Xem mẫu

Chương 9

HỎI ĐÁP
Đây là một trong mấy thứ, Ed ạ, anh sẽ chẳng biết được nó là
cái quái gì.
“Thế này thực sự là khác đấy,” Joan đã nói thế khi hai đứa
mình bước vào, mặc dù em không thể nói cho anh biết chị ấy
nói câu đó như thế nào, hài lòng nhưng lẩn khuất đâu đó là sự
nghi hoặc. Căn bếp ngập mùi hành, và Hawk Davies vẫn vang
lên. “Cu hỏi mượn xe, và giờ thì về nhà trước cả giờ cu ngủ dậy.
Thế hai đứa làm cái gì thế, buôn lậu à?”
Anh không thèm trả lời chị ấy mà đặt chỗ đường lên bệ bếp,
ngay cạnh cái khăn chỗ mấy cái khuyên tai, có vẻ như, được bày
ra để hong khô.
“Còn cái áo kia là thế nào?” Joan hỏi. “Trông…”
“Min mua cho em đấy.”
“… sành điệu phết.”
“Cứu thua hay đấy, bà chị. Em cần đi tắm ù cái đã.”
“Khăn của cu,” chị ấy gọi với theo anh lúc này đã phi lên cầu
thang, “ở trên sàn đúng ngay chỗ cu vứt nó sau vụ tắm rửa cách
đây bốn giờ đồng hồ đã làm chị phải dậy đấy!”
“Chị biết chị không phải là ai rồi đấy,” anh vừa ngáp vừa cãi
lại. Có tiếng sập cửa. Joan quay lại nhìn em, gạt chỗ tóc xòa
trước mắt khi nghe thấy tiếng nước bật ở trên gác. Lại ở đây rồi,
em nghĩ thầm.
“Em thì sao, Min?” chị ấy hỏi. “Em có cần tắm không?”
“Em không sao hết,” em nói. Có rung động gì đó ở trong căn
bếp, Ed ạ, nơi anh đã bỏ em lại một mình, còn em thì không

nắm bắt được nó là gì.
“Thật không?” chị ấy ngân nga. “Trông em hệt như con thỏ
đứng trước đèn pha ô-tô lúc thằng bé đi lên trên gác ấy. Nào,
nói chị nghe xem em đang nghĩ gì.”
Em dựa vào bệ bếp. Joan đang gỡ từng lát hành tây xắt mỏng
để trộn vào một bát to toàn miến, rau húng và đậu phụ.
“Em ăn miến không?” chị ấy mời.
“Bọn em vừa mới đi ăn ở Tiệm Bên Sườn Đồi ạ.”
“Hiểu rồi. Nhưng chẳng phải trộm vặt ở tiệm ăn chỉ là trò
của tụi lớp chín thôi sao?”
Em giơ cuốn sách lên và bắt đầu giải thích. Chị gái anh vừa
chóp chép nhai vừa nghiêng nghiêng đầu muốn em lật trang vì
ngón tay chị ấy dính nước chanh. Chị ấy chẳng nói gì cả, cứ
chăm chỉ gắp đồ ăn, thế nên em cứ mở máy suốt-nào là Lottie
Carson, Greta Nơi Hoang Dã, tiệc sinh nhật lần thứ tám mươi
chín. Chị ấy chớp mắt thật chậm, nhưng vẫn chẳng nói gì, thế
nên em đã nói hết với chị ấy, Ed ạ, tất tần tật trừ lễ kỉ niệm hai
tháng và chuyện năm mươi lăm đôla.
“Ái chà,” cuối cùng thì chị ấy cũng cất lời.
“Nghe hay đúng không ạ?”
“Đúng là chị phải cho em mượn mấy cuốn sách phim của chị
mới được,” chị ấy nói và cho bát vào trong bồn rửa.
“Thế thì quá hay ạ,” em reo lên, “và cả Hawk Davies nữa chị
nhé.”
“Chị thích cách nghĩ của em,” Joan nói, và rồi nhìn em đầy
nghiêm túc, chờ đợi.
“Em cảm ơn?” em nói.
“Và em trai chị,” chị hất đầu về phía cầu thang chỗ anh vừa
chạy lên, “sẽ giúp em chuẩn bị mấy món ăn hay ho này cho sinh
nhật của một ngôi sao điện ảnh?”
“Chị có nghĩ là chuyện này,” em nói, “em cũng không rõ

nữa.”
Chị ấy cầm lấy hai quả mơ và đưa em một quả. “Nghĩ làm sao
cơ?” chị ấy nói thật dịu dàng. “Điên ấy hả?”
“Khả dĩ, em đang định nói là, khả thi ấy ạ.”
Chị ấy thở dài. Quả mơ thật mọng, và em đặt cuốn sách
xuống, mở đúng trang có nụ cười của Lottie Carson rồi lau tay.
“Có thể sẽ rắc rối đấy, Min ạ.”
“Vâng, em công nhận cái lều băng đúng là điên. Ý em là,
kiếm ở đâu cho được…”
Chị ấy bảo đấy không phải là chuyện chị ấy đang nghĩ, và căn
bếp thật lạ lùng đến mức em chị có thể tiếp tục huyên thuyên,
và ném cái hột vào thùng rác. Em đã có một cảm giác, nhưng
em không biết nó là gì. “Món bánh quy có vẻ dễ hơn.”
Có tiếng vòi hoa sen tắt. Chị ấy lại thở dài và nhìn vào công
thức. “Ừa, khá là dễ. Thế em định kiếm cái gì đây, Pensieri à, ở
đâu?”
“Em có kế hoạch rồi,” em nói, nhún vai nhìn lên phía trần
nhà nơi thẳng phía trên anh đang đứng lau người. “Em sẽ kiếm
được, sẽ nhanh thôi ạ.”
“Tối nay à?” chị ấy hỏi. “Ed đã nói với em chưa? Nó không đi
chơi được tối nay đâu, có việc gia đình.”
“Anh ấy chưa,” em đáp, “nói gì với em hết.”
Hawk Davies em bặt. “Ừa,” chị ấy nói thật thận trọng, “nghe
có vẻ đúng và nó chưa nói gì với em rồi,” và em đã không biết
được mình đang cảm thấy gì nữa. Chị ấy nhìn em một cách thật
nhẹ nhàng, như thể em đã lỡ lời gì đó mà chị ấy lại ngại không
muốn nói cho em biết, hoặc như thể em mới là ngôi sao bóng rổ
còn chính cậu em trai của chị ấy lại là kẻ ngây thơ trong trắng
đang ở trong phòng, như thể chị ấy đang bảo vệ điều gì đó. Tay
em nắm lại, còn mắt thì nóng bừng.
“Em nên về phải không ạ?” mãi em mới thốt lên được.

Joan thở hắt ra và đặt tay lên vai em. “Đừng nói thế, Min.
Bọn chị chỉ là, chị nói rồi đấy, có việc gia đình vào tối nay thôi.
Bọn chị phải chuẩn bị một số thứ trước khi quá muộn.” Khẽ
than vãn tí chút, chị ấy cho vài thứ vào trong máy rửa bát, đá
dép đóng cửa máy, và nhặt miếng bọt biển màu lam chói mắt
lên. Chị ấy đã ngạc nhiên, em nhớ thế, khi hai đứa mình quay
về nhà quá sớm. Còn giờ lại thành quá muộn ư? “Chắc em cũng
mệt rồi đúng không? Em cũng thức khuya có kém gì nó đâu.”
Là vì thế sao, em đã nghĩ vậy. Là chuyện em khiến anh phải
thức quá khuya sao? Nhưng chị ấy chẳng nói gì thêm nữa.
“Cho em bên chài anh ấy một tẹo nhé,” em nói và chị ấy đáp,
“Ừ, đương nhiên, đương nhiên,” và em phi lên các bậc thang,
mấy cái gối đệm ở phòng khách em phát hiện ra, đã được đặt lại
trên ghế. Cửa phòng mẹ anh vẫn đóng im ỉm như mọi lần.
Phòng của anh em chỉ mới nhìn có vài phút thôi, cái tủ quần áo
xấu ỉn, ảnh mấy gã cầu thủ bóng rổ dán đầy tường, một giá toàn
sách người ta tặng anh, những người không hề biết, hoặc có
biết nhưng vẫn hi vọng là không phải thế, rằng anh chẳng bao
giờ thèm đọc. Thước đo độ và mấy thử toán học nhàm chán la
liệt trên cái bàn cũng xấu xí, bừa bãi những đĩa bẩn. Tiếng đài rì
rầm, rèm cửa vẫn chẳng thèm kéo lên, mùi mồ hôi, rõ là ghê
ghê nhưng lại không hẳn, chẳng biết em bị làm sao nữa, hoàn
toàn ghê, ôi không.
Anh đang nằm trên giường, hoàn hảo tới mức lúc đầu em còn
tưởng anh chỉ đang chơi trò giả chết để đùa cợt, khăn tắm quấn
quanh anh hơi tuột ra, một chân co lại còn cánh tay thì vắt qua
mặt như thể che giấu một nụ cười. Nhưng rồi có tiếng anh
ngáy, như nói rằng anh đây chả thèm vờ vĩnh làm gì, còn em
đứng đó ngay lối đi ngắm nhìn anh ngủ. Em đã đợi chờ chỉ để
nhìn anh thanh thản như thế, em đã muốn ở bên anh, em đã
muốn anh thức dậy thật chậm rãi hoặc giật mình, hoặc chỉ tinh
tỉnh, trở mình và lại ngủ tiếp, hoặc lẩm bẩm tên em. Em đã

muốn cứ ngắm nhìn anh như thế mãi mãi, hoặc được thiếp đi
bên anh đến vô tận, hoặc cứ ngủ vĩnh viễn với anh khi đó đã
thức giấc và ngắm nhìn em, tóm lại là một điều gì đó vĩnh cửu.
Em đã muốn hôn anh, lùa tay nghịch tóc anh, đặt ba ngón tay
lên cái mỏm hông ấm áp và trơn láng của anh, để đánh thức
anh theo cách đó hoặc vỗ về anh quay lại giấc ngủ. Để thấy anh
lộ thân, để quấn lấy anh trong chăn, chẳng thể đủ mực và giấy
để nói hết những điều em muốn. Nhưng em không thể ở lại lâu,
thế nên em đã quay xuống cầu thang chỗ Joan đang đứng đợi
em với nụ cười thật hiền. “Anh ấy đang ngủ,” em nói.
“Những cuộc phiêu lưu của em làm nó mệt phờ luôn ha,” chị
ấy vừa nói vừa đưa cho em chỗ đường và mấy cuốn sách. “Gặp
lại em sau nhé, Min.”
“Em không có ghi giấy gì cho anh ấy đâu,” em nói.
“Thế thì tốt,” chị ấy khịt mũi. “Thằng ấy ghét phải đọc lắm.”
“Nhưng chị nói anh ấy gọi cho em nhé.”
“Chị sẽ nói nó.”
“Chị giữ chỗ đường này đi.”
“Không đâu, Min, em mang về nhà đi. Nếu không chị sẽ dùng
nó để đun nấu cái gì thì em lại phải đi ăn trộm nữa rồi khéo bị
tống vào trại thì chị tội to đấy.”
Câu nói đó đã làm em cười, trại ư? “Nhưng chị sẽ phá ngục
cứu em đúng không?” em nói. “Chị sẽ lại cho Ed mượn xe để
chạy trốn nhé? Á, thôi chết, em để quên áo len ở trên xe.”
Chị ấy và em cùng đi ra ngoài trong cơn mưa bụi, rồi chị ấy
mở khóa xe và đưa cái áo cho em. Thế là giờ em có cả đống trên
tay, nhà thì xa tít mù tắp, và chẳng có ma nào giúp em mang bất
cứ thứ gì. “Gặp em sau nhé, Min.”
“Em chào chị,” em nói. Cảm giác thật là lạ và nặng nề khi cứ
thế Joan quay gót thật nhanh và biến mất sau cánh cửa hậu nhà
anh. “Cảm ơn chị về cuốn sách,” em đã nói với theo như thế

nguon tai.lieu . vn