Xem mẫu

CHƯƠNG 50
Tiến vào Shangri-la trở lại đại cổ sinh
Mặc dù phía trước vẫn là một vùng sương mờ mịt, mặc dù Shangri-la vẫn còn lẩn khuất
trong m}y, nhưng tiếng hét ấy, tựa hồ đ~ đ|nh thức cả lịch sử đang say ngủ. Cả bọn đứng ở
mũi thuyền, ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng mây vụ, ngước lên hứng gió biển, con thuyền
đạp sóng tiến lên. Shangri-la, sau nghìn năm tịch mịch, sẽ lại một lần nữa đóng dấu chân con
người!

Trở lại ánh sáng
Trong bóng tối, họ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Trác Mộc Cường Ba, kế đó, bỗng nghe
thấy gã lớn tiếng kêu lên: “Tôi cảm gi|c được rồi, chúng ta đ~ rất gần lối ra rồi.” Giọng nói
gấp gáp ấy truyền đi thông tin khiến người người đều hân hoan mừng rỡ.
Nhạc Dương ngờ vực hỏi: “Cường Ba thiếu gia... anh... anh và anh Ba Tang... không phải...
không phải chỉ cảm ứng được... nguy hiểm thôi hay sao? Sao anh...”
Cường Ba thiếu gia nói: “Tôi thực sự cảm thấy thế mà, Nhạc Dương, tin tôi đi.”
Ph|p sư Á La ngồi ngay ngắn nơi cuối thuyền, cuối cùng cũng hé lộ một nụ cười, thầm
nhủ: “L{ gió, l{ gió đấy, Cường Ba thiếu gia. Không khí ô trọc đ~ được gột rửa làm sạch, thổi
tới những ngọn gió thanh tân vô ngần, trong gió ẩn chứa thứ sức mạnh thuần khiết ấy, cậu
đ~ cảm ứng được nó rồi, Cường Ba thiếu gia.”
Nhạc Dương còn đang định hỏi gì đó, nhưng một âm thanh kỳ dị đ~ l{m ngắt mạch suy
nghĩ của anh. Âm thanh ấy ở ngay bên cạnh, nhưng trong bóng tối, Nhạc Dương không thể
biết được đ~ xảy ra chuyện gì, bèn lẩm bẩm hỏi: “C|i gì vậy? C|i gì đang... kêu vậy?”
Trương Lập đ|p: “L{m gì... l{m gì có? Cậu... không phải cậu... bị ảo gi|c đấy chứ?”
Nhạc Dương nói: “Suỵt... mọi người nghe đi.” Anh vươn một cánh tay ra lần mò bên cạnh,
cuối cùng, vừa trở mình, liền nhìn thấy |nh s|ng đỏ nhấp nh|y. “Trương Lập!” Nhạc Dương
không biết sức lực từ đ}u đột nhiên trào lên chảy khắp thân thể, mừng rỡ reo lên: “L{ m|y
đo khoảng cách bằng tia laser! M|y đo laser đấy!”
“C|i gì hả! Tôi xem nào... tôi xem với n{o...”
“Ha ha! Chúng ta vượt qua rồi, chúng ta vượt qua khu vực có từ trường rồi, có thể sử
dụng lại c|c m|y móc được rồi! Ha ha! Cảm giác của Cường Ba thiếu gia không hề sai, nhất
định là chúng ta sắp đến cửa ra rồi! Nhất định là thế rồi!”
Trong bóng tối, họ lại nghe thấy giọng nói cuốn hút của Cường Ba thiếu gia vang lên:
“Xem kìa, |nh s|ng...” Nhưng lần này, giọng của Trác Mộc Cường Ba run lên rõ rệt, g~ đang
cố kiềm chế cảm gi|c kích động trong lòng. Đ}y cũng l{ lần đầu tiên trong đời g~ kích động
đến vậy khi thấy ánh sáng. Chính g~ cũng không thể ngờ mình lại rơi lệ khi thấy được ánh
s|ng. Ánh s|ng, đó l{ |nh s|ng!
Lúc mới đầu, chỉ thấy ở sâu thẳm trong bóng tối mịt mùng có một sợi tơ bạc chập chờn
hiện lên, không rõ ràng cho lắm. Trác Mộc Cường Ba phải nheo chặt mắt lại mới miễn cưỡng
nhận ra được, nhưng g~ tin chắc đó chính l{ |nh s|ng, đó nhất định là lối ra khỏi chốn tăm
tối này! Từng luồng không khí mang tin tức từ phía xa đến, lỗ mũi g~ bắt lấy, hai lá phổi gã
giải đọc thông tin trong đó, cảm giác dễ chịu v{ sướng khoái chưa từng có ấy là từ nơi có
ánh sáng truyền đến. Cảm giác ấm áp trong từng l{n gió mơn man xua đi c|i lạnh đang b|m
rễ trong cơ thể, đ}y chính l{ sức mạnh của |nh s|ng, đ}y chính l{ sức mạnh sáng tạo ra sự
sống. Mỗi lúc một gần hơn, sợi tơ mong manh kia cũng dần lớn lên, phiêu diêu linh động,

sáng ngời ấm áp, tựa như một sợi dây lụa đang tung bay múa lượn. Trác Mộc Cường Ba
thậm chí còn trông thấy, những tia sáng tựa những mũi kim bạc bắn tóe ra trên sợi d}y đó,
ghim v{o cơ thể mình, bắn vào con thuyền. Gã dang rộng hai cánh tay, dùng thân thể mình
đón lấy. Mỗi tia sáng ấy đều mang đến sức mạnh mới mẻ, thân thể gã tham lam hút lấy
chúng, khoảnh khắc ấy, |nh s|ng đ~ ho{n to{n chiếm trọn tầm nhìn của gã. Cuối cùng, bọn
g~ đ~ vượt qua được vùng biển ngầm s}u dưới lòng đất chỉ có chết chóc v{ bóng đêm rồi!
Những người nằm trong thuyền, cũng dần dần cảm gi|c được sự thay đổi của ánh sáng.
Không gian vốn đen tuyền như mực, giờ đ~ biến thành một quầng tối hỗn độn, đó l{ một
cảm giác rất khó miêu tả thành lời, bóng tối vẫn là bóng tối, nhưng lại cảm nhận được một
cách rõ ràng, bóng tối lúc n{y đ~ kh|c hẳn lúc trước, trong bóng tối, tựa hồ đ~ có thêm thứ
gì đó, chỉ có điều, lúc ấy họ vẫn chưa thể nhận ra đó l{ gì m{ thôi.
Ngay sau đó, họ liền cảm nhận được, bóng tối đang dần lùi đi, giống như mực tàu không
ngừng bị nước trong đổ vào pha nhạt dần nhạt dần, mắt họ cũng dần dần hồi phục lại thị
lực, thậm chí còn cảm gi|c được những đường nét mơ hồ của đỉnh vòm trong bóng tối..
Bóng tối lui đi, từ nơi hỗn độn ra đến thế giới của ánh sáng mất hai tiếng đồng hồ. Đúng
vậy, đ}y l{ thời gian Nhạc Dương xem trên đồng hồ đeo tay, tuy đồng hồ đ~ không thể phản
ánh thời gian chuẩn xác nữa, nhưng dù sao thì nó cũng đ~ bắt đầu hiển thị, giống như một
tr|i tim đ~ chết bỗng nhiên phục sinh, đập mạnh mẽ trở lại. Khi Cường Ba thiếu gia lớn
tiếng hô vang, tôi là Trác Mộc Cường Ba, lòng người, máy móc, con thuyền, thậm chí là cả
vùng biển mênh mang n{y đều sống dậy, tựa hồ trong cõi u minh có một thứ sức mạnh đ~
thức tỉnh tất cả.
Hai tiếng sau, dù là nằm trong thuyền cũng có thể nhìn thấy |nh s|ng. Đó l{ một quầng
sắc bạc nhàn nhạt, như mạ lên thân con thuyền một lớp bạc lóng lánh. Còn cả người ở mũi
thuyền kia nữa, người trong bóng tối nhận biết phương hướng, chỉ dẫn họ đến với ánh sáng,
Cường Ba thiếu gia! Hào quang bàng bạc nhẹ nhàng bao phủ lên l{n da m{u đồng cổ của
người đ{n ông đó. G~ đang hướng về nơi xa xăm, ngẩng đầu đứng hiên ngang, những tia
sáng tinh khiết tạc nên đường nét cương nghị của gã, tẩy sạch những gì nhơ bẩn và y phục
rách rưới, cơ hồ như chỉ có một tầng ánh sáng trắng dịu dàng nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể
kiên cường ấy vậy.
Nhạc Dương lẩm bẩm nói: “Trương Kiện... mau ra xem Thượng đế n{y.” Gi}y l|t sau, anh
mới sực nhớ ra, Trương Kiện đ~ rời khỏi bọn họ từ nhiều ng{y trước rồi.
Sean nhìn thân thể phát quang ấy, khó mà che giấu nổi sự kinh ngạc trong lòng: “C|i tên
này! Hắn đứng dậy từ lúc nào vậy! Hắn... hắn vẫn còn đứng lên được hay sao! Trên người
hắn đang tỏa ra thứ ánh sáng gì vậy? Đó mới thực sự là Trác Mộc Cường Ba ư? Đó mới thực
sự là kẻ được Merkin coi l{ đối thủ ngang h{ng ư? Đó mới là kẻ duy nhất m{ người kia dặn
dò ta phải cẩn thận ư? Đúng vậy rồi, sức mạnh đang chảy trong cơ thể hắn, chính là tinh
thần vĩnh viễn không bị đè nén, vĩnh viễn bất tử trong truyền thuyết ấy hay sao? Hắn và
những người n{y, đều là những kẻ không tin vào số mệnh, d|m đấu với cả ông trời, lâu lắm
mình không gặp kẻ n{o đ|ng sợ như vậy rồi, sự tự tin ấy của hắn từ đ}u ra nhỉ?”
Bỗng nghe “tõm” một tiếng, bên cạnh mạn thuyền vang lên tiếng quẫy nước. “Có c|!”
Ph|p sư Á La v{ Lữ C|nh Nam cơ hồ cùng lúc bật dậy, động tác nhanh nhẹn chẳng kém gì

b|o săn hay lo{i khỉ vượn, nhìn bộ dạng tỉnh táo, tinh thần sung mãn ấy, chẳng hề có lấy
một chút mệt mỏi nào cả. Thay đổi qu| đỗi bất ngờ ấy khiến ai nấy trợn tròn hết cả mắt lên.
Sean c{ng không còn gì để nói nữa, cả đ|m n{y l{ hạng người gì vậy chứ!
Người duy nhất đ~ chuẩn bị tâm lý có lẽ chỉ có mình Trác Mộc Cường Ba. Đương nhiên g~
hiểu rõ, như g~ mới nắm được một chút về sức mạnh Chakra m{ đ~ hấp thu được sức mạnh
từ trong không khí, càng huống hồ hai Mật tu giả đ~ trải qua huấn luyện khắc nghiệt như
ph|p sư Á La v{ Lữ C|nh Nam. Hai người này dù có nhịn đói cả tháng trời e rằng cũng
không thành vấn đề. “Cả một đ{n c|!” Chỉ thấy dưới con thuyền, có cả ngàn vạn con cá nhỏ
không biết tên đang tụ lại với nhau, như một tấm thảm ma thuật biến ảo vô thường, ánh lên
vô vàn tia sáng bàng bạc.
Ph|p sư Á La v{ Lữ Cánh Nam mỗi người một bên, lợi dụng |nh s|ng để quan sát tình
hình bầy c| bên dưới. Chỉ thấy ph|p sư đột nhiên lật cổ tay, một sợi dây mảnh như tơ v{ng
liền bắn vút ra. Dây móc, có thể sử dụng lại dây móc rồi. Khi sợi d}y được kéo lên, một con
cá không biết tên, trông bèn bẹt tròn tròn đ~ bị kéo theo lên khỏi mặt nước, ném vào
thuyền. Mới đầu mọi người vẫn còn nhìn con cá hình dáng kỳ quặc này với ánh mắt nghi
hoặc, nhưng Ba Tang đ~ dẫn đầu, chẳng buồn để t}m xem đó l{ thứ gì, chụp lấy cho vào
miệng, dùng hai h{m răng giật ra một mảng thịt như lo{i d~ thú, nhai nhai v{i c|i rồi nuốt
ực.
Tiếp theo đó, những người kh|c cũng đều bổ tới, chẳng còn để tâm gì nữa, chỉ biết giằng
xé nhét vào miệng. Trên con thuyền n{y, Sean đ~ học được hai câu thành ngữ tiếng Trung
Quốc, “ăn sống nuốt tươi” v{ “ăn như thần trùng húc mả”.
Những cách phân biệt có độc hay không, phòng ký sinh trùng trong sinh vật như thế nào
mà Lữ Cánh Nam dạy họ đều bị quên sạch sành sanh, họ chỉ cần có thứ nhét được vào
miệng, đ}u còn ai quan t}m được nhiều như vậy nữa.
Hết con c| n{y đến con cá khác bị dây móc bắn trúng, quăng lên trên thuyền, chưa kịp rơi
xuống s{n thì đ~ chẳng còn lấy cả khúc xương nữa. Nhạc Dương quệt miếng lòng thòng
không hiểu là bụng cá hay lòng cá trên khóe miệng, thỏa mãn chép chép miệng. Đ}y l{ thức
ăn ngon nhất mà anh từng ăn trong đời, thậm chí anh còn chẳng biết mùi vị nó như thế nào
nữa, chỉ biết nhét vào miệng là nhai, nhai hết sức vui vẻ, hết sức thỏa mãn, mấy thứ thức ăn
ngon bình thường tuyệt đối không thể n{o mang đến cảm giác thỏa m~n như vậy được.
Trương Lập vừa ăn vừa cười ngây ngốc, ăn đến quên hết mọi chuyện trên đời. Tuy thứ cá
này trông kỳ quái lạ đời, không có đuôi, hình d|ng giống như con mắt, nhưng những chuyện
đó chẳng hề ảnh hưởng đến khẩu vị của bọn họ. Cả Mẫn Mẫn cũng chẳng để ý đến hình ảnh,
vươn tay tranh gi{nh với đ|m đ{n ông, ăn uống nhồm nhoàm. Trong khoảnh khắc này, bản
năng đầu tiên của sự sống cuối cùng đ~ ho{n to{n bộc phát ra hết.
Đội trưởng Hồ Dương lấy móng tay xỉa răng, không biết có phải xương c| đ~ mắc vào kẽ
răng hay không nữa, anh cũng không d|m tưởng tượng mình làm thế nào mà nhai nát cả
xương c| cứng chắc ấy th{nh b~ như kẹo cao su vậy.

Sean ăn no căng bụng ra rồi mà vẫn không thôi, vừa ăn vừa quơ vô số cá ôm vào lòng. Có
trời mới biết sau đ}y có còn cả đ{n c| vừa khéo xuất hiện ở đúng nơi thuyền đi qua nữa hay
không chứ.
Tới khi cả bọn ăn no, ăn đủ rồi, mới thấy Lữ C|nh Nam, ph|p sư Á La v{ Tr|c Mộc Cường
Ba chầm chậm mổ bụng cá, rửa sạch thịt cá. Khi ấy, những người còn lại mới nhận ra, có lẽ
mình đ~ ăn cả những thứ không nên ăn rồi, nhưng cũng chẳng hề gì, ít nhất là họ vẫn còn
sống, điều này quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Mẫn Mẫn lau lau miệng, rồi nói: “Để em đi xem hai người đang ngủ kia thế n{o.”
Đội trưởng Hồ Dương thì nói với Trương Lập: “Xem thử coi, có thể liên hệ với bên ngoài
không, có tín hiệu vô tuyến điện không.”
Nhịp thở của Vương Hựu và Triệu Trang Sinh vẫn bình thường, Đường Mẫn hân hoan gật
gật đầu. Còn Trương Lập thì không được may mắn như vậy, chỉ thấy anh lắc đầu nói:
“Không có tín hiệu.” Đội trưởng Hồ Dương khẽ gật đầu một c|i, điều n{y đ~ nằm trong dự
liệu rồi.
Trác Mộc Cường Ba nhìn con cá trong tay, thấy không có vẩy cũng chẳng có đuôi, cả
xương cũng rất ít, gã thực không hiểu nổi, con c| như vậy thì l{m sao bơi được trong nước
biển nữa, cắn thử một miếng, thấy thịt cá không nhẵn mịn mà có cảm giác giống như nhai cỏ
khô. Gã liền hỏi: “Mọi người đ~ thấy giống cá này bao giờ chưa?”
Ai nấy đều lắc đầu, Trương Lập nói: “Có điều, tôi chắc chắn nó không có độc.”
Trác Mộc Cường Ba cười cười, nếu ph|p sư Á La v{ Lữ C|nh Nam ph|n đo|n chúng có
độc, tất nhiên sẽ không quăng lên thuyền. Lúc này, Sean mới bắt đầu quan s|t lũ c| mình đ~
vơ v{o c|c túi |o túi quần, nhưng lục tìm khắp trong ký ức, đừng nói tên của loài cá này là
gì, đến cả những chủng loại tương tự anh ta cũng không hề có chút ấn tượng nào. Sean bất
giác thầm nhủ, lẽ n{o đ}y lại là một loại cá chỉ sống dưới đ|y biển sâu?
Đường Mẫn nói: “Mặc kệ nó là cá gì, nếu đ~ có thể ăn được, chúng ta nên tích trữ nhiều
một chút. Không phải lúc n{o cũng gặp được cả đ{n c| như vậy đ}u.”
Sean cũng ủng hộ ý kiến này. Trác Mộc Cường Ba gật đầu nói: “Được rồi, nếu đ~ nghỉ ngơi
đủ, có thể hoạt động được thì mọi người đều đi bắt c| đi.”
Trương Lập và Nhạc Dương đ~ rục rịch muốn thử từ lúc nãy, liền đứng bật dậy như được
đặc xá, chẳng buồn để ý đến cơ bắp yếu ớt vẫn còn run run, nhào ra bên mạn thuyền giơ cổ
tay lên bắn dây móc. Kể ra thì cũng thật lạ, đ{n c| n{y giống như lũ c| mập ngửi thấy mùi
máu tanh, cứ tụ tập ở xung quanh thuyền của bọn họ mãi. Có lúc dây móc bắn ra có thể
xuyên qua ba bốn con cá liền. Trong thuyền ngoài thuyền phút chốc nước bắn tung tóe, đ|m
người mới nhìn thấy ánh sáng sau một thời gian dài bị bóng tối triền miên bủa v}y đó, ai
nấy đều phát ra những tiếng cười tự đ|y lòng mình.
Trác Mộc Cường Ba cho một lát thịt cá vào miệng, cảm thấy hết sức thô ráp, lại ngạc
nhiên hỏi: “Loại c| n{y không có xương dăm nhỉ”

nguon tai.lieu . vn