Xem mẫu

Chương 35 - Cực Nam miếu
Lạt ma Á La như bịt tai làm ngơ, tiếp tục nói: “Cực Nam miếu hay còn gọi là Tuyết sơn
thủy tinh miếu, toàn bộ được xây dựng từ thạch anh núi tuyết, là hình ảnh thu nhỏ của Đàn
thành, chia làm ba tầng thượng, trung, hạ. Tầng thượng là Pháp khí châu bảo các, tầng trung
là Kinh điển các, tầng hạ là điện đường thờ tượng Phật, trên mái và tường ngoài của các
tầng lần lượt được chạm vẽ bốn vòng Luân hồi đồ, đi quanh chùa một vòng, tổng cộng có
một trăm lẻ tám Băng tinh pháp luân, cao ba trượng, nặng chín nghìn chín trăm cân. Nếu có
thể dùng sức người đẩy pháp luân này một vòng, thì bằng như xoay chuyển pháp luân bình
thường một nghìn lần, đạt được chính pháp thân; người xoay chuyển cả một trăm linh tám
pháp luân, có thể khiến chúng sinh trong lục đạo luân hồi thảy đều hưởng an lạc.”

Mê cung băng
Mọi người đều không sao hiểu nổi, không dám tin chắc những gì họ thấy rốt cuộc là thực
hay là ảo. Ba Tang tháo găng tay, rảo chân bước ra bờ hồ quỳ xuống, vốc lên một vốc nước,
chất dịch trắng sữa óng ánh dập dềnh trong bàn tay anh ta, không ngờ lại cảm thấy hơi ấm
trên tay. Ký ức từ thuở thiếu thời cùng cảm giác như được ở trong lòng mẹ làm toàn thân
Ba Tang run lên, bất giác thất thanh thốt lên: “Không, đây không phải là thật!”
Đường Mẫn mơ màng như người say rượu, gương mặt nhỏ nhắn ửng lên hai quầng hồng,
khẽ dựa người vào Trác Mộc Cường Ba, thì thào: “Đây là thật phải không? Đây là thật phải
không? Anh Cường Ba, không phải chúng ta đang nằm mơ đấy chứ?”
Lần đầu tiên ánh mắt Trác Mộc Cường Ba không tập trung toàn bộ sự chú ý lên Đường
Mẫn mà chỉ đờ đẫn quan sát tất cả mọi thứ trong tòa thủy tinh cung. Tất thảy đều mê man
huyền ảo đến vậy, tất thảy mọi thứ ở đây đều đẹp đến độ tưởng chừng như chúng không
nên là vật sở hữu của chốn nhân gian, con người dù có nằm mơ cũng không thể mơ thấy
cảnh quan nào như vậy được. Gã hơi ngỡ ngàng đáp lời: “Không, anh cũng không biết, chắc
không phải đang nằm mơ đâu. Em đã bao giờ mơ thấy cảnh sắc đẹp đẽ nhường này hay
chưa?” Có lẽ đội trưởng Hồ Dương biết nhiều hơn một chút, gã liền hướng ánh mắt về phía
anh chàng râu xồm ấy.
Đội trưởng Hồ Dương cũng đang đắm chìm trong cơn mê muội, không ngờ bên trong
thủy tinh cung lại có hồ nước, anh đã làm công tác khảo sát khoa học trên sông băng cả nửa
đời người, nhưng cảnh sắc đẹp đẽ nhường này thì đây cũng mới là lần đầu tiên anh được
chiêm ngưỡng. Khi ánh mắt anh vừa bắt gặp thủy tinh cung, anh đã biết, kể từ giờ phút này
trở đi, trong những ký ức không thể xóa nhòa của đời mình, ngoài kỳ quan trong động băng
ở Khả Khả Tây Lý ra, nay đã lại có thêm một hồ nước bên dưới sông băng này nữa. Mặc dù
đây là chỗ sâu nhất của hình lập phương băng, nhưng lại không hề thiếu ánh sáng, thậm chí
ngẩng đầu lên còn có thể trông thấy sao Mai đang lặn lấp lóa nơi chân trời nữa, tại sao lại
như vậy chứ? Bởi vì bên trong khối lập phương ấy rỗng ruột! Bên trên mái vòm thủy tinh
cung còn vô số những khoảng hở lớn, chúng giống như những bọt khí, làm ánh sáng có thể
xuyên thấu qua khối lập phương băng, mang ánh mặt trời xuống tận nơi sâu thẳm nhất bên
trong khối băng khổng lồ, chỉ có điều khi ấy, bức tranh của chốn tiên giới ấy sẽ như thế nào
thì không ai có thể tưởng tượng tiếp được nữa. Khá nhiều “bọt khí” còn có nước ở bên
trong, nhưng không phải màu trắng sữa mà là màu xanh nước biển, bởi thế mà khi mọi
người đứng trong thủy tinh cung, bước chân lên cầu băng, ngước nhìn những dải lụa nước
màu xanh lam lưu chuyển trên đỉnh đầu, xung quanh lại có sương mù bảng lảng, cảm giác
thật đúng như đang ở bên trong thủy tinh long cung nơi đáy biển sâu vậy.
Cương Lạp ở phía trước chạy loanh quanh một vòng, không thấy có người đi theo, lại
quành ngược trở về xem, nó cứ hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào đám người bọn Trác Mộc
Cường Ba.
Cương Nhật Phổ Bạc đi phía sau cũng thầm thở dài nghĩ: “Ôi, người từ thế giới bên
ngoài... Chỉ nhìn thấy cảnh tượng ở đây mà đã kích động đến thế rồi hay sao? Vậy thì, tiếp

sau đây, mọi người... sẽ còn như thế nào chứ?” Anh nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên gọi Cương
Lạp lại gần, thấp giọng thì thào nói mấy câu vào tai nó. Cương Lạp nhìn Cương Nhật Phổ Bạc
với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng rồi cũng gật gật đầu.
Mặc dù mê luyến, dẫu rằng không nỡ rời xa, nhưng cuối cùng Lữ Cánh Nam vẫn dằn được
lòng, cô nuối tiếc lên tiếng nhắc mọi người: “Đi thôi, thời gian không còn nhiều đâu.” Cô hiểu
rõ, đại tự nhiên không bao giờ tiếc phô bày vẻ đẹp của mình, chỉ đợi những người có tâm đi
tìm kiếm phát hiện mà thôi. Có điều lần này bọn họ chỉ là những khách qua đường vội vã
băng qua chốn đây, thực không dám ảo vọng chiếm hữu mãi mãi vẻ đẹp tuyệt thế này.
Đội trưởng cũng nói: “Đi thôi, nếu khu vực rừng tháp băng mà bị sương mù che phủ thì
chúng ta không đi qua được đâu. Cứ coi đây như là một trong vài khoảnh khắc tuyệt mỹ
nhất trong đời mọi người mà lưu giữ trong ký ức, vậy cũng là đủ lắm rồi.”
Vòng qua hồ nước, Cương Lạp lại dẫn mọi người đi vào một thông đạo băng khác, những
khe nứt bên dưới tầng băng lại một lần nữa từ nhỏ hóa thành to. Con đường này không ngờ
còn khó đi hơn cả đoạn đường họ đi qua lúc nãy. Cương Lạp cũng phải giữ tốc độ cực nhanh
mới có thể chạy trên mép vách băng mà không rơi xuống dưới. Càng khiến người ta khó
hiểu hơn là, vách băng ở đây rõ ràng khác hẳn với đoạn đường vừa nãy, bỗng dưng trở nên
rắn vô cùng, đầu mũi khoan của dây móc bắn vào vách băng mà không thể bám chặt, sợi dây
móc rơi ra, thì liền ngay bên dưới chính là vực sâu vạn trượng. Mới được vài bước, dây móc
của Trương Lập đã bị giật ra khỏi vách băng, người đi phía trước là Ba Tang thì đã đu mình
sang một điểm đặt chân khác, cũng may là có Nhạc Dương ở phía sau vươn tay ra chụp lấy
anh chàng.
Nhạc Dương một tay giữ sợi dây móc, một tay nắm tay Trương Lập, đứng nghiêng ngả
trên vách băng, hiềm nỗi hai người đều đeo găng tay, sức nặng thân thể cộng với chiếc ba lô
to trên lưng Trương Lập khiến anh chàng không ngừng trượt xuống dưới. Nhạc Dương khó
nhọc nắm chặt lấy tay Trương Lập, nhưng cũng không thể ngăn được đà trượt đó, vội hoảng
hốt cuống cuồng kêu toáng lên: “Chú Cương Nhật Phổ Bạc, mau, mau giúp một tay đi.”
Cương Nhật Phổ Bạc không ngờ lại nở một nụ cười lạnh lùng, đáp: “Con đường này là do
các cậu tự chọn, các cậu phải biết rằng sống chết xưa nay đều chỉ quyết định trong một cái
nháy mắt mà thôi.”
Nhạc Dương rối rít: “Chú Cương Nhật Phổ Bạc, chú... chú...”
Cương Nhật Phổ Bạc lại nói: “Muốn biết chân tướng sự thật thì không thể sợ hãi cái chết,
các cậu nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Những đồng bạn bên cạnh mình, có lẽ chỉ trong
khoảnh khắc tiếp sau đây là sẽ vĩnh viễn rời xa chúng ta, giống như là lúc này vậy!”
Găng tay Trương Lập tuột ra, cả người lập tức lơ lửng, chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Nhạc
Dương!”
Nhạc Dương cũng hét lên: “Không... ủa?” Trương Lập tuột khỏi bàn tay anh, nhưng không
rơi xuống dưới nhanh như trong tưởng tượng, mà là... mà là... cứ lơ lửng trên không trung,
tựa như một ảo thuật gia đang biểu diễn.

Trương Lập nhắm tịt hai mắt lại, cứ đứng bần thần ra mất một chốc, bên tai không nghe
thấy tiếng gió rít, dưới chân cũng không có cảm giác hẫng xuống, liền mở mắt ra nhìn thử,
thấy Nhạc Dương ở ngay bên trên mình, khoảng cách giữa hai người vẫn thế. Lúc này,
những người đi phía trước nghe thấy tiếng Nhạc Dương hét đều ngoảnh đầu lại, vừa hay
cũng trông thấy màn Trương Lập đứng lơ lửng giữa không trung ấy.
Trương Lập biết rõ mình đã giẫm lên thứ gì đó, chỉ có điều, thứ này... trong suốt! Nhớ lại
trải nghiệm đi trên cầu băng ở Khả Khả Tây Lý, anh liền cúi khom người xuống, gõ nhẹ mấy
cái, giữa hư không quả nhiên có một tầng “ván”. Trương Lập nói: “Là băng, tầng băng ở khe
nứt này rất dày! Nhưng mà... lại hoàn toàn trong suốt, thật khó tin quá, sao lại hình thành
được thế nhỉ?”
Cương Nhật Phổ Bạc cười ha hả, nhảy xuống bên dưới, nói với Trương Lập: “Nhớ cho kỹ,
đây là con đường mọi người đã chọn. Bất kể là xảy ra chuyện gì, cũng không thể hối hận.”
“Chú Cương Nhật Phổ Bạc, chú sớm đã biết sẽ như thế này rồi đúng không, làm tôi sợ
chết đi được!” Nhạc Dương vẫn còn chưa hết rùng mình thốt lên, đoạn cũng nhảy xuống
theo.
Đường Mẫn cũng định xuống xem, nhưng đội trưởng Hồ Dương ngăn lại: “Đừng vội, chỉ e
tầng băng ấy không chịu được sức nặng của nhiều người thế đâu!”
Cương Nhật Phổ Bạc lắc đầu: “Không cần lo lắng, năm xưa còn có cả mấy trăm người đi
qua trên này. Rốt cuộc tầng băng này dày bao nhiêu, mọi người cứ lấy đèn pin soi thử là biết
ngay thôi.”
Nhạc Dương bật đèn lên, chùm sáng chiết xạ một cách rõ ràng bên trong tầng băng, kinh
thật, độ dày này ít nhất cũng phải hai mét trở lên. Nhưng nó lại trong suốt như một tấm
gương pha lê, đứng bên trên căn bản không thể nhìn ra. Nhạc Dương lè lưỡi nói: “Sao mà
thế được nhỉ?”
Cương Nhật Phổ Bạc lắc đầu: “Không biết, từ khi tổ tiên tôi phát hiện ra nơi này thì đã
như vậy rồi.”
Đội trưởng Hồ Dương nói: “Đây tuyệt đối không thể là tầng băng thiên nhiên, độ thuần
của băng thiên nhiên không thể cao thế này được, trông cứ như một khối pha lê không
nhiễm chút tạp chất nào vậy.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “A quả, đây chính là bí mật trong dòng sông băng, đồng thời cũng
chính là con đường duy nhất để lên núi, phải không?”
Cương Nhật Phổ Bạc lắc đầu: “Không, bí mật mà tổ tiên tôi gìn giữ ở phía trước, các cậu sẽ
nhanh chóng nhìn thấy thôi. Hy vọng lần này, mọi người đừng kích động đến rơi nước mắt
nữa thì tốt hơn.” Ngưng lại giây lát, đoạn anh ta lại tiếp lời, “Không phải tôi dẫn đường, mà
là mọi người tự phát hiện đấy nhé.”
Đi trên mặt băng cực dày ấy, lại có cả móng vuốt chuyên dụng, vốn lẽ ra phải đi hết sức
vững vàng ổn định, nhưng mọi người ai nấy đều hết sức dè dặt cẩn thận, không phải vì lý do
nào khác, mà chính là vì nó quá trong suốt, thoạt nhìn chẳng khác nào bước đi trên hư

không, ai mà biết được bước tiếp theo liệu có hụt chân rơi xuống vực sâu thăm thẳm hay
không.
Vòng qua mấy chỗ ngoặt, Cương Lạp liền thả bước chậm lại, không chạy nhảy tung tăng
nữa, nhìn tư thế như rồng bay hổ bước của nó, phảng phất toát lên một vẻ gì đó thành kính.
Cương Nhật Phổ Bạc cũng thôi không cười nữa, ánh mắt trở nên hết sức nghiêm túc khiến
bọn Trác Mộc Cường Ba đều lấy làm nghi hoặc, phía đằng trước kia rốt cuộc là gì vậy?
Đi thêm mấy bước nữa, Cương Lạp đột nhiên không tiến lên theo đường thẳng, mà
chuyển sang đi hình chữ chi (). Đội trưởng Hồ Dương đi phía sau, không hiểu chuyện gì nên
cứ thế đi thẳng, chỉ nghe “bốp” một tiếng, cứ như đã đập phải thứ gì đó. Kế đó lại nghe đội
trưởng Hồ Dương kêu lên một tiếng “ối”, một tay xoa trán, tay kia giơ lên khoảng trống phía
trước sờ mó gì đó, bộ dạng hết sức tức cười.
Một bức tường, giống hệt như tầng băng dưới chân họ đang đứng, trước mặt đội trưởng
Hồ Dương là một bức tường băng trong suốt, nếu không nhìn cho thật kỹ thì cực khó phát
hiện ra.
Cương Nhật Phổ Bạc ở phía sau nói: “Đây là mê cung băng. Mọi người cẩn thận, đi sát
theo sau Cương Lạp, nếu đi lạc vào đường rẽ, tầng băng dưới chân có thể sẽ đột nhiên biến
thành vực sâu không đáy đó.”
“Mê cung bằng băng à?” giáo sư Phương Tân giật thót mình, nếu không có Cương Lạp đi
trước dẫn đường, e rằng bọn họ khó mà đi qua nổi mê cung băng này, máy tính cũng không
giúp được gì, bởi tầng băng ở đây hoàn toàn trong suốt, ống kính máy quay căn bản không
thể phân biệt được đâu là tường băng đâu là không khí. Không hiểu ai đã nghĩ ra trò này
nữa. Rốt cuộc là người nào, mà lại đi xây một tòa mê cung băng ở chốn này?
Mọi người lần mò theo những bức tường băng gần như hoàn toàn vô hình ấy, theo sau
Cương Lạp tiến lên phía trước. Lúc qua chỗ rẽ, Nhạc Dương lấy tay đo thử độ dày của bức
tường băng, ước chừng khoảng năm mươi centimet, cứ thế lần mò đi tiếp, chỉ thấy mặt
băng trơn nhẵn như gương, phẳng như đao cắt, hình thái này tuyệt đối không thể là sản
phẩm của giới tự nhiên được, cộng thêm với đường đi phức tạp của mê cung, cơ hồ có thể
khẳng định chắc chắn đây là do con người tạo ra rồi. Nơi này ở sâu trong lòng sông băng,
đừng nói là người bình thường, cho dù là các nhà thám hiểm cũng không dám đi sâu vào
trong các khe nứt, tại sao lại có tường nhân tạo, cớ sao còn phải xây mê cung làm gì nữa?
Phía sau mê cung này, rốt cuộc là ẩn giấu điều gì? Nghĩ đến lời Cương Nhật Phổ Bạc vừa
nhắc nhở khi nãy, Nhạc Dương không sao kìm nén nổi cơn sóng lòng trào dâng lên cuồn
cuộn.
Đi được mấy vòng, đội trưởng Hồ Dương đã nhìn ra được chút manh mối: “E là đây
không phải mê cung đâu! Mà có lẽ để ngăn cách gió lạnh bên trong lòng sông băng này.
Trước cửa các ngôi nhà bằng băng của người Eskimo cũng có tường băng dạng gấp khúc
chắn lại, chính là để ngăn gió lạnh đó.”
Đi theo Cương Lạp chỉ một loáng đã ra khỏi được mê cung băng, khi Cương Lạp ngẩng
đầu nhìn lên phía trên, tất cả mọi người cũng không hẹn mà cùng ngửa cổ nhìn lên theo.

nguon tai.lieu . vn