Xem mẫu

Người Đàn Bà Hoang Dã


Agatha Christie


Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com




CHƯƠNG I
CHIẾN TRANH


Về tới tiền sảnh nhà mình, Tommy Beresford cởi chiếc áo ấm khoác
ngoài ra. Anh dành một ít thời gian để treo chiếc áo lên với một hứng cảm
chăm chút. Mọi động tác của anh tỏ ra cẩn thận. Chiếc mũ được anh treo lên
cái mắc áo đặt bên cạnh.
Tommy ưỡn ngực làm bộ làm tịch, phô một nụ cười chinh phục và bước
vào phòng khách. Ở đây, Tuppence Beresford - vợ anh - đang hối hả đan một
chiếc mũ trùm đầu chỉ để hở đôi mắt bằng một hàng len.
Lúc này đang là mùa xuân năm 1940.
Beresford nhìn lướt qua chồng một tí rồi lại vùi đầu vào tác phẩm của
mình với nhịp điệu rất hăng hái.
- Có tin gì mới trong các báo buổi chiều không anh ? - Chị không dừng
tay đan hỏi.
- Can đảm lên, Đòn Sấm Sét, tự xác định rõ cả rồi ! - Tommy trả lời,
giọng không lấy gì làm phấn khởi - Tình hình ở nước Pháp vẫn không có gì
là sáng sủa cả.
- Cứ thế này thì chẳng bao lâu nữa thế giới sẽ suy sụp mất thôi Tuppence đồng ý.
Cả hai người đều im lặng cho đến khi Tommy quyết định nói trước:
- Thế nào, em không đặt các câu hỏi cho anh à ? Thật là vô ích khi phô
ra từng ấy sự tế nhị, em biết không !
- Em biết - Tuppence thừa nhận - Có những người cố tỏ ra tế nhị khiến
cho người khác phát bực. Nhưng nếu em đặt các câu hỏi cho anh thì điều đó
có nghĩa là đang làm cho anh phát bực đấy thôi. Và, dù thế nào đi nữa thì em
cũng chẳng cần phải dò hỏi anh làm gì. Anh đang mang câu trả lời trên
người anh mà.
- Anh chẳng bao giờ tin rằng mình lại có bộ dạng lố lăng giống như
Guillaume.

- Không phải thế, anh thân yêu. Nhưng tối nay anh lại mang một nụ
cười kiểu "chúng tôi sẽ chiến thắng’’, “chúng tôi là những người mạnh
nhất" trong khi có lẽ chính các anh mới là những người đáng thương nhất.
Em chưa bao giờ thấy anh như vậy đấy.
- Bi thảm đến thế kia à ? - Tommy nghiến răng kèn kẹt.
- Hơn thế nữa, anh còn chưa thể tưởng tượng được đâu ! Thôi nào, mau
nói cho em nghe hết mọi chuyện đi. Vẫn chẳng có việc gì để làm phải
không?
- Chẳng có việc gì hết. Họ chẳng cần gì ở anh cả. Anh cam đoan với em,
Tuppence, chắc chắn đấy, mọi người đều cảm thấy một người đàn ông đã ở
tuổi bốn mươi sáu thì chẳng có giá trị gì hơn một ông già bị bệnh lẩm cẩm
hành hạ sớm. Quân đội, thuỷ quân, lực lượng không quân Hoàng gia, ban đối
ngoại... họ chỉ có mỗi một điệp khúc: "Anh già quá mất rồi. Có thể họ sẽ cần
đến sự phục vụ của anh nhưng phải để sau này mới biết được !”
- Đối với em thì cũng thế cả thôi - Tuppence an ủi chồng - Họ không
muốn ghi tên cho một phụ nữ ở tuổi em được nhập ngũ làm một nữ y tá “Không được, xin cảm ơn nhiều, thưa bà”. Cho dù là một người khác thì
cũng thế cả thôi. Họ thích những cô gái lẳng lơ có món tóc xoăn, chưa bao
giờ nhìn thấy một vết thương nào kể cả một miếng gạc đã được hấp khử
trùng hơn là em, người đã từng làm việc suốt ba năm từ năm 1915 đến năm
1918 dưới nhiều vị trí khác nhau: là một cô y tá trong phòng phẫu thuật rồi
đến phòng tác chiến, là một nữ lái xe tải trọng lớn và thậm chí là lái xe cho
một vị tướng nữa ! Sự thật là như vậy, em không nói quá lời lắm đâu nhé.
Thành công hay không thì cũng thế cả mà. Bây giờ trong con mắt của họ, em
tồn tại không hơn gì một người đàn bà hay quấy rầy giữa hai lứa tuổi, không
biết làm gì ngoài việc ngồi ở nhà mà đan lát, không thể trở thành những
chiến sĩ dũng cảm như hầu hết mọi người !
- Một thứ chiến tranh rác rưởi ! - Tommy buông lời cáu gắt.
Tuppence quát lên:
- Ấy thế mà họ cấm chúng ta không được gánh vác bổn phận của mình
thì thật là quá lắm !
Tommy thử tìm cách an ủi vợ:
- Ít nhất, Deborah cũng đã có được một công việc...
Người mẹ của Deborah không có ý định tự an ủi:

- Em rất mừng cho nó đấy. Và tin chắc nó đã hoàn toàn xoay sở được
rồi. Nhưng anh biết không, Tommy, em vẫn nghĩ còn có thể làm cho con gái
phấn khởi hơn.
- Thế thì anh lấy làm ngạc nhiên khi nó sẽ như ý của em - Tommy cười.
- Đôi khi những đứa con gái tỏ ra khá khó chịu - Tuppence thở dài Nhất là khi chúng làm duyên một cách vụng về để tỏ vẻ thông cảm.
- Đôi khi anh thấy khá khó khăn khi phải chịu đựng những cái nhìn
khoan dung độ lượng của thằng nhãi Derek. Cái câu "ôi, cha già đáng
thương", mọi người đều có thể đọc được trong mắt nó...
- Tóm lại - Tuppence kết luận - Lời nói ám chỉ về hai đứa trẻ sinh đôi
của chúng ta luôn dẫn tới những giọt nước mắt mủi lòng. Con cái chúng ta
đều là những thiên thần, nhưng chúng đang đem đến cho chúng ta một cuộc
sống không thể chịu đựng nổi.
- Thật khó chấp nhận thực tế là chúng ta không còn trẻ trung gì, chẳng
làm được trò trống gì - Tommy nhượng bộ.
Tuppence làu bàu tức giận, chị ngẩng cái đầu có mớ tóc sẫm lên rồi ném
cuộn len đang được sưởi ấm trong lòng xuống đất:
- Chúng ta không làm được trò trống gì ư ? Anh tin như thế ư ? Hay đấy
là điều mà người ta không ngừng nhắc cho chúng ta biết ? Em thề với anh
đấy, đôi khi em tự nhủ rằng chúng ta sẽ chẳng bao giờ là những người xấu
một khi chẳng làm được việc gì cả.
- Có lẽ đấy là những gì mà họ nghĩ.
- Có thể lắm chứ ! - Tuppence cười phá lên - Nhưng đâu có phải lúc nào
chúng ta cũng là đồ bỏ đi. Ngay lúc này đây, chúng ta cũng không phải là
những kẻ ru rú ngồi xó nhà. Thế đó là cái gì, một sự thật ư, anh Tommy ?
Phải chăng đấy không phải là sự thật, rằng anh đã có một ngày đẹp trời bị
tàn lụi và bị những tên gián điệp Đức cướp đi mất ? Phải chăng đấy không
phải là sự thật, rằng chúng ta đã bị bao vậy và bị tóm cổ ? Phải chăng đấy
không phải là sự thật, rằng chúng ta đã cứu vớt một cô bé, và đã thu hồi lại
được những tài liệu bí mật quan trọng mà chúng ta hoàn toàn có quyền biết
về toàn bộ đất nước ? Chúng ta ! Anh và em ! Ông bà Beresford, hôm nay đã
bị họ vất bỏ !...
- Thôi cho qua đi, em thân yêu. Chuyện đó đâu có cổ vũ được điều gì.
- Đằng nào chẳng thế - Tuppence nhắc lại trong khi dòng nước mắt cứ

nguon tai.lieu . vn