Xem mẫu

Nữ thần báo oán


Agatha Christie


Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Mục lục
Mở đầu
Chương I: Cô Marble đọc báo.
Chương II: Mật mã Nemesis
Chương III: Cô Marple ra tay
Chương IV: Esther Walters
Chương V: Chỉ thị từ cõi âm
Chương VI: Tình yêu
Chương VII: Lời mời
Chương VIII: Ba chị em
Chương IX: Cây Polygonum Baldschuanicum
Chương X: Những ngày xa xưa
Chương XI: Tai nạn
Chương XII: Tham vấn
Chương XIII: Chiếc áo thun ô vuông
Chương XIV: Ông Broadribb Wonders
Chương XV: Verity
Chương XVI: Cuộc điều tra
Chương XVII: Cô Marble tới thăm
Chương XVIII: Phó giám mục Brabazon
Chương XIX: Giờ phút chia tay
Chương XX: Ý kiến của cô Marple
Chương XXI: Đồng hồ điểm ba lần
Chương XXII: Cô Marple kể chuyện
Đoạn cuối

Mở đầu
Mật mã của chúng ta là Némésis
Cô Marple lẩm bẩm nhắc lại câu nói trên. Cô đang ngồi trong chiếc ghế
bành rộng cạnh lò sưởi, trong nhà mình ở Saint – Marie – Meal. Câu đó nằm
trong một lá thư không bình thường của một con người không bình thường,
lúc này đã quá cố. Một tuần trước, cô đã đọc cáo phó về cái chết của ông ta.
Némésis …như có pháp thuật, tên đó tái hiện trước mặt cô một phong
cảnh mê hồn. Những cây cọ .. Biển Caribê xanh biếc. và đêm hôm đó, ở đảo
Saint Honoré, cô đã chạy đi tìm người giúp cứu sống tính mạng một con
người. Cô đã khẩn khoản yêu cầu sự giúp đỡ, và lúc đó cô đã thốt lên cái tên
Némésis.
Bây giờ, đến lượt người ta lại yêu cầu cô giúp đỡ, vì một lý do bí ẩn nào
đó, và về một vụ việc mà cô không hay biết tí gì ! Thật là khó tin. Hoàn toàn
không tin được. Vậy mà …
Một số đoạn khác trong thư, cô nhớ lại : « Cô có thiên bẩm về công lý. Vì
vậy tôi mong cô sẽ điều tra giúp một vụ án…Tôi vẫn hình dung như thấy cô
quàng chiếc khăn len hồng đến đánh thức tôi dậy tối hôm đó!».
Thư kết thúc bằng một trích dẫn từ Sách kinh Amas :
Công lý hỡi, hãy ào lên như sóng biển.
Và đức hạnh ơi, hãy chảy như dòng thác không ngừng.
Thế này, thì khả năng mình gánh vác sao nổi ? – Cô Marple trầm ngâm
suy nghĩ.

Chương I: Cô Marble đọc báo.
Cô Jane Marple có thói quen đọc tờ báo thứ hai vào buổi chiều. Mỗi sáng,
có hai tờ báo được đưa đến tận nhà. Cô vừa ăn điểm tâm vừa đọc lướt cả
trang nhất, cùng một số bài khác rải rác trong tờ báo mà cô tạm mệnh danh
là tờ Macédoine hàng ngày, ám chỉ một cách mỉa mai tờ Tin tức hàng ngày,
gần đây do đổi chủ, chuyển sang đưa nhiều thông tin nhạt nhẽo về thời trang
và những chuyện tâm tình vụn vặt của phụ nữ, khiến cô và nhiều bà bạn của
cô rất bất bình. Thành ra, trừ trang nhất, nhiều tin đáng chú ý lại bị nhét
xuống những chỗ rất khó tìm. Cô Marple, vốn thuộc lớp người của thế hệ cũ,
vẫn muốn báo chí phải thật sự là những cơ quan thông tin đứng đắn.
Buổi chiều, sau khi đã ăn trưa và ngủ một giấc chừng hai mươi phút, cô
mở tờ Thời Báo, tờ này dù sao cũng còn đứng đắn mặc dù đã bắt đầu chuyển
biến theo thời đại. Một phóng sự về du lịch ở Capri kèm nhiều ảnh chiếm hết
cả hai trang. Thể thao được thông tin nhiều hơn hẳn trước đây. Các tin tòa
án, tai nạn được giữ như cũ. Các thông báo về sinh con, hôn nhân và cáo phó
- mục này cô Marple rất quan tâm – nay được chuyển xuống trang cuối.
Trước hết cô Marple đọc những tin tức chính chạy dài trên trang nhất,
nhưng không quá coi trọng, vì chúng gần giống những gì đã đọc ở tờ báo thứ
nhất. Rồi cô lật sang trang cuối, liếc mắt qua mục sinh nở, hôn nhân và cáo
phó.
Cô bỏ qua mục sinh nở. Ở tuổi cô, cô chẳng còn quen ai ở tuổi này. Cũng
không quan tâm nhiều mục hôn nhân, phần lớn con trai, con gái các bà đều
đã thành gia thất từ lâu. Ngược lại, mục cáo phó được cô chú ý hơn cả.
Alloway, Arden, Barton, Bedshaw, Carpentar, Clegg… Clegg? Cô có
quen ai tên ấy không nhỉ? Không? McDonald, Nicholson, Ormerod, Quantril
…. Trời! Đó là Elisabeth Quantril, tạ thế ở tuổi tám mươi lăm. Cô cứ tưởng
bà ta chết từ lâu. Bà ấy vốn ốm yếu, không ai ngờ thọ đến thế. Race, Radley,
Rafie …Rafiel? Tên này quen quen. Rafiel, cư trú tại Maidstone, Bedfond
Park. Miễn hoa viếng …. Jason Rafiel, một cái tên ít có, cô có cảm giác đã
nghe ở đâu, Ross, Ryland…Không, không quen ai là Ryland
Cô đặt tờ báo xưống, vừa lơ đãng nhìn sang mục ô chữ, vừa cố nghĩ xem
tại sao cái tên Rafiel có vẻ quen quan.
- Rồi sẽ nghĩ ra. Nhất định sẽ nhớ ra – cô lẩn bẩm, vì đã kinh nghiệm về

nguon tai.lieu . vn