Xem mẫu

Chương 1: Cuộc gặp đầu tiên
Sắc mặt kẻ bị đẩy ra hệt như người gặp ma giữa ban ngày,
một sự biểu lộ vô cùng sinh động trên gương mặt điển trai quá
mức, lông mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc không thể diễn
đạt bằng lời đều thi nhau hiện ra, như thể người bị cưỡng hôn
chính là gã

C

hưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trong tình
huống như thế!

Đó có thể coi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Đường Du
quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn, Đường Du bắt taxi từ khách sạn
nơi cô ở để đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn
là cảnh thành phố ban đêm phồn hoa, náo nhiệt với những sắc đèn
màu xanh đỏ.
Ra khỏi thành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanh con
đường núi là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, trồng thành hàng.
Tay lái xe không kìm được sự tò mò, liền hỏi: “Cô sống ở đây à?”
“Không, tôi đến thăm bạn!”
“Ha ha, bạn cô giàu có thật đấy! Đây là khu người giàu nổi tiếng
của thành phố N chúng tôi. Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chục
triệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầm trồ thốt lên đầy ngưỡng mộ,
nói xong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên không tiếp tục nữa.
Những tòa biệt thự nối tiếp lướt qua cửa kính ô tô mỗi lúc một
nhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nơi rồi.
Trả xong tiền taxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trong nhà ra
đón, chị ta thấy cô xuống xe liền vội cười hỏi: “Cô có phải là Đường
Du không? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.”
Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâu rồi?”

“Cô ấy à.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảo Tôn Văn
Tấn về liền lập tức xuống núi đón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớn
dẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổng đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô
Nhiêu không đón được anh ấy chắc sẽ quay về ngay thôi. Cô vào trong
nhà đợi đi.”
May quá, gặp Tôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Du đến
thành phố N lần này. Trước khi đến đây, cô đã tự nhủ với mình là
phải xem người đàn ông đó thế nào mà khiến Tô Nhiêu mới gặp đã
không thể dứt ra được. Đường Du và Tô Nhiêu cùng học Đại học ở
thành phố B. Đã hai tháng nay không thấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa.
Phải biết rằng cả hai mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, hơn nữa, trước
đây Tô Nhiêu chưa từng biết trốn học bao giờ. Do hoàn cảnh gia đình
khó khăn, việc cô học đại học đã ngốn hết khoản tiền tích góp của mẹ
nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc học hành. Không ngờ, cô gái
ngoan đó đã nghỉ liền một mạch hai tháng nay không đến trường.
Việc này xảy ra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn. Đường Du
không khuyên can được nên đành phải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm
cô lên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặng hỏi rốt cuộc Tô Nhiêu
bị bệnh gì. Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn! Đương
nhiên Đường Du không nói vậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn,
phải nằm viện mấy tháng. Thầy có biết cuốn “Thương hàn tạp bệnh
luận” của Trương Trung Cảnh không? Vào thời cổ đại bệnh này được
coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được, ngay cả thời nay cũng
khó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi.
Thầy chủ nhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minh họa,
cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi, rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu
nhớ mang xác nhận của bệnh viện về.
Đường Du và Tô Nhiêu năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm
thứ hai khoa Tiếng Pháp của một trường đại học tại thành phố B.
Ba tháng trước, đó là lúc mới khai giảng, sau khi từ nhà trở lại
trường, tủ quần áo của Tô Nhiêu nhét đầy những bộ quần áo thời
trang kiểu dáng mới nhất, hơn nữa lại toàn của các hãng danh tiếng.
Sở dĩ Đường Du biết đến các logo này là do trước đây cô học trong
trường trung học dành cho giới quý tộc, ở đó mọi người đều là fan
trung thành của các hãng danh tiếng. Trước đây cô cũng từng mua
khá nhiều, nhưng từ khi lên đại học, cô bắt đầu học cách ăn mặc giản

dị chỉ với quần jean và áo thun. Tô Nhiêu không phải con nhà khá giả,
cô chỉ có mẹ là một bác sĩ bình thường. Cô thường ngày cũng cực kỳ
tiết kiệm, nhưng giờ đây, giá mỗi món trong tủ quần áo của cô nếu
treo trong hiệu cũng dễ đến mấy số không đằng sau. Dần dần, Đường
Du còn thấy trong tủ lạnh bắt đầu có thêm vài lọ nước hoa đắt tiền.
Tô Nhiêu còn tặng cho Đường Du lọ nước hoa Lục Thần mà cô mới
mua. Đường Du thấy khó hiểu.
Tô Nhiêu nói: “Mình bây giờ không thích loại ấy, đổi dùng loại
khác rồi.”
Trước đây cô vẫn hay dùng nước hoa Lục Thần, còn nói là thích
nhất vì nó chống được muỗi nữa.
Thấy Đường Du tỏ vẻ nghi ngờ, Tô Nhiêu bắt đầu giới thiệu cho
Đường Du về những lọ thủy tinh trong tủ lạnh, nào là hương gì, mùi
hương thay đổi trong từng giai đoạn ra sao, nghe rất ư thành thạo
sành sỏi.
Đường Du cuối cùng cũng hiểu ra, “Những điều này đều do gã đó
dạy cậu phải không?”
Đàn ông mà hiểu phụ nữ và đồ dùng của phụ nữ đến như vậy, lại
còn mua được nhiều món đồ đắt tiền thế, liệu có tin tưởng được
không?
Quả nhiên không lâu sau, Tô Nhiêu bỏ bê việc học hành theo Tôn
Văn Tấn đi thành phố N. Sau đó cô bỏ học luôn hai tháng trời. Đường
Du gọi điện thoại nói thế nào cô cũng không về. Đường Du hỏi cô rốt
cuộc có còn cần tương lai nữa không? Tô Nhiêu đáp: “Dù cho không
học nữa thì giờ mình vẫn muốn ở cùng anh ấy, cùng lắm là bỏ học,
lấy anh ấy.”
Đường Du luôn tin tưởng rằng con gái không nên quá yêu một
người đàn ông, bởi một khi đã trao trọn trái tim đi rồi, sẽ rất mạo
hiểm, dựa vào gì để sống đây? Tô Nhiêu cũng rất tán thành quan điểm
này. Nghe nói bố Tô Nhiêu cũng là một gã Trần Thế Mỹ, sau khi thăng
quan phát tài liền bỏ vợ, lấy con gái cấp trên, tiếc rằng gần chục năm
trời rồi cũng vẫn chỉ làm một chức quèn. Mẹ Tô Nhiêu vất vả một
mình nuôi cô trưởng thành. Cuộc sống chỉ hai mẹ con mười mấy năm
trời khiến Tô Nhiêu ghê sợ và mất niềm tin đối với hôn nhân, nhưng

giờ đây cô ấy nói gì? Kết hôn?
Tôn Văn Tấn, Tôn Văn Tấn, Đường Du vò nát tờ giấy ăn trong tay.
Khi cô được dẫn vào tòa biệt thự, trong phòng khách đã có đầy
những người trẻ tuổi. Bọn họ đều có một đặc điểm chung: đàn ông
rất đẹp trai, đàn bà rất đỏm dáng, ăn mặc lộng lẫy, thái độ thì ngạo
mạn, xem ra không ai đơn giản cả. Đường Du không thấy Tô Nhiêu
đâu, cũng không quen ai ở đây, cô ngồi một lát rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, cô nghe thấy giọng một cô gái cất lên ở chỗ sofa.
“Cô nàng Tô Nhiêu này vẫn cứ tưởng thật đấy, cũng không biết
đường mà tìm hiểu rõ tình hình, chả biết bản thân mình là ai mà đã
lao thân vào, ngày nào cũng không rời Tôn Văn Tấn nửa bước, coi
chừng sau này rồi hối chẳng kịp.”
“Bỏ qua đi, chuyện này ấy à, người thích đánh, kẻ lại thích ăn
đòn, không chừng có khối người đang ngưỡng mộ Tô Nhiêu đấy. Cậu
biết cô trợ lý của Tôn Văn Tấn chứ? Cậu chưa gặp cô đó rồi. Đường
đường là đại tiểu thư nhà họ Chu, trẻ trung, tốt nghiệp trường danh
tiếng ở Mỹ, xinh đẹp, tài hoa, giàu có nổi tiếng trong giới thượng lưu
vậy mà lại chịu làm thư ký cho Tôn Văn Tấn, ngày ngày bám gót anh
ta. Ngần ấy năm như thế, ắt phải có tình ý gì. Thông minh như Tôn
Văn Tấn chả lẽ không nhận ra? Thế mà anh ta lại chẳng để ý gì đến
Chu tiểu thư đó.”
“Nhưng mà, không phải là cậu không biết, con mắt của gã Tôn
Văn Tấn này rất hiểm mà, chỉ có điều cái cô Tô Nhiêu này…”
“Ha ha, đã bảo rồi mà, chuyện này à, người thích đánh, kẻ thích
ăn đòn. Thôi, không nói nữa, cẩn thận không cô bạn của Tô Nhiêu
nghe thấy.”
Rõ ràng biết có bạn của Tô Nhiêu ở đó mà vẫn rôm rả thế, rốt
cuộc là có ý gì? Xem ra những người này đều không coi Tô Nhiêu ra
gì. Nghe bọn họ nói về bạn mình như vậy, Đường Du không muốn
nghĩ gì thêm nữa, chỉ muốn mau chóng gặp Tô Nhiêu và cả gã Tôn
Văn Tấn kia nữa để xem gã rốt cuộc giỏi giang tới mức nào.
Thảm cỏ bên ngoài biệt thự được chăm sóc rất kỹ lưỡng, sang

nguon tai.lieu . vn