Xem mẫu

NHÕNG NHẼO GẶP ĐA TÌNH
Minh Nguyệt Thính Phong
Chương 32
Hôm nay Tần Vũ Phi qua đêm ở nhà Cố Anh Kiệt.
Cô đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ.
Buổi chiều, cô ngồi xem tivi ở sô pha, Cố Anh Kiệt ôm laptop đặt trên
bàn trà vừa làm việc vừa xem tivi cùng cô. Sau đó anh ra ngoài mua bữa tối.
Vốn dĩ cô hơi không vui khi anh ra ngoài, nói với anh kêu người ta đưa đến
nhà là được, nhưng anh vẫn muốn đi. Khi về nhà ngoài việc cầm rất nhiều đồ
ăn, anh còn mua một vài đồ dùng hàng ngày của phụ nữ, bao gồm bàn chải
đánh răng, khăn mặt, nội y, đồ ngủ, thậm chí còn có một ít băng vệ sinh,…
“Buổi tối ở lại đây được không? Anh có thể chăm sóc cho em.” Cố Anh
Kiệt nói.
Tần Vũ Phi cong khóe miệng cười, nói đến chăm sóc, nhà cô có cha mẹ,
có quản gia, có người hầu, đương nhiên tốt hơn chỗ này của anh, hơn nữa,
đồ ăn trong tủ lạnh nhiều không biết bao nhiêu lần so với tủ lạnh của một
người đàn ông độc thân. Thế nhưng Tần Vũ Phi vô cùng vui vẻ nói: “Được.”
Ăn cơm tối xong, Tần Vũ Phi lại ngồi trở về sô pha, Cố Anh Kiệt vẫn
ngồi ở bàn trà làm việc, Tần Vũ Phi không có hứng thú gì với tivi, thỉnh
thoảng len lén nhìn Cố Anh Kiệt vài lần. Thật ra bệnh cuồng làm việc cũng
không đáng ghét như thế, xem Cố Anh Kiệt nhà cô đi, dáng vẻ lúc anh làm
việc đẹp trai biết bao.
Đêm nay hai người lên giường ngủ sớm, chỉ là ngủ, không làm bất cứ
chuyện gì khác. Cố Anh Kiệt ôm cô nói rất nhiều, kể những chuyện thú vị
khi anh còn bé, kể về anh chị của anh, nói cháu trai cháu gái đáng yêu bao
nhiêu, nói những chuyện anh đã làm với bạn bè. Tần Vũ Phi say sưa lắng

nghe, rất phối hợp thỉnh thoảng xem vào mấy câu, sau đó nửa đùa nửa cảnh
cáo anh: “Ngàn vạn lần đừng nói về người yêu cũ của anh với em, em là
người rất ích kỷ đấy.”
Cố Anh Kiệt cười ha ha, kéo cô vào lòng đùa một lúc.
Sau đó hai người liền ngủ.
Hôm sau, lúc Tần Vũ Phi thức giấc, Cố Anh Kiệt đã đi làm. Anh để lại
giấy nhắn cho cô, trên tờ giấy đặt một cái chìa khóa. Anh nói đây là chìa
khóa của cô, có thể mở cửa nhà anh, cô ra vào tùy ý, muốn chuyển đến ở
cũng được. Anh còn nói bữa sáng đã làm xong rồi, cô hâm lại là được, còn
nếu như không thích ăn, số điện thoại quán ăn anh dán trên tủ lạnh, cô có thể
gọi họ mang đến.
Tần Vũ Phi cầm chìa khóa cười ngây ngô, là “Chìa khóa của cô”, có thể
“Mở cửa nhà anh”, cô cảm thấy câu nói này thật tuyệt vời.
Cười xong, cô nhảy xuống giường, đầu óc thoải mái. Giấc ngủ ở đây vô
cùng thoải mái, không hề khó chịu như cô nghĩ, lúc ở bên cạnh anh cười
cười nói nói, cô cũng cảm thấy vui vẻ. Ban đầu bọn họ không thân thiết như
vậy, tự nhiên mà thế thôi. Cho nên, cơ sở quan hệ của hai người có phải
không tiến triển nhanh và dung tục như cô nghĩ?
Phải có lòng tin, cô nói với bản thân.
Tần Vũ Phi vui sướng rửa mặt đánh răng rồi tắm rửa. Lúc vứt băng vệ
sinh vào thùng rác cô cũng không xấu hổ ngượng ngùng nữa, có cảm giác
đây là thùng rác của cô, đây là phòng tắm của cô. Cô ăn trưa sớm, sau đó lại
lăn trên sô pha, vừa lấy di động ra liền gửi tin nhắn cho anh: “Anh đang làm
việc à?”
Một lúc sau, Cố Anh Kiệt trả lời: “Đang họp. Em dậy rồi sao? Ăn gì
chưa? Bụng còn đau không?”
Tần Vũ Phi ôm di động cười ngốc nghếch, nhiều câu hỏi quá, thế nhưng

lại làm cô rất vui vẻ. Cô gửi trả anh một tin nhắn: “Em rất khỏe. Hôm nay
em vẫn muốn ở lại đây.”
Cố Anh Kiệt cúi đầu nhìn điện thoại cười, nhanh chóng trả lời: “Được.
Anh sẽ tan tầm sớm một chút.”
Cô cũng gửi một tin: “Được.”
Sau đó một người ở nhà, người còn lại ở công ty, ngốc nghếch nhìn di
động cười.
Họp xong, Cố Anh Huy hỏi em trai: “Em gần đây đang yêu à?”
Cố Anh Kiệt sờ sờ mặt: “Rõ ràng như vậy sao?”
“Ừ.” Cố Anh Huy cười nói: “Thiếu điều khắc trên mặt mấy chữ “Người
đàn ông ngốc nghếch đang yêu” thôi.”
Cố Anh Kiệt nở nụ cười của một người đàn ông ngốc nghếch, không
thừa nhận cũng không phủ nhận.
Cố Anh Huy lại hỏi: “Lần này là ai vậy?”
“Hì hì.” Cố Anh Kiệt lại cười ngây ngô, “Chờ đến lúc ổn định, em sẽ
đưa cô ấy đến gặp mọi người.”
Cố Anh Huy nhíu mày, lần này không hề giống với những lần trước.
Trước đây hỏi đến chuyện yêu đương, Cố Anh Kiệt sẽ tự nhiên nói đó là cô
gái nào, nhưng chưa bao giờ nói muốn dẫn về nhà giới thiệu, còn lần này thì
ngược lại, không nói là ai, nhưng nói sau này ổn định sẽ dẫn về nhà. Cố Anh
Huy nhìn em trai chăm chú, lần này thật sự rất khác.
Cố Anh Kiệt quay về phòng làm việc, lại đưa tay lên sờ mặt mình, rõ
ràng thế sao? Có điều hôm qua vừa nhắc tới chuyện kết hôn, hôm nay anh
trai lại hỏi một cách trùng hợp như vậy làm cho Cố Anh Kiệt bắt đầu chú
trọng vấn đề này. Tần Vũ Phi nói muốn có một kết quả tốt, sao anh lại

không? Nếu cô và anh thật sự đi tới bước đó, vậy anh lại có thêm một vị cha
vợ cần phải đối phó.
Anh biết Tần Văn Dịch, ông là một người rất cởi mở, nhưng anh cũng
từng nghe nói, Tần Văn Dịch chọn con rể rất nghiêm khắc. Sự nghiêm khắc
này không phải yêu cầu về gia cảnh đối phương, mà là nhất định phải có
năng lực, phải giỏi giang. Mọi người đều bàn tán rằng, do Tần Vũ Phi không
có năng khiếu kinh doanh, nên rất có thể ông sẽ giao lại gia nghiệp cho con
rể.
Vì thế nên có một đoạn thời gian, không ít người trẻ tuổi chưa lập gia
đình trong ngành đều rất có hứng thú với Tần Vũ Phi, nóng lòng muốn thử
theo đuổi cô. Nhưng sau đó bọn họ không thể nào chịu đựng khí thế mạnh
mẽ của cô, hơn nữa còn phát hiện, muốn thu được lợi ích từ lão già Tần Văn
Dịch khôn khéo này không hề dễ như vậy, cho nên không bao lâu sau,
“phong trào” này cũng đi vào quá khứ. Nhưng tiếng tăm ương ngạnh kiêu
căng của Tần Vũ Phi lại từ đó lan truyền ra ngoài, Cố Anh Kiệt cũng nghe
được những lời đồn đại vào khoảng thời gian đó nên có ấn tượng rất sâu đối
với cô.
Cho đến khi anh thật sự biết Tần Vũ Phi vào bữa tiệc sinh nhật của cô.
Cố Anh Kiệt không hề muốn tiếp quản tập đoàn Vĩnh Khải của Tần gia,
chỉ làm việc ở Hoa Đức cũng đã bận rộn rồi, nhưng anh rất có hứng thú đối
với việc giành được sự tán thưởng của Tần Văn Dịch. Có lẽ rất có khả năng,
anh và Tần Vũ Phi thực sự có thể đi đến bước cuối cùng.
Cố Anh Kiệt bỗng dưng rất nhớ Tần Vũ Phi, anh gọi cho cô nói đã họp
xong rồi: “Em đang làm gì thế?”
“Đang kiểm tra nhà của anh.” Tần Vũ Phi lười biếng nằm trên sô pha ôm
gối dựa của Cố Anh Kiệt nói.
“Kiểm tra cái gì?”

“Kiểm tra xem có đồ của phụ nữ khác để lại hay không, nếu có em sẽ
ném hết ra ngoài.”
Cố Anh Kiệt nở nụ cười: “Vậy em tìm thấy chưa?”
Tần Vũ Phi không nói lời nào, thật sự cô đã từng có suy nghĩ đó trong
đầu, nhưng cô không có can đảm để làm. Một mặt nếu lục tung nhà anh lên,
anh có lẽ sẽ rất tức giận. Mặt khác, nếu cô vượt quá giới hạn sẽ làm thay đổi
mọi thứ, không thể trở lại như ban đầu. Cô nghĩ cô nên kiềm chế một chút
mới tốt.
“Anh không ngăn cản em à?” Cô hỏi.
“Ngăn cản em thì có tác dụng sao?” Anh hỏi lại.
“Dù gì cũng nên tỏ thái độ gì đó một chút chứ.”
“Được rồi, thái độ của anh là trong nhà anh không có bất cứ đồ vật nào
của bạn gái cũ, chia tay rồi là chia tay rồi, sẽ không giữ lại vật kỷ niệm mà
vương vấn không dứt đâu, cho nên em cũng không cần tốn sức lục lại, tìm
không được em sẽ càng buồn bực hơn.”
“Cũng đúng nha, nếu tìm không được em sẽ nghĩ chắc chắn anh đã giấu
đi đâu rồi, làm sao sẽ có thứ quý giá như vậy mà phải giấu chứ?”
Cố Anh Kiệt cười to: “Cho nên cứ để dành tinh thần và thể lực của em
để nghĩ xem chốc nữa ăn gì đi. Đừng làm tổ ở trong nhà, nếu bụng không
đau nữa thì dọn dẹp rác ở nhà một chút rồi xuống lầu vứt, nhân tiện đi dạo
luôn, đi đi lại lại nhiều cơ thể mới tốt.”
“A, không biết thế nào nữa, dám sai người ta vứt rác cho anh. Em cũng
không phải bà lão phải đi dạo tập thể dục đâu.”
Cố Anh Kiệt còn muốn tiếp tục nói, nhưng thấy anh trai Cố Anh Huy
đến trước cửa phòng làm việc, làm động tác ra ngoài ăn, muốn rủ anh cùng
đi. Anh không thể làm gì khác là nói với Tần Vũ Phi anh muốn đi ăn, kêu cô

nguon tai.lieu . vn