Xem mẫu

Chương 58 - Th{nh Tước Mẫu
Nghe những lời lẽ đầy kích động của Trát Lỗ, bọn Trác Mộc Cường Ba đều thầm kinh hãi.
Đúng thế, Đạo quân Ánh sáng bách chiến bách thắng, sao có thể bị một đội quân bình
thường đ|nh bại! Thế nhưng, tại sao họ lại nghiêm khắc khu biệt mình với những cư d}n
vốn sống ở đây từ trước như thế? Tại sao lại chẳng nể nang gì mà tiêu diệt cả bộ tộc người
ta? Lẽ n{o đội quân ấy đ~ không còn chút nh}n tính n{o, trở thành những kẻ điên cuồng
chém giết rồi hay sao?

Thực lực của Max
Trác Mộc Cường Ba nhìn chỗ Tây Mễ nhảy xuống, thầm kinh h~i: “Cao như vậy m{ cũng
dám nhảy sao!” G~ dừng lại, cẩn thận quan sát chỗ Tây Mễ nấp, vẫn còn một tên nữa!
Lữ C|nh Nam, Đường Mẫn v{ Ba Tang đều xông lên, vây tên cuối cùng lại. Đường Mẫn
không nói tiếng nào, chỉ bần thần nhìn Trác Mộc Cường Ba chăm chăm. Trong khoảnh khắc
lúc g~ xông ra đó, cô gần như đ~ không nén được muốn hét lên, nhưng những chuyện diễn
ra tiếp sau đó khiến cô có cảm gi|c như mình đang nằm mơ, bóng d|ng th}n quen ấy làm cô
kích động đến độ chỉ muốn bật khóc lên. Ba Tang thì lại để ý đến cái bóng vừa nhảy xuống,
tại sao... cảm giác quen thuộc đó l{ thế nào vậy?
“Cạch cạch!” Âm thanh l{m kinh động mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba. Gã vội xoay
người ôm lấy Đường Mẫn lăn sang một bên, kế đó mới phát hiện có người ở phía sau tượng
đá ném khẩu súng ra, rồi đến hai cánh tay run lẩy bẩy giơ lên cao, một giọng tiếng Trung
ngọng nghịu lơ lớ cất lên: “Đừng... đừng bắn... đầu... đầu h{ng, đầu hàng rồi!” Ngữ điệu ấy,
cũng run lên bần bật như muốn khóc.
Trác Mộc Cường Ba hạ nòng súng xuống, qu|t lên: “Cút ra đ}y!”
Chỉ thấy Max loạng choạng bước ra từ chỗ nấp, hai chân mềm ra như bún, có vẻ như một
ch}n đ~ trúng đạn, m|u tuôn ra như suối, mới được v{i bước đ~ ng~ ập xuống đất. Y lại
rướn bò lên mấy bước nữa, đến trước mặt Trác Mộc Cường Ba, hai tay ôm chặt sau gáy,
mông chổng lên cao, to{n th}n đều run bần bật như cầy sấy. “Đừng giết tôi.” Giọng nói ấy đủ
khiến người ta nghe mà nổi hết cả da gà. Max khóc lóc cầu xin: “Đừng giết tôi mà... tôi trên
còn có mẹ gi{ khóc đòi ăn, dưới có còn con trẻ tám mươi tuổi...”
Dường như Max cũng ý thức được nói vậy rất không thuận miệng. Giọng y vốn đ~ nghe
mai mái eo éo, giờ lại thêm cả tiếng khóc lóc ỉ ôi, càng toát lên một vẻ quái dị khó tả, khiến
Đường Mẫn không sao nén được, bật cười thành tiếng “hích hích”.
Trác Mộc Cường Ba thấy đối phương l{ một tên tóc vàng mắt xanh, bèn hỏi Lữ Cánh Nam:
“Người này, không phải trong đảng Hồ Lang {?”
Lữ Cánh Nam nhận ra y, gật đầu đ|p: “Hắn tên là Max, có thể coi là quản gia của Merkin
cũng không sai.”
Max miễn cưỡng hiểu được Lữ Cánh Nam nhận ra mình, lại nhìn thấy hy vọng cầu sinh,
vội v{ng xun xoe cười với cô: “V}ng, v}ng, tôi... tôi bị ép m{...” Y vốn đang nước mắt đầm
đìa, giờ lại gượng nhếch hai khóe miệng lên, bộ dạng th{nh ra phía trên nước mắt lưng
tròng, phía dưới lại miệng cười toe toét, một gương mặt chia ra làm hai nửa. Vừa nói, Max
lại vừa đập đầu lạy Trác Mộc Cường Ba như tế sao. Trông dáng vẻ ấy, nếu Trác Mộc Cường
Ba lên tiếng, có khi y còn sẵn sàng liếm gót gi{y cho g~ cũng nên.
Trác Mộc Cường Ba lộ vẻ chán ghét, nói với những người phía sau: “Mọi người để ý hắn,
xem có hỏi được gì không, tôi đi xem bọn Nhạc Dương thế nào rồi!” Dứt lời, liền không cho
Max cơ hội lấy lòng, sải ch}n bước đi luôn. Max khóc ròng, ngước đôi mắt đầm đìa nhìn ba

người còn lại, lập tức khóa chặt mục tiêu, vừa xun xoe lấy lòng, vừa tỏ ra hết sức đ|ng
thương với Lữ Cánh Nam.
Dọc đường, Trác Mộc Cường Ba gặp đội trưởng Hồ Dương. Hồ Dương bèn thuật lại mọi
chuyện xảy ra với họ. Trác Mộc Cường Ba thấy vết thương trên đùi đội trưởng Hồ Dương,
bèn nói: “Anh quay lại để Mẫn Mẫn xử lý vết thương trước đi, có cần tôi đỡ không?” Đội
trưởng Hồ Dương lắc đầu bảo không, đòi đưa Tr|c Mộc Cường Ba đi tìm bọn Trương Lập.
Trác Mộc Cường Ba nói mãi mới khuyên được đội trưởng Hồ Dương quay lại chữa trị, rồi
tiếp tục chạy về phía trước.
Nhạc Dương v{ Trương Lập hưng phấn bò lên bò xuống trên núi v{ng trong hang động,
lúc ngừng lại để nghỉ lấy hơi, Nhạc Dương bỗng kinh ngạc phát hiện ra có một người bị vùi
trong đống vàng, chỉ có đôi ch}n l{ lộ ra ngoài, thỉnh thoảng lại giật giật một cái, máu chảy
lênh l|ng đầy ra đất, xem ra chắc không sống nổi rồi. Hai người đo|n rằng, đ}y l{ một tên
định mai phục trong hang n{y, nhưng chấn động của vụ nổ ngược lại đ~ chôn luôn hắn ở
đ}y.
Hai người bèn hợp sức lại nhấc các khối vàng ra, Nhạc Dương nhận diện được, người này
chính là gã tên Lôi Ba luôn ở bên cạnh Tây Mễ, trước đ}y anh từng đọc qua tài liệu về nhóm
người này. Nhạc Dương đang nghĩ ngợi, bỗng Lôi Ba vươn tay b|m chặt vào ống quần, chỉ
kêu lên được một tiếng: “V{ng!” rồi ngoẹo đầu, tắt thở.
Nhạc Dương vẫn chưa hết sợ, đưa tay vuốt vuốt lên ngực, đột nhiên lại nghe thấy có
người ở phía ngoài cửa hang hỏi: “Ai ở trong đó vậy?” Hai người lại được một phen bở vía,
nhưng rồi lập tức nhận ra, đó l{ giọng của ph|p sư Á La.
“Ph|p sư, ph|p sư Á La!” Nhạc Dương v{ Trương Lập kêu lên. Ph|p sư Á La nhún nhảy
mấy c|i, đ~ đến trước mặt hai người.
“Ph|p sư, ông qua đ}y bằng cách nào vậy?” Nhạc Dương không sao hiểu nổi. Lúc nãy, họ
cách cửa hang này chỉ chưa đầy hai mét, còn pháp sư Á La ở phía bên kia của đoạn đứt gãy,
cách cửa hang ít nhất cũng phải hơn chục mét, dù ông có chạy trên tường cũng không thể
n{o đi xa thế được. Thông thường, cự ly giới hạn của chiêu chạy bộ trên tường này chỉ
khoảng bảy mét.
Quần |o ph|p sư trông nh{u nhĩ r|ch bươm, ông gật đầu bảo với Nhạc Dương: “Cậu suy
đo|n không sai, bên đó quả nhiên là tổ chim, bọn chim khổng lồ ấy nuôi chim non ở đ}y. Tôi
đ~ giết chết ba con, khó khăn lắm mới tho|t ra được.”
“Á!” Nhạc Dương v{ Trương Lập đều ngây ra, phản ứng hệt như lúc Tr|c Mộc Cường Ba
lần đầu tiên nghe Lữ C|nh Nam nói đ~ giết con trăn khổng lồ ở rừng Nam Mỹ vậy. Lũ chim
ấy đ}u phải loại chỉ dùng từ “to lớn” l{ hình dung được, vậy m{ ph|p sư lại bảo đ~ giết chết
ba con rồi! Giờ nghĩ lại, chuyện ph|p sư Á La đến được hang động n{y cũng chẳng to tát gì
cho lắm. Bọn chim khổng lồ kia mà ông còn bảo giết là giết luôn, thử hỏi còn chuyện gì
không l{m được nữa đ}y?
Trương Lập cười khổ gật đầu, đằng n{o cũng chỉ cần biết ph|p sư Á La rất mạnh, mình
tuyệt đối không phải l{ đối thủ của ông l{ được rồi. Anh chỉ v{o núi v{ng, cười cười với

ph|p sư Á La: “Ph|p sư, bọn cháu phát hiện một kho vàng này. Nhiều lắm, toàn bộ ở đ}y đều
là vàng cả đó!”
Ph|p sư Á La nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ, rồi nói ra một câu khiến cả Trương Lập và
Nhạc Dương suýt chút nữa thì ngất xỉu. Chỉ nghe ông chậm r~i nói: “Đ}y l{ đồng.”
“C|i... c|i gì? Sao lại l{ đồng được? Đồng... đồng... đồng làm gì có màu sắc đẹp thế này? Ông
có thấy chúng ph|t s|ng không? Ph|p sư, ông nhìn kỹ hơn được không ạ!” Trương Lập vẫn
còn mang theo một tia hy vọng.
“Ph|p sư, chỗ này, ít nhất cũng phải mấy trăm năm rồi chứ? Nếu l{ đồng thì làm sao giữ
được hoàn hảo vậy được? Đ}y vẫn còn s|ng bóng như mới m{!” Nhạc Dương cũng cuống
quýt nói.
Ph|p sư Á La nở một nụ cười điềm đạm, nói: “Thứ này, có thể nói là một loại bí pháp cổ
xưa, c|c cậu gọi là hợp kim đồng cũng được. Giải thích thế nào nhỉ, giống như l{ kỹ thuật mạ
kiếm đồng thời Chiến Quốc vậy, đ}y l{ một phương ph|p dùng để bảo đảm đồng không bị ô
xy hóa. Trong các sách vở của Mật gi|o cũng có ghi chép, chỉ l{ phương ph|p luyện chế đ~ bị
thất truyền rồi m{ thôi.”
Trương Lập và Nhạc Dương bị shock khá nặng, những tưởng phát hiện được kho báu rồi,
kết quả lại chưng hửng một phen. Ph|p sư Á La cầm một cây gậy trông giống như bằng vàng
lên, hỏi Nhạc Dương: “Nếu bằng vàng thật, cậu cho rằng tôi có thể nhấc lên thế n{y không?”
Nhạc Dương sau khi lấy lại bình tĩnh đ~ nghĩ kỹ lại, đúng vậy, nếu là vàng thật, cây gậy đó
ít nhất cũng tầm mấy trăm c}n, sức một người không thể nào nhấc lên nổi. Anh chàng xìu
hẳn xuống.
“Ủa?” Ph|p sư Á La cầm cây gậy đồng, đưa mắt nhìn Lôi Ba đ~ nằm đờ dưới đất, hỏi Nhạc
Dương: “Người này lợi hại lắm {?”
“Không biết nữa, lúc chúng cháu vào hắn đ~ bị đè chết ở đ}y rồi.” Trương Lập đ|p.
Ph|p sư Á La gật đầu như thể vừa giải đ|p được khúc mắc trong lòng: “Vậy thì không phải
hắn. Nếu hắn lợi hại thế thật, hai người các cậu chắc không thể đứng ở đ}y rồi.”
“Hả? Ph|p sư, ý của ông l{...?” Nhạc Dương nhạy bén hỏi ngay.
Ph|p sư Á La đảo mắt một vòng quanh hang động hình bán cầu, nói với hai người: “Chỗ
n{y, trước khi các cậu đến, đ~ xảy ra một trận |c đấu.” Ông đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rồi
lại tiếp lời: “C|c bức tượng đồng này có lẽ đ~ bị phá hoại từ rất lâu rồi, có điều, trận đấu đó
đ~ ph| hoại chúng triệt để hơn nữa. Các cậu nên cảm thấy mình may mắn, vì trước mặt họ,
sợ rằng hai cậu thậm chí còn chẳng có cơ hội đ|nh trả đ}u!” Ph|p sư Á La chăm chú nhìn
cây gậy bằng đồng trong tay, thầm nhủ: “Rốt cuộc đ~ xảy ra chuyện gì? Phải chăng l{ để
tranh đoạt vàng? Không, không thể nào, với thân thủ của những người ấy, chắc sẽ không
động lòng vì vàng bạc nữa. Vả lại, họ cũng không thể nào không phân biệt được những thứ
này rốt cuộc l{ đồng hay l{ v{ng.”
Nhạc Dương v{ Trương Lập ngơ ng|c nhìn nhau, không hiểu ph|p sư Á La đang nói gì. C|i
gì m{ |c đấu, sao đến cả cơ hội đ|nh trả cũng không có nữa? Ph|p sư thấy hai người lộ vẻ

nghi hoặc, liền đưa c}y gậy đồng ngắn trong tay cho Nhạc Dương: “Cậu xem đi, có thấy gì
không?”
Ph|p sư Á La chỉ cho Nhạc Dương xem năm chỗ hõm nhỏ trên thân cây gậy, to nhỏ khác
nhau, khoảng cách vừa khéo như một b{n tay. “A...” Nhạc Dương sửng sốt áp bàn tay mình
v{o đó, b{n tay người kia lớn hơn b{n tay anh rất nhiều. Có thể tưởng tượng được, bàn tay
ấy mà nắm thành nắm đấm sẽ lớn chừng nào. Vả lại, cây gậy này bằng đồng chứ đ}u phải đồ
chơi, cần sức lực lớn thế nào mới để lại dấu vết rõ như vậy trên đó được? “Đ}y... không thể
nào chứ, đ}y l{ đồng cơ m{! Lẽ n{o ph|p sư cũng l{m được?” Nhạc Dương kinh h~i kêu lên.
Ph|p sư Á La lắc đầu nói: “Tuy tôi không thể, nhưng tôi biết có người l{m được, sức
người đích thực là có thể l{m được việc đó.” Ph|p sư Á La tự đ|nh gi|, Đại lực ưng trảo công
của mình chỉ có thể bóp vỡ những vật cứng như gạch đ|, nhưng muốn để lại vết tích rõ rệt
như vậy trên hợp kim đồng thì vẫn còn kém một bậc.
Ph|p sư Á La đặt cây gậy đồng xuống, quay qua lần tìm trong hang động, thử tìm kiếm các
dấu vết trên những pho tượng đồng vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn, chốc chốc lại dừng lại
nghĩ ngợi, tựa hồ đang mường tượng ra trận đấu từng diễn ra ở nơi đ}y. Ph|p sư Á La quan
sát càng lâu, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại, dường như gặp phải một vấn đề cực kỳ
khó khăn. Nhạc Dương v{ Trương Lập thấy thế liền nhổm dậy, đi theo sau ph|p sư quan s|t
những dấu vết lúc n~y mình không để ý đến. Họ thấy những vệt lõm hình nắm đấm trên
tượng đồng, và cả những vết chém rất mảnh, thoạt nhìn trông như vết nứt tự nhiên, nhưng
quan sát kỹ sẽ nhận ra, đó l{ do một loại vũ khí cực kỳ sắc bén để lại. Nhạc Dương giật một
sợi tóc luồn vào khe nứt, thấy rất sâu, mà bề mặt lại hết sức nhẵn nhụi, không hiểu là do loại
vũ khí n{o g}y ra nữa?
Ph|p sư Á La nói không sai, c{ng lúc Nhạc Dương v{ Trương Lập càng phát hiện thêm
nhiều dấu vết đ|nh đấm, tuy không biết cuộc chiến xảy ra từ bao giờ, nhưng nhìn những
dấu tích dể lại có thể thấy, đó l{ một trận |c đấu vô cùng kịch liệt, khó mà hình dung cho
nổi.
Ph|p sư Á La ban đầu chỉ là lấy làm kỳ lạ, càng về sau càng thấy kinh hãi, ông thầm nhủ:
“Thực lực của những người này, e rằng đ~ chẳng kém gì các vị trưởng lão trong Trưởng lão
viện rồi. Những kẻ đ|ng sợ ấy l{ người Qua Ba ư? Hay l{ người n{o kh|c?”
“Trận đấu này, chắc là xảy ra v{i năm trước, hơn nữa, những người này, từ bên ngoài tới
đ}y.” Phía bên kia, Nhạc Dương đ~ rút ra kết luận, chứng cứ ủng hộ kết luận này của anh là
một đồng xu. Đồng xu ấy bị kẹt trong một bức tượng đồng, vì va chạm với bức tượng, nên
đ~ biến từ hình tròn thành hình bầu dục. Họ đều không đọc được chữ khắc trên đó, nhưng
số 1985 thì được khắc rất rõ ràng. Nếu phát hiện ra đồng xu n{y trước khi ph|p sư Á La tới
đ}y, chắc chắn Nhạc Dương sẽ cho rằng đó l{ do một loại vũ khí chuyên bắn đồng xu thay
cho đạn g}y ra. Nhưng xem tình hình hiện tại, rất có khả năng đồng xu n{y l{ do người nào
đó dùng lực cổ tay trực tiếp ném ra. Trương Lập hiểu rất rõ vậy nghĩa l{ như thế nào. Tuy
lính đặc chủng bọn họ cũng có thể ném phi tiêu xuyên qua tấm kính, nhưng dù sao đó cũng
là vật sắc nhọn, còn muốn ném đồng xu tròn va chạm mạnh đến độ méo cả đi, vậy thì lực tay
phải lớn đến chừng nào mới đủ! Nếu không phải trước đó ph|p sư Á La đ~ có lời, anh hẳn
đ~ cho rằng đ}y tuyệt đối không phải hành vi của con người.

nguon tai.lieu . vn