Xem mẫu

MỤC LỤC
CHƯƠNG 70: Vạn Lang Chí Vương: Tử Kỳ Lân
CHƯƠNG 71: Cấm địa của sói
CHƯƠNG 72: C|nh cửa Chúng sinh
CHƯƠNG 73: Dòng sông Phù sinh
CHƯƠNG 74: Ch{o mừng đến với Bạc Ba La thần miếu!
CHƯƠNG 75: Chúng thần Tây Tạng
CHƯƠNG 76: T}y Tạng Vạn Phật các
CHƯƠNG 77: Đến trung tâm thần miếu
CHƯƠNG 78: B|u vật nhà Phật
CHƯƠNG 79: Sự thật đ|ng sợ
CHƯƠNG 80: C}u chuyện nghìn năm trước
CHƯƠNG 81: Kết thúc bằng một tấm ảnh
Chia sẻ ebook : http://downloadsach.com/
Follow us on Facebook : https://www.facebook.com/caphebuoitoi

CHƯƠNG 70:
Vạn Lang Chí Vương: Tử Kỳ Lân
Vườn Địa đ{ng bị bỏ quên
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba dừng lại, đăm đăm nhìn về phía xa, gã chợt không kìm được
mà tự hỏi mình: “Đ}y l{ sự thật sao, không phải mình đang nằm mơ đấy chứ?”
Cỏ xanh biêng biếc, cao thì không quá gối, thấp thì không che lấp gót giày, kết thành tấm
thảm, điểm xuyết những bông hoa trắng nhỏ li ti như hạt gạo. Một vùng thảo nguyên mênh
mông trải đến tận chân trời. Cơn gió phất qua, gợn từng đợt sóng nhẹ lăn tăn chạy xa tít tắp,
tựa hồ như từng nhánh cỏ, từng bông hoa đều đang vẫy tay với gã, reo lên mừng rỡ, hân
hoan: “Trở về rồi... trở về rồi... trở về rồi...”
... Gió ở nơi n{y êm dịu như hơi thở tình nhân, khiến người ta thực tình không phân biệt
nổi, đó l{ cơn gió thổi ùa vào mặt mình, hay chỉ là luồng không khí do cơ thể mình chuyển
động gây ra. Mấy cây cột đ| khổng lồ nghiêng nghiêng trên bãi cỏ, khiến không gian tĩnh
lặng yên bình ấy có thêm mấy phần trang nghiêm. Mấy chú chim ngậm hoa bay đến, đậu
trên cột đ|, mắt láo liên nhìn khắp xung quanh, rồi lại theo nhau cất cánh tung bay nhào lộn.
Trên không trung như có ai đó đang tấu lên giai điệu bản sonate Ánh Trăng. Gió hiu hiu,
chim ca ríu rít, mặt đất hơi dập dềnh uốn lượn, phác lên những đường cong tuyệt đẹp như
đường nét trên thân thể người thiếu nữ. Vườn Địa đ{ng trong truyền thuyết chắc hẳn cũng
chỉ thế n{y thôi, đó l{ ấn tượng đầu tiên của Trác Mộc Cường Ba về cảnh tượng trước mắt.
Sau đó g~ ph|t hiện, mình đang ở một lối ra giống như c|i hốc, phía trước là bát ngát thảo
nguyên, nhưng phía sau lưng g~ thì tầm nhìn bị tường đ| chắn mất. G~ bước ra ngoài, xoay
người lại, phát hiện kiến trúc n{y như một c|i thùng thư khổng lồ, còn mình thì như vừa
chui ra khỏi lỗ nhét thư. Lùi lại thêm mấy bước nữa, gã trông thấy một bức tường cao, lùi
nữa, lùi nữa... lùi một mạch ra đến tận thảo nguyên, giẫm chân lên thảm cỏ mềm mại, gã mới
nhìn rõ toàn bộ diện mạo nơi n{y. Đó l{ một kiến trúc thoạt trông như thể viên lâm của
ho{ng gia, có tường cao vây quanh. Bức tường chạy dài miên man không thấy điểm cuối,
những viên gạch khổng lồ x|m đen loang lổ xếp thành vô số hình tượng theo phong cách
mosaic, dây leo quấn chằng chịt quanh mương dẫn nước trên cao. Những cột đ| cao to
chống đỡ cho hành lang chìa ra phía ngoài thoạt nhìn như một sạn đạo cheo leo trên lưng
chừng núi.
Tường thành cao lớn chắc chắn, có vô số cửa sổ to như ô cầu vòm, những bậc thang dài
thoai thoải dẫn lên cao, trên bậc thang cuối cùng sừng sững nguy nga một cánh cửa. Ngoài
tường thành rải rác một vài kiến trúc nhỏ, có chỗ như rừng tháp phía sau chùa chiền, có cái
thì như nắp quan t{i, cũng có kiến trúc giống như ngôi miếu nhỏ hay thần điện Hy Lạp cổ
đại. Trác Mộc Cường Ba chưa bao giờ gặp quần thể kiến trúc nào quái dị đến thế, nhưng
những bức bích họa khổng lồ trên tường thành kia thì gã nhận ra được khá nhiều. Một phần

lớn các bức tranh bắt nguồn từ thần thoại Ấn Độ cổ: Brahma nhảy múa, Shiva cầm kiếm, có
vô số Thiên nữ, Thiên phi vây quanh. Ngoài ra, còn có rất nhiều thần linh của Bản giáo cổ
đại, phong cách hội họa này rất giống với những tranh tượng bọn gã thấy trong Đảo Huyền
Không tự.
Trác Mộc Cường Ba không khỏi hít sâu một hơi, thầm nhủ: “Lẽ n{o mình đ~ đến nơi rồi?”
Nhưng tòa th{nh lại mang đến cho gã một cảm giác rất quái dị. Nơi n{y ho{n to{n không
giống với Thánh địa được miêu tả trong các loại điển tịch, m{ như l{ một công trường đang
thi công dở thì bị bỏ hoang. Dường như, cổ nhân từ nghìn năm trước đang x}y dựng một tòa
thành hoặc một kiến trúc vĩ đại n{o đó, nhưng chưa ho{n công thì đ~ từ bỏ, tuy khí thế hùng
vĩ nguy nga thực đấy, nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp tàn khuyết m{ tang thương, dùng cụm
từ “vườn Địa đ{ng bị bỏ quên” để hình dung nơi n{y có lẽ chính xác nhất.
Sói Hai v{ Sói Út cũng chui ra, ngửa mặt nhìn trời xanh mây trắng, hú lên một tiếng khoan
khoái, chạy vù tới chỗ bậc thang đ| leo tót lên, trong không trung văng vẳng tiếng reo,
phảng phất như đang nhấn đi nhấn lại: “Trở về rồi, trở về rồi, trở về rồi...”
Trác Mộc Cường Ba cũng theo hai anh em sói x|m bước lên cầu thang. Đi được nửa
đường, gã ngoảnh đầu đưa mắt nhìn lại hướng mình vừa đến, chỉ thấy thảm cỏ xanh trải dài
tận ch}n núi, m}y mù sương khói mờ mịt. Ở cuối chân trời là một bức tường d{y đặc ghép
từ mây trắng, càng gần mặt đất thì tầng m}y c{ng d{y hơn, nặng trịch như chì. Phải chăng,
xuất ph|t điểm của bọn gã chính là từ trong tầng mây ấy? Trác Mộc Cường Ba lập tức nhớ
lại khái niệm về hệ thống tuần ho{n khí lưu m{ Lữ Cánh Nam từng nhắc tới. Lẽ nào, chính
hệ thống tuần ho{n khí lưu đ~ khiến sương mù trong không khí tạo thành một vòng vây,
tựa như một cơn b~o bao bọc lấy toàn bộ vùng đất Shangri-la này, ở vùng gần tâm bão, trái
lại không có sương mù, nên mới thấy được trời xanh? Hoặc giả, hãy còn nguyên nhân gì
khác?
Còn một điểm nữa khiến Trác Mộc Cường Ba lấy làm khó hiểu, nơi đ}y thực sự rất nóng,
cảm giác oi bức như g~ đang ở giữa rừng rậm nhiệt đới vậy. Chỗ này chẳng phải ở độ cao
sáu bảy nghìn mét so với mực nước biển hay sao? Nhưng khi mang theo nghi vấn ấy lên đến
cái cổng khổng lồ phía trên, gã cảm thấy mình đ~ tìm thấy đ|p |n. Bên trong tường thành
khổng lồ không ngờ lại là một hồ nước lớn, nước hồ phản chiếu nền trời xanh, gờn gợn
những vảy vàng lấp lánh. Mặt hồ, từ trong ra ngoài, lần lượt hiện lên các màu lam, vàng, lục
và xanh biếc; chẳng những vậy, thoạt nhìn đ~ biết ngay đ}y l{ một hồ nước nhân tạo. Hồ
hình tròn, những đường kênh dẫn nước tỏa từ tâm ra khắp bốn phương t|m hướng, kết cấu
rất giống với thôn Công Bố ở tầng dưới, các công trình kiến trúc d{nh cho d}n cư nằm ở khu
vực hình rẻ quạt.
Sở dĩ Tr|c Mộc Cường Ba cho rằng mình tìm thấy đ|p |n, l{ bởi từ xa g~ đ~ trông thấy
mặt hồ bốc lên những làn khí nóng mỏng mảnh. Sói Hai v{ Sói Út đ~ chạy đến bên cạnh một
dòng kênh khoan khoái vục mõm xuống uống nước. Trác Mộc Cường Ba thử kiểm tra nhiệt
độ nước, thấy hơi r|t tay, nhưng cũng không đến nỗi không thể ngâm mình xuống được.
Nhiệt độ nước vào khoảng 45°C, thoang thoảng có mùi lưu huỳnh. Địa nhiệt, đúng như
những gì gã và bọn Nhạc Dương đ~ thảo luận trong rừng rậm Amazon, nguồn gốc của nhiệt
lượng ở nơi n{y, chính l{ địa nhiệt!

Người Qua Ba đ~ dẫn nước tan chảy trên núi tuyết vào cái hồ nhân tạo n{y, sau đó, không
hiểu họ dùng c|ch gì để lợi dụng địa nhiệt l{m tăng nhiệt độ của nước, đồng thời giữ ở mức
xấp xỉ 45°C. Nơi n{y kẹp giữa hai ngọn núi lớn, về cơ bản là một không gian kín, vì vậy toàn
bộ Shangri-la đều được hun nóng, giống như ở trong phòng tắm hơi vậy. Nhờ hơi nóng ấy
một khu vực khí hậu riêng đ~ dần hình thành, tạo thành vòng tuần ho{n khí lưu trên tầng
bình đ{i thứ ba, ngăn cản không khí lạnh bên ngo{i ùa v{o. Đồng thời, các khí thể độc hại
cũng theo hơi nóng bốc ra ngo{i, ôxy được hút vào bên trong, giữ cho bầu không khí luôn
thanh t}n tươi mới. Trác Mộc Cường Ba hiểu, ở những chỗ mình chưa đặt ch}n đến, nhất
định vẫn còn các kiến trúc hùng vĩ kh|c, muốn tạo ra cả một vùng khí hậu như vậy, tuyệt đối
không phải một việc dễ dàng mà thực hiện được.
Sói Hai v{ Sói Út không nghĩ ngợi nhiều như Tr|c Mộc Cường Ba, bọn chúng cẩn thận thử
nhiệt độ nước, chầm chậm dầm mình xuống, rồi từ từ bơi lội nhẹ nh{ng trong l{n nước. Sau
hành trình bôn ba vất vả qua vùng băng gi|, tắm nước nóng một cái, thực sự cũng kh| dễ
chịu. Sói Út t|p t|p ch}n trước làm bắn lên những đóa hoa nước nhỏ, ý chừng muốn rủ Trác
Mộc Cường Ba cùng xuống nước đùa chơi với nó.
Lúc mới xuống, nước hơi nóng r|t, nhưng chẳng bao l}u sau g~ đ~ thích ứng được. Một
điều khiến Trác Mộc Cường Ba hết sức kinh ngạc là, trong hồ nước nóng giữa vùng núi
tuyết này, không ngờ lại có những con cá nhỏ bơi lội tung tăng v{ cả một loài thực vật màu
xanh lục không biết tên. Chính kỳ tích khó tin của sự sống ấy, đ~ khiến hồ nước nóng đến
45°C n{y tr{n đầy sức sống.
Ng}m mình trong l{n nước ấm áp, ngửa đầu đếm những sợi mây trên bầu không xanh
thăm thẳm, so với lúc trước phải đội gió đạp tuyết đi trong sương mù mờ mịt, thật không
khác n{o thiên đường với địa ngục. Trác Mộc Cường Ba duỗi cả tứ chi, nằm ngửa trong làn
nước, chẳng muốn nhúc nhích gì nữa.
Chẳng rõ ng}m mình dưới nước được bao lâu, mọi mệt mỏi trong người đều đ~ tan biến,
Trác Mộc Cường Ba mới đứng dậy. Chỉ thấy kênh dẫn nước hình tròn đó dường như được
thiết kế theo đường trôn ốc từ trên xuống dưới, dòng chảy tuôn tr{o, hoa nước bắn tung.
Còn g~, khi đứng dưới nước, ngước mắt lên nhìn những căn nh{ d}n tạo hình kỳ dị nhưng
lại theo một quy cách thống nhất, chợt có cảm giác như thể mình đang ở vùng sông nước
Giang Nam, phong cảnh nên thơ như họa. Chỉ là... làn gió ấm thổi qua, lại mang đến một hơi
thở xa xăm cổ lão.
Trác Mộc Cường Ba men theo con đường nhỏ, đi từ căn nh{ n{y sang căn nh{ kh|c. Kiểu
dáng của các kiến trúc ấy vẫn giữ được khá hoàn hảo, dù cũng có kh| nhiều căn bị mưa gió
bào mòn hay cây cối mọc lên phá hoại, nhưng đại đa số đều l{ c|c căn nh{ ho{n chỉnh. Chỉ
có điều, người ở đ}y đ}u hết cả rồi?
Trác Mộc Cường Ba đang định bước vào một căn nh{ thì bị Sói Út chắn phía trước mặt,
miệng nó gầm gừ: “Không được v{o đó.”
Trác Mộc Cường Ba thân với Sói Út nhất, nghe tiếng kêu cảnh báo ấy của nó, gã liền ngồi
xổm xuống, nâng cằm Sói Út lên nói: “Không v{o được à? Bên trong có thứ gì đó bất lợi cho
tao, đúng không?”

nguon tai.lieu . vn