Xem mẫu

12



Ettinger là một ông già cáu bẳn, nói tiếng Anh đặc giọng Đức. Vợ ông
ta đã mất, con cái ông đã trở về Đức, một mình ông ở lại châu Phi. Ông đến
cùng Lucy trong chiếc xe tải ba trăm phân khối, để ngay cạnh ông ta và đợi
trong lúc động cơ vẫn nổ giòn.


- Phải, tôi chưa bao giờ đi đâu mà không có khẩu Beretta của tôi – ông
ta nhận xét lúc họ đang trên đường đến Grahamstown. Ông ta vỗ vào bao
súng ngắn bên hông – cách tốt nhất là các vị phải tự cứu lấy mình, vì cảnh
sát không đến cứu các vị đâu, các vị cứ chắc như thế đi.


Liệu Ettinger có đúng không? Nếu ông có một khẩu súng, liệu ông có
cứu được Lucy không? Ông không tin điều đó. Nếu ông có súng, chắc bây
giờ ông đã chết rồi, cả ông và Lucy.


Ông để ý thấy hai bàn tay ông vẫn run nhè nhẹ. Lucy khoanh hai tay
trước ngực. Hay là cô cũng đang run?


Ông tưởng Ettinger đưa họ đến đồn cảnh sát. Nhưng hóa ra Lucy bảo
ông ta lái đến bệnh viện.


- Cho con hay cho bố? – ông hỏi cô.


- Cho bố.


- Cảnh sát không muốn gặp bố sao?


- Bố đừng kể với họ những điều con không thể - cô nhắc lại – Hay là
đến đấy?


Tại bệnh viện, Lucy sải dài bước qua cánh cửa đề TAI NẠN, điền vào
giấy tờ cho ông, đặt ông ngồi trong phòng đợi. Cô hoàn toàn khỏe khoắn,quả

quyết, trong khi toàn thân ông run rẩy.


- Nếu họ làm xong cho bố, bố cứ đợi ở đây nhé – cô dặn ông – Con sẽ
về đây đón bố.


- Thế còn con?


Cô nhún vai. Nếu cô đang run, cô cũng không lộ ra tý gì.


Ông kiếm một chỗ ngồi giữa hai cô gái khỏe mạnh, có lẽ là hai chị em,
một cô bế một đứa bé đang rên rỉ, và một người đàn ông đầu quấn băng đẫm
máu. Ông là người thứ mười hai. Đồng hồ trên tường chỉ 5 giờ 45. Ông
nhắm con mắt lành lại và thiếp đi, trong khi hai chị em vẫn tiếp tục thì thầm
với nhau. Nó bị hỏng? Không, kim phút đang nhảy sang con số 5 giờ 46.


Hai giờ trôi qua, một y tá gọi tên ông, và chẳng còn gì phải đợi hơn nữa
khi đến lượt ông. Bác sĩ duy nhất đang làm việc là một phụ nữ trẻ người Ấn
độ.


Bác sĩ nói vết cháy trên da đầu ông không nghiêm trọng lắm, tuy vậy
ông phải đề phòng nhiễm trùng. Cô mất nhiều thời gian hơn vì mắt ông. Mí
trên và mí dưới dính chặt lấy nhau; tách chúng ra chắc hẳn quá đau.


- Ông gặp may đấy – cô bình luận sau khi khám – Mắt không bị hư hại
gì. Nếu chúng dùng xăng thì lại là chuyện khác.


Ông ra khỏi phòng, đầu quấn băng, một mắt che kín, một túi chườm đá
buộc trên cổ tay.Ông ngạc nhiên thấy Bill Shaw trong phòng đợi. Bill thấp
hơn ông một cái đầu, nắm lấy vai ông:


- Thật tồi tệ, tệ quá mức – ông ta nói – Lucy sắp xong ở chỗ chúng tôi.
Cô ấy định đến đón ông nhưng Bev không nghe. Ông thế nào rồi?


- Tôi ổn thôi. Bỏng nhẹ, không có gì nghiêm trọng. Tôi rất tiếc đã làm
hỏng buổi tối của ông bà.


- Nhảm nào! – Bill Shaw nói – Bạn bè để làm gì? Ông cũng sẽ làm như
thế thôi.


Ông ta nói không hề mỉa mai, chắc như đinh đóng cột. Bill Shaw tin
rằng nếu ông ta, Bill Shaw, bị đánh và đầu và bị đốt, thì ông, David Lurie sẽ
lái xe đưa ông ta đến bệnh viện và ngồi đợi, không có lấy một tờ báo để đọc,
rồi đón ông về nhà. Bill Shaw tin như thế, vì có lần ông và Bill Shaw uống
trà với nhau, vậy David Lurie là bạn ông, họ phải có nghĩa vụ với nhau. Bill
Shaw đúng hay sai nhỉ? Bill Shaw sinh trưởng ở Hankey cách đây hai trăm
cây số, làm việc trong một cửa hiệu ngũ kim, hiểu đời ít đến mức không biết
rằng có những người chẳng sẵn lòng kết bạn, họ chẳng nghĩ tình bạn đang bị
chủ nghĩa hoài nghi xói mòn đó sao?


Trong tiếng Anh hiện đại, từ bạn bè xuất xứ từ tiếng Anh cổ là freond,
từ freon nghĩa là yêu thương. Trong con mắt của Bill Shaw, uống trà là đánh
dấu một mối quan hệ yêu thương sao? Nhưng giờ đây, nếu không có Bill và
Bev Shaw, không có ông già Ettinger, ông sẽ ở đâu? Ở cái nông trại bị hủy
hoại, với máy điện thoại bị đập nát, giữa đàn chó đã chết.


- Một việc tệ hại – Bill Shaw lại nói lúc ở trong xe – Tàn bạo quá. Cứ
đọc báo thấy chuyện ấy xảy ra với người quen của ông cũng đủ tệ lắm rồi,
đằng này lại xảy ra ở giữa nhà ông – ông ta lắc đầu – Giống như trong hồi
chiến tranh vậy.


David không buồn đáp lại. Ngày chưa tắt hẳn, nên vẫn còn sinh động.
Chiến tranh, tàn bạo: mỗi từ người ta đều cố gói ghém ngày hôm nay, cái
ngày mà những thứ nuốt xuống bẩn cả cổ họng.


Bev Shaw đón họ ở cửa. Bà nói Lucy đã uống thuốc an thần và đang
nằm nghỉ, tốt nhất là đừng làm phiền cô.


- Nó đã đến cảnh sát chưa?


- Rồi, đã thông báo về chiếc xe của ông.


- Thế nó đã đi gặp bác sĩ chưa?


- Mọi thứ đã xong. Còn ông thế nào? Lucy nói ông bị bỏng nặng lắm.


- Tôi bị bỏng, nhưng không đến nỗi nặng như lúc họ nhìn.


- Bây giờ ông ăn và nghỉ một chút nhé.


- Tôi không đói.


Bà vặn nước vào cái bồn tắm lớn bằng gang, kiểu cổ cho ông. Ông duỗi
hết chiều dài tấm thân xanh xao trong làn nước bốc hơi mù mịt và cố thư
giãn. Nhưng đến lúc ra, ông trượt chân và suýt ngã: ông yếu như một đứa trẻ,
và mê mụ. Ông phải gọi Bill Shaw và chịu nỗi nhục yêu cầu ông ta giúp ra
khỏi bồn tắm, giúp lau khô người và cho ông mượn bộ pyjamas. Lát sau, ông
nghe tiếng Bill và Bev nói chuyện khe khẽ, chắc là nói về ông.


Bệnh viện đã cấp cho ông một ống thuốc giảm đau, một túi bông băng
cho vết bỏng và một dụng cụ bằng nhôm để đỡ đầu ông. Bev xếp ông nằm
trên chiếc xôpha sặc mùi mèo, và lạ thay ông ngủ ngay. Nửa đêm, ông thức
giấc trong một trạng thái cực kỳ rõ ràng. Ông mơ thấy Lucy nói với ông;
tiếng cô “Đến với con, cứu con với!” vẫn vang trong tai ông. Trong giấc mơ
cô đứng trong một cánh đồng ánh sáng trắng lóa, hai bàn tay xòe rộng, mớ
tóc ướt chải lật ra sau.


Ông bật dậy, dò dẫm động vào một cái ghế làm nó lạng đi. Có ánh đèn
đi đến và Bev Shaw đứng trước ông, mặc áo choàng ngủ.


- Tôi phải nói chuyện với Lucy – ông lẩm bẩm; miệng ông khô khốc,
lưỡi ông dày cộp.


Cửa phòng Lucy bật mở, Lucy không giống trong giấc mơ chút nào.
Mặt cô sưng lên vì ngủ, cô đang thắt dây lưng chiếc áo choàng ngủ rõ ràng
không phải của cô.


- Bố xin lỗi, bố vừa ngủ mơ – ông nói. Từ giấc mộng bỗng trở nên quá
cổ lỗ, quá kỳ quặc – Bố tưởng con gọi bố.


Lucy lắc đầu:


- Con không gọi. Bây giờ bố đi ngủ đi.


Tất nhiên là cô đúng. Lúc đó là ba giờ sáng. Nhưng ông không thể
không chú ý rằng lần thứ hai trong ngày, cô nói với ông như nói với một đứa
trẻ, một đứa trẻ hoặc một ông già.


Ông cố ngủ lại mà không được. Chắc là hiệu ứng của thuốc, ông tự nhủ:
không phải là một giấc mộng, thậm chí không phải là giấc mơ, mà chỉ là một
ảo giác do hóa chất. Dù sao đi nữa, hình dáng người đàn bà trên cánh đồng
ngập ánh sáng vẫn như đứng trước ông. “Cứu con với!” con gái ông kêu,
tiếng cô rõ ràng, trong trẻo, gần ngay bên cạnh. Biết đâu linh hồn cô chẳng
lìa khỏi thân xác và đến với ông? Nhiều người không tin là có thể có linh
hồn, và chúng có thể có một cuộc sống độc lập chăng?


Vẫn còn nhiều giờ nữa mặt trời mới mọc. Cổ tay ông đau nhức, mắt ông
bỏng rát, da đầu ông nhức nhối và nhạy cảm. Ông thận trọng bật đèn và
đứng dậy. Quấn tấm mền quanh người, ông đẩy cửa phòng Lucy và bước
vào. Bên giường cô có một cái ghế; ông ngồi xuống. Giác quan cho ông biết
cô vẫn thức.


Ông đang làm gì đây? Ông ngắm đứa con gái bé bỏng của ông, canh
chừng cho cô khỏi bị xúc phạm, tránh cho cô khỏi suy sụp tinh thần. Một lúc
lâu sau, ông cảm thấy cô bắt đầu thư thái và ngáy nhè nhẹ.


Buổi sáng. Bev Shaw dọn bữa ăn sáng cho ông gồm bánh ngô và trà, rồi
biến vào trong phòng Lucy.


- Nó ra sao rồi? – ông hỏi lúc bà quay lại.


Bev Shaw chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu ngắn gọn. Dường như bà
muốn nói không phải việc của ông. Kinh nguyệt, sinh nở, hãm hiếp và hậu
quả của nó: những vấn đề máu thịt; gánh nặng của một người đàn bà, lĩnh
vực riêng biệt của phụ nữ.


nguon tai.lieu . vn