Xem mẫu

Table of Contents
Chương 31 - Kẻ tôi tớ của núi tuyết
Tâm sự của Trác Mộc Cường Ba
Núi tuyết
Kẻ tôi tớ của núi tuyết
Cương Lạp Mai Đóa
Tín ngưỡng của người Qua Ba
Chương 32 - Suy đoán về Tử kỳ lân
Suy đoán về Tử kỳ lân
Linh ngao Hải lam thú
Thú chiến
Chương 33 - Những con sói chưa thấy bao giờ
Những con sói chưa thấy bao giờ
Mưu kế của bầy sói
Đụng độ
Lang tiêu
Thân thế của Cương Lạp
Chương 34 - Thủy tinh cung
Hậu duệ Bạch Ngân
Bình minh núi tuyết
Cánh cửa Địa ngục
Khe băng nứt
Thủy tinh cung 1
Chương 35 - Cực Nam miếu
Mê cung băng
Thủy tinh cung 2
Cực nam miếu
Tuyệt vọng

Dốc băng dựng đứng
Cái chết của Cương Nhật Phổ Bạc
Chương 36 - Tử vong Tây Phong Đới
Cái chết của Cương Lạp
Tử vong Tây phong đới
Hồi ức của Ba Tang
Tuyết lở
Chương 37 - Nhật ký của Đường Thọ
Trở lại Tây phong đới
Huynh đệ
Tình đêm lạnh
Tái ông mất ngựa
Rút củi đáy nồi
Chương 38 - Số mệnh trong đời
Sụp đổ
Sụp đổ hoàn toàn
Quán rượu Hẹn Hò
Niết Bàn đẫm máu
Làm lại từ đầu
Chia sẻ ebook : http://downloadsach.com/
Follow us on Facebook : https://www.facebook.com/caphebuoitoi

Chương 31 - Kẻ tôi tớ của núi tuyết
“Cương Nhật Phổ Bạc?” Trác Mộc Cường Ba và đội trưởng Hồ Dương cùng thoáng ngẩn
người ra, trong ký ức của hai người đều có chút ấn tượng đối với cái tên này. Ý nghĩa của nó
là kẻ tôi tớ của núi tuyết. Trác Mộc Cường Ba vẫn còn lờ mờ nhớ được, chẳng những gã
từng nghe thấy cái tên này, mà còn tiếp xúc cả với con người ấy nữa. Nhưng nghĩ cho kỹ
càng hơn, lại cảm thấy không phải thế, tựa hồ như thiếu mất mối liên hệ then chốt nào đó.

Tâm sự của Trác Mộc Cường Ba
Thời gian trôi qua rất nhanh, vết thương ở chân giáo sư Phương Tân đã hoàn toàn hồi
phục, giờ trong nhóm lại có thêm đội trưởng Hồ Dương, hai người rất hợp chuyện, nói cả
ngày cũng không chán. Thực tế là đội trưởng Hồ Dương còn dễ nói chuyện hơn cả Ngải Lực
Khắc hồi trước, với ai anh cũng nói chuyện được hết, đến cả Ba Tang cũng sẵn sàng xưng
huynh gọi đệ với anh nữa. Đội trưởng Hồ Dương giọng nói to, tâm tư thì trong thô hào lại có
tinh tế, nói năng hơi thô tục nhưng rất hài hước có duyên, chớ nhìn dáng vẻ bề ngoài như
hung thần ác sát của anh mà tưởng lầm, thực ra con người Hồ Dương này rất dễ làm thân,
trong vòng ba tháng, anh sớm đã hòa nhập làm một với cả nhóm bọn Trác Mộc Cường Ba
rồi. Mặc dù chưa được huấn luyện một cách có hệ thống, nhưng cái danh đội trưởng Cực
hạn của Hồ Dương không phải tự nhiên mà có, ngoài hai phương diện cơ quan học và cận
chiến tay không hơi thua sút mọi người ra, thể năng của anh hoàn toàn không kém gì giáo
sư Phương Tân, đồng thời anh cũng là một tay có thời gian dài chơi súng ống, hiểu biết về
các loại súng và vũ khí nổ gần như có thể so bì được với đám bộ đội đặc chủng, hơn nữa
hiểu biết của anh đối với khí hậu và môi trường miền địa cực cũng giúp những người còn lại
rất nhiều gợi ý.
Thời gian trôi qua, ngày kết thúc đợt huấn luyện đặc biệt lúc càng đến gần hơn, tâm trạng
mọi người cũng càng ngày càng thêm hưng phấn. Chỉ có Nhạc Dương là vẫn lờ mờ cảm thấy
hơi bất ổn, bởi anh phát hiện ra, ngoại trừ mấy hôm mới tuyên bố bắt đầu đợt huấn luyện
đặc biệt, giáo quan còn tỏ ra hưng phấn, về sau thì nét mặt cứ ảm đạm dần đi, ngày xuất
phát càng gần kề, cô lại càng có vẻ nơm nớp lo lắng. Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến giáo
quan của họ trở nên lo âu đến thế, Nhạc Dương thực không tài nào nghĩ ra nổi, anh bèn kể
sự thay đổi rất nhỏ nhặt này của Lữ Cánh Nam với Trương Lập và Hồ Dương.
Cuối cùng, chỉ còn một ngày nữa thôi là coi như đợt tập huấn đặc biệt chính thức kết thúc,
tiếp theo cả nhóm sẽ rời doanh trại đến vùng phụ cận ngọn núi tuyết phải leo lên để tiến
hành huấn luyện thích ứng. Đêm xuống, tuy ngồi trong ánh đèn mờ ảm đạm, nhưng nghĩ
đến chuyện ngày mai sẽ xuất phát, ai nấy đều có chút phấn khích. Trên sân huấn luyện rộng
rãi, nơi Trác Mộc Cường Ba từng nán lại hôm đầu tiên bước vào doanh trại này, đội trưởng
Hồ Dương hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, Trương Lập thì cầm một cành cây vẽ
vòng vòng trên mặt đất, nét mặt cả hai đầy vẻ nghi ngại lo lắng.
Trương Lập nói: “Mấy ngày nay giáo quan dường như càng lúc càng cuống rồi hay sao đó,
cả thời gian đi núi tuyết cũng đẩy lên trước, trước đây có bao giờ thấy cô ấy như vậy đâu,
chẳng lẽ là nhà nước có ý định chấm dứt lần hành động này hay sao?”
Hồ Dương lắc đầu: “Không thể nào, đã đến trạm cuối cùng rồi, tất cả đều vận hành rất tốt,
chẳng có lý do gì để nửa đường bỏ cuộc cả. Có lẽ nào vì một nguyên nhân gì đó khác mà
nhóm này sắp phải giải tán hay không? Hay là sức khỏe của cô ấy có gì bất thường, không
thể kiên trì lâu hơn được nữa rồi?”

nguon tai.lieu . vn