Xem mẫu

PHẦN VI
KHÔNG THỂ QUAY TRỞ LẠI
1
— Hôm nay bạn đã làm gì?
Khi bạn hỏi như vậy, tôi biết rằng câu hỏi đó của bạn không hề ác ý. Ngay cả những
câu hỏi đại loại như “Ăn cơm chưa?”, hay “Dạo này cảm cúm sợ thật đấy nhỉ?” tôi cũng
biết đó chỉ là những lời xã giao lấy lệ, chẳng có ý nghĩa gì. Tuy nhiên điều mà tôi mong
muốn đó là, bạn hãy nhớ câu hỏi vô tình của bạn có thể làm cho người khác cảm thấy như
bị lưỡi dao cạo cứa vào cằm. Chẳng hạn như đối với tôi trong ngày hôm nay, rất khó có
thể trả lời một cách đàng hoàng rằng tôi đã làm gì. À, mong bạn đừng hiểu lầm, chỉ là tôi
không thể kể một cách tự hào việc ngày hôm nay của tôi là gì thôi, chứ không phải hôm
nay tôi chẳng có việc gì để làm cả.
Nhịp sinh học của cơ thể không nói dối. Buổi sáng sau ngày thôi việc ở công ty, tôi
vẫn mở mắt lúc 6g 40 phút, mắt nhắm mắt mở nhón chân trần bước vào toilet. Đồng thời
lúc ngồi lên bồn cầu tôi mới nhận ra rằng giờ đây không cần phải thức dậy vào giờ này
nữa. Lại vội vã chui vào trong chăn nhưng tỉnh ngủ mất rồi còn đâu. Lại ngượng ngùng bò
ra khỏi giường. Người không có việc phải đi làm, cũng chẳng phải giúp cho người khác
chuẩn bị đi làm, nên hầu như chẳng phải làm gì vào buổi sáng sớm cả.
Tôi bật tivi. Tôi chăm chú nhìn cái trán hẹp của cô biên tập viên chương trình dự báo
thời tiết đang dọa rằng có rét tháng ba nên cần phải mặc quần áo thật ấm để đi làm, xem cả
phim truyền hình buổi sáng, song chỉ mất có mười phút để có thể biết ngay được nội dung
câu chuyện. Xem cả chương trình talk show có sự xuất hiện của một nữ diễn viên không
biết đã kết hôn hay chưa mà đang huênh hoang về thiết kế nội thất của căn nhà tân hôn.
Tôi nấu lại nồi canh kim chi thừa tối qua, ăn qua loa cho xong “bữa sáng”, sau đó vào
internet xem tin tức đêm qua và đọc kĩ tất cả các dòng bình luận bên dưới mỗi mẩu tin.
Gửi tin nhắn cho Je Il và Yu Hee rằng “giờ đây tớ tự do”, vào “auction” hai tiếng đồng hồ
sau thì chọn được một cái quần bò. Vừa ăn mì đen Samson cho bữa tối vừa xem chương
trình “Quê hương lúc 6 giờ”, đợi tới chương trình “Sân khấu đời người”. Tôi còn cảm giác
bất mãn rằng các kênh bình thường chẳng có gì để xem, chắc phải gắn truyền hình cáp
Skylife thôi. Lúc đang xem tin tức nửa đêm tự dưng giật bắn mình vì nhận ra rằng chẳng
bước chân ra khỏi nhà mà một ngày cũng trôi nhanh đến như vậy.

Hai mươi tư giờ của “người thất nghiệp”, mà không, của “người tự do” chứ, vừa quá
nhanh lại cũng vừa quá chậm. Liệu rằng trong cái gọi là hành vi tiêu thụ thời gian có mang
tính chất chủ quan không nhỉ? Có thể gọi đó là sự lãng phí thời gian cho những hành động
không tạo ra của cải, vật chất được nhìn bằng mắt không? Kế hoạch của ngày hôm nay là
nghe đĩa mới của Lee Hyo Ry hoặc đọc “Cine21”, thế mà tại sao lại không thực hiện
được? Thời gian không thể đo đếm được bằng giá trị vật chất lạnh lùng, phải chăng đó là
một điều vô nghĩa? Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ với nguyên tắc không hề sai một giây
cứ thế lan rộng ra khắp phòng. Nếu tôi cứ sống cuộc đời thế này thêm chút nữa có thể sẽ
viết được luận văn vô cùng sáng tạo về quan niệm thời gian của người hiện đại hoặc có thể
thành phế nhân - chắc chắn sẽ trở một trong hai dạng ấy.
Ngày thứ hai tôi cũng thức dậy vào thời gian đó. Căn phòng tối om. Mệt mỏi vươn vai
và ý nghĩ mình phải đi ra ngoài chợt ùa đến. Sẽ là vô cùng phiến diện khi cho rằng không
đi làm thì không cần phải ra ngoài. Được thôi, trước tiên cứ ra ngoài đã. Đứng giữa phố
phường đầy gió cất giọng hét lên rằng cơ thể tự do của tôi có thể đi bất cứ chỗ nào cũng
được. Tôi khoác lên người chiếc áo khoác có gắn mũ màu hồng huỳnh quang mà ngày
thường khi đi làm tôi không thể mặc nó rồi nhấn đầu thật sâu vào chiếc mũ bóng chày.
Tàu điện ngầm vẫn đông nghẹt người như bao ngày khác. Khi bị nén chặt giữa đám
người giấu mình trong những chiếc áo khoác thẫm màu đi tới nơi làm việc, tôi lại cảm
nhận được sự giao nhau một cách ngượng ngùng giữa cảm giác yên tâm và nhột nhạt. Tôi
đứng trước cửa rồi theo dòng người rùng rùng di chuyển, đột nhiên thấy mình đã xuống ga
Chungmuro. Vô số những con người xuống cùng ga với tôi, như đàn kiến hướng tới cầu
thang. Trên mặt đất cao kia ở đâu đó họ đều có nơi đến của mình. Cái ý nghĩ rằng đối với
tất cả những con người trong không gian này đều có nơi đến khiến tôi đột nhiên nổi da gà.
Phía đường tàu đối diện, một chiếc tàu khác đang chuẩn bị vào ga. Tất cả những con
người bị nén chặt trong đó cũng đều có nơi đến để “phải đi nhanh cho kịp giờ”. Nơi đó
biết đâu lại là thế giới tôi vừa trốn khỏi, là thế giới đã đẩy tôi ra. Biết đâu tôi sẽ không thể
quay trở lại được. Biết đâu nó sẽ không chấp nhận lại tôi. Biết đâu tôi sẽ sống mãi mãi
trong đô thị này như một người ngoài cuộc. Những đám bụi nhỏ li ti bay vẩn vơ trong
không khí. Muốn thở một hơi thật dài nhưng sao thấy cổ họng mình nhột nhạt. Đôi giày
thể thao cũ rích của tôi đứng ì tại chỗ rất lâu không thể nhúc nhích.
***
Không biết người ta nghĩ như thế nào về đứa con gái rong chơi cả ngày, đến lúc trời
sâm sẩm tối thì chuẩn bị tắm táp và đi với giai nhỉ? Nếu là tôi trước đây thế nào tôi cũng
tặc tặc lưỡi và đưa ra nhận xét “Đúng là tốt số, một đời sống đáng ghen tị”, tất nhiên trong
thái độ đó cũng không giấu giếm sự dè bỉu. Nếu thật sự là những người con gái chăm chỉ
sẽ sửng sốt tới mức không thốt nên lời, còn trong thâm tâm, tôi tự xếp mình thuộc dạng

phụ nữ khá chăm chỉ. Kiểu phụ nữ không bám víu vào đàn ông, người phụ nữ độc lập
trong tất cả lĩnh vực kể cả lĩnh vực kinh tế.
Có thể tôi cũng đã vô thức nghĩ rằng đối nghịch với “người con gái chăm chỉ” là
“người con gái tội nghiệp”. Rằng người con gái tội nghiệp là kiểu phụ nữ chỉ biết mỗi đàn
ông, bị phụ thuộc vào đàn ông trong mọi mặt, kể cả kinh tế. Ít ra tôi đã có sự tự hào ngấm
ngầm rằng mình đang sống bằng cách khác, so với những người con gái như vậy, chủ
nhân đời sống của tôi chính là tôi. Có thể nói thêm rằng đó là thái độ quá tự mãn. Lúc này
đây tôi đang trở thành “người con gái tội nghiệp” - điều mà trước đây tôi vô cùng coi
thường.
Giờ là thời gian hẹn với Kim Yong Shu. Trong lúc tôi vừa trang điểm xong và đang
đeo khuyên tai thì điện thoại reo. Anh điện thoại để báo sẽ muộn giờ hẹn một tiếng nữa.
— Có báo cáo nhất định ngày hôm nay anh phải nhận mà người phụ trách lại kết thúc
hơi trễ. Thật sự xin lỗi em!
— Không sao đâu, anh cứ tới từ từ cũng được mà.
Câu trả lời nhẹ nhàng của tôi nghe qua tai tôi trở nên thật đáng ghét. Tôi lôi hết những
đôi khuyên tai có trong hộp trang sức ra, đeo thử lên tai từng đôi một để giết thì giờ. Mấy
ngày trước đây khi tôi khó khăn lắm mới mở miệng để nói rằng đã thôi việc công ty thì
phản ứng của Kim Yong Shu khác hẳn với những gì tôi đã thấy. Câu đầu tiên mà anh hỏi
đó là “tại sao em không bàn với anh?”, không có ý trách móc nào cả. Ngược lại, trong lời
nói có điều gì đó buồn buồn khiến tôi ngây người ra.
— Đó là một quyết định rất bất ngờ, và…
Đó là việc rất quan trọng với Eun Shu cơ mà. Anh không thể giúp gì được cho em
nhưng có thể nghe những chuyện bực bội mà em gặp phải. Dẫu sao như vậy cũng tốt rồi.
Đó là quyết định khó khăn của em nên chắc chắn sẽ có nhiều điều tốt tới thôi.
Cảm thấy ấm một góc trong dạ dày, giống như đang lúc đói mà nhận được một bát
cháo trắng đổ vào ruột vậy. Nhưng, người đàn ông này, chắc gì đã thay đổi chỉ qua có mấy
ngày? Chắc gì anh ta đã bắt đầu coi thường tôi là thiên nga[40]? Đứa con gái không làm gì
chỉ biết trông đợi vào đàn ông = đứa con gái dễ dãi. Điều này đã trở thành luật bất thành
văn của nam nữ từ lâu lắm rồi. Tôi không muốn biến mình sang tư thế thấp hèn chỉ biết
ngồi đợi người con trai đang bận rộn vì công việc. Tôi cố gắng đi một cách chậm nhất có
thể tới chỗ hẹn. Giây phút tôi bước vào quán cà phê đông nghịt người thì điện thoại lại
reo.
— Xin lỗi em, giờ anh đang đi tới nên em đợi thêm ba mươi phút nữa nhé!
Ngồi một mình trong một góc đọc gần hết cuốn tạp chí Vouge tháng trước mà Kim

Yong Shu vẫn chưa tới. Kết cục là tới gần chín giờ anh mới tất tưởi chạy vào. Tôi không
giận dữ. Mà chỉ nghiến chặt răng rồi tránh ánh mắt của anh ta. Đó là cách thể hiện tâm
trạng giận dỗi mà cứ mười người con gái thì bảy người làm như vậy. Biết rõ ràng không
phải anh cố tình đến muộn. Thái độ không dễ dàng giải tỏa tâm trạng giận dỗi biết đâu lại
là biểu hiện thói tự ti tầm thường của tôi.
— Em đói lắm phải không? Mình đi ăn cái gì đó thật ngon đi!
— Em không sao đâu, giờ em về cũng được.
— Eun Shu à…
— Hoặc không thì mình làm chén rượu cũng được.
Nghe lời nói phát ra từ miệng tôi qua đôi tai của mình mới thấy lúc này tôi đang thể
hiện rõ nội tâm của chính mình. Nơi anh đưa tôi tới lúc nào cũng chỉ là nhà hàng cá ngừ
sống “15.000 won vô hạn”, có nghĩa là nơi trước đây đã từng nhận được sự thán phục của
Kim Yong Shu về chiếc vỏ đệm in dung nhan của Sechong đại đế. Sau một khoảng thời
gian, cứ tưởng nó sẽ trở nên bẩn thỉu, nhưng dẫu sao cái đệm nơi đó vẫn y nguyên.
Anh gọi hai phần món chính đặc biệt đắt tiền nhất trong menu. Có thể anh nghĩ rằng
điều đó sẽ làm tôi nguôi cơn giận. Phán đoán của anh cũng không sai. Sau khi ăn mấy
miếng bụng cá ngừ màu hồng nhạt, tâm trạng tôi trở nên thoải mái hơn. Thứ rượu trong
vắt gay gắt chui qua cổ họng vào trong bụng. Tôi nhại lại câu nói của anh khi nào đó.
— Phần màu đỏ này rất mắc nên phải ăn nhanh lên, đúng không ạ?
— Ơ, vậy mà em vẫn nhớ nhỉ!
Tôi hướng về phía anh và cười có vẻ xa xăm. Còn thêm một chuyện đáng nhớ nữa.
Trong lúc cùng với người đàn ông này ăn cơm ở đây thì The Oh liên tục gọi điện thoại. Đó
là một ngày rất lạnh, The Oh đang đợi tôi trước cửa nhà. Và trong tay cậu là hai bông
hồng… Tôi có vẻ không phải là tôi khi đó, và cũng không phải là tôi lúc này. Hiện tại lúc
nào cũng mong manh như những mảnh vỡ. Khi nghĩ rằng đó chỉ là khoảnh khắc rồi sẽ
vĩnh viễn biến mất, trong tôi trào lên tham vọng mãnh liệt là muốn đóng dấu khoảnh khắc
hữu hạn ấy vào tận xương tủy mình mãi mãi. Ôi, có lẽ tôi đã say rồi.
— Anh uống cùng em đi, chỉ một ly thôi?
Kim Yong Shu tỏ vẻ bối rối. Biết ngay mà, anh chỉ khẽ đưa chén rượu lên môi nhấp rồi
lại đặt xuống.
— Hay để anh gọi anh Hong, anh ấy uống rượu tốt lắm.
Người đàn ông mảnh khảnh, tôi chợt nhớ đến lời của Yu Hee.
— Có vẻ anh với phó giám đốc Hong có mối quan hệ thật đặc biệt.

— Đặc biệt chứ! Anh ấy là người mà anh rất biết ơn về nhiều mặt. Ngoài công ty anh
gọi anh ấy là anh cơ mà. Nếu không có anh ấy, có lẽ sẽ không có anh bây giờ.
Lần đầu tiên tôi mới biết Kim Yong Shu là người có thể nói về người khác một cách
tình cảm như vậy. Tình cảm xao động trong ngực tôi ngay khoảnh khắc đó là gì vậy? Nếu
anh là gay thì kết thúc ở đây là tốt hơn cả.
— Vậy về mặt cá nhân em có thể gọi anh ấy là anh được không?
Tôi làm như buột miệng nói đùa. Anh đờ đẫn nhìn tôi như vận động viên đấm bốc bị
tấn công liên tục. Có cần phải lè lưỡi ra nói rằng “em chỉ đùa thôi” không nhỉ. Nhưng đã
quá muộn. Tôi cười trừ và nói:
— Hôm nay chỉ cần hai chúng ta cũng tốt rồi.
Đột nhiên anh đưa chén rượu lên môi và uống cạn. Đặt cái chén không xuống, trên
khuôn mặt anh sượt qua vẻ đê mê như người tù chung thân vừa rít một hơi thuốc lá.
Chúng tôi ra khỏi nhà hàng và lên xe của anh. Anh lái xe đi về phía nhà tôi. Tôi im lặng
kiểm tra điện thoại trong túi. Có cuộc gọi nhỡ. Và một tin nhắn, đó là The Oh.
“Tớ bị ốm …nhớ mình nhiều.”
— Có vẻ là tin nhắn quan trọng hả em?
Xe dừng trước đèn đỏ, Kim Yong Shu cất tiếng hỏi. Tôi đóng nắp điện thoại.
— Em không muốn về nhà.
Nếu bây giờ về nhà biết đâu tôi lại cắn lưỡi vì nhớ người con trai đã sống cùng với
mình.
— À… vậy thì đi đâu bây giờ?
Anh không hề hỏi lí do. Đây chính là ưu điểm đầu tiên của người đàn ông này. Nỗi
thống khổ của cảm giác bất an không thể biết được về tương lai trước mắt còn nặng nề
hơn sự hối hận về quá khứ không thể quay lại được. Nhưng đó lại chính là đặc quyền đầy
ma lực mà chỉ con người có được. Tôi nói tự nhiên như không hề biết gì cả:
— Ừm, đi Gayang dong có được không?
Tôi mặc kệ vẻ mặt không biết phải làm sao của Kim Yong Shu. Gayang dong là nhà
của anh. Giữa quá khứ và tương lai, tôi đã chọn tương lai. Với bất cứ ai có quá khứ đã bị
gãy như đôi cánh quỷ thần thì có lẽ bất cũng sẽ đều làm như vậy.
***
Giây phút bước lên lối cửa ra vào đột nhiên có một cảm giác chắc chắn rằng tôi là
người con gái đầu tiên đặt chân tới nhà này. Nói để nói vậy thôi chứ điều đó không gây ra

nguon tai.lieu . vn