Xem mẫu

     
     

PHẦN 3

     

Chương 1
IRIS
SCOTLAND YARD

[1]

Đại tá Race, sau khi điền vào tấm phiếu đưa ra cho ông, chỉ phải đợi vài
phút trước khi được đưa vào văn phòng của ngài Trưởng thanh tra Kemp.
Hai người đàn ông thân mật bắt tay nhau. Họ quen biết nhau rất rõ. Kemp
không quên người tiền nhiệm nổi tiếng của mình: ông già Battle. Đã từng
làm việc nhiều năm dưới quyền ông. Kemp đã vô tình có một dáng đi và vài
điệu bộ giống ông. Giống như Battle, trông ông thật vững chãi.
Tuy nhiên, ông không có vẻ được tạc từ gỗ sồi ra như Battle, mà từ một
loài gỗ quý khác, gỗ trắc hoặc gỗ gụ.
- Ngài thật tử tế đã gọi điện cho chúng tôi, thưa đại tá - Kemp nói. - Nếu
có một vụ án nào cần đến bàn tay của chúng tôi thì chính là vụ này.
- Tóm lại, - Race nói, - nó đã đặt trong những bàn tay tốt nhất.
Kemp không cần phải khiêm tốn. Rõ ràng là người ta chỉ nhớ đến ông khi
có những vụ việc tinh vi, cần đến một tác động rộng lớn và có tầm quan
trọng đặc biệt.
Liên quan đến nhà Kiddenninster, ông nói, thì chúng ta phải thận trọng
và chỉ tiến lên từ từ trên đầu ngón chân.
Race gật đầu đồng ý. Ông đã nhiều lần gặp bà Alexandra Farraday. Một
thanh danh không tì vết.
Tưởng tượng ra bà ta có liên quan đến một vụ tai tiếng nào đó, thì thoạt
tiên, có vẻ điên rồ. Ông đã nghe bà ta diễn thuyết trong các cuộc họp. Bà ta
không tìm cách gây hiệu quả, nhưng bà nắm rất chắc chủ để và trình bày nó
một cách rõ ràng và tinh thông thạo một phong cách tuyệt vời. Bà ta là loại
phụ nữ mà cuộc sống bên ngoài luôn xuất hiện trên báo chí nhưng họ giữ
kín cuộc sống riêng tư đến mức người ta tưởng rằng họ không có. Tuy vậy
chắc chắn họ phải có, Race nghĩ thầm. Họ cũng phải biết đến tuyệt vọng, tình
yêu và sự dằn vặt của ghen tuông. Rồi họ cũng, có lúc phải mất bình tĩnh vì
họ cũng yêu và cũng liều mạng vì hạnh phúc và cuộc sống của họ.
- Xem nào. Kemp. - Race nói, - hãy giả định rằng bà ta là thủ phạm.

- Bà Alexandra à? Ông nghĩ thế à?
- Tôi không biết gì hết. Tôi nói “giả định”. Giả định là bà ấy. Hoặc là chồng
bà ấy, ông ta cũng được bè đảng che chở…
Cặp mắt xanh của thanh tra trưởng Kemp điềm tĩnh gặp cặp mắt đen của
Race.
- Nếu hắn đã giết người, chúng ta sẽ làm tất cả để cho hắn bị treo cổ. Nếu
là bà ta thì cũng vậy, ông biết điều đó. Chúng ta ở trong một đất nước mà nỗi
sợ hãi và quyền thế cũng không thể che chở cho lũ gi
ết người. Chỉ cần chúng ta tin chắc vào hành động của chúng ta. Viện
công tố đòi hỏi những bằng chứng rõ ràng, điều đó không còn nghi ngờ gì
nữa…
Race ngồi lại thoải mái hơn trong ghế bành rồi nói:
- Vậy nếu chúng ta cùng xem xét lại những dữ kiện của vấn đề?
- Rất vui lòng. George Barton bị đầu độc chết bằng aixit cyanhydric, như vợ
anh ta, cách đây một năm. Ông đã nói với tôi rằng lúc đó ông cũng ở trong
tiệm ăn?
- Phải. Barton đã mời tôi đến dự tiệc nhưng tôi đã từ chối. Ý kiến đó không
làm tôi thích và tôi đã không giấu anh ta, tôi đã khuyên anh ta nếu có nghi
ngờ gì về nguyên nhân chết của vợ thì phải nói ra cho những người có th
ẩm quyền, nghĩa là các anh.
- Đáng lẽ anh ta nên làm thế!
- Thay vì nghe tôi, anh ta đã ngoan cố với ý nghĩ cần phải giăng bẫy cho
kẻ giết người.
- Loại bẫy nào?
- Anh ta không muốn nói cho tôi biết nhưng dự kiến ấy không hứa hẹn
điều gì tốt đẹp cả vì thế tối qua tôi cũng đã đến Luxembourg. Tôi muốn nhìn
tận mắt điều gì sẽ xảy ra. Để không bị phát hiện, tôi đã ngồi cách xa cái bàn
của Barton. Không may là tôi không thể nói gì cho anh, tôi không nhận thấy
điều gì đáng ngờ cả. Những anh hầu bàn và những khách mời là những
người duy nhất lại gần cái bàn.
- Đó cũng được một việc rồi, Kem nói, vì nó đã giới hạn phạm vì những kẻ
tình nghi. Thủ phạm chỉ có thể là một người trong khách mời hoặc gã hầu
bàn, Giuseppe Balsano. Tôi đã cho gọi anh ta đến đây sáng nay vì nghĩ rằng

ông muốn gặp anh ta, nhưng tôi không tin là anh ta dính dáng gì vào vụ này.
Anh ta đã làm ở Luxembourg 11 năm nay. Thanh danh tốt, có vợ và 3 con, quá
khứ đáng khen, anh ta được các ông chủ và khách hàng yêu mến.
- Vậy chúng ta chỉ còn xem xét khách mời thôi.
- Phải. Chính là những người đã có mặt khi bà Barton chết.
- Thật vậy. Còn về vụ tự sát thì sao?
- Tôi đã xem lại hồ sơ vì tôi thấy hiển nhiên hai vụ này có liên quan đến
nhau. Chính Adam đã tiến hành cuộc điều tra. Đấy không phải là một vụ tự
sát hiển nhiên. Chỉ là rất có thể thôi, nhưng chẳng có một tí gì làm chúng tôi
nghi ngờ là một vụ giết người cả, chúng tôi chấp nhận giả thiết tự sát. Chúng
tôi không thể làm khác được, ông cũng biết đấy, chúng tôi có trong kho lưu
trữ hàng đống vụ tương tự. Tự sát với một dấu chấm hỏi. Dấu chấm hỏi, dư
luận không biết, nhưng chúng tôi vẫn canh cánh trong lòng. Chúng tôi vẫn
tiếp tục theo dõi vụ việc rất từ từ. Đôi khi một việc nhỏ hiện lên và dấu chấm
hỏi biến mất. Lần khác thì chẳng có gì cả. Đấy là vụ mà chúng ta đang quan
tâm, chả có gì xảy ra cả.
Cho đến hôm nay.
- Cho đến hôm nay. Ai đó đã nhét vào đầu Barton ý nghĩ rằng vợ anh ta đã
bị giết. Anh ta đã tiến hành điều tra ngay từ đó và tự cho rằng đã đi theo
hướng đúng. Đúng hay không. Tôi không biết. Nhưng kẻ giết người, kẻ đã nói
cho anh ta biết, đã cảnh giác và vứt bỏ anh ta. Vậy đây tôi cảm thấy sự việc
đã xảy ra như vậy. Tôi hy vọng ông cũng đồng ý?
- Phải, tất cả cái đó rất có thể có thực. Còn “cái bẫy” của anh ta là gì? Đó là
điều tôi tự hỏi.
- Tôi nhận thấy có một cái ghế trống ở bàn của anh ta.
Anh ta đã đợi một nhân chứng lạ mặt ư? Có thể. Tóm lại, cái bẫy, dù là gì
đi nữa, đã hoạt động tốt hơn dự kiến và có thể là sớm hơn. Thủ phạm quá lo
lắng đã ra tay trước.
- Chúng tôi có năm kẻ bị tình nghi. Cần phải xem xét mà không quên vụ
án đầu, cái chết của bà Barton.
- Anh muốn thừa nhận đó không phải là vụ tự sát à?
- Tội ác hôm qua đã chứng minh điều đó. Tuy vậy người ta chưa thể trách
chúng tôi về giả thiết tự sát. Nó có thể chấp nhận được và thậm chí còn dựa

trên một số bằng chứng: “Trầm uất thần kinh… đi sau một trận cúm cấp
phát”.
Bóng dáng một nụ cười thoáng qua khuôn mặt im lìm của Kemp.
- Đấy là dành cho các ngài hội thẩm của vụ án. Nó phù hợp với các kết
luận của bác sĩ pháp y và tránh không động chạm đến một ai. Nhưng nên
nhớ là chúng tôi đã có lá thư viết dở mà cô ta viết cho em gái để nói cần phân
phát các đồ dùng cá nhân ra sao và cái đó có vẻ chỉ ra rằng cô ấy có ý định tự
sát. Cô ấy đã bị suy sụp nặng, điều đó không còn nghi ngờ gì? Tại sao? Ở đàn
ông thì tôi trả lời: những lo lắng về tiền bạc. Còn ở đàn bà thì khác và chín
trên mười trường hợp là do những rắc rối của trái tim.
- Các anh đã biết rõ cô ta có nhân tình à?
- Chúng tôi đã biết ngay lập tức. Một mối quan hệ bí mật nhưng chúng tôi
phát hiện ra không mấy khó khăn.
- Stephen Farraday à?
- Phải. Họ gặp gỡ nhau trong một căn hộ nhỏ ở Earl Lourt, cuộc phiêu lưu
đã kéo dài 6 tháng. Thậm chí hơn một chút. Có thể họ đã cãi nhau hoặc anh
ta bắt đầu chán cô ấy. Và chúng tôi có thể chấp nhận rằng cô ta, không phải
là người đầu tiên, đã quyết định tự sát trong giây phút tuyệt vọng.
- Tự sát trong tiệm ăn bằng cách uống axit cyanhydric â?
- Trời ạ, phải… Cô ta có thể đã muốn tự sát trước mặt tình nhân và mọi
người. Có những người thích bi kịch hoá và dàn dựng chúng. Và theo tôi được
biết thì cô ta mặc kệ mọi điều tiếng. Chỉ có anh kia là thận trọng thôi.
- Vợ của Farraday có biết không?
- Theo chúng tôi thì không.
- Tuy nhiên, Kemp, bà ta có thể biết rất rõ.
- Nhưng đấy không phải loại phụ nữ dễ phô bày tình cảm riêng tư?
- Tôi đồng ý với ông và tôi muốn coi cả hai là những kẻ có khả năng phạm
tội. Bà ta vì ghen tuông còn ông ta vì đam mê. Một cuộc li dị sẽ làm tan vỡ sự
nghiệp của ông ta. Ngày nay một cuộc ly hôn không phải là điều gì to tát,
nhưng trong trường hợp của anh ta thì tất cả bè đảng Kidderminster sẽ
chống lại anh ta.
- Chúng ta chuyển sang cô thư ký.

nguon tai.lieu . vn