dịch, tấm lòng từ bi đại lượng, phu
nhân không cần quá khách sáo như vậy. Việc của phu nhân, Vương
tiên sinh đây đã nói cho ta nghe cả rồi.”
Vị phu nhân nói: “Vậy cảm phiền tiên sinh xem giúp chồng tôi

lành dữ thế nào?”
Tổ Gia nói: “Tướng mặt1 phu nhân, cung Phu thê sắc trạch ảm
đạm, cung Quan lộc và cung Mệnh thấp lõm. Thứ lỗi cho ta nói thẳng,
chồng bà đang ở vào hoàn cảnh rất nguy ngập.”
Vị phu nhân kia nghe thấy vậy vẻ mặt đờ đẫn hoảng hốt rồi cuống
quýt hỏi: “Vậy… vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Tổ Gia chậm rãi nói: “Xin phu nhân hãy bình tâm, hãy cho ta biết
Bát tự ngày sinh của chồng bà.”
Sau khi nghe bà ta trả lời, Tổ Gia ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi
đoán trên trán của chồng phu nhân có một nốt ruồi to, không biết có
đúng không?”
“Đúng quá, thưa thầy!” Bà ta cuống quýt trả lời. “Nó nằm lệch về
phía bên trái trên trán.”
Tổ Gia lại nói: “Ông ấy mắt to, cằm nhọn.”
“Tiên sinh nói quả rất đúng!” Vị phu nhân trả lời.
Vương Gia Hiền giả bộ kính nể cũng vội vàng nói: “Lão tiên sinh
đúng là đạo pháp cao minh. Vãn sinh xin bái phục, bái phục!”
Tổ Gia vẫn nghiêm sắc mặt không hề biểu lộ một chút tình cảm,
bấm bấm đốt ngón tay: “Phu nhân cho ta hay Bát tự của phu nhân.”
Vị phu nhân vội vàng nói Bát tự của mình.
Tổ Gia lại bấm đốt ngón tay, trầm ngâm một lúc rồi nói: “À! Được
cứu rồi, được cứu rồi.”
Vừa nghe thấy câu “Được cứu rồi”, vị phu phân liền đứng phắt
dậy, ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng, bà nói: “Tiên sinh vừa nói chồng
tôi sẽ được cứu ư?”
Tổ Gia nói: “Bát tự của phu nhân vừa hay có thể hỗ trợ cho phu
quân. May mà ông ấy lấy được bà, nếu không thì lần này khó tránh
được tai họa.”

nguon tai.lieu . vn