Xem mẫu

Chương 13:
Cuộc đối đầu khó chịu

Trời tháng bảy nóng như đổ lửa, hoa nở rực rỡ, là một khoảng
thời gian đẹp để đi du lịch. Cơ quan của bố chồng tổ chức cho các cán
bộ lãnh đạo bậc trung tới sơn trang Thừa Đức để nghỉ mát. Sau bữa
cơm, mẹ chồng đang giúp chồng thu dọn hành lý hôm sau cần mang,
áo sơ mi, quần, bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, thậm chí còn có
dầu gió, tất cả đều vô cùng đầy đủ. Bố chồng đứng cạnh nói:
- Ở trong khách sạn cái gì mà không có, mang vài bộ quần áo là
được rồi.
Mẹ chồng lại nhét một lọ thuốc đau bụng vào túi:
- Cứ mang thêm một chút, ở ngoài không bằng ở nhà. Thuốc này
để vào đây cho anh nhé, dạ dày anh không tốt, thức ăn bên ngoài
không sạch sẽ, ngộ nhỡ bị đau bụng thì uống một viên, có tác dụng
lắm. Anh quên năm đó, không biết anh ăn cái gì ở ngoài, về nhà són

hết cả ra quần, em lại phải lau chùi giúp anh.
Đúng lúc đó Hy Lôi ở trong bếp đi ra, nghe thấy câu này, mặt bố
chồng đỏ bừng:
- Nói cái gì thế? Không còn gì để nói à?
- Còn xấu hổ nữa chứ.
Hứa Bân lúc này mới mở cửa bước vào.
- Con trai, sao hôm nay về nhà muộn thế, không về nhà ăn cơm
cũng không nói một tiếng.
- Hôm nay có tiệc, ngày mai con phải cùng luật sư Hình đi làm án,
chắc phải một tuần.
Vừa nghe Hứa Bân nói thế, tim Hy Lôi đã thót lại, Hứa Bân cũng
đi công tác, bố chồng thì đi du lịch, nghĩa là ở nhà chỉ còn Hy Lôi với
mẹ chồng. Vừa nghĩ thế Hy Lôi đã thấy buồn muốn chết đi được.
Hứa Bân thấy mẹ thu xếp hành lý cho bố thì vô tư gọi Hy Lôi:
- Bà xã, giúp anh thu xếp hành lý đi! - Hy Lôi lườm anh một cái
rồi đi vào phòng ngủ.
Hai người vừa vào phòng, nước mắt Hy Lôi đã tuôn rơi, lưu luyến
ôm chặt Hứa Bân:
- Em không muốn anh đi đâu.
Sự quyến luyến của Hy Lôi khiến Hứa Bân phút chốc cũng trở
nên thật dịu dàng, khẽ khàng an ủi:
- Ngoan nào, anh chỉ đi có mấy ngày, về nhà nhanh thôi. Chẳng
phải ngày nào em cũng nói sự nghiệp của anh không có khởi sắc gì
sao, bây giờ anh làm việc kiếm tiền để mua quần áo mới cho em còn
gì.
- Anh đi để một mình em ở nhà, em làm thế nào đây! - Hy Lôi tủi
thân chu miệng.

- Sao lại một mình! Còn có mẹ anh mà!
Hy Lôi nghĩ bụng, chính vì có mẹ chồng nên mới khó chịu.
Không phải cô chưa từng sống những ngày tháng độc thân, cuối
tuần đi leo núi với bạn bè, đi bơi, đi hát hoặc vào bar, tự do tự tại biết
bao nhiêu. Giờ có mẹ chồng rồi, chắc chắn là không được như thế
nữa.
Hy Lôi thở dài, không nói gì nữa, lặng lẽ giúp Hứa Bân thu dọn
mấy bộ quần áo, chán nản nằm lên giường rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, mẹ chồng dậy từ rất sớm làm bữa sáng cho Hứa Bân,
đôi mắt hiền từ nhìn con trai ăn xong:
- Ăn đi! Ra ngoài phải chú ý sức khỏe, ở khách sạn đừng bật điều
hòa lạnh quá, ăn cơm thì phải chọn chỗ sạch sẽ. - Rồi bà còn dặn dò
rất nhiều việc khác. Khi đi, Hy Lôi tiễn Hứa Bân ra tận cửa.
Nhìn ánh mắt buồn bã của Hy Lôi, Hứa Bân lại thấy đau lòng,
nói:
- Ngoan nhé, anh về nhanh thôi!
Mẹ chồng đưa Hứa Bân ra tới cửa thang máy, cười nói:
- Yên tâm đi, có mẹ đây mà!
Hy Lôi đứng ở cửa sổ nhìn Hứa Bân xách túi hành lý bước từng
bước dài ra khỏi tiểu khu, nước mắt không kiềm chế được lại rơi ra.

Cả buổi sáng Hy Lôi chả có tâm trạng nào mà đọc bản thảo, mở
máy tính ra chơi bài, chơi được mấy ván lại thấy chán, thế là ra chỗ
máy nước để rót nước, rồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiểu Lộc

thấy Hy Lôi có vẻ buồn rầu không vui thì hỏi:
- Lại làm sao thế?
- Hứa Bân đi công tác rồi. - Hy Lôi ngậm ngùi đáp.
- Ồ, cưới nhau bao nhiêu lâu rồi mà vẫn còn dính nhau thế, mới
đi có mấy tiếng mà đã nhớ rồi à! - Tiểu Lộc trêu.
- Cậu thì biết gì? Không phải vì cái này. Anh ấy đi công tác, bố
chồng cũng đi chơi, ở nhà còn mỗi tớ với mẹ chồng.
- Ồ, tớ biết rồi. Thế thì cậu về nhà muộn một chút, buổi chiều tan
làm thì tới nhà mới của tớ, xem nhà mới thế nào, được không?
Nhà mới của Tiểu Lộc đã bắt đầu được trang trí lại, mặc dù người
ta bận rộn cả ngày, nhưng lại vui vẻ như một chú chim sẻ, ngày nào
cũng lên mạng tìm kiếm hình ảnh, tan làm là đi dạo quanh các khu
chợ bán đồ trang trí nội thất, tranh thủ thời gian đi xem tiến độ hoàn
thành ngôi nhà của mình, một lòng một dạ lo cho ngôi nhà mới.
Vừa nhắc tới chuyện nhà cửa là Hy Lôi lại càng buồn hơn:
- Tớ không đi, tớ ghen tị với cậu!
- Ha ha ha, cậu cứ ra sức mà ghen tị với tớ đi.
Trước khi tan làm, Hy Lôi vốn định cùng Tiểu Lộc đi xem nhà
mới thật, nhưng mẹ chồng phá lệ gọi điện thoại tới:
- Hy Lôi này, tan làm thì về nhà đúng giờ nhé, đừng ăn cơm ở
ngoài.
- Con biết rồi! - Hy Lôi chán nản nhìn Tiểu Lộc một cái. - Không
đi nữa, mẹ chồng gọi tớ về nhà ăn cơm.
Về tới nhà, mẹ chồng hình như đã ăn cơm xong, đang ngồi trong
phòng khách đọc báo, thấy Hy Lôi về bèn nói:
- Cơm ở trên bàn ấy.

Hy Lôi rửa tay rồi vào phòng bếp, trên cái bàn ăn rộng lớn chỉ có
một đĩa khoai tây xào, một đĩa thức ăn mặn, cái màn thầu đã nguội
ngắt và ít cháo loãng. Chẳng phải gọi điện giục cô về nhà ăn cơm sao?
Hy Lôi còn tưởng là mẹ chồng nấu món ăn nào ngon, bỗng dưng cảm
giác thê lương trào lên trong lòng. Cô đành ăn hết bát cháo nhỏ với
mấy miếng khoai tây, sau đó ăn một cái màn thầu rồi lặng lẽ đi rửa
bát.
Ăn cơm xong, mẹ chồng vẫn đang ngồi đọc báo trong phòng
khách, tivi cũng bật lên. Tối hôm đó đài Hồ Nam có một chương trình
phỏng vấn một ca sĩ mà Hy Lôi thích nhất, nếu là bình thường thì
Hứa Bân sẽ chiều theo sở thích của Hy Lôi, chuyển sang chương trình
mà cô muốn xem, mẹ chồng cũng chẳng nói gì, còn lúc này, mẹ chồng
đã bỏ báo xuống, bắt đầu xem vở kịch Hôn nhân là vàng, Hy Lôi do
dự một lát rồi đi vào phòng mình.
Gọi điện thoại cho Hứa Bân nhưng lại không có tín hiệu.
Buổi sáng đi làm, cô nói với Tiểu Lộc nghe chuyện mẹ chồng nấu
cơm tối, Hy Lôi vô cùng tức giận:
- Rõ ràng là hai người thân quan trọng với bà ấy không có nhà
nên đồ ăn lập tức thay đổi, gọi điện thoại dặn tớ đừng ăn cơm ở ngoài
nhưng quay về, cậu đoán bà ấy cho tớ ăn cái gì? Một đĩa khoai tây
xào, đĩa thịt mặn. Bình thường con trai mà có nhà thì trên bàn ăn lúc
nào cũng phải bảy, tám món, chỉ tiếc là không thể gắp hết thức ăn
trên bàn cho con trai.
Tiểu Lộc cười:
- Bà ấy không nấu cơm thì cậu tự vào bếp, muốn ăn gì thì tự làm.
- Cái bếp đó tớ vào được à, cậu không biết đâu, đừng nói là nấu
cơm, buổi tối tớ vào bếp tìm cái gì đó ăn cũng sẽ đi theo tớ, hỏi tớ tìm
gì. Tớ mà nấu được bữa cơm, không nói tớ cho nhiều dầu thì cũng
bảo tớ rửa rau lãng phí nước, sau đó tớ chẳng vào bếp nữa. Ở trong
cái nhà đó, mọi nơi đều là thiên hạ của bà ấy, tớ chỉ là một người
khách trọ, một người khách trọ không có bất cứ bí mật hay đời tư
nào.
Tiểu Lộc kiên nhẫn nghe Hy Lôi tố khổ, bất lực lắc đầu.

nguon tai.lieu . vn