Xem mẫu

MỞ ĐẦU
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Trong phòng họp của tạp chí Thực Thượng, 4F khu C cao ốc quốc tế
Lập Đỉnh, một nhóm người ngồi xung quanh chiếc bàn làm việc dài màu
đen. Giữa bàn là một chậu Lan Quân Tử giá không hề rẻ với hương thơm
quý tộc u uất, quạt điều hòa phát ra những tiếng vo vo. Ở một đầu của chiếc
bàn dài, sếp tổng đang ngồi ngay ngắn, chiếc laptop Apple thân yêu ngay
trước mặt.
Cuộc họp chọn đề tài mỗi tháng một lần của tạp chí đang diễn ra theo
đúng trình tự.
Lão Đại thuộc phòng Biên tập đang say sưa giải thích dưới máy chiếu.
Dưới ánh đèn mập mờ, mọi người tập trung lắng nghe, hoặc suy tính, hoặc
gật đầu, chỉ có tôi đang đứng đơ người gần sếp tổng, mồ hôi túa ra đầy lưng.
Lão Đại hạ giọng nói gì tôi cũng không để ý, tâm hồn tôi sớm đã lơ lửng
ngoài cửa sổ rồi, bởi vì tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong đời là
quên sao chép những tư liệu cá nhân trong USB để tài liệu của cuộc họp!
Trong phòng họp rộng lớn, ngoại trừ giọng nam thấp có chút hấp dẫn của
Lão Đại ra, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp, căng thẳng của tôi.
Lúc đó, các cặp mắt vô cùng nghiêm túc đang nhìn vào màn hình máy
chiếu. Mồ hôi lạnh từ đỉnh đầu tôi chầm chậm nhỏ xuống, từng giọt, từng
giọt.
Trên màn hình, một file hiển thị rất rõ ràng.
File ẩn có tên “GV”(1), càng đáng sợ hơn là, con chuột của sếp đang tiến
gần đến file “GV” thân yêu của tôi.
Sếp tổng lơ đễnh hỏi: “Tài liệu cuộc họp nằm trong file này phải
không?”.
Phòng họp yên lặng như tờ.
Nửa giây sau, hồn phách tôi quay về đúng vào phút giây quan trọng
nhất, cũng chẳng để ý xem chế độ của công ty là gì, cũng chẳng quan tâm
hình tượng thục nữ là gì, mở rộng cổ họng, tôi gắng sức hét lên: “Đừng
mà!”.
Sau tiếng hét thảm thiết của tôi, không khí trong phòng họp vốn yên tĩnh

như gặp bom nguyên tử công phá, hết thảy mọi người kinh ngạc quay đầu
nhìn tôi. Cùng lúc đó, tay của sếp tổng hơi run...
“Tạch... tạch” một cái, file mở ra.
Cơ thể đã đưa ra quyết định trước não bộ, trước khi lãnh đạo và đồng
nghiệp nhìn thấy màn hình có gì, tôi đã xông đến, hất mạnh chiếc laptop
Apple - “bà xã nhỏ” thân yêu - vừa mới mua tháng trước của sếp tổng xuống
đất.
Bụp!
Chiếc Apple lập tức tắt ngúm.
Máy chiếu kết nối sớm đã không biết bay đi hướng nào rồi.
Phòng họp lặng thinh.
Dường như cả thể giới đều ngủ rồi.

CHƯƠNG 1
FILE ẨN
Câu chuyện bắt đầu thế này. Sáng hôm nay, lúc 10:07, tôi đang đứng
trong văn phòng làm việc xa hoa của sếp, run rẩy tựa dây đàn.
Hôm nay, không khí bao quanh sếp tổng thật khác thường, tay sếp cầm
chiếc lược, chải lướt qua phần đầu hói nhẵn bóng, cặp mắt nhỏ ti hí nhìn tôi
chằm chằm, trầm tư.
Tôi còn nhớ, lần trước sếp tổng hòa nhã, hiền dịu cũng nổi điên bởi toàn
thể nhân viên của tạp chí liên minh kiến nghị, mùa hè đến rồi, ánh mặt trời
thực sự rất chói mắt, công ty phải lắp đặt rèm cửa. Thế là sếp tổng anh minh
thần võ của chúng tôi sau một hồi chiến đấu, cuối cùng gọi phòng Tài vụ
đến, sai đi mua loại vải xô nhìn xuyên qua về làm rèm cửa. Vậy là ánh sáng
mặt không chiếu vào nữa, nhưng kết quả là, cả mùa hè công ty chìm đắm
trong không khí ảo mộng của sắc màu công chúa hồng nhạt.
Lần sau, khi ông chủ của công ty in ấn đến tận cửa để ép thanh toán, nói
là giá giấy tăng, yêu cầu cũng phải tăng phí in ấn, sếp tổng nổi giận lôi đình,
bỏ ra thời gian hai ngày yêu cầu bộ phận phát hành phải lập bảng báo giá các
loại giấy của các công ty để so sánh, rồi dùng làm chứng cứ để ông chủ công
ty in ấn thấy sự hoang đường của việc “giá giấy tăng”, sau đó lại vứt lên bàn
xấp ảnh mờ ám của ông ta với một em nào đó. Dưới sự uy hiếp vô hình này,
ông chủ công ty in ấn đã phải đồng ý đổi cho tạp chí loại giấy tốt hơn, rồi
lặng lẽ rút lui.
Lại một lần khác...
Chủ yếu là về vấn đề tiền bạc, sếp tổng của chúng tôi lúc nào cũng phát
ra khí thế bức ép người khác hơn hẳn người thường, mà lần này, nguyên
nhân tôi đến phòng làm việc của ông ấy lại là vì hợp đồng “bán thân” một
năm đã đến hạn.
Trong một năm qua, tôi làm trợ lý biên tập, lúc nào cũng chăm chăm chỉ
chỉ, phấn phấn đấu đấu, làm đúng phận sự của mình, chưa từng cất lời oán
thán, kỳ sát hạch của phòng Biên tập tháng nào tôi cũng đạt trên chín mươi
điểm. Thời hạn hợp đồng đã hết, theo đúng quy định, hôm nay là ngày tôi
được xét duyệt lên làm biên tập viên chính thức.
Phòng Biên tập, phòng Hành chính, phòng Nhân sự,... các phòng đã xác
nhận kết quả kiểm tra sát hạch của tôi và đóng dấu, bây giờ tôi đi thẳng đến

cửa cuối cùng: sếp tổng. Tôi lấy lại ý thức, kéo kéo cổ áo, dự cảm thấy cửa
này không dễ qua, thậm chí có khả năng sẽ thất bại. Bởi vì được làm biên tập
viên cũng có nghĩa là lương của tôi cũng tăng lên hai mươi phần trăm, chế
độ phúc lợi, đãi ngộ đều cao hơn một bậc, mà tôi đã nói rồi, chỉ cần là vấn đề
liên quan đến tiền, sếp tổng luôn rất mẫn cảm.
Rất lâu sau, cuối cùng thì sếp tổng cũng thu lại ánh mắt bắn giết, rồi nói
giọng đặc công việc: “Tiểu Bạch à, một năm qua, đối với công việc của
mình, cô có gì không hài lòng không?”.
Tôi thầm oán nhìn sếp một cái, thật quá nham hiểm. Nếu như tôi nói
không hài lòng, thì lần thăng chức này chẳng cần phải bàn nữa. Nhưng nếu
như tôi nói hài lòng, thì chẳng phải lại chứng tỏ bản tiểu thư đây quá kiêu
ngạo, tự mãn sao.
Thế là tôi khẽ cười, trả lời vòng vo một hồi: “Từ lúc chưa tốt nghiệp tôi
đã đến công ty. Trong thời gian một năm qua, tôi đã học hỏi được rất nhiều
thứ. Trưởng phòng Lý và các biên tập viên khác đều đối xử với tôi rất tốt,
tận tâm tận lực bồi dưỡng tôi. Tuy có những chi tiết và phương diện tôi vẫn
chưa làm được tốt, nhưng mọi người đều đánh giá tôi khá tốt, khiến tôi càng
ngày càng có lòng tin”.
Nói xong, tôi thở phào một cái. Phù... phù! Nói như thế này, không
những đã khẳng định được năng lực của mình, lại không thể hiện sự kiêu
ngạo, tôi muốn xem xem sếp tổng sẽ nói sao.
Ai ngờ, sếp tổng lại nở nụ cười. Trong nháy mắt, tôi còn chưa kịp nhận
ra điều không tốt trong nụ cười đó thì ông ta đã nói: “Nói như vậy, thì còn
rất nhiều thứ phải học nhỉ?”.
“Tôi...”
“Tôi nhớ kỳ trước bài của cô có những ba lỗi sai.”
“Tôi...”
“Tiểu Bạch à, Tiểu Bạch, cẩn thận! Biết cẩn thận là gì không? Đây là
điều kiện bắt buộc phải có để làm việc ở tạp chí. Cô nói xem, nếu như đem
tên của lãnh đạo hay khách hàng đăng sai nửa chữ, ai phải chịu trách nhiệm
nào?”
“Tôi...”
“Haizz, tôi còn nhớ mới trước đây không lâu, có một cô gái làm trợ lý
biên tập tương đối giống cô, bởi vì viết nhầm “Hồ Bắc” thành “Hồ Nam”,
hại khách hàng phải trả một khoản tiền quảng cáo lớn, công ty bị tổn thất
mười vạn. Mười vạn đấy!!!”

nguon tai.lieu . vn