Xem mẫu

QUYỀN LỰC THỨ TƯ
The Fourth Estate
Tác giả: Jeffrey Archer
991 trang
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Giới thiệu nội dung
Báo chí – như một số quan niệm cho rằng: đó là quyền lực thứ tư, cùng với lập pháp,
hành pháp và tư pháp của nhà nước; hoặc có người cho rằng, báo chí có một sức mạnh mà
không một sức mạnh nào có thể so sánh…
Ở một góc nhìn nào đó thì quan niệm trên có lý, song cuộc đời vốn tương đối, nên
chẳng có một “sức mạnh” nào là tuyệt đối cả. Nhưng, liệu có chắc rằng, tại các nước tiên
tiến trên thế giới, mọi tờ báo đều thật sự là “của dân, cho dân, vì dân”? Có hoàn toàn là “tự
do ngôn luận”? Hay đó cũng đều là “sự tương đối” dễ hiểu…
Cuốn tiểu thuyết ấn tượng nhất của Jeffrey Archer kể câu chuyện về hai người đàn ông
đặc biệt nhất trong thời đại chúng ta.
Thoáng qua thì thấy Richard Arstrong và Keith Townsend dường như không có điểm
chung. Một người sinh ra trong gia đình nông dân nghèo khổ và thất học ở một nơi hẻo
lánh của châu Âu bị tàn phá bởi cuộc chiến tranh thế giới thứ hai khốc liệt. Còn người kia
lớn lên trong lâu đài ở nơi xa bên kia thế giới khi mà cuộc chiến tranh đó chỉ là một phần
nhỏ của bản tin.
Một người đầy nghị lực, một tên cướp, sẵn sàng gian trá với tất cả, thậm chí với cả nhận
dạng bản thân nếu chuyện đó có thể mang lại cho anh ta những lợi ích trước mắt. Còn
người kia xuất thân từ gia đình quý tộc danh giá, được chuẩn bị bước ra công chúng từ
những năm trẻ thơ; một người nổi loạn không thèm quan tâm xem người khác có tán thành
những việc anh ta làm hay không.
Một người thèm khát sự giàu có, sự nổi danh, địa vị xã hội. Còn người kia lại sớm nhận
ra quyền lực thực sự xuất phát từ sự nặc danh. Nhưng họ đều có một điểm chung: cả hai
đều là những con bạc. Cả hai đều được chuẩn bị để đánh liều tất cả trong cuộc chiến của
họ nhằm kiểm soát đế quốc báo chí lớn nhất thế giới.

Chương 1
TIN GIỜ CHÓT
CÁC VUA BÁO CHÍ VẬT LỘN ĐỂ CỨU VƯƠNG QUỐC CỦA MÌNH
Báo GLOBE
Ngày 5 tháng Mười một, 1991
ARMSTRONG PHÁ SẢN
Vận rủi như rơi cả vào ông. Nhưng trước đây, chưa bao giờ nó khiến Richard
Armstrong phải lo lắng.
“Xin các vị đặt tiền”.
Armstrong nhìn xuống tấm vải màu be nhạt. Chồng phỉnh[1] trước mặt ông vừa 20 phút
trước đó cao ngất ngưởng, giờ chỉ còn là một nhúm nhỏ. Tối nay ông đã thua bốn mươi
ngàn francs, nhưng bốn mươi ngàn francs thì thấm tháp gì khi trong vòng mười hai tháng
qua, ông đã lỗ hơn một tỷ đô la.
Ông nhoài người, đặt toàn bộ chỗ phỉnh còn lại vào số 0. “Các số đã đặt xong. Không
nhận thêm nữa”, người tài pán vừa nói vừa quay bánh xe. Hòn bi nhỏ chạy tròn trong vùng
lòng chảo trước khi dừng lại ở một con số.
Armstrong lơ đãng nhìn ra xa. Ngay cả khi hòn bi đã dừng, ông cũng không buồn nhìn
lại.
“Số hai mươi sáu”, tài pán hô to, đồng thời bắt đầu vơ phỉnh từ các ô số không phải là
hai mươi sáu.
Armstrong đứng dậy, chẳng buồn nhìn lại bàn ru lét. Ông đi chậm rãi qua đám đông
những người đang chơi… cho tới chiếc cửa kép mở ra ngoài. Một gã đàn ông cao lớn mặc
áo dài xanh cúi rạp người mở rộng cánh cửa, mỉm cười với con bạc nổi tiếng, nghĩ sẽ được
boa một trăm quan như mọi lần. Nhưng tối nay thì không. Armstrong vuốt mái tóc đen
dầy trong lúc đi qua những khu vườn sang trọng của sòng bạc và đi tiếp qua một bồn nước
phun. Kể từ cuộc họp khẩn cấp của Ban điều hành ở London đến giờ đã được mười bốn
tiếng và ông bắt đầu cảm thấy kiệt sức.
Tuy người to béo, mấy năm nay ông chưa hề bước lên bàn cân. Và lúc này ông vẫn
bước khỏe khoắn dọc con dường đi dạo tới khách sạn nhìn ra vịnh mà ông rất thích. Ông
thừa biết muốn có bàn ngồi phải đặt trước cả tuần, và ý nghĩ mình sẽ gây nên chuyện rắc
rối ở đó tối nay làm ông mỉm cười, nụ cười đầu tiên từ lúc tối.
Ông đẩy cửa bước vào. Người hầu bàn cao gầy quay ngoắt lại, cố giấu ngạc nhiên bằng
cách cúi chào thật thấp.
“Chào ông Armstrong. Thật vui mừng được gặp lại ông. Ông cùng đi với ai không ạ?”
“Không, Henri”.
Người hầu bàn vội dẫn ông khách không hẹn mà đến qua những bàn đầy thực khách, tới
một bàn nhỏ ở cánh gà. Mỗi lần Armstrong tới dùng bữa, Henri thường đem tới cho ông
cuốn thực đơn dầy đóng bìa da.
Armstrong lắc đầu. “Khỏi cần, Henri. Anh biết tôi thích dùng gì rồi”.

nguon tai.lieu . vn