Xem mẫu

CHƯƠNG 16

Simon nhìn cặp hông đung đưa của Helen khi cô đi lên cầu thang.
Cô đã giận, nhưng cô cho qua. Anh biết màn thể hiện tiết tố nam tính
của mình đã khởi động cá tính thế kỷ XXI của cô, nhưng không còn
cách nào khác. Sẽ có nhiều hơn một Geer ở đây trước khi họ có thể
trở về thời đại của cô an toàn, thế giới cô sống. Tốt nhất tất cả họ nên
biết bây giờ cô không “rỗi việc”.
Và đúng là như thế.
Anh không ngừng suy nghĩ thêm ba mươi giây nữa cho đến khi
tìm thấy Todd và Ian đang khom lưng nghiên cứu bản đồ trong phòng
sách.
Họ chỉ liếc nhìn anh một cái rồi quay lại tấm bản đồ. “Nếu ta đang
ẩn náu ta sẽ cần nơi ở, nước và lương thực. Chỉ có hai chỗ mà bọn ta
nhìn thấy là đáp ứng được các nhu cầu đó. Đây và đây.”
“Nghe có vẻ ông có kế hoạch trinh sát đêm cho cháu”, Simon nói
khi vừa bước vào phòng.
“Chỉ khi cháu sẵn sàng. Cháu đã vất vả cả ngày.”
Anh đã bay hơn năm mươi dặm trong ba ngày trời. Anh đã kiệt
sức.
Tuy nhiên, gia đình cần anh, và anh không muốn phụ lòng họ.
“Cháu sẽ ăn và nghỉ ngơi. Sau đó thì sẵn sàng.”
Ian gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng anh. “Đừng cố sức. Cháu sẽ chẳng
giúp được ai nếu bị bệnh… hoặc tệ hơn.”
“Cháu sẽ ổn.” Simon bỏ qua ánh mắt giữa Ian và Todd, nói thêm,
“Nhắc đến bệnh tật, kế hoạch của cánh phụ nữ đã thành công. Rõ
ràng là Amber đã cảm thấy khá hơn”.
“Cháu gặp nó chưa?”
“Chưa. Helen xuống đây kể với cháu.”

Ian ngồi vào ghế và gục đầu. “Cảm ơn Chúa.”
Chỉ cần nhìn thấy Ian thả lỏng trên ghế của mình là đủ hiểu tình
hình sức khỏe của Amber nghiêm trọng thế nào. Simon trách mình đã
không chú ý nhiều hơn. Anh biết khi lâu đài tràn ngập người, quyền
năng đặc biệt sẽ quấy rầy cô ấy trừ khi cô ấy ở suốt trên lầu, nơi có thể
đặt một số rào cản giữa cô ấy và tất cả mọi cảm xúc bên dưới.
Tuy nhiên, anh đã không nhận ra sự ảnh hưởng của Ian. Người
đàn ông mang gánh nặng của gia tộc, thôn làng và tấm lòng của các
hiệp sĩ trên vai, nhưng mối quan tâm dành cho cô con gái út chưa bao
giờ giảm sút. Simon biết nếu Amber đã kết hôn, yên ấm, Ian sẽ không
bị cảm xúc của một bậc phụ huynh làm tan nát trái tim. Nhưng quyền
năng của Amber đã biến thành một lời nguyền.
Lúc cô và Simon còn trẻ, sau khi đánh bại Grainna, cô bắt đầu
cảm nhận được sự thay đổi trong các khả năng của mình. Thời điểm
đó, Simon ở bên cạnh cô nhiều giờ liền, trò chuyện, suy niệm về cuộc
sống. Qua năm tháng chúng gây hại cho Amber, cô trở nên xa cách
hơn. Những người cầu hôn ngỏ ý đến nhưng cô không chịu đựng
được khi chạm vào họ.
Gia đình chẳng thể làm gì. Họ cố phong tỏa phép thuật của cô. Họ
cầu khẩn các vị Tổ tiên rủ lòng thương thu hồi phép thấu cảm của cô,
như thế cô sẽ có được sự bình yên.
Nhưng không điều gì hiệu quả.
Bây giờ, nhờ đề nghị của Helen, một chiến thuật khác được thực
hiện, và Amber đã có được sự trợ giúp phần nào.
Các vị Tổ tiên đã lên kế hoạch cả. Ai mà biết được, có lẽ họ là
Thiên thần của Chúa, làm việc cho ngài để giữ thế giới quý giá của
ngài không sụp đổ bởi bản chất loài người.
“Chiến lược có thể đợi, Papa.” Simon sử dụng xưng hô thời thơ
đấu để gọi Ian, một danh xưng mà người đàn ông lớn tuổi thấy yêu
mến mỗi khi Simon gọi. “Hãy đến thăm Amber khi các sức mạnh còn
hiệu lực.”

Ánh mắt Ian sáng ngời nhìn Simon. “Đúng. Cháu nói đúng, cháu
trai. Chiến thắng một cuộc chiến có ý nghĩa gì nếu ta không thể giúp
con gái mình.”
Simon biết Ian không hoàn toàn nghĩ như vậy. Ông sẽ chiến đấu
đến cùng cho dân làng và cho con cháu mình.
Todd cuộn bản đồ và kẹp dưới cánh tay rồi theo họ bước qua cửa.
Lúc họ tiến vào phòng, Amber, Duncan, Fin và Lora đã tới. Helen
ngồi cạnh Amber và hầu như không để ý đến sự hiện diện của Simon.
“Cha!”, Amber thốt lên và dang rộng vòng tay.
Cả phòng lặng đi lúc Ian ôm chầm con gái mình lần đầu tiên trong
suốt nhiều năm trời. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Nước mắt lăn
dài trên những gò má, mấy người đàn ông chớp đôi mắt ngấn lệ.
Simon cảm thấy nghẹt thở. “Tốt rồi. Quá tốt rồi.”
“Con sẽ choáng, Ian. Để con ngồi xuống”, Lora nhắc nhở chồng.
Ian liếc sang vợ thật nhanh rồi đỡ con gái ngồi xuống ghế.
“Choáng sao?”
“Một chút ạ”, cô thú nhận.
“Ngay cả khi mọi thứ đã lắng dịu”, Myra nói.
“Quyền năng biến mất rồi à?”
Amber lắc đầu. “Không mất. Đã ẩn đi. Khi con chạm vào cha”, cô
đặt một bàn tay lên má ông. “Con biết cha đang quan tâm, nhẹ lòng,
nhưng cảm xúc đó không làm con ngộp thở. Con không còn cảm giác
được mọi người trong phòng cùng lúc, và số người dưới lầu thì chẳng
thấy gì nữa.”
Tara hôn lên gò má chồng. “Em phải kể với lũ trẻ, cho chúng biết
chúng có thể tới thăm.”
Duncan đặt tay quanh eo bà. “Anh đi với em.”

“Bọn anh cũng nên rời khỏi đây”, Todd thông báo. “Anh vui khi
thấy em khá hơn, Amber.”
“Cảm ơn anh.”
Mọi người, trừ Simon, Helen, Ian và Lora, đều rời khỏi phòng
Amber. Lora ngồi xuống nắm bàn tay con gái, Helen ngồi phía bên
kia.
“Nụ cười của con lại tỏa sáng”, Lora nói.
“Con sợ mình phải khoác áo choàng khi tắm. Tuy nhiên, vẫn tốt
hơn khi gánh sức nặng cảm xúc của tất cả mọi người.”
Simon khuỵu gối cạnh Amber. “Có thể là sẽ tìm được những y
phục khác.”
“Hiện giờ thứ này đang hiệu quả.” Cô rúc vào tấm áo như thể nó
là một chiếc chăn dành cho ngày lạnh nhất trong năm. Amber che đi
cái ngáp dài sau bàn tay. “Cô có thể ngủ mấy ngày liền.”
Ian gật đầu với Simon. “Vậy mọi người sẽ để con ngủ. Simon, giờ
cháu cũng nên nghỉ ngơi. Cháu có cả đêm dài đang đợi phía trước.”
“Chuyện gì xảy ra?” Amber tránh xa hầu hết mọi hoạt động của
lâu đài trong nỗ lực cứu vớt tình trạng của mình.
“Chẳng có gì con phải lo lắng đâu. Đêm nay, Simon lại đi trinh
sát.”
“Chẳng phải anh vừa trở về sao?”, Helen hỏi.
“Từ vài giờ trước. Anh ổn.” Nhưng anh đã quá mệt mỏi và biết
rằng ngủ vài giờ sẽ có ích cho mình.
Helen nheo mắt, cảm thấy không tin.
“Đi ngủ thôi. Bà sẽ mang thức ăn lên phòng cháu”, Lora ra lệnh.
“Còn ngài nữa, chồng ta, lần cuối cùng ngài ăn là khi nào?”
Ian nháy mắt với vợ. “Ta có thể ăn.”

“Ta đi với hai người. Helen, phiền cháu ở lại với Amber một lúc
nhé?”
“Con không phải đứa trẻ”, Amber nói với Lora.
“Mẹ biết, nhưng con là đứa trẻ của mẹ và mẹ bận tâm. Chúng ta
không biết điều gì sẽ xảy ra với thứ này.” Lora trỏ vào mép áo choàng.
“Cho đến lúc đó, con nên có người bên cạnh.”
Amber cúi đầu tiếp nhận giọng khuyên nhủ của mẹ.
Simon rời phòng với ông bà, cảm nhận được cái nhìn chằm chằm
của Helen trên lưng mình.
***
Giữa hàng hiên không có gì ngoài ánh trăng sáng, Simon lắng
nghe tiếng xầm xì của đám đàn ông bên dưới. Hầu hết họ, giống bất
kì bên nào trong cuộc chiến, đang nói về các cuộc chinh phạt, mong
muốn nhìn đối phương sụp đổ. Điều làm Simon bối rối là sự khinh
thị của những gã này dành cho gia tộc MacCoinnich.
Từ những gì Simon thấy, không ai trong số chúng từng có bất cứ
mối quan hệ vào với người nhà Ian hay người nhà Simon. Tuy nhiên,
chúng nói đến chuyện sẽ bắt họ, vũ nhục và tra tấn. Quá kì lạ. Tại sao?
“Chúng ta sẽ loại bỏ mọi chướng ngại vật và đưa phụ nữ đi.”
“Phải, họ là phần thưởng xứng đáng.”
Helen.
Chúng theo đuổi phụ nữ sao?
Một gã cầm đầu đang ở đâu đó trong đám người, Simon quyết
tâm tìm ra hắn. Cái tên McNeil chưa từng được nhắc.
Điều gì đó không được thêm vào. Một cuộc vây thành thường
không bắt con tin.
Simon bay qua những ngọn cây, giữ hình dạng chim ưng của

nguon tai.lieu . vn