Xem mẫu

CHƯƠNG 27 HUYẾT TRÌ SIÊU CẤP
Merkin hít sâu mấy hơi liền, ghìm giọng bình tĩnh nói: “Có phải l{ cung điện của ma quỷ
hay không thì tôi không d|m nói, nhưng từ lúc bước v{o khe s}u tăm tối dưới lòng đất này,
tôi đ~ biết rằng chúng ta phải đối mặt với một thế giới kỳ qu|i ho{n to{n chưa biết đến.
Chúng đ~ được chôn vùi s}u dưới lớp bụi lịch sử hơn nghìn năm nay, nguyên nh}n chúng
đột nhiên biến mất thì chỉ có trời mới biết được, nhưng tôi có thể khẳng định, đó nhất định
là... một trận đại nạn!”
Bốn chữ cuối cùng của Merkin buông ra vừa hằn học lại vừa pha lẫn sợ hãi, chứng tỏ cuối
cùng hắn cũng bị tôn giáo hệt như một c}u đố này khiến cho chấn động tột độ rồi.

Huyết trì siêu cấp
Hai bên cách nhau chừng một trăm năm mươi mét.
Trác Mộc Cường Ba cầm súng ngoảnh sang nhìn lạt ma Á La, lạt ma Á La vừa khéo cũng
đưa mắt nhìn sang phía gã, cả hai cùng lắc đầu. Bốn tên lính đ|nh thuê đó ngồi ở chỗ rất
khuất, nửa th}n dưới v{ sau lưng đều ẩn trong rãnh thì không nói, cái tên Trần Mao chỉ còn
hơi m{ không còn sức kia vừa hay lại chặn đúng góc chết trong tầm mắt ba người còn lại,
chỉ cần xử lý hắn, ba kẻ kia sẽ tức khắc cảnh giác, vẫn còn đủ thời gian phản ứng. Đ|m lính
đ|nh thuê n{y quả nhiên không phải một đ|m tầm thường.
Nhìn tình hình này thì bốn tên đó nhất thời chắc cũng chưa dịch chuyển, Trác Mộc Cường
Ba đang chờ đợi, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất, chỉ cần tên Trần Mao để lộ ra một khoảng
trống nhỏ, gã sẽ có thể liền một mạch giải quyết hai tên, còn lại hai tên, vậy là bọn Trác Mộc
Cường Ba và chúng sẽ ở thế cân bằng. Đang rình mò chờ đợi, bỗng nghe “cộp” một tiếng,
Trác Mộc Cường Ba cảm giác sau lưng mình bị ai đó vỗ vỗ vào, cứ ngỡ l{ Đa C|t, liền nói:
“Đ}y l{ chuyện liên quan đến tính mạng, đừng làm ồn nữa, Đa C|t.”
Đa C|t ở phía trước Trác Mộc Cường Ba ngó đầu lại, hai mắt mở to nhìn Thánh sứ đại
nhân, lấy làm kỳ quái với cách nói của gã. Trác Mộc Cường Ba giật thót mình, Đa C|t ở phía
trước, lạt ma Á La cũng ở phía trước, vậy thì sau lưng l{... Tr|c Mộc Cường Ba vội xoay đầu
lại nhìn, đúng lúc ấy, bốn tên phần tử vũ trang ở đằng xa đột nhiên kêu rú lên, }m thanh đầy
vẻ kinh hoảng, rõ ràng là bọn chúng đ~ bị dọa cho vỡ mật!
Merkin và Soares sải chân chạy thục mạng, điên cuồng lao vút đi với tốc độ vượt quá giới
hạn chịu đựng của người thường, cuối cùng cũng tho|t được cái thứ mập mạp giống dây leo
mà chẳng phải dây leo, giống xúc tu m{ cũng chẳng phải xúc tu kia. Đoạn n{y dường như lại
trở về cung điện ba tầng ban đầu, nhưng cả Merkin v{ Soares đều biết rõ tuyệt đối không
phải chỗ ấy, vì hai bọn y đ~ vòng qua vật thể như bọt biển chạy về phía sau, từ đầu chí cuối
vẫn đi s}u thêm v{o bên trong v|ch đ|, nơi đ}y chắc chắn là một nơi ho{n to{n mới mẻ.
Không có d}y leo, thông đạo lại được mài cho vuông vắn thẳng thớm, bốn phía được sơn
thêm một lớp đỏ thẫm, trên tường vẽ đủ kiểu đồ án màu sắc rực rỡ mỹ lệ. Vừa có tranh vẽ
Phật Sinh Song Thụ, Quan Âm Tọa Liên, Phật Tổ Niêm Hoa của Phật giáo, lại có cả Thiên
Mẫu Cống Môn Kiệt Ma gi|ng ph|p, A Vĩ Đệ Thanh Ma gây hấn, nữ thần Tư Tất Mạc phục ma
của Bản giáo; ngoài ra còn có các hình vẽ Ngũ Tính T{i Thần, Nguyên Thủy Lão Mẫu, Hắc
Long Thần gieo rắc ôn dịch của người Tạng. Đối với Merkin và Soares, tất cả các hình vẽ này
trông khủng bố tà ác, dáng vẻ nhân vật hầu hết đều hung dữ đ|ng sợ, lại thêm cả những vệt
m|u khô phun tóe lên tường, hai bọn y cũng chẳng muốn quan sát cho kỹ càng làm gì.
Dưới sàn lát loại ván gỗ giống như ở bên trong tòa th|p ngược đầu tiên, cũng bị nhuộm
th{nh m{u đỏ. Mấy trăm năm trôi qua rồi mà những tấm ván gỗ này vẫn đỏ rực đến ghê
người như thế, đỏ tươi như m{u m|u. Bước đi trên s{n gỗ, nghe phát ra những tiếng cót két
cọt kẹt, còn bức tường đỏ dường như không có điểm tận cùng, cũng không thấy cửa rả gì,
hai người bọn Merkin nhìn lên chỉ thấy một m{u đỏ m|u, dưới |nh đèn v{ng vọt u ám cảm
giác cứ liên tục có máu thấm ra.

Trong thông đạo lại dần bắt đầu xuất hiện xương cốt, những xương cốt không hiểu đ~ có
từ mấy trăm năm trước, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa v{o ch}n tường, rải kín khắp dưới
đất. Ở đ}y có vẻ như chưa từng có bất cứ sinh vật nào xuất hiện, những bộ xương vẫn giữ
nguyên trạng thái lúc chết, hầu như đều sải tay choãi chân nằm chết thẳng cẳng, cũng có
những bộ bóp cổ nhau, có bộ tự bóp cổ mình, hoặc dùng vũ khí đ}m chém nhau, thậm chí
còn có cả cắn nhau. Soares nhìn xuống ch}n nói: “Xem ra thì đ|m gi|o đồ Mật giáo này tự
tàn sát lẫn nhau hoặc đ|nh nhau với những kẻ xâm nhập từ bên ngoài vào rồi.”
Merkin nói: “X}m nhập? Không, ở đ}y ẩn mật thế này, những người này không có khôi
gi|p, trên tay không có vũ khí, hầu hết những thứ dùng để tấn công đều là pháp khí cả, tôi
nghiêng về phía bọn họ tự tàn sát lẫn nhau hơn. Có điều, đ}y là chuyện từ mấy trăm đến cả
nghìn năm trước, nhất thời cũng khó m{ đo|n ra được. Giờ đ~ hết đường lui rồi, chúng ta
chỉ còn c|ch xem phía trước có lối ra không, từ n~y đến giờ chúng ta vẫn đi trong lòng núi
lên phía trên phải không?”
Soares gật gật đầu đồng ý, Merkin lại nói tiếp: “Cứ tiếp tục thế này, chắc là sẽ lên đến mặt
đất trên kia thôi.”
Soares nói: “Bên trên chính l{ di chỉ Cổ Cách rồi.”
Merkin gật đầu: “Đúng vậy, có trời mới biết trên đó l{ phần nào của di chỉ Cổ Cách, mong
là không phải chỗ lắm người.”
Đi được vài phút, ánh mắt Soares sáng bừng lên: “Phía trước có cánh cửa.”
Merkin chỉ tay xuống đất nói: “Ừm, phía trước còn có người nữa.” Xương cốt dưới đất
cũng bắt đầu nhiều lên, có một đống tán loạn rõ ràng là mới bị đ| văng lung tung. Soares
nói: “Chẳng lẽ đ}y đ~ v{o phạm vi của di chỉ Cổ Cách rồi {?”
Merkin lắc đầu: “Không giống cho lắm, m{ đ|m người ấy l{ đi từ bên trong ra, chẳng lẽ...
chẳng lẽ chúng đ~ đi trước chúng ta một bước rồi {?”
Soares nói: “Chưa chắc, cũng có khả năng l{ bọn thằng Max, lúc tách ra ở chỗ lũ bọ cạp
trắng chúng ta đi đường dưới vòng một vòng lớn cơ m{. Đương nhiên, cũng có khả năng l{
bọn chuột đ~ đi trước chúng ta rồi, tùy cơ ứng biến vậy.”
Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai không gian khác hẳn nhau. Phong cách kiến trúc ở
đ}y ho{n to{n kh|c với ba tầng lầu gác ở miệng pho tượng Phật khổng lồ, có vẻ không dính
d|ng chút gì đến kiến trúc kiểu Tây Tạng thông thường, nếu không phải thi thoảng vẫn thấy
phần còn sót lại của v{i pho tượng Phật hình dáng quái dị, Merkin v{ Soares đ~ ngỡ mình
đến ph|o đ{i của ác quỷ hút máu trong truyền thuyết rồi.
Cánh cửa vừa mở ra, đầu tiên là một dãy bậc thang dài dẫn thẳng lên trên, mọi thứ trong
này tựa như không hề liên quan đến hình vuông hay các hình góc cạnh, m{ đều là các kiến
trúc có đường biên tròn trịa, đến cả bậc thang cũng l{ những thanh tròn chồng ghép lên
nhau. Trèo lên bậc thang, cảnh tượng trước mắt bọn y lại càng kỳ lạ hơn nữa, các kiến trúc
cao thấp chằng chịt hoàn toàn không nằm trên một mặt phẳng, tất cả phòng ốc nhà cửa
không ngôi nào có mái, tựa như chiếc xe đua hạng sang đ~ gập mui lại, có thể thấy hết toàn
bộ những gì bên trong. C|c gian phòng n{y đều được nối liền bằng những bậc thang lên

xuống, giữa c|c phòng v{ v|ch đ| lại có khoảng cách rõ rệt. Nhìn kỹ ra mới phát hiện, những
gian phòng ở giữa đều xâu trên một trụ đ| khổng lồ, giống như những con ngao sò xâu trên
que tre vậy, còn các gian phòng ở bốn phía thì vươn ra khỏi v|ch đ| lơ lửng như những sạn
đạo, chỉ khác là trên sạn đạo toàn các phòng ốc, nhưng không có mái. Ngoài ra còn cả những
c}y đuốc etylen cắm ở khắp nơi, nhắc nhở hai người bọn Merkin rằng ít nhất đ~ có một
nhóm thuộc phe bọn y đ~ tới đ}y trước rồi.
Merkin v{ Soares đang từ trên cao nhìn xuống, chỉ liếc một cái là có thể thu hết toàn bộ
kiến trúc như một ph|o đ{i n{y v{o trong tầm mắt, phong cách kiến trúc kỳ dị khiến cả hai
người thêm một lần nữa được mở rộng tầm nhìn. Khóe miệng Soares giật giật một hồi, lẩm
bẩm nói: “Trời ơi, đ}y l{ một tòa ph|o đ{i chạm rỗng, bọn họ đục rỗng cả một tòa núi thành
ph|o đ{i. Nhìn những gian phòng kia đi, cả những bậc thang hình trụ tròn nối liền chúng
nữa, toàn bộ đều nối liền một thể, nguyên một quả núi khoét ra điêu khắc th{nh đấy. Không,
không thể nói l{ điêu khắc được, phải nói l{ đ{o khoét mới đúng. Trời đất, kỹ thuật quái quỷ
gì thế n{y, tôi chưa từng gặp kiến trúc nào thế này cả.”
Nét mặt Merkin không hề bộc lộ cảm xúc, nhưng lắng nghe kỹ thì không khó nhận ra, hàm
răng hắn đang run lên, chỉ nghe hắn khó nhọc nói: “Đ}y vẫn chưa phải l{ điều khiến tôi ngạc
nhiên nhất, anh thử quan sát kỹ những gian phòng này xem, nhìn phần bên trong ấy, chúng
l{m anh nghĩ đến c|i gì...”
Giờ Soares mới để ý thấy, dường như cũng không nên gọi những gian phòng không có
nóc này là phòng ốc, gọi là những cái bể lớn thì có vẻ chính x|c hơn, vì chúng đều có hình
quả trứng, hoặc hình cái thùng, hay cái bát, hoặc thậm chí là hình con nhộng, hình cái khay,
những thứ thùng, chậu, b|t, đĩa khay n{y xếp chồng chất lên nhau, khiến cho kiến trúc vốn
dĩ đ~ kỳ dị lại càng thêm phần qu|i đản. Mới đầu còn chưa cảm thấy gì, nay nghe Merkin
nhắc nhở, Soares mới nhìn ra đầu mối bên trong, địa hình như nước chảy qua cầu, lại như
hố trũng ở Ca Nạp Tư(1), đ}y chẳng phải là... Soares thần người ra một lúc lâu mới run run
giọng nói: “Huyết trì..., một cái huyết trì dài rộng đều trên hai trăm mét, cao đến hai chục
tầng lầu! Trời ơi, điên mẹ nó rồi, đ}y l{ cung điện của ma quỷ rồi!” Cả một tòa ph|o đ{i lập
thể khoét v{o lòng núi đ|, không ngờ lại là một cái huyết trì siêu cấp do h{ng trăm h{ng
nghìn huyết trì nhỏ hơn tổ hợp lại mà thành!
Merkin hít sâu mấy hơi liền, ghìm giọng bình tĩnh nói: “Có phải l{ cung điện của ma quỷ
hay không thì tôi không d|m nói, nhưng từ lúc bước v{o khe s}u tăm tối dưới lòng đất này,
tôi đ~ biết rằng chúng ta phải đối mặt với một thế giới kỳ qu|i ho{n to{n chưa biết đến.
Chúng đ~ được chôn vùi s}u dưới lớp bụi lịch sử hơn nghìn năm nay, nguyên nh}n chúng
đột nhiên biến mất thì chỉ có trời mới biết được, nhưng tôi có thể khẳng định, đó nhất định
là... một trận đại nạn!”
Bốn chữ cuối cùng của Merkin buông ra vừa hằn học lại vừa pha lẫn sợ hãi, chứng tỏ cuối
cùng hắn cũng bị tôn giáo hệt như một c}u đố này khiến cho chấn động tột độ rồi.
Lên tới hàng hiên dẫn vào huyết trì, m|u trong cơ thể hai người đều như sôi lên sùng sục.
Họ bước đi trên những h{nh lang ho{n to{n lơ lửng giữa không trung, cảm gi|c như đang
tiến đến rất gần tế đ{n của tôn giáo thần bí ấy, còn bản thân mình chính là những tế phẩm
được dâng lên. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một đốm lửa lập lòe như |nh sao, không thể

x|c định vị trí của bọn lính đ|nh thuê, còn đi lên đi xuống giữa những gian phòng lửng lơ lơ
lửng này mấy vòng, thì khiến người ta hoàn toàn mất hết cả phương hướng.
Mỗi lần bước vào một căn phòng l{ Merkin v{ Soares lại đều hết sức kinh hãi. Mỗi gian
phòng n{y y như một cái huyết trì nhỏ, bên trong có rất nhiều thứ hình dáng kỳ dị mà bọn y
chưa từng thấy bao giờ. Trong phòng gió thổi vù vù lạnh toát, theo lý thì không gian bít kín
thế này không nên có gió mới phải, cách giải thích duy nhất chính là những vong linh nghìn
năm kia vẫn còn bị giam cầm trong những gian phòng nhỏ này, oán niệm nghìn đời không
tan khiến chúng hóa th{nh cơn gió lạnh, g{o thét mang mùi m|u tanh đến với mỗi kẻ lạc
bước đến đ}y. Những gian phòng - huyết trì ấy đều đóng cứng một lớp vảy máu khô dày
bên trong, như nói một cách rõ ràng chân thực cho mỗi một người đến đ}y rằng, chúng phải
uống bao nhiêu m|u tươi mới đủ để tích được độ d{y như ng{y hôm nay.
Máu trong huyết trì cuối cùng chảy vào một cái rãnh trong phòng, giữa các phòng với
nhau có rãnh nối liền, cũng có nghĩa l{ m|u từ mỗi huyết trì đều có thể chảy từ gian này
sang gian khác. Kết cấu dẫn nước được bố trí tinh vi và ở mỗi gian huyết trì lại hoàn toàn
khác nhau khiến Merkin liên tưởng đến một xưởng hóa chất khổng lồ, nơi mọi thứ đều kỳ bí
huyền diệu, cả thế giới dưới lòng đất n{y như điên cuồng trong máu và lửa.
Soares hít sâu một hơi khí lạnh: “Một nơi thế này khiến người ta ph|t điên lên mất.
Không biết đ~ bao nhiêu năm rồi mà tôi ngửi trong không khí vẫn còn tanh máu, gió ở đ}y
đúng l{ khiến linh hồn con người phải run rẩy sợ h~i, nơi n{y chỉ nên dành cho loài ma quỷ
dưới địa ngục m{ thôi. Đ|m gi|o đồ của tôn giáo này rốt cuộc đ~ l{m gì vậy? Bọn họ tạo ra
nhiều huyết trì như thế để làm gì? Cả một cái huyết trì khổng lồ cao hai mươi tầng lầu, cần
bao nhiêu m|u người thì mới đủ đầy đ}y?”
Merkin xoay xoay cổ một c|ch không được tự nhiên cho lắm, ngồi xổm xuống bên mép
một cái huyết trì, lắc đầu nói: “Đ}y không hẳn là huyết trì đ}u. Anh nhìn kỹ mà xem, nhìn kỹ
những chỗ này xem, bên dưới đ}y l{ một cái bếp lò, có thể đốt lửa đun nấu; còn cả đ}y nữa,
anh có biết những c|i r~nh có b|nh xe lăn n{y để làm gì không? Ở Trung Quốc, thứ này gọi
là máng nghiền, dùng để nghiền các vị thuốc thay cho cối xay; còn cả đ}y, những thứ trông
giống cái cối xay này nữa, và rất nhiều thứ chúng ta không biết l{ c|i gì, chúng đơn giản chỉ
là huyết trì thôi không sao? Cảm gi|c nó mang đến cho tôi l{ nơi đ}y tựa như một dây
chuyền sản xuất, mỗi gian phòng giống như một ph}n xưởng nhỏ, tất cả c|c ph}n xưởng
n{y đều có thể chuyển nguyên liệu qua các rãnh. Loại dây chuyền sản xuất tinh vi vừa có lửa
nung lại vừa có nước rửa, ngoài ra còn có cả cối xay thế này, chỉ có công nghiệp hóa chất
mới dùng đến m{ thôi.”
Merkin đứng thẳng người lên, nói với giọng bí hiểm: “Không sai, tôi có cảm gi|c đ}y như
thể là một dây chuyền sản xuất m{ đ|m gi|o đồ của tôn giáo cổ đại kia dùng để sản xuất hóa
chất - một dây chuyền sản xuất hóa chất dùng máu làm nguyên liệu chính!”
Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại nhìn, lập tức trông thấy thứ đang b|m trên lưng g~. Ở
rừng rậm Nam Mỹ gã từng gặp qua không ít quái thú, vậy mà lần này vẫn bị dọa cho giật
mình đ|nh thót, một cảm giác kinh tởm và buồn nôn từ sâu thẳm dâng trào lên, khiến toàn
thân gã rùng mình nổi cả gai ốc, suýt chút nữa thì kêu toáng lên giống tên lính đ|nh thuê kia
rồi.

nguon tai.lieu . vn