Xem mẫu

Mở đầu
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
ừng cơn gió lạnh buốt len lỏi qua từng kẽ hở trên cơ thể, hơi
thở đông cứng nơi lồng ngực, có cảm giác trước mắt là vực
thẳm hun hút không nhìn thấy đáy, chẳng thấy đường chân
trời, cũng không thấy điểm cuối cùng nhưng anh vẫn cam tâm
tình nguyện lao xuống.
Khung cảnh mờ mờ ảo ảo, những âm thanh vỡ vụn, anh không
thể nghe rõ tiếng kêu thất thanh lẫn với tạp âm, cũng chẳng thể nhìn
rõ những hình ảnh náo loạn trước mặt, trong mắt anh, trong lòng anh
lúc này chỉ có một người, người mà anh sẵn sàng dùng sinh mạng
mình để đánh đổi.
Dường như trong một cái chớp mắt, tất cả mọi thứ đều im bặt.
Đỉnh đầu anh đau đến tê dại, một thứ chất lỏng ấm nóng không
ngừng tuôn trào, toàn thân chẳng còn chút sức lực, anh chỉ còn biết
dùng chút tàn hơi còn lại ôm chặt lấy người đang ở trong vòng tay
mình, trong giây phút cuối cùng còn chút cảm giác mơ hồ ấy, anh chỉ
kịp nói một câu: “Nhắm mắt lại, đừng sợ.”
Trái tim cũng theo đó mà đau nhói, con người ngốc nghếch ấy
chắc lại khóc rồi. Chỉ cần cô ấy khóc là trời sẽ đổ mưa. Dường như cả
thế giới cũng trở nên đau buồn theo.
Cơn đau khiến ảo giác trở nên rõ ràng hơn, từng khung cảnh diễn
ra trong quá khứ chợt ào ạt ùa về, khuôn mặt tươi tắn như hoa ấy lại
một lần nữa vụt qua.
Đó là Bình An của anh.
“Anh An Bình, sau này lớn lên em lấy anh nhé?”
“Thẩm An Bình, sẽ có ngày nhất định anh phải hối hận!”
“Thẩm An Bình, em không thể sống thiếu anh. Anh đừng qua lại

với người con gái khác, em không thể chịu được việc anh cưới người
con gái khác.”
“Thẩm An Bình, chúng ta đừng đính hôn nữa, có được không?”
...
Từng khung cảnh lần lượt hiện ra, ngọt ngào đến chẳng muốn
phải tỉnh dậy cũng có, đau đớn đến chẳng muốn phải nhớ tới cũng
có... Nghĩ mãi, nghĩ mãi, anh chỉ có thể mím môi mà mỉm cười nhạt
nhẽo.
Đến chính anh cũng không biết thực ra, anh yêu cô, yêu đến khắc
cốt ghi tâm. Anh muốn thời gian dừng lại ở giây phút này biết bao, để
anh có thể mãi ôm chặt lấy cô như lúc này, chỉ cần như vậy, mà đi hết
cả đời này...

Chương 1
ít... tít...
Chiếc điện thoại đáng chết của Cố Bình An rung lên, một
hồi chuông tin nhắn rất nhẹ nhàng và đường hoàng vang lên
trong buổi họp của sếp tổng, đầu óc Cố Bình An vốn đang mơ màng,
cô bỗng giật mình, hoảng hốt quay trở lại thực tại.
Không khí trong phòng họp lập tức trở nên đông đặc đến kỳ quái
vì tiếng chuông tin nhắn bất ngờ truyền tới ấy, đến tiếng trang giấy lật
qua lật lại cũng trở nên rõ ràng. Mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng
hướng về phía Cố Bình An, hiển nhiên, trong đó có cả ánh mắt u ám
của sếp.
Cố Bình An toát mồ hôi, cúi gằm mặt, làm ra vẻ chẳng hề có việc
gì xảy ra, nghịch nghịch mấy ngón tay của mình. Cùng lúc đó, cô nghe
thấy tiếng thở hắt ra vẻ sợ hãi của người ngồi bên cạnh, bên tai cô
như có hàng vạn con ong vò vẽ đang bay vù vù, tất cả mọi người đều
như muốn nói với cô một điều rằng, cô coi như xong rồi.
“Cố Bình An, tan họp đến gặp tôi.” Sếp hờ hững thốt ra vài từ đơn
giản, Cố Bình An cảm thấy mình như vừa trượt chân xuống vực thẳm,
da đầu giật giật liên hồi.
Sau một phút tạm dừng ngắn ngủi ấy, sếp lại thao thao bất tuyệt
tiếp tục bài thuyết trình như không có điểm dừng. Cố Bình An liếc
mắt nhìn chiếc điện thoại, sau đó sầm mặt, trừng mắt nhìn Quan Tiểu
Bảo đang ngồi phía đối diện.
Cái con mụ này, đang họp tự nhiên dở chứng nhắn cho cô làm gì?
Chẳng lẽ không biết sếp ghét nhất là trong lúc họp mà mất tập trung
sao? Hẳn nhiên, điều khiến cô đau khổ hơn đó là một người lúc nào
cũng làm việc nghiêm túc, tập trung như cô tại sao lại phạm phải lỗi
vô cùng ngớ ngẩn là không tắt điện thoại trong lúc họp thế này? Cô
thở dài ngao ngán.

Tan họp, cô ngoan ngoãn bước vào phòng làm việc của sếp. Một
trận lên lớp tơi bời, tối tăm mặt mũi, một bài thuyết giảng không có
điểm dừng... Nhưng tất cả những dự liệu này của cô đều không xảy ra.
Sếp mặt mày điềm nhiên, tươi tỉnh đẩy về phía cô một túi tài liệu, nhẹ
nhàng đến bất thường, nói: “Bình An, sau khi em xử lý xong xuôi việc
này, anh sẽ thêm tiền thưởng cho em kỳ này.” Sếp cười rất ranh
mãnh, cái bụng bự cũng theo đó mà rung lên, Cố Bình An lo lắng nhìn
anh ta, sợ rằng bụng anh ta không chịu đựng được sức nặng mà rơi
bịch xuống.
Sếp đầu hói xoay người một vòng, đứng thẳng, quay lưng về phía
Cố Bình An, tiếp tục: “Nếu như không xử lý được... thì với việc vi
phạm quy định mở điện thoại trong giờ họp hôm nay, chắc cũng sẽ bị
trừ lương.” Anh ta nói nhẹ nhàng như không hề có chuyện gì to tát,
còn Cố Bình An thì tức tối nghiến chặt răng, trong lòng muốn băm
vằm anh ta ra thành trăm ngàn mảnh mới hả giận.
Một lúc sau, cô cầm túi tài liệu, khóe miệng nhếch lên thành một
nụ cười rất chuẩn xác và chuyên nghiệp, sau đó cũng trả lời rất
chuyên nghiệp: “Thưa Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ hoàn thành
nhiệm vụ, anh cứ yên tâm.”
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, mặt cô như
muốn rơi bịch xuống đất, cô mở túi tài liệu, chưa đọc hết hai dòng
đầu tiên đã nhìn thấy cái tên mà đối với cô, nó đã rất quen thuộc.
Thẩm An Bình.
Thẩm An Bình ơi là Thẩm An Bình, đến bao giờ mới có thể thoát
khỏi cái tên này đây? Cô cảm thấy bực bội, cô chẳng phải vợ của
Thẩm An Bình, cũng chẳng phải mẹ anh ta, tại sao ai nấy đều thích
đặt hai bọn họ cạnh nhau thế này?
Sếp cũng thật kỳ lạ, công ty của Thẩm An Bình mời thầu, đó là
việc do bộ phận Chủ quản khách hàng bên phòng Phục vụ khách hàng
chịu trách nhiệm, từ khi nào việc này lại đến phiên một nhân viên
quèn ở phòng Hành chính như cô phải quan tâm vậy?
Nhưng chuyện này xét cho cùng vẫn là lỗi của Thẩm An Bình. Nếu
không có việc cái tên Sở Khanh đáng ghét ấy cố tình lái chiếc xe thể
thao Lotus Elise bóng loáng xuất hiện ngay trước cửa tòa nhà công ty

nguon tai.lieu . vn