Xem mẫu

CHƯƠNG 43: Hitler bí mật ph|i người lần thứ
hai xâm nhập Tây Tạng
Lúc nãy kể đến đoạn lần đầu tiên hai nước Anh, Đức phối hợp tiến vào Tây Tạng, cuối
cùng HM giết hết tất cả người Anh, đồng thời để lại một bộ phận người Đức ở Tây Tạng,
chúng ta có thể suy đo|n, trong cả quá trình Thế chiến II, bọn họ vẫn đồn trú trong căn cứ
địa ở Tây Tạng, thăm dò, đo đạc, tìm kiếm. Tiếp theo đ}y, tôi sẽ nói về lần thứ hai Đức Quốc
x~ ph|i người thâm nhập Tây Tạng như thế nào.

Suy đo|n về 13 Hiệp sĩ B{n Tròn
Xem hết tập nhật ký hành trình, Trác Mộc Cường Ba nói: “Tản... tản mạn quá, sao ở giữa
lại thiếu nhiều thế nhỉ?”
Gi|o sư Phương T}n nói: “Lúc chúng ta nhận tài liệu đ~ như vậy rồi. Có hai khả năng, thứ
nhất l{ sau khi Đức Quốc x~ có được tập nhật ký n{y, đ~ hủy một số nội dung không thể
xuất hiện trên đời này, thứ hai l{ sau khi Liên Xô thu được số tài liệu n{y, đ~ giấu các nội
dung quan trọng đi, chỉ có những nội dung ngoài lề, người xem không ai hiểu thì mới được
giải mật. Vì thời gian cách quãng quá lâu, thậm chí chúng ta còn không biết được cuối cùng
có mấy người sống sót, và ở lại Tây Tạng. Nhưng chúng ta cũng không khó để nhận ra rằng,
lần tiến vào Tây Tạng n{y, phía Đức v{ phía Anh đều nắm được một phần tài liệu của
Morton Stanley, vì vậy mới triển khai h{nh động liên hợp, và cuối cùng HM đ~ giết tất cả
đ|m người Anh, một mình nuốt hết các thứ họ phát hiện ra được.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Nhưng, cũng như người tên FF n{y đ~ viết, nước Anh chắc chắn
sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn đ}u.”
“Đúng vậy,” gi|o sư Phương T}n nói. “Cậu biết không, theo c|c tư liệu chính thức, tháng
T|m, đội thám hiểm Seifert trở về Đức, th|ng Chín, nước Đức tấn công chớp nhoáng Ba Lan,
đồng thời, Anh cũng tuyên chiến với Đức, bọn họ đ~ không chịu để yên, chỉ có điều, tất cả
vấn đề đều đ~ bị che khuất đi trong cuồng phong bạo vũ của Đại chiến thế giới thứ hai rồi.”
Nhìn Trác Mộc Cường Ba miệng há hốc, mắt trợn tròn, nét mặt gi|o sư Phương T}n lộ ra
đôi phần lo lắng: “Kỳ thực, còn một vấn đề nữa, từ đầu tới giờ tôi vẫn chưa nhắc tới.”
Trác Mộc Cường Ba định thần lại, vội hỏi: “Vấn đề gì vậy?”
Gi|o sư Phương T}n nói: “Vấn đề 13 Hiệp sĩ B{n Tròn.”
“A!” Tr|c Mộc Cường Ba kêu lên khe khẽ. Tuy gã mới chỉ nghe ph|p sư Th|p T}y nhắc
đến tổ chức thần bí này một lần, nhưng ấn tượng của gã về nó lại vô cùng sâu sắc, đặc biệt là
nét mặt v{ th|i độ của ph|p sư Th|p T}y lúc nói về tổ chức này, chứng tỏ hiển nhiên đó phải
là một điều cấm kỵ không thể tùy tiện nói ra mọi lúc mọi nơi.
Gi|o sư Phương T}n nói: “Lần đầu tiên đưa tài liệu về Thế chiến II cho cậu, trong đó có
một số tài liệu liên quan đến Hitler mà tôi cho rằng không đ|ng tin cậy lắm, để tiết kiệm
thời gian của cậu, tôi chỉ chọn ra một phần tương đối đ|ng tin thôi. Phần nội dung ấy nói
rằng, trước khi phát tích, Hitler từng tiếp xúc với một tổ chức thần bí, còn có thông tin cho
rằng tạp chí Viên ngọc Đông Phương có quan hệ nhất định với tổ chức ấy nữa. Chính tổ chức
đó đ~ nói với Hitler rằng ông ta là kẻ bất phàm, vận mệnh đ~ định sẵn rằng ông ta sẽ trở
th{nh người được cả thế giới tôn sùng. Hitler bị mê hoặc như vậy, cộng thêm lần đại nạn
không chết trong Thế chiến I, cuối cùng ông ta mới tin tưởng rằng, số mệnh của mình là trở
th{nh người khiến thế giới này phải nhìn lại. Tôi còn nhớ, một người bạn nghiên cứu về lịch
sử Thế chiến II từng nói, ông ấy dám khẳng định, năm đó, chắc trăm phần trăm không chỉ có

mình Hitler bị tổ chức thần bí ấy mê hoặc, mà còn rất nhiều thanh thiếu niên khác nữa,
chẳng qua chỉ có Hitler l{ người thành công nhất m{ thôi.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Tổ chức ấy lẽ n{o chính l{...”
“Ừm,” gi|o sư Phương T}n nhíu m{y trầm giọng: “Vấn đề chính là ở đ}y, c|c th{nh viên
của tổ chức ấy tự xưng l{ Hiệp sĩ dòng Đền, và tên của tổ chức ấy gọi l{ Đo{n Hiệp sĩ dòng
Đền.”
“Đo{n Hiệp sĩ dòng Đền!”
“Về sau tôi có đọc qua một chút, trong truyền thuyết phương T}y, Hiệp sĩ dòng Đền, chính
là chỉ 13 Hiệp sĩ B{n Tròn.”
“Hả?”
“Vì vậy mới nói, nếu đúng l{ thời thanh niên Hitler đ~ từng bị tổ chức Hiệp sĩ dòng Đền
thu hút, thêm v{o c|c c}u đố không thể giải đ|p trước v{ trong Đại chiến thế giới thứ hai,
tất cả đ~ trở thành một phần quan trọng trong học thuyết Con rối Hitler.”
Trác Mộc Cường Ba buột miệng: “Thầy gi|o cũng biết thuyết Con rối Hitler {?”
Gi|o sư Phương T}n nói: “Ừm, có đọc qua trong lúc tìm tài liệu. Cậu cũng nghe nói đến
học thuyết n{y {?”
“À, Sean có kể với tôi. Nhưng... anh ta nói rất đơn giản.”
“Ừm, là thế này. Thực ra, vì c|c c}u đố không lời giải trong Thế chiến II quá nhiều, mà Mỹ
và Nga lại bảo mật các tài liệu liên quan đến chiến tranh rất nghiêm ngặt, vì vậy, để hoàn
nguyên bộ mặt thật của lịch sử, các nhà sử học mới đưa ra một loạt học thuyết táo bạo,
nhằm mục đích giải thích các sự kiện diễn ra trong Thế chiến II một cách hoàn chỉnh hơn
nữa. Học thuyết Con rối Hitler chỉ là một trong số đó m{ thôi. Theo học thuyết này, Hitler
chỉ là một thành viên trong tổ chức thần bí kia, ông ta chỉ là nhân vật được đưa ra phía
trước mà thôi. Không những thế, từ lúc ông ta v{o đảng, cho tới khi phát triển đảng Quốc xã
trở nên lớn mạnh, đều nhờ tổ chức thần bí kia ở sau lưng lên kế hoạch, sửa chữa, thiết kế.
Còn nữa, việc nước Đức nhanh chóng vươn lên không thể tách rời khỏi sự ủng hộ rất lớn từ
phía Anh và Mỹ. Có học giả đ~ chỉ ra rằng, mặc dù Hitler có danh tiếng rất cao trong nội bộ
nước Đức, ảnh hưởng của ông ta trên trường quốc tế khi ấy không phải là lớn lắm. Mà lúc
đó nước Đức cũng không có thứ gì để c|c cường quốc kinh tế như Anh Mỹ coi trọng cả. Nếu
nói Anh Mỹ muốn n}ng đỡ nước Đức trở th{nh qu}n b{i đối chọi Liên Xô, lại càng không thể
giải thích được chuyện tiếp tục cho Đức vay một khoản tiền lớn, viện trợ vật tư, đặc biệt là
vật tư qu}n sự trong lúc chính bản th}n hai nước gặp suy tho|i t{i chính, m{ nước Đức lại
đ~ tỏ ra hung hăng hiếu chiến như vậy. Do đó, c|c học giả đ~ đặt ra giả thiết, việc viện trợ
nước Đức thời đó, cũng l{ do tổ chức bí mật kia ở phía sau một tay thao túng, bởi thành viên
của họ ở khắp nơi trên thế giới, hơn nữa còn có nhiều th{nh viên đảm nhiệm chức vụ cao
trong chính phủ c|c nước, vì vậy việc điều vận vật tư đối với họ thật vô cùng dễ dàng. Còn
nữa, cậu có biết sự kiện cuộc tháo chạy Dunkerque nổi tiếng nhất Thế chiến II không? Khi
Thế chiến mới nổ ra, liên quân Anh Pháp liên tiếp thảm bại, cuối cùng bị dồn v{o đường
cùng, ba trăm nghìn binh lính bị ép vào một góc, chỉ cần qu}n Đức khép vòng vây, bọn họ sẽ

tuyệt đối không có đường sống. Nhưng đúng lúc đó, Hitler đ~ đích th}n hạ lệnh, qu}n Đức
ngừng truy kích trong 24 tiếng đồng hồ. Chính là 24 tiếng đồng hồ n{y, đ~ giúp liên qu}n
Anh Pháp có thể chạy tho|t theo đường biển. Nếu không sự kiện Dunkerque ấy, e rằng lịch
sử Thế chiến II đ~ phải viết lại rồi. Nhưng tại sao Hitler lại hạ lệnh như thế, tất cả các nhà sử
học nghiên cứu về Thế chiến II đều không tìm ra nguyên nhân, mà các quan chức cấp cao
trong đảng Quốc xã thời bấy giờ cũng hết sức khó hiểu trước mệnh lệnh này. Nếu giải thích
theo học thuyết Con rối Hitler, thì l{ l~nh đạo của tổ chức kia đ~ ra lệnh cho Hitler, yêu cầu
ông ta phải trì hoãn truy kích trong 24 tiếng đồng hồ. Còn Hitler, đương nhiên l{ không d|m
không tuân theo.”
Trác Mộc Cường Ba cảm thấy rối mù, buột miệng hỏi: “Vậy, tại sao bọn họ lại ra mệnh
lệnh như thế?”
Gi|o sư Phương T}n cười đ|p: “Đến đ}y thì tôi cảm thấy đ~ đi qu| xa khỏi chủ đề Bạc Ba
La thần miếu m{ chúng ta đang tìm kiếm, nên không đi s}u nghiên cứu thêm nữa.”
Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: “Vậy tổ chức thần bí đ~ ch}m ngòi cho Đại chiến thế giới thứ
hai, đến cả Hitler cũng không thể không phục tùng ấy, chính là 13 Hiệp sĩ B{n Tròn hay
sao?”
“Phục tùng à? Tôi thấy cũng chưa chắc?” Gi|o sư Phương T}n ngước nhìn về phía xa xa,
nói tiếp: “C|c nh{ sử học đưa ra học thuyết Con rối Hitler n{y ban đầu cũng có một chút
h{m ý đả kích những phần tử t{n dư của đảng Quốc xã vẫn còn mù quáng sùng bái Hitler.
Theo tôi, dù là có một tổ chức như thế thật, thì giữa Hitler và tổ chức ấy quá nửa cũng l{
một thứ quan hệ lợi dụng lẫn nhau m{ thôi. Đến thời kỳ sau của cuộc Thế chiến, đó tuyệt
đối là một trận đại chiến diễn ra khắp toàn thế giới, không một tổ chức nào, không một con
người nào có thể xoay chuyển được nữa. Huống hồ, có một tổ chức như vậy hay không vẫn
còn rất khó nói. Đúng rồi, những người ủng hộ học thuyết này còn có một luận điệu nữa,
chính là về sự bảo mật nghiêm ngặt của hai nước Xô Mỹ đối với các tài liệu trong Thế chiến
II. Có rất nhiều tài liệu bị đặt thời hạn giải mật là một trăm năm, không những vậy, một số
còn được bảo mật vĩnh viễn, cũng có nghĩa l{, bất kể chế độ nào, những tài liệu ấy cũng phải
chịu số phận phủ bụi, cho đến khi nhân loại biến mất mới thôi. Điều này hầu như nh{
nghiên cứu n{o cũng biết, chỉ có điều tại sao phải bảo mật vĩnh viễn thì thực khó hiểu vô
cùng. Còn học thuyết Con rối Hitler chỉ ra rằng, chính vì tổ chức thần bí kia có rất nhiều
quan chức cấp cao ở chính quyền hai nước Xô Mỹ, nên tất cả các tài liệu có đề cập đến tổ
chức ấy đều bị bảo mật vĩnh viễn.”
Trác Mộc Cường Ba nhìn theo ánh mắt của gi|o sư Phương T}n, lẩm bẩm nói: “13 Hiệp sĩ
Bàn Tròn, thật sự đ|ng sợ đến vậy sao?”
Gi|o sư Phương T}n nói: “Nếu cậu cho rằng bọn họ có liên quan rất lớn đến Bạc Ba La
thần miếu chúng ta đang tìm kiếm... Hay l{, để tôi tiếp tục tìm hiểu thêm?”
“Không cần đ}u, thầy gi|o!” Tr|c Mộc Cường Ba vội nói: “Không cần thiết, nếu bọn họ thật
sự đ|ng sợ như trong truyền thuyết, sao lại chú ý đến một nhóm nhỏ như chúng ta l{m gì
chứ, tốt hơn hết là cứ tập trung tinh lực vào chuyện Bạc Ba La thần miếu còn hơn. Ở đ}y còn
bao nhiêu tài liệu như vậy, thầy còn phải phân tích tấm bản đồ v{ gương đồng nữa, những
việc ở đ}y cứ giao cho chúng tôi l{m l{ được rồi.”

Gi|o sư Phương T}n gật đầu: “Ừm, việc chỉnh lý sắp xếp tài liệu giao cho cậu và Mẫn Mẫn
phụ trách, còn tìm chuyên gia thì cứ để tôi l{m. Đừng nôn nóng, tư liệu nhiều lắm, vẫn còn
chưa dịch ra hết, cứ từ từ thôi.”
Sau đó, Lữ Cánh Nam và Ba Tang, Nhạc Dương phụ trách huấn luyện các thành viên mới,
Sean, Vương Hựu cũng đều tham gia huấn luyện. Ph|p sư Á La v{ đội trưởng Hồ Dương đi
khắp thế giới mua sắm các trang thiết bị cần thiết, thỉnh thoảng lại gửi một số dụng cụ về
Tây Tạng, rồi đưa thẳng đến trại huấn luyện. Trương Lập ở trại huấn luyện, chuyên lo việc
tháo gỡ các dụng cụ ấy ra phân tích rồi lắp ráp trở lại. Trác Mộc Cường Ba và Mẫn Mẫn được
gi|o sư Phương T}n hướng dẫn, đi s}u tìm hiểu Bạc Ba La thần miếu, tập trung phân tích
các tài liệu mang từ Nga về. Gi|o sư Phương T}n đ~ tốn rất nhiều t}m tư trong việc phân
công điều chỉnh, sắp xếp kế hoạch. Mọi người ph}n t|n, bình thường rất ít khi liên lạc với
nhau để đảm bảo hành tung không bị kẻ địch phát hiện, mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần để
báo cáo tiến độ công việc. Cứ như vậy, nhóm người vì Bạc Ba La thần miếu mà tập hợp với
nhau này bắt đầu phối hợp h{nh động một cách có quy luật.
Một tháng sau, Nhạc Dương v{ Trương Lập bí mật ghé qua, báo với gi|o sư Phương T}n
và Trác Mộc Cường Ba một chuyện lớn. “Cường Ba thiếu gia, dữ liệu máy tính của gi|o sư
Phương T}n lưu ở trong trại huấn luyện của chúng ta bị ăn trộm.” Trương Lập phẫn nộ nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tr|c Mộc Cường Ba thầm kinh h~i. Để tiện cho việc tra tìm
nghiên cứu, họ đ~ sao lưu lại tất cả các tài liệu của gi|o sư Phương T}n dùng m|y tính ghi
lại, để ở trại huấn luyện. Đó l{ những tài liệu đầu tiên họ dùng tính mạng đổi về, ngoại trừ
một phần của nh{ nước, chỉ có của họ là hoàn thiện nhất, đầy đủ nhất, nếu bị trộm, chẳng
phải những tổ chức từ l}u đ~ tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu kia sẽ cùng đường chạy với bọn
họ hay sao? Hơn nữa, họ sẽ còn phát hiện ra các bí mật về tòa th{nh được ánh sáng tỏa
chiếu, và tấm bản đồ da sói nữa.
Nhạc Dương nói: “Đĩa cứng vẫn luôn được giữ trong m|y tính đặt trong phòng làm việc
của giáo quan, bị trộm lúc nửa đêm, tên gian tặc ấy không l{m kinh động đến người gác
đêm. Kẻ này hiểu rất rõ về bố cục phòng ngự của chúng ta, ph|n đo|n bước đầu l{ do người
bên trong, hơn nữa còn không chỉ có một người. Gi|o quan đ~ tổ chức thanh sát nội bộ,
nhưng không ph|t hiện ra phần tử nào khả nghi. Ngoài ra, giáo quan còn sợ các tổ chức
khác có thành viên tiềm phục trong trại huấn luyện, chúng có khả năng sẽ phá hoại hoặc ăn
trộm các thông tin truyền qua đường mạng máy tính, vì vậy công việc báo cáo tháng này và
các tháng về sau đều sẽ phải thực hiện mặt đối mặt.” Ngữ khí của Nhạc Dương vẫn còn giữ
được bình tĩnh.
Trác Mộc Cường Ba chau m{y nói: “Lẽ nào cả một đối tượng khả nghi cũng không có?”
Trương Lập nói: “Tôi cảm thấy Vương Hựu là khả nghi nhất, anh ta không phải bạn bè do
chúng ta tìm về, tại sao cứ nằng nặc đòi gia nhập? Còn nữa, anh ta lúc n{o cũng mang theo
một lọ thuốc, người khỏe mạnh cứ phải uống thuốc liên tục như vậy sao?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Ồ, thuốc đó tôi biết, Vương Hựu nói l{ vitamin. Nhưng anh ta có
lẽ không thiếu tiền, nếu đúng l{ anh ta, lẽ nào còn mục đích gì kh|c? Nhạc Dương, cậu thấy
sao?”

nguon tai.lieu . vn