Xem mẫu

Table of Contents
Chương 15: MÊ CUNG MAYA
Ký hiệu mật mã
Âm trận
Mê cung Maya
Ác ma bay lượn
Chương 16: ĐỊA NGỤC CỦA NƯỚC VÀ LỬA
Bẫy rập
Lửa địa ngục
Nước địa ngục
Địa ngục của nước và lửa
Chương 17: HUYẾT TRÌ
Cung điện của Tử thần
Hố tuẫn táng
Bầu trời sao
Huyết trì
Chương 18: TRỞ LẠI TÂY TẠNG
Cánh cửa cấm kỵ
Thang treo di động
Sống sót trở về
Tổng kết
Thỏa hiệp
Chương 19: MAYA: BIẾN CHỦNG CHÂU MỸ CỦA VĂN MINH HOA HẠ
Giải thích nghi ngờ
Bí mật về bộ tộc Qua Ba
Bí mật về nhà thám hiểm Stanley
Mật tu (1)
Mật tu (2)

Bí mật về Sáng thế thần của người Inca
Chiến huy
Chương 20: TÂY TẠNG - MẶC THOÁT: VÙNG ĐẤT BÍ MẬT CUỐI CÙNG
Bí mật lịch sử Cổ Cách
Bí mật huyết trì
Bước ngoặt mới
Vùng đất bí mật cuối cùng
Thụ táng
Chương 21: CÁNH CỬA SINH MỆNH
Cổ C|ch cơ quan Phật
Thôn Công Bố
Thánh hồ Nạp Bạc Thác
Hoang phế
Chương 22: CÁNH CỬA ĐỊA NGỤC
Chư Phật Mật giáo
Đường hầm
Đa C|t Điệt Bất
Cơ quan của Mật giáo (1)
Cơ quan của Mật giáo (2)
Cánh cửa Địa ngục
Chia sẻ ebook : http://downloadsach.com/
Follow us on Facebook : https://www.facebook.com/caphebuoitoi

Chương 15: MÊ CUNG MAYA
Đ}y l{ cung điện dưới lòng đất hùng vĩ nhất, lộng lẫy nhất, đồng thời cũng ghê rợn nhất
v{ đẫm mùi máu tanh nhất tôi từng trông thấy. Hệ thống m|y móc điều khiển vô cùng phức
tạp, các cạm bẫy vô cùng đ|ng sợ, khắp nơi đều ngập trong bầu không khí thần bí và mù mờ
không thể đo|n biết, mỗi bước ch}n đều ẩn chứa nguy cơ mất mạng. Và cả nghi thức tôn
gi|o cũng như c|c lễ tế của nền văn minh n{y nữa, đều khiến tôi không thể nào chấp nhận
được. Tôi không dám tin, những người sở hữu một nền văn minh ph|t triển bậc cao như
thế, sao lại phạm phải những tội ác của loài ma quỷ ấy...

Ký hiệu mật mã
Gi|o sư Phương T}n hét lên mấy tiếng vào miệng hố, không nghe thấy hồi âm, liền lo lắng
nói: “Cường Ba cũng lỗ mãng quá, vẫn cứ nóng nảy như vậy, chẳng có chút tố chất của người
làm khảo sát khoa học gì cả.”
Lạt ma Á La thò đầu sâu vào miệng hố, nói: “Cậu ấy không chỉ biết có mạo hiểm thôi đ}u,
bên trong có gió.”
Có gió, đồng nghĩa với cái hố này còn có lối thông ra nơi kh|c nữa, thông gió có thể thổi
tan khí độc, giữ cho không khí bên dưới lưu thông. Điểm này Trác Mộc Cường Ba đ~ học
được ở chỗ đội khảo sát khoa học Khả Khả T}y Lý, hơn nữa xét theo tốc độ trượt xuống của
ba lô, độ dốc của cái hố này chắc không vượt quá bốn mươi lăm độ, vì vậy, gã mới không hề
do dự nhảy luôn xuống theo. Nhưng g~ không thể ngờ, tốc độ trượt xuống của mình cao hơn
tốc độ của cái ba lô rất nhiều. Đường hầm hình vuông đều tăm tắp phủ d{y c|t, l{m tăng tốc
độ trượt xuống của gã giống như dầu bôi trơn vậy. Chưa đến mười gi}y, đ~ nghe “vù” một
tiếng, Trác Mộc Cường Ba chỉ thấy thân thể mình lơ lửng trên không, đầu va mạnh vào
tường đ|, kế đó cả người lại tiếp tục trượt xuống theo hướng ngược lại; chưa đầy mười giây
sau, phần lưng g~ đ~ |p tới bờ tường, va chạm một cú rõ mạnh, rồi lại đổi phương hướng.
Cứ như vậy đập đi đập lại, không biết đ~ va đập bao nhiêu lần, rồi g~ cũng đuổi kịp cái ba lô
đ~ dùng ch}n đẩy xuống lúc đầu.
Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cảm thấy các tiếng động kh|c đi, rồi cả người g~ văng ra
khoảng không, trước tiên nghe tiếng ba lô rơi xuống nước, kế đó l{ tiếng thân thể g~ “hạ
thủy”. Trong lúc hoảng loạn, chân tay cứ vung bừa tứ phía, kết quả vừa đạp một c|i, đ~ thấy
th}n mình đứng vọt lên mặt nước. Hồ nước không sâu lắm, Trác Mộc Cường Ba đứng lên
vừa hay để lộ ra c|i đầu. Gã dợm bước v{i bước, chỗ sâu nhất thì phải bơi mới qua được.
Trác Mộc Cường Ba vừa bơi vừa tóm lấy ba lô, chẳng mấy chốc ch}n đ~ chạm đất. Trong
bóng tối vang lên tiếng “soạt soạt soạt”, nghe như có c|i gì đang lùi về phía sau. Trác Mộc
Cường Ba cả mừng kêu lên: “Mẫn Mẫn! Em phải không? Trả lời anh đi?”
Không thấy trả lời, chỉ nghe “oa” một tiếng, rồi có người khóc rống lên. Trác Mộc Cường
Ba vội nói: “Đừng sợ, đừng sợ, anh đến đ}y, em ở đ}u?” Vừa nói gã vừa lần bước về phía
tiếng khóc. Trong bóng tối vang lên giọng thổn thức: “Hức... hức, hức, em sợ quá... em sợ
quá... em cứ tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa, ức...” Tr|c Mộc Cường Ba đeo ba lô lên
lưng, rời khỏi hồ nước, giơ hai tay lần mò về phía phát ra âm thanh, cuối cùng cũng bắt
được một bàn tay mềm mại lạnh buốt. Hai người ôm chầm lấy nhau trong bóng tối.
Trác Mộc Cường Ba nhỏ nhẹ an ủi: “Đừng khóc nữa, đừng khóc, anh ở đ}y. Không sao rồi,
anh ở đ}y rồi n{y.” Đường Mẫn rúc đầu sâu vào ngực Trác Mộc Cường Ba, hai vai run rẩy,
khóc thút thít đến đau lòng, nói c}u được câu mất: “Trong th{nh... hức... em nghe thấy tiếng
anh... em gọi tên anh... hức hức... anh không nghe thấy em gọi anh à? Em... hức... chạy về phía
anh... hức... kết quả... kết quả... rơi xuống chỗ này, hức... chỗ n{y không có đường, lại không
nhìn thấy gì, hức...”

nguon tai.lieu . vn