Xem mẫu

Chương 19: MAYA: BIẾN CHỦNG CHÂU MỸ
CỦA VĂN MINH HOA HẠ
Totem m{ người Maya sùng bái là thần Kukulkan và thần Báo châu Mỹ, gần với tín
ngưỡng sùng bái long hổ của Trung Quốc; người Maya tôn sùng đồ bằng ngọc, hoàn toàn
phù hợp với quan niệm của người Trung Quốc; kim tự tháp Maya hình dáng cấu tạo hoàn
toàn khác với kim tự tháp Ai Cập, giống mộ hình đấu ngược của người Trung Quốc hơn, t|c
dụng chủ yếu l{ để tế trời, hình thức khác nhau mà công dụng thì như đ{n tế của Trung
Quốc; văn tự Maya có cùng phương thức tổ hợp và ký hiệu với Kim văn ở Ba Thục.

Giải thích nghi ngờ
Lữ Cánh Nam sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, chậm r~i nói: “Vị sứ giả vĩ đại nhất mang theo
tòa th{nh được ánh sáng tỏa chiếu. Quốc vương đ~ dùng nghi lễ tôn giáo cao nhất để
nghênh tiếp ng{i. Đồng thời sau khi trai tịnh chín ng{y, đ~ thỉnh được sứ giả đưa th|nh vật
ra. Quốc vương kinh ngạc vô cùng, liền hỏi mục đích của sứ giả. Sứ giả nói với quốc vương
rằng ông muốn mang thánh vật tới tận cùng của thế giới. Quốc vương khẩn thỉnh xin được
giữ lại bản tranh khắc của thánh vật v{ đ~ được sứ giả đồng ý. Sau đó, quốc vương cung cấp
cho sứ giả rất nhiều tiền lộ phí, ph|i binh sĩ v{ chiến ngao cùng ngài tới nơi tận cùng thế
giới. Bọn họ đi một chuyến, mất mười ba năm ròng r~, vượt qua hết ngọn núi này tới ngọn
núi kh|c, băng qua biển lớn vô biên, tới một quốc gia vừa xa lạ lại vừa thần bí. Cây ở đó cao
chọc trời, liền thành một khoảng lớn, trong rừng sâu, hiểm họa bốn bề, khắp nơi đều là các
lo{i động vật và thực vật ăn thịt người mà họ chưa từng biết đến, kiến trúc ở nơi ấy cao lớn
hùng vĩ, lớn hơn bất cứ tòa cung điện nào họ từng trông thấy; thần miếu ở đó giống như
một ngôi tháp, là những hình tam giác khổng lồ ghép lại với nhau, cao đến tít chân mây, bậc
thang thông thẳng lên giữa l{n m}y, văn tự ở đấy là tổ hợp của hình đầu người và hình vẽ
các loại động thực vật...”
Vừa nghe đến câu chuyện chiến ngao và sứ giả, Trác Mộc Cường Ba lập tức liên hệ những
mắt xích then chốt đó lại với nhau. Ở trong rừng M~ng X{ g~ ho{n to{n sơ suất không nghĩ
tới. Yinawea, một vị thần đi khắp thế gian, phân thân của thần Chó bảo vệ ngài... sao mình
lại quên mất được nhỉ! Trời ơi, như vậy thì, tất cả các phong tục gần giống với của Tây Tạng
mà gã từng thấy trong rừng rậm châu Mỹ đ~ có một lời giải thích hoàn toàn hợp lý. Chỉ có
điều, hơn một ng{n năm trước đ~ vượt qua Th|i Bình Dương, thật sự bọn họ có thể làm
được sao?
“Đợi chút đ~...” Gi|o sư Phương T}n kh{n kh{n giọng kêu lên: “Cô muốn nói là, một ngàn
năm trước! Người dân tộc Tạng của chúng ta đ~ vượt qua biển lớn, đến tận châu Mỹ?!” Xem
ra ông còn kinh ngạc hơn Tr|c Mộc Cường Ba gấp bội phần.
Lữ Cánh Nam mỉm cười: “Gi|o sư không cần phải kinh ngạc như vậy đ}u, hai người có
biết theo kết luận mới nhất mà các chuyên gia nghiên cứu về Maya mới đưa ra, tổ tiên
người Maya l{ ai không?”
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu như c|i trống bỏi, thầm nhủ: “Chắc không thể n{o l{ người
dân tộc Tạng đấy chứ?” Gi|o sư Phương T}n dường như đ~ nhớ ra điều gì đó, ngược lại trở
nên trầm tư mặc tưởng.
Lữ Cánh Nam liền trả lời luôn: “L{ người Mông Cổ. C|ch đ}y một vạn năm, người Mông
Cổ ở ch}u Á đ~ đến châu Mỹ rồi.”
Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm: “Chẳng phải Colombo phát hiện ra châu Mỹ hay sao?”
Lữ Cánh Nam gật đầu: “Chuyện ấy không sai, nhưng Colombo chỉ l{ người đầu tiên tuyên
bố với thế giới rằng có một nơi gọi là châu Mỹ, không phải l{ người đầu tiên đặt chân lên
mảnh đất đó. Trong nền văn hóa Maya, có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật có thể phản ánh

vấn đề n{y.” Lữ Cánh Nam lại lấy ra một số tư liệu liên quan, nói: “Trong c|c t|c phẩm điêu
khắc của người Maya có sắc thái châu Á, châu Phi rất rõ rệt, các tác phẩm nghệ thuật tinh
xảo n{y đ~ lột tả rõ ràng một chủng người từng tới nơi đ}y. Nhìn tấm ảnh này xem, theo kết
quả khảo chứng của các chuyên gia, tạo hình và phục sức của tượng người gốm n{y đều có
đặc điểm của tượng người đời Tùy, đ}y không phải tướng mạo v{ c|ch ăn mặc của người
Maya bản địa.”
Lữ C|nh Nam bước trở lại phía sau bàn làm việc, ngồi xuống ghế: “Còn quan hệ giữa Maya
và Trung Quốc cũng l{ vấn đề được giới học thuật tranh luận nhiều nhất. Ở khu vực văn
minh Olmec(1) m{ văn minh Maya l{ một trong c|c đại diện, đ~ đ{o được rất nhiều ngọc
khuê, tượng ngọc, và rất nhiều chế phẩm từ xương cốt nữa, và bên trên những thứ này, lại
khắc Giáp cốt văn của Trung Quốc, nước ta từng có chuyên gia Giáp cốt văn đ~ nhận ra trên
một chiếc ngọc khuê nguyên vẹn những ký hiệu có ý nghĩa l{... ‘Quốc vương v{ thủ lĩnh khai
s|ng vương quốc’; ở Mexico, đ{o được mấy trăm bức tượng người bằng đất, tướng mạo
không kh|c gì người Hoa, y phục cũng kh| giống với c|c niên đại kể từ đời Tùy trở về trước;
ở Honduras, phát hiện tác phẩm điêu khắc tương tự với rùa thần Huyền Vũ của Trung Quốc;
ở Guatemala, đ{o được tiền giấy từ thời Tiên Tần; nếu vẫn thấy chưa đủ, thì còn nhiều
lắm...” Lữ Cánh Nam nói cứ như bắn súng liên thanh. “Totem m{ người Maya sùng bái là
thần Kukulkan và thần Báo châu Mỹ, gần với tín ngưỡng sùng bái long hổ của Trung Quốc;
người Maya tôn sùng đồ bằng ngọc, hoàn toàn phù hợp với quan niệm của người Trung
Quốc; kim tự tháp Maya hình dáng cấu tạo hoàn toàn khác với kim tự tháp Ai Cập, giống mộ
hình đấu ngược của người Trung Quốc hơn, t|c dụng chủ yếu l{ để tế trời, hình thức khác
nhau mà công dụng thì như đ{n tế của Trung Quốc; văn tự Maya có cùng phương thức tổ
hợp và ký hiệu với Kim văn ở Ba Thục. Dựa theo c|c ghi chép trong văn vật, văn hiến liên
quan đến quan hệ giữa người đất Thục và Trung Nguyên, và châu Mỹ, mối quan hệ này
tuyệt đối không thể chỉ là trùng hợp. Ho{ng Đế và con cháu của ông liên hôn với người
Thục. Thiếu Hạo, Chuyên Húc đều sống ở đất Ba Thục, sau đó cùng đi ch}u Mỹ, khả năng
văn tự cổ cùng được bảo tồn ở đất Thục và Trung Mỹ là hoàn toàn có thể xảy ra. Tiếng Maya
đ~ có ph|t triển, còn Kim văn Ba Thục thì tương đối đơn giản một chút. Các học giả đ~ so
sánh từ vựng cơ bản trong tiếng Maya và tiếng Hán, phát hiện rất nhiều từ tương đồng,
chẳng hạn như ‘người’, ‘trời, ‘rộng lớn’, thời gian phân ly của hai thứ tiếng này có lẽ cách
đ}y chừng 5.000 năm. Đến cả tục tế người sống cũng...” Lữ C|nh Nam đột nhiên dừng lại,
tựa hồ như không muốn đề cập đến chủ đề này vậy.
Nhưng Tr|c Mộc Cường Ba đ~ nghe thấy, vội truy vấn: “Tục tế người sống! Cô nói tục tế
người sống phải không?” Gi|o sư Phương T}n ngồi bên cạnh khẽ gật đầu, hiển nhiên l{ đ~
tra cứu tư liệu về mặt này rồi.
Lữ Cánh Nam mấp máy miệng, cuối cùng cũng nói ra: “Không sai, người Maya lấy tim
người hiến tế, còn ở Trung Quốc cổ đại, tục hiến tế người sống... còn... còn phức tạp hơn
nhiều. Như trong s|ch Lễ Ký, chương Minh Đường Vị có viết, ‘Hữu Ngu dân tế thủ, Hạ Hậu
dân tế t}m...’; trong Hậu Hán Thư, ghi rằng thủ lĩnh Lẫm Quân của người Ba ở Ba Quận, Nam
Quận tôn sùng totem hổ, cho hổ uống m|u người. Còn chuyện tế người sống ký tải trong
Giáp cốt văn thì cả ngàn cả vạn! Đến thời Chu có tượng người thay thế, mới chấm dứt được
tục lệ bắt người sống tuẫn táng. Thực ra ý nghĩa đầu tiên của ‘Sử tác dõng giả’(2) chính là chỉ
tục tế người sống. Bất cứ dân tộc nguyên thủy n{o cũng đều có các nghi lễ tương tự như tế

người sống. Trong mắt người hiện đại chúng ta, có thể đ}y l{ biểu hiện chưa khai hóa, thực
ra chỉ là một c|ch để người xưa ph|t tiết cảm xúc m{ thôi.”
Thấy sắc mặt Trác Mộc Cường Ba biến đổi, Lữ Cánh Nam liền nói sang chủ đề kh|c: “Lại
nói về Trung Quốc chúng ta, sách Hán Thư, chương Đông Di truyện có viết: ‘C|ch Oa quốc(3)
bốn vạn dặm về phía Đông, có Lõa quốc, phía Đông Nam Lõa quốc có Hắc Xỉ quốc, thuyền đi
một năm mới tới nơi.’ Hắc Xỉ quốc là hậu duệ của Thiếu Hạo, ở Trung Mỹ. Ghi chép trong
Hán Thư đ~ chứng thực từ thời H|n đ~ có thể đi thuyền tới châu Mỹ rồi. Sách Liệt Tử,
chương Thang Vấn viết: ‘Phía Đông Bột Hải, không biết cách mấy ức vạn dặm, có Đại Hách,
thực l{ hang động không đ|y, bên dưới không có đ|y, tên gọi Quy Hư.’ Đại Hách, Thang Cốc
ở Trung Mỹ. Cổ nh}n đ~ biết ‘phía Đông Bột Hải’ chứng tỏ từ thời Chiến Quốc người Trung
Quốc đ~ biết phương vị của Trung Mỹ ở đ}u. Điều này chỉ có thể l{m được khi họ đ~ hiểu
biết rằng tr|i đất hình cầu, và có tuyến đường hàng hải thực tế. Lui về mấy thế kỷ trước,
chuyện người Trung Quốc đi thuyền sang châu Mỹ cũng l{ có khả năng. Trong Sơn Hải kinh
có nhiều đoạn viết từ thời Thiếu Hạo đ~ có thuyền tre, đến thời nh{ Thương hơn hai ng{n
năm sau đó chắc cũng phải có cơ sở vật chất tương đối rồi. Cuốn Tổ tiên Trung Hoa khẩn
hoang châu Mỹ của ông Vương Đại Hữu, đ~ ph}n tích một cách chi tiết chuyện cuối thời Ân,
hai mươi lăm vạn qu}n d}n đ~ vượt biển đến châu Mỹ. Gần đ}y đ~ có học giả phát hiện,
trong bản đồ hàng hải của Trịnh Hòa có đ|nh dấu châu Mỹ rất rõ ràng, so với Colombo còn
sớm hơn rất nhiều năm.”
Lữ Cánh Nam nói một tràng dài, rồi đưa nước cho Trác Mộc Cường Ba để g~ bình tĩnh lại
phần n{o. Trong đầu Trác Mộc Cường Ba giờ là một mớ bòng bong, suy đi nghĩ lại sự việc
tưởng chừng như ho{n to{n không có chút khả năng n{o kia - người Trung Quốc đ~ biết
đến châu Mỹ từ rất lâu về trước? Đồng thời còn thường xuyên tới đó? Người Maya v{ người
Trung Quốc có chung tổ tiên? Nhưng nghe Lữ Cánh Nam nói một hồi, rồi thêm cả những tư
liệu hàng thật giá thật kia, dường như đúng l{ có chuyện như vậy thật.
Đợi sắc mặt Trác Mộc Cường Ba bớt tái, Lữ Cánh Nam mới nói tiếp: “Được rồi, nói nhiều
như vậy, mục đích cũng chỉ l{ để anh tin rằng, hơn một ng{n năm trước, người Tạng đ~
vượt biển đến châu Mỹ cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm. Bởi vì từ năm nghìn năm
trước, người Trung Quốc chúng ta đ~ đến châu Mỹ rồi, m{ hơn nữa, rất có khả năng vùng
đất châu Mỹ ấy chính l{ do người Trung Quốc chúng ta khai ph| cũng nên.”
“Không thể nào tin nổi.” Tr|c Mộc Cường Ba lẩm bẩm nói. G~ l{ người từng đến Bạch
thành, nhìn thấy vương quốc bằng đ| hùng vĩ, nhìn thấy những bức tranh, những pho tượng
tinh xảo tuyệt mỹ, những văn tự phức tạp rối ren. G~ chưa từng thấy nền văn minh n{o như
vậy, nhưng có thể khẳng định, đ}y chắc chắn là một nền văn minh huy ho{ng rực rỡ. Nhưng
lúc n{y đ}y, lại có người nói với gã rằng nền văn minh ấy, rất có khả năng chính l{ biến
chủng châu Mỹ của nền văn minh Hoa Hạ, thật sự là gã khó có thể chấp nhận được.
Lữ C|nh Nam nói: “Chúng ta tiếp tục nhé? Tốt lắm, th|i độ mọi chuyện đều có khả năng
xảy ra này mới chính l{ th|i độ khoa học của một người làm công tác khảo s|t đạt tiêu
chuẩn. Theo thông tin dịch được trên trục quyển, bọn họ mang tòa th{nh được ánh sáng tỏa
chiếu trao cho quốc vương bảo vệ, quốc vương đ~ đ|p ứng, sẽ để tòa th{nh được ánh sáng
tỏa chiếu vĩnh viễn cách ly với ánh mặt trời. V{ ngay sau đó, ng{i bắt đầu xây dựng tòa kim

tự tháp lớn nhất trong lịch sử, tương truyền trên có thể thông tới tận thiên đình, dưới đ{o
sâu xuống tận địa ngục }m ty.”
“Vậy tại sao vị quốc vương kia phải tốn nhiều tinh lực thỏa mãn yêu cầu của một người
ngoại tộc l{m gì?” Tr|c Mộc Cường Ba đột nhiên hỏi.
Lữ C|nh Nam nói: “Chuyện này hả? Ai mà biết được chứ, rất nhiều thông tin trong trục
quyển còn đang đợi giải nghĩa, có rất nhiều điểm chúng tôi vẫn chưa hiểu được. Nhưng có
một điểm chúng tôi biết, đó l{ tòa th{nh được ánh sáng tỏa chiếu ấy chắc là ở trong một kim
tự th|p Maya.”
Cuối cùng Trác Mộc Cường Ba cũng đ~ hiểu, gã thấp giọng nói: “Vì vậy, chuyến diễn tập
băng rừng nguyên sinh lần này của chúng tôi, mục đích chính l{ để tìm kiếm tòa thành ánh
sáng tỏa chiếu kia. Thế nhưng, tại sao lúc xuất hành lại giấu giếm chúng tôi, cô có thể giải
thích được không?”
Lữ C|nh Nam đ|p: “Có ba nguyên nh}n. Thứ nhất, tòa Bạch thành ấy vừa được một công
ty dầu mỏ xuyên quốc gia phát hiện ra, nghe nói l{ đ~ vô tình tìm thấy trong khi lắp đặt
đường ống dẫn dầu xuyên quốc gia, vẫn hoàn toàn phong tỏa tin tức đối với thế giới bên
ngo{i. Đương nhiên, chúng tôi sử dụng cách riêng của mình để có được tin tức, nhưng
không thể công khai rộng r~i được. Thứ hai, cái gọi là tòa thành ánh sáng tỏa chiếu này,
chúng tôi chỉ biết được cái tên, còn rốt cuộc nó là thứ gì, đến giờ chúng tôi vẫn chưa l{m rõ
được, vì thế, rốt cuộc l{ c|c anh đi đ}u tìm, tìm c|i gì, tôi cũng không thể nói cho cụ thể tận
tường được. Thứ ba, cũng l{ điểm quan trọng nhất, chúng tôi có nghi ngờ, trong những
người tham gia tập huấn lần n{y, có người qua lại với thế lực nước ngoài, tất nhiên cụ thể là
ai thì chúng tôi vẫn còn chưa biết.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Ý của cô là, trong chúng tôi có nội gian ư?”
Lữ Cánh Nam gật đầu: “Nội gian thì không đến nỗi, gọi l{ người bắn tin đi. Tóm lại, chính
những nguyên nh}n n{y đ~ khiến tôi không thể cho các anh biết nội dung cụ thể của hành
động lần này, tất cả chỉ còn cách nghe theo mệnh trời, nhưng đồng thời...” Lữ Cánh Nam cao
giọng, “H{nh động lần n{y cũng có thể coi như một lần diễn thử cho chuyến đi tới Bạc Ba La
thần miếu của mọi người, chỉ tiếc là tình hình diễn thử qu| đỗi tệ hại. Với trình độ của mọi
người lúc này, chỉ sợ cả con đường tới Bạc Ba La thần miếu còn tìm chẳng ra, tất cả đ~, đ~...”
Lữ C|nh Nam không nói “đ~ thế n{o”, nhưng Tr|c Mộc Cường Ba nhìn ra được, cô muốn
nói rằng “tất cả đ~ chết sạch hết cả rồi.” Ánh mắt gã lộ rõ vẻ ngờ vực, thầm nhủ: “Chúng tôi
không đến nỗi kém cỏi vậy chứ?”
Lữ C|nh Nam như nhìn thấu được t}m tư g~, liền nói: “Được rồi, anh vẫn còn nghi ngờ
phải không. Vậy chúng ta có thể làm một so s|nh bình đẳng nhé, lần này các anh gặp phải
một đ|m du kích rời r~ như nắm c|t khô, hơn nữa còn mạnh ai nấy làm, chứ không phải là
qu}n đo{n có quy mô v{ có tổ chức. Còn nếu như xuất phát tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu,
mọi người sẽ phải đối mặt với...” Lữ C|nh Nam đứng dậy, mở một ngăn bảo hiểm trên tủ sắt
ra, lấy ra một tập văn kiện tuyệt mật, ném xuống trước mặt Trác Mộc Cường Ba: “... bọn
chúng!”

nguon tai.lieu . vn