Xem mẫu

Chương 6
ố Bình An chưa bao giờ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan như lúc
này, do say rượu, đầu nặng trịch, cửa nhà Thẩm An Bình vừa
rộng vừa lạnh lẽo, cô bèn ngồi xuống, hai tay ôm gối. Cô cũng
không biết mình đã đợi bao lâu, tựa đầu lên gối, từng cơn gió
lạnh buốt thổi qua khiến người cô tê tái, cảm giác lạnh cũng như biến
mất.
“Tách…” một tiếng, chiếc đèn cảm ứng lóe sáng, Cố Bình An vẫn
không hề động đậy, cô có cảm giác như ai đó đang tiến lại phía mình,
mùi hương ấm áp và quen thuộc xộc thẳng vào mũi.
Thẩm An Bình nhẹ nhàng hỏi: “Em sao thế?” Anh ghé sát hơn,
khẽ chau mày, giọng trầm xuống: “Em uống rượu à?”
Cố Bình An cảm thấy buồn ngủ, đầu óc quay cuồng. Cô ngẩng lên,
động tác loạng choạng. “Thẩm An Bình, anh quay về thật sao?” Giây
phút cô ngẩng lên nhìn Thẩm An Bình, chỉ cảm thấy trước mắt tràn
trề hy vọng, rõ ràng là muốn được vui vẻ nhưng lại có cảm giác chua
xót thắt lòng, giống như có vật gì đó rất nặng đang đè lên mắt, nước
mắt bỗng chốc tuôn trào, không thể kìm nén.
Cô siết chặt tay, cố gắng để không bật khóc thành tiếng nhưng
người vẫn run lên bần bật vì đau đớn. Cô chẳng biết mình nên nói gì
nhưng không kiềm chế được cái miệng của mình.
Nghĩ lại lúc cô uống say đến mức trời đất quay cuồng, không biết
ngày đêm, đầu óc vẫn tỉnh táo như thường, có người nói những
người trái tim đang tan nát thì không thể uống say, hóa ra điều đó là
thật.
Một mình bước đi trên đường, nhìn dòng người qua lại như mắc
cửi, nhìn những ngọn đèn đường vừa sáng, nhìn thế giới phồn hoa
ngoài kia.
Cô đi qua quán cà phê, quán ăn đặc sản trước đây thường tới

cùng Thẩm An Bình, đi qua cửa hàng bách hóa nơi cô bắt anh đi mua
đồ cùng cô, những ô cửa kính, những con đường quen thuộc… Cô đau
đớn đến mức chỉ muốn bật khóc. Cô thực sự không biết rốt ruộc là từ
khi nào anh đã âm thầm bám rễ thật chặt trong đời sống của cô, từng
chút, từng chút một, từng phút, từng giây đều là anh.
Hồi ức quả thật không phải là một bài tập làm sai bằng bút chì,
chỉ cần cầm cục tẩy là có thể xóa đi tất cả. Nghĩ đến việc sau này sẽ
không có anh nữa, lồng ngực cô đau nhói, anh vẫn còn ở đó, sao cô có
thể hoàn toàn quên đi được?
Cô chưa bao giờ nghĩ mình là người coi tình yêu là điều quan
trọng nhất, cô không nghĩ rằng phụ nữ không thể sống được nếu rời
xa đàn ông, nhưng khi mọi thứ thực sự xảy ra với mình, cô mới thấu
hiểu cảm giác đau đớn như cắt da cắt thịt ấy khổ sở thế nào, cô chẳng
thể nào tự mình chữa lành vết thương ấy.
Cô không muốn tỏ ra mạnh mẽ, không muốn cố làm ra vẻ không
có chuyện gì nữa. Vì thế cô quyết định đến trước cửa nhà Thẩm An
Bình. Nhưng khi đã đứng trước cánh cửa ấy rồi, cô lại không có đủ
dũng khí, cô không dám bước vào, mặc dù biết rõ mật mã chính là
ngày sinh nhật của cô. Khi bàn tay cô chạm vào chiếc chìa khóa điện
tử, nước mắt cô tuôn trào, không thể níu giữ. Nếu như, nếu như
Thẩm An Bình trước đây chưa từng quan tâm đến cô như vậy, nếu
như anh không hề đối xử tốt với cô như thế thì cô sẽ chẳng thể buông
tay như bây giờ, cô sẽ không ngày càng trở nên tham lam, cô sẽ không
muốn giữ chặt lấy anh.
Cố Bình An ôm chặt lấy vai, giọng nói yếu ớt, đứt quãng, có cảm
giác như đang nức nở: “Thẩm An Bình… khi nãy… anh đi đâu vậy?”
Thẩm An Bình hơi nhíu mày, không trả lời trực tiếp câu hỏi: “Em
đi đâu mà uống say thế này?”
Cố Bình An vẫn chưa chịu bỏ cuộc. “Anh đi đâu vậy?”
Từng cơn gió rít qua dãy hành lang lạnh lẽo, lông mày Thẩm An
Bình càng nhíu chặt, cuối cùng anh thở dài, nói vẻ thỏa hiệp: “Anh ra
ngoài hít thở không khí.”
“Với ai?”

Thẩm An Bình hơi khựng lại. “Một mình.”
Hai mắt Cố Bình An đỏ ngầu, giống như con thỏ đang sợ hãi. Cô
từ từ đứng lên, một tay nắm lấy tay áo Thẩm An Bình, nhỏ giọng nói:
“Thẩm An Bình, anh đừng ở bên cạnh người con gái khác nữa, được
không? Cho dù là Mạc Phi hay ai khác, anh đừng như vậy nữa!”
Thẩm An Bình cảm thấy người như cứng lại, anh không nói gì,
bất ngờ ôm chặt lấy Cố Bình An, người cô lạnh như băng, còn người
anh lại nóng hầm hập.
Anh ôm siết Cố Bình An trong lòng, cái ôm siết ấy mang theo cả
sự run rẩy và khó tin, anh chăm chú nhìn cô, nói rõ ràng từng từ: “Cố
Bình An, em có biết mình đang nói gì không đấy?”
Cố Bình An không ngẩng lên, áp mặt vào ngực anh. “Em biết!” Cô
ngừng lại một giây, lấy hết dũng khí, nói: “Thẩm An Bình, em không
thể sống thiếu anh. Anh đừng qua lại với người con gái khác, em
không thể chịu được việc anh cưới người con gái khác.”
Câu nói của cô vừa dứt, cả hai người đều im lặng, dường như mọi
âm thanh đều không tồn tại, chẳng ai muốn phá vỡ cảm giác viên
mãn của giây phút này.
Cô cứ để mặc cho anh ôm như vậy, mọi giác quan của cô lúc này
đều bao tỏa mùi hương của anh, mùi thuốc lá nhè nhẹ, mùi rượu dễ
chịu. Anh tựa đầu vào vai cô, những sợi râu lún phún trên cằm chạm
vào phần da trên cổ cô, buồn buồn, tê tê.
Anh bất ngờ nâng gương mặt cô lên, nói hết sức nghiêm túc: “Em
có biết anh đã đợi câu này bao lâu rồi không?” Giọng nói của anh run
lên vì xúc động. Người con gái anh đang ôm trong lòng kia là điều
tuyệt vời mà anh không nỡ làm tổn thương, cũng không thể nào rời
bỏ. Cuối cùng, anh cũng đợi được đến ngày này, đợi đến ngày cô chủ
động nói ra điều đó. Anh bỗng cảm thấy mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ
và tuyệt vời, đến mức anh muốn ôm cô và nhảy múa.
Cố Bình An không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nhón chân khẽ hôn lên
bờ môi mềm mại của anh. Cơ thể cô đang run bần bật nhưng trái tim
lại như bị thiêu đốt đến cháy bỏng.

Thẩm An Bình ngẩn người, anh đẩy cô ra, mở to mắt, nhìn thẳng
vào cô, trong đôi mắt ngập tràn sự kiên nhẫn. “Em có biết mình đang
làm gì không?” Hai tay anh huơ huơ trước mắt Cố Bình An. “Em chắc
chắn là mình không uống say đấy chứ?”
Điệu bộ lắc lắc của Thẩm An Bình khiến Cố Bình An muốn bật
cười thành tiếng, hai tay cô quàng ra sau gáy anh, nói từng từ rành
rọt: “Em không say, em biết anh là Thẩm An Bình, là người em yêu.”
Thẩm An Bình vẫn cảm thấy chưa tin lắm, một người lúc nào
cũng ôn tồn, điềm đạm như anh lúc này giống một đứa trẻ, nói với vẻ
ngốc nghếch: “Bình An, Bình An của anh, em nói lại một lần nữa đi,
nói cho anh rằng không phải anh đang nằm mơ đi!”
Cố Bình An nhắc lại một cách hết sức nhẫn nại: “Em không say,
em biết anh là Thẩm An Bình, là người…” Cô còn chưa kịp nói hết câu
đã bị Thẩm An Bình bế phốc lên. Cô thét lên, ôm chặt lấy cổ anh.
Nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của cô, ánh mắt Thẩm An Bình
thể hiện sự đắc ý, anh cười, nhẹ nhàng nói: “Em nhận sai cũng không
sao đâu, vì em không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.”
Anh đẩy cửa, bước vào trong, động tác nhanh gọn, ép Cố Bình An
lên cánh cửa. Cánh cửa đóng sập lại, Cố Bình An chưa kịp phản ứng,
đôi môi anh đã ập đến, giống một ngọn lửa bùng cháy nhưng lại vô
cùng ấm áp, rất có lực nhưng vẫn dịu dàng, dần phá tan sự căng thẳng
của Cố Bình An, cô dần rũ bỏ sự ngượng ngùng, chủ động đón nhận.
Thẩm An Bình cảm thấy chân mình hơi luống cuống, bế ngang người
cô, hơi thở gấp gáp, nói vẻ trách móc: “Đồ yêu tinh!” Giọng nói ấy
thật khiến người khác nổi da gà.
“…”
Màn đêm như đang trêu đùa lòng người. Cố Bình An lần đầu tiên
biết đến mùi vị “tình yêu”, phản ứng vẫn còn rất ngượng ngùng. Suốt
đêm, từ đầu đến cuối đều do sự chỉ dẫn của Thẩm An Bình. Kỹ thuật
của Thẩm An Bình quả thực rất giỏi, ít nhất cô không hề có cảm giác
đau đớn nhưng vẫn cảm nhận được sự thăng hoa. Buổi sáng, khi thức
dậy, cô mới thực sự cảm thấy cơ thể mỏi nhừ, nhưng không khó chịu.
Khi cô thức giấc, Thẩm An Bình vẫn còn ngủ say.

Cô mặc quần áo, nhổm dậy, bước đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm.
Ánh mặt trời buổi sớm chói lòa rọi vào trong phòng khiến cả căn
phòng u tối sáng bừng. Những tia nắng chói chang khiến Thẩm An
Bình chưa quen, anh mở mắt, dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ,
nhướn người nhìn Cố Bình An.
“Thẩm An Bình, mấy nhân viên quèn như em không thể nghỉ làm
bừa bãi được, em phải đi trước đây.” Cô nháy mắt vẻ kinh ngạc,
gương mặt như bông hoa đào nở rộ. Thẩm An Bình không nỡ, vẫy vẫy
tay gọi cô, giọng nói lười biếng khàn khàn, nghe rất gợi cảm: “Lại đây
với anh!”
“Thẩm An Bình!” Cố Bình An lắc lắc ngón trỏ. “Không có ích gì
đâu, em phải đi rồi!” Nói xong, cô bước nhanh tới, khẽ hôn Thẩm An
Bình một cái.
Thẩm An Bình còn chưa kịp phản ứng, thân hình nhỏ nhắn, xinh
đẹp ấy đã biến mất ngay trước mắt anh.
Anh mím môi bất lực, thở dài một tiếng, lớn như vậy rồi, đây là
lần đầu tiên anh thấy một người con gái không hề có cảm hứng chăn
gối như thế, nhưng điều đó lại khiến anh vô cùng thích thú như mắc
nghiện. Anh thốt lên một tiếng: “Nhiều khi tình yêu đúng là kỳ lạ,
không thể diễn tả bằng lời.”
Đã rất lâu rồi Cố Bình An chưa tới công ty trong tâm trạng hứng
khởi như hôm nay. Suốt buổi sáng, thi thoảng cô lẩm bẩm hát một
mình, mang đến cho từng nhân viên trong văn phòng một suất ăn
sáng. Quan Tiểu Bảo đã bình phẩm về hành động này của cô bằng
câu: “Loạn thật rồi!”
Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ phản pháo ngay lập tức, nhưng
giờ đây tâm trạng cô đang rất tốt, cô không muốn chấp nhặt chuyện
đó, chỉ mỉm cười coi như không có chuyện gì xảy ra.
Quan Tiểu Bảo nhìn gương mặt rất muốn ăn đấm của cô, táp lại
gần bắt sóng, thấp giọng hỏi: “Ai đấy? Ai có thể khiến Cố đại tiểu thư
vui vẻ thế này?”
Cố Bình An cười rất tinh quái, nói giọng thần bí: “Bí mật!”

nguon tai.lieu . vn