Xem mẫu

     

Chương IV
Bàn tay của Chúa
Vị thẩm phán nói những lời cuối cùng với bồi thẩm đoàn:
- Thưa quý vị, vậy là tôi đã làm gần như xong phần việc của
mình. Nhiệm vụ của các vị bây giờ là kiểm tra lại xem các bằng
chứng có đủ để buộc tội bị cáo đã giết Vivien Barnaby. Các vị đã
nghe các nhân chứng liên quan tới thời khắc vang lên tiếng súng
nổ: không có sự mâu thuẫn nào. Các vị cũng biết rằng bức thư
Vivien Barnaby viết cho bị cáo là vào đúng buổi sáng xảy ra vụ án,
ngày thứ sáu, 13 tháng 9, vì thế mà bên bị thậm chí không hề có
cố gắng nào để phủ nhận sự việc. Các vị cũng biết rõ là khi bị bắt,
lúc đầu bị cáo không công nhận là đã đi đến Deering Hill: Sau đó,
trước những chứng cứ của phía cảnh sát, anh ta mới chịu. Các vị
cần cố kết luận về sự thay đổi 180 độ ấy. Trong vụ việc này, toà
không có những chứng cứ rõ ràng, các vị phải đưa ra phán xét
của chính các vị dựa trên những dự kiện về động cơ, phương tiện
và hoàn cảnh của sự việc. Bên bị khẳng định có ai đó đã vào
phòng hòa nhạc sau khi bị cáo ra khỏi đó và giết chết Vivien
Barnaby bằng khẩu súng mà anh ta để lại vì một sự cẩu thả mà
chúng ta không tưởng tượng nổi. Các vị đã được nghe bị cáo giải
thích vì sao anh ta mất tới nửa tiếng đồng hồ để trở về nhà. Nếu
các vị không tin vào bản tường thuật sự việc của anh ta và nếu
các vị tin chắc bằng cả tâm hồn và ý chí của các vị rằng chính
anh ta là người đã chĩa súng bắn vào đầu Vivien Barnaby với âm
mưu giết chết người này thì các vị tuyên bố khép tội anh ta.
Ngược lại, nếu các vị còn có những hoài nghi xác đáng nhiệm vụ
của các vị là xử cho anh ta trắng án. Bây giờ xin mời quý vị nghỉ
để thảo luận.
Mất gần một tiếng đồng hồ, bổi thẩm đoàn đi đến bản án mà

tất cả mọi người chờ đợi: “có tội”.
Ông Satterthwaite rời tòa sau khi bản án được tuyên bố, mày
chau lại. Vốn dĩ ông không mấy quan tâm đến các vụ xử tội phạm
như thế này. Nó mang tính hiếu kỳ, quá ư tế nhị để có thể tìm
thấy cái gì đó hay ho trong những chi tiết vớ vẩn của một cái chết
tầm thường. Nhưng vụ việc của Wylde thì không phải như vậy.
Martin Wylde là người xứng đáng được gọi là “quý ngài” hơn thế
nữa, anh ta đã từng có mối quan hệ quen biết cá nhân với nạn
nhân, người vợ trẻ của ngài George Barnaby.
Mãi suy nghĩ, ông đã lên đến Holborn lúc nào, rồi bước vào
những ngõ phố nghèo khổ, ngoắt nghéo dẫn tới Soho. Có một nhà
hàng nhỏ nằm trong những con phố ấy, được những người thuộc
tầng lớp thượng lưu như Satterthwaite biết tiếng. Hẳn nhiên, giá
cả ở đây đắt cắt cổ và chỉ dành cho giới khách sành ăn đến từ các
cung điện buồn tẻ. Khung cảnh yên ả và hơi tối. Không có một
phím nhạc jazz nào len được tới đây hòng khuấy động không gian
êm đềm đó. Người phục vụ làm việc trong yên ắng tranh tối tranh
sáng, đi qua đi lại với những chiếc khay đĩa bằng bạc, trang trọng
như thể họ đang tham gia một nghi lễ thiêng liêng nào đó. Quán
có tên gọi là Arlecchino.
Vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, ông Satterthwaite bước
vào quán, đi về phía chiếc bàn quen thuộc nằm ở một góc khuất
nơi cuối phòng. Do cảnh trí mờ tồi, mãi tới khi đến nơi ông mới
thấy bàn đã có người, một người đàn ông cao gầy, tóc hung. Bóng
tối che khuất khuôn mặt nhưng ánh sáng hắt lên từ một tấm
kính màu khiến bộ, như bộ cánh của anh hề trong triều đình.
Ông Sarrerthwaite đang định quay, bỗng người khách lạ từ từ
thay đổi tư thế.Và ông nhận ra người quen.
- Chúa ơi! – Satterthwaite kêu lên ( ông già vốn thích cách biểu
đạt cổ) – Đây là ngài Quinn đây mà!
Ông đã gặp Quinn ba lần và lần nào cũng để lại trong ông
những ấn tưọng sâu sắc. Một con người kỳ lạ, cái ông Quinn ấy,
ông ấy luôn luôn sẵn lòng chỉ cho bạn thấy nét mới hoàn toàn

của sự việc mà bạn tưởng như đã biết rõ từ lâu.
Ông Satterthwaite rùng mình dễ chịu vì phấn khích. Ông biết
lắm, trong cuộc đời này, ông tự giới hạn mình trong vai trò một
khán giả; nhưng có đôi khi, được tiếp xúc với Quinn, ông lại ảo
ảnh rằng mình là diễn viên, lại còn là diễn viên chính nữa.
Nụ cười làm khuôn mặt khô gầy của ông sáng lên.
- Thật ngạc nhiên quá! – Ông nói - Thật lòng là tôi ngạc nhiên
lắm! Ông có thấy phiền, nếu tôi ngồi cùng không?
- Rất hân hạnh ! – Quinn nói – Ông thấy đấy, tôi còn chưa bắt
đầu cơ mà.
Người quản lý từ trong bóng tối bước ra, đầy vẻ tôn kính –
Satterthwaite gọi đồ theo thực đơn, đúng với cung cách một quý
ông của những lâu đài quý phái. Viên quản lý rút lui với nụ cười
tán thưởng kín đáo và anh bồi trẻ bắt đầu công việc của mình.
Satterthwaite quay lại với Quinn.
- Tôi đến từ Old Bailey – Ông nói – Câu chuyện thật là buồn.
- Anh ta đã bị kết tội rồi à ? – Quinn hỏi ?
- Vâng, bồi thẩm đoàn chỉ mất có nửa giờ để kết án.
Quinn nghiên đầu :
- Dựa trên các chứng cớ thì không thể tránh được kết cục đó.
- Nhưng mà …
Ông Sartterthwaire ngập ngừng. Quinn tiếp tục :
-Tuy nhiên, ông đứng về phía bị cáo chứ gì ? Có phải ông dịnh
nói vậy không ?
Vâng, có lẽ thế. Martin Wylde là một chàng trai tốt bụng. Tôi
không thể hiểu nổi làm sao mà anh ta lại có thể gây ra tội ác như
vậy. Nhưng phải thừa nhận rằng trong thời đại này, dù xét ở
phương diện nào đi nữa, có một số thanh niên tự biến mình
thành kẻ sát nhân bỉ ổi máu lạnh.
Quá nhiều nữa là đằng khác – Quinn thủng thẳng nói, thoáng
ngạc nhiên.
- Quá nhiều, đối với Martin Wylde. Ngay từ đầu, người ta đã có
ý gán tội cho anh ta, hơn nữa còn thêm thắt vào câu chuyện, kiểu

tội ác do người đàn ông tìm cách vứt bỏ một người phụ nữ để
cưới một ngưòi khác.
- Nếu người tin vào các phỏng đóan … Ngài Satterthwaite nói
giọng hoài nghi - À!- Quinn trở nên sôi nổi- Tôi sợ là mình không
biết hết tất cả những phỏng đoán kia.
Ông Satterthwaite bỗng nhiên thấy mình lấy lại được sự tự
tin. Một thứ tình cảm giống như sức mạnh tràn ngập trong ông,
thôi thúc ông vào vai kịch.
- Tôi xin giải thích ngay đây. Ông cũng biết là tôi có quen gia
đình Barnaby. Tôi hiểu rất rõ các tình tiết của sự việc. Qua tôi, ông
sẽ biết cái gì là mặt trái của sự việc, sẽ nhìn nhận sự việc từ bản
thân bên trong đó.
Quinn nghiêng người về phía trước:
- Nếu như có ai có thể chỉ cho tôi rõ thì đó chính là ngài
Satterthwaite- Ông ta thì thầm và không quên mỉm cười khích lệ.
Satterthwaite níu cả hai tay vào bàn, cảm thấy mình trở nên
lớn lao, hoan hỉ, bơi đi trongmột trạng thái lạc ý thức. Lúc này
ông là một nghệ sỹ, giản dị và tự nhiên như vốn dĩ là như thế,
một nghệ sỹ với phương tiện để biểu đạt nghệ thuật là ngôn từ.
Ông mô tả một cách ngắn gọn chân dung cư dân ở Deering
Hill. Ngài George Barbany đã giàm béo phì, rất tự hào về gia sản
của mình, suốt đời lo lắng vì mọi thứ nhỏ nhặt. Ông ta lên giây
đám đồng hồ quả lắc của mình vào các chiều thứ sáu, tính toán
các khoản chi dùng trong nhà vào các buổi sáng thứ ba, và tối tối
tự mình đi kiểm tra xem cửa ra vào đã cài chốt kỹ càng chưa.
Một người cẩn trọng.
Satterthwaite chuyển sang giới thiệu về bà Barnaby, Lời lẽ có
vẻ dễ nghe hơn những vẫn rất tỉ mỉ. ông mới chỉ gặp bà có một
lần duy nhất nhưng đọng lại trong ông ấn tượng rõ nét và dai
dẳng. Một con người sống động, nổi loạn, vẫn còn trẻ lắm. Một
“bé gái” bị mắt bẫy: đó là hình ảnh ông Satterthwaite mô tả về
Barnaby phu nhân.
- Cô ấy ghét ông ta, ông có hiểu không? Cô ấy lấy ông ta nhưng

không hề biết mình làm gì. Kết quả là…
Theo Satterthwaite thì đó là một phụ nữ đang tuyệt vọng,
không còn tin vào bản thân cũng như vào sắc đẹp của mình nữa,
mà không biết làm sao để thoát ra. Không có chút tài sản riêng,
cô sống phụ thuộc hoàn toàn vào ông chồng già. Và cô ta rất ham
sống. Ông Satterthwaite đặc biệt nhấn mạnh vào điểm này. Đó là
sự pha trộn của tính nổi loạn, niềm ham sống mãnh liệt.
- Còn Martin Wylde- Ông Satterthwaite tiếp tục- Tôi chưa gặp
bao giờ nhưng đã nghe nói về anh ta: làm nông nghiệp, sống cách
Deering Hill khoảng một nghìn năm trăm mét. Mà quý bà
Barnaby lại quan tâm đến nông nghiệp, hay ít ra là cũng có ý
định như vậy. Theo thiển ý của tôi, thì đấy mới chỉ là hoàn cảnh
thôi. Quý bà còn phải gặp được cơ hội chào hỏi có một không hai
rồi bám lấy anh ta một cách tuyệt vọng, như một đứa trẻ
con.Tóm lại nguồn cơn sự việc là vậy. Ta biết được diễn tiến tiếp
theo nhờ vào bức thư được đọc ở toà. Wylde gìn giữ tất cả các bức
thư mà Barnaby phu nhân viết cho anh. Ngược lại, cô ta không
giữ bức thư nào của người tình cả. Nhưng nội dung các bức thư
của quý bà chứng tỏ rằng Wylde bắt đầu chán mệnh phụ phu
nhân rồi. Hơn thế, anh ta cũng nhận ra điều đó, và đi lại với một
cô gái trẻ khác cũng sống trong làng Deering Hill- con gái vị bác
sỹ. Có khi ông đã gặp cô ta ở phiên toà đấy. Mà không, ông đã bảo
ông không ở toà mà. Vậy thì tôi phải kể cho ông nghe về cô ta. Đó
là một cô gái tóc vàng, dịu dàng, có lẽ không được thông minh
cho lắm. Một người rất trầm tĩnh. Và trung thực. Đáng quý nhất
là đức tính trung thực.
Satterthwaite nhìn đối phương, chờ đợi một cử chỉ khích lệ.
Quinn mỉm cười vẻ tán đồng. Ông nói tiếp:
- Chắc ông biết nội dung của bức thư cuối cùng mà bà Barnaby
viết sáng ngày 13 tháng chín. Hoặc giả ông không được nghe đọc
trong phiên xét xử thì ông đã đọc được trên các báo. Một bức thư
với lời lẽ trách cứ đầy tuyệt vọng, phẫn nộ và đe doạ. Cuối thư cô
van xin Martin Wylde hãy đến Deering Hill vào mười tám giờ

nguon tai.lieu . vn