Xem mẫu

Chương 5 - Chuyến đi kinh hồn trên sông băng tiền sử Trác Mộc Cường Ba tưởng tượng, nếu mình v{ Đường Mẫn có thể cùng nhìn thấy cảnh tượng này, vậy thì cuộc đời chẳng còn gì phải nuối tiếc nữa; Trương Lập chợt nhớ tới một c}u thơ của cổ nh}n: “Không d|m nói cao giọng, sợ người trên trời nghe thấy”, anh cảm thấy c}u thơ n{y l{ thích hợp nhất để thể hiện tâm trạng của mình lúc này; Kha Khắc và Hồ Dương cũng đều chìm đắm trong tình cảm pha trộn giữa tự ti và chấn động. Khiêu vũ với sói Trác Mộc Cường Ba điệu bộ gần như l{ th{nh khẩn, chậm r~i bước tới trước mặt con sói x|m, khi c|ch nó còn chưa đầy một mét, gã mới dừng lại. Gã quỳ một chân xuống, tay phải đặt lên ngực, gương mặt nở nụ cười thân thiết: “Không có |c ý đ}u, l{ bạn. Ta là bạn của các ngươi.” Con sói x|m nhe răng gầm gừ, âm thanh ấy dường như khiến cả bộ lông nó rung lên bần bật, Trác Mộc Cường Ba vẫn nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt toát lên một tình cảm nhân từ như người mẹ nhìn con, đồng thời vẫn giữ tư thế quỳ một chân ấy, không tiến thêm bước nào nữa, cũng không có động tác gì khác. Một người một sói, nhìn nhau chằm chằm như hai bức tượng, hơi thở phả ra miệng tạo thành những luồng sương trắng trong không khí, đan chéo vào nhau. Trác Mộc Cường Ba đọc được trong mắt con sói một tình cảm lạ kỳ, phảng phất như có sợ sệt, lại có gì đó uy hiếp, đồng thời cũng mong muốn tiến lại gần, gã thầm nhủ: “M{y muốn nói gì với tao hả? Anh bạn? Vừa mong muốn lại vừa sợ hãi tiếp cận con người chăng? Tao biết, súng đạn của con người đ~ khiến chúng m{y không sao tin tưởng chúng tao được nữa, nhưng m{, h~y tin tao đi, tao thật lòng muốn làm bạn với chúng mày m{.” Lưng Trương Lập ướt đẫm mồ hôi, thời gian tưởng chừng như đ~ đông cứng lại, từng giây từng phút sao mà chậm đến thế, con sói kia chỉ cần chồm đầu lên một cái, là có thể cắn đứt cổ Trác Mộc Cường Ba ngay tức khắc, nhìn điệu bộ không hữu hảo kia của nó, dường như cũng đang chuẩn bị l{m như vậy cũng nên, còn Tr|c Mộc Cường Ba thì có vẻ vẫn hoàn toàn không hề để t}m, Trương Lập xưa nay chưa từng thấy nét mặt Trác Mộc Cường Ba hòa nh~ đến thế. Gã là ông chủ của một công ty lớn, thân thể cao lớn sắc mặt lại nghiêm nghị, dường như lại gần sói mới biến thành một người bình thường, mong mỏi có bạn, mong mỏi được giao lưu trao đổi, mong mỏi được chia sẻ nỗi cô đơn trong lòng với người khác. Trương Lập không hiểu rốt cuộc đ}y l{ chuyện gì nữa, mọi chuyện xảy ra ở chốn băng nguyên n{y đều như trong một giấc mộng vậy. Trước ánh mắt thân thiện mà chăm chú của Trác Mộc Cường Ba, th|i độ của con sói xám dường như cũng từ từ thay đổi, tiếng gầm gừ dần khẽ đi, túm lông cổ xù lên từ từ xẹp xuống, đôi vuốt sắc như sắt thép kia cũng đ~ rút lên khỏi mặt đất đóng băng, |nh mắt hung hãn dần trở nên hoài nghi, bắt đầu nghiêng nghiêng nhìn Trác Mộc Cường Ba, dò xét gã động vật hai chân không sợ cái chết uy hiếp đang ở trước mặt nó, thỉnh thoảng lại phát ra một hai tiếng gầm ghè phẫn nộ. Lúc này, con sói thứ hai từ sau lưng Tr|c Mộc Cường Ba đi tới, Trương Lập không nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên: “Mau chạy đi! Cường Ba thiếu gia!” Tr|c Mộc Cường Ba chầm chậm quay người lại, nhưng không hề có bất cứ h{nh động nào khác. Tiếng hét của Trương Lập ngược lại còn khiến con sói phía trước Trác Mộc Cường Ba giật bắn mình, con quái liền rụt về phía sau, ngay lập tức cong lưng, lông dựng ngược lên nhìn Trương Lập đồng thời phát ra những tiếng gầm ghè đầy uy hiếp, mồ hôi của anh ta đ~ túa ra ướt đẫm cả đồ lót bên trong. Trác Mộc Cường Ba nói: “Không sao, không cần phải sợ. Săn bắt là bản năng sinh tồn của chúng, trừ phi con sói đ~ cực đói, hoặc giả anh uy hiếp gì nó. Còn thông thường, bọn chúng cũng không nhất thiết phải tiêu phí sức lực để cắn giết vô vị đ}u. Chỉ cần anh không hét toáng lên với nó như thế, th|i độ thù địch của chúng với chúng ta cũng sẽ từ từ biến mất. Thậm chí anh còn có thể chầm chậm bước tới gần nó nữa đấy.” Con sói phía sau lại gần Trác Mộc Cường Ba, ngẩng đầu lên, quẳng thứ gì đó xuống trước mặt gã. Trác Mộc Cường Ba cúi nhìn, thì ra là một mảnh thép đ~ bị đốt đen thui, bên trên vẫn lờ mờ còn sót lại m{u sơn ngụy trang. Trác Mộc Cường Ba cầm mảnh sắt lên, giơ lại gần quan s|t, “Đ}y l{...!” G~ đ~ nhận ra, đ}y chính l{ mảnh vụn bắn ra từ chiếc xe việt dã của họ. Gã gật đầu với con sói: “Thì ra sớm đã chú ý tới chúng tao rồi {. Không sai, đ}y l{ đồ của chúng tao.” Con sói kia vẫn ngẩng đầu lên nhìn gã, hoàn toàn không hiểu ý gã, Trác Mộc Cường Ba nghĩ ngợi giây lát, rồi nhét mảnh sắt vụn vào túi mình, vỗ vỗ v{o đấy, rồi gật gật đầu. Chính bản thân gã cũng không hiểu mình l{m như vậy là có dụng ý gì, chỉ hy vọng con sói sẽ hiểu được ý tứ mình muốn biểu đạt. Con sói kia cơ hồ đ~ hiểu được ý g~, ngước mắt nhìn đồng loại, hai con sói cùng phát ra những tiếng “gừ gừ, gừ gừ”, Tr|c Mộc Cường Ba cũng không biết ý bọn chúng là gì nữa. Trương Lập giờ mới cảm thấy có lẽ hai con sói thật sự không có ác ý, anh cẩn thận nhấc một chân lên, hỏi Trác Mộc Cường Ba: “Tôi có thể qua đó được không?” Trác Mộc Cường Ba nói: “Chậm r~i thôi.” Trương Lập cẩn thận di chuyển. Lúc này, một trong hai con sói đột nhiên ngửa đầu, phát ra tiếng hú dài chỉ có vào những đêm trăng tròn, con sói còn lại cùng hòa theo tiếng hú, }m thanh xa xưa ấy vang vọng mãi hồi lâu trên vùng băng nguyên cằn cỗi, l{m Trương Lập suýt nữa thì giật mình ngã nhào. Hai con sói ngừng hú, nhưng phía xa xa vẳng đến một tiếng sói tru khác, Trác Mộc Cường Ba đ~ hiểu, thì ra bọn chúng đang trao đổi với nhau từ xa. Trương Lập cuối cùng cũng tới được bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, thấy hai con sói vẫn chòng chọc nhìn mình đầy vẻ thù địch, muốn học theo Trác Mộc Cường Ba giao lưu hữu nghị một chút nhưng lại không bắt chước được, chỉ biết vẫy vẫy tay với bọn sói, gượng cười nói: “Hì... ch{o... ch{o.” Trác Mộc Cường Ba từ đầu vẫn quan sát hai con sói bên cạnh, đột nhiên hai mắt sững sờ, như cho{ng tỉnh giấc: “Tôi hiểu rồi!” Trương Lập vốn đ~ ở trong trạng th|i căng thẳng cao độ, Trác Mộc Cường Ba reo lên một tiếng như vậy, làm anh cảm gi|c như tr|i tim mình sắp nhảy vọt ra đường miệng. Anh vuốt vuốt ngực rồi nói: “Cường Ba... Cường Ba thiếu gia, anh hiểu được chuyện gì vậy?” Trác Mộc Cường Ba chậm r~i nói: “Bọn chúng, cũng không phải l{ cư d}n của vùng băng nguyên n{y.” “Hả?” Trương Lập đưa mắt nhìn, cảm thấy bọn sói n{y cũng không kh|c gì với bọn sói đ~ thấy ở nông trường. Chỉ nghe Trác Mộc Cường Ba giải thích: “Nơi n{y trời đông đất lạnh, gió tuyết mù mịt, còn bọn chúng, anh nhìn bọn chúng m{ xem, lông măng trên mình chưa mọc hết, vẫn còn giữ lớp lông xơ sẫm m{u. Cũng có nghĩa l{, bọn chúng vốn sống ở một nơi khí hậu tương đối ấm áp, không biết vì nguyên nhân gì mà tới vùng đồng hoang xa lạ này. Bọn chúng đuổi con gấu ngựa kia vượt qua Khả Khả Tây Lý, có lẽ chính là muốn trở về nơi sinh sống trước đ}y cũng nên!” Tr|c Mộc Cường Ba kích động nói, “Tao hiểu rồi, tao hiểu rồi! Chúng mày, chúng mày muốn tao dùng xe đưa về nhà! Bọn m{y cũng biết con quái vật bốn bánh bọc sắt kia l{ phương tiện giao thông rất tốt đúng không? Có phải vậy không?” Trác Mộc Cường Ba hoan hỉ mừng rỡ, hỏi xong mới nhận ra, lũ sói căn bản không hiểu gã đang nói gì, nhưng chuyện phức tạp như vậy, muốn g~ dùng động t|c để biểu thị lại thì thật khó qu|; đồng thời, Trác Mộc Cường Ba cũng nhớ ra xe của bọn gã sớm đ~ bị thiêu thành đống sắt vụn, bọn g~ còn đang phải khổ sở vùng vẫy cầu sinh giữa chốn này, nói không chừng còn phải nhờ những người bạn sói n{y giúp đỡ ấy chứ, nói gì đến chuyện giúp đỡ bọn chúng. Nghĩ tới đ}y, sắc mặt Trác Mộc Cường Ba lại sa sầm xuống, gã trìu mến nhìn con sói gầy gò nhất, lẩm bẩm nói với Trương Lập: “Anh ch{ng đ|ng thương, anh xem, bốn chân nó đều đ~ lạnh đến run lên cầm cập rồi kìa.” “Ừm,” Trương Lập uể oải đ|p một tiếng, trong bụng thầm nhủ: “Anh không thấy à? Hai ch}n tôi cũng đang run lên cầm cập đ}y n{y.” Lúc n~y mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, giờ gió rét thổi tới, Trương Lập chỉ thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới như bị phủ một lớp băng vậy. “Soạt”. Tr|c Mộc Cường Ba đột nhiên đứng dậy rút thanh đao T}y Tạng của gã ra, hai con sói cùng nhảy bật về phía sau, lập tức ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Trương Lập vẫn còn đang băn khoăn, Cường Ba thiếu gia này bị làm sao vậy? Nói trở mặt là trở mặt luôn à? Muốn tấn công bất ngờ thì cũng phải báo cho mình một tiếng, hay ít nhất thì cũng phải có ám hiệu ám hiếc gì gì đó chứ. Nhưng anh chợt nhận ra, Trác Mộc Cường Ba đang cầm đao, bước lại phía mình. Trương Lập kinh hãi thốt: “Cường... Cường Ba thiếu gia, ông... ông chủ Trác! Anh, anh định làm gì vậy!” Trác Mộc Cường Ba cúi người, kéo vạt áo khoác bằng da của Trương Lập lên, nói với anh: “Chúng ta... cần phải giúp chúng!” nói xong, liền vung đao, cắt ra một mảng lớn từ chiếc áo da của Trương Lập. Tuy áo da của ba người đều do Trác Mộc Cường Ba cung cấp, nhưng lại hơi kh|c nhau một chút, chiếc Đường Mẫn mặc là lông cáo bạc, chiếc của Trác Mộc Cường Ba là lông báo tuyết, giờ hai chiếc này đều đ~ quấn trên người Đường Mẫn, chỉ còn lại chiếc áo khoác da dê non trên người Trương Lập. Da dê non cả lông là chế phẩm giữ ấm cực tốt nhưng rất hiếm có người còn l{m, dù sao thì dùng da dê non l{m |o kho|c cũng l{ chuyện vô cùng xa xỉ, trước kia chỉ có thổ ty mới được hưởng đ~i ngộ như vậy mà thôi. Trác Mộc Cường Ba cho đao v{o vỏ, cầm mảnh da trên tay, khẽ áp mặt lên lớp lông mềm mại, rồi giơ ra phía trước, nói: “Đ}y, ấm lắm, tao không giúp chúng m{y được gì hơn nữa đ}u, chỉ có cái này thôi, nhận đi!” Hai con sói đưa mắt nhìn nhau, con to hơn cảnh giác tiến lại gần, Trác Mộc Cường Ba không ngừng gật đầu nhè nhẹ với nó. Nó khẽ vươn đầu lên thăm dò, rồi đột nhiên ngoạm lấy mảnh da, chạy vọt lại chỗ đồng bọn. Con sói kia cũng học theo Trác Mộc Cường Ba, áp mặt vào tấm da dê non, mùi vị quen thuộc và cảm giác ấm áp trên miếng da khiến nó rên lên những tiếng “ư ử” dễ chịu. Lúc này, con sói thứ ba cũng từ đằng xa chạy lại, ba con sói lập tức chụm đầu lại thành hình chữ “phẩm” (), chốc chốc lại có một hai con ngoảnh đầu quan sát Trác Mộc Cường Ba. Trương Lập ngẩn người ra nói: “Anh xem kìa, bọn chúng cứ như đang mở hội nghị thảo luận gì vậy. Chuyện này thật không thể n{o tin được, hoàn toàn không hề giống với động vật hoang d~ trong tưởng tượng của tôi chút n{o.” Trác Mộc Cường Ba nói: “Ừm, sói vốn l{ lo{i động vật quần cư, không ai đo|n được những thể sống hoang dã ấy rốt cuộc có chỉ số thông minh l{ bao nhiêu. Có điều ba con sói n{y đúng l{ đ~ l{m tôi rất kinh ngạc, bọn chúng... bọn chúng cứ như thể có năng lực tư duy giống con người vậy, ba đứa chúng tụ hợp lại với nhau, chính là thành một tiểu đội có thể độc lập tác chiến. Lũ sói trước đ}y tôi từng gặp chưa có con n{o giống như ba con n{y. C|i đầu của bọn chúng cũng kh|c hẳn với bọn sói thông thường đấy chứ.” Trương Lập thốt lên: “Ồ? Thì ra Cường Ba thiếu gia trước đ}y thường hay gặp phải sói. Chẳng trách anh nhìn thấy bọn này mà không hề sợ h~i chút n{o.” Trác Mộc Cường Ba nghiêm nghị gật đầu: “Đúng vậy. Tôi có kể với anh rồi, hồi trước tôi thích nói chuyện với động vật. Phải rồi, quên mất không nói với anh, quê tôi đa phần đều là núi cao rừng sâu, thực ra chó ở đấy ít lắm, các bạn nhỏ hay trò chuyện với tôi hầu hết đều là sói cả. Lẽ nào anh quên rồi? Bộ tộc Qua Ba sống chung với sói, chính là ở phía Tây quê nhà tôi còn gì.” Lúc này, một trong ba con sói đ~ quay đầu chạy ngược về phía Bắc, chỉ lát sau, nó ngậm một khúc xương quay lại, tới trước mặt Trác Mộc Cường Ba, ngước lên nhìn g~. Trương Lập kinh ngạc hỏi: “Đ}y... đ}y l{ ý gì vậy?” Trác Mộc Cường Ba mỉm cười rồi lại quỳ một chân xuống, dịu d{ng nói: “L{m qu{ trao đổi phải không? C|m ơn chú m{y.” G~ không hề sợ h~i, đưa tay cầm lấy khúc xương d{i khoảng bốn năm tấc trong miệng con sói, đoạn cho v{o túi |o trước ngực. Con sói xám lại gầm gừ phát ra những tiếng khe khẽ, nhưng lần này thì cả Trương Lập cũng nghe ra được, trong tiếng kêu của con sói ít nhiều đ~ h{m chứa chút gì đó đắc ý, hay có thể nói, đó l{ tiếng cười của sói x|m cũng được, anh cũng không nén nổi một nụ cười. Trương Lập cảm nhận được một cách sâu sắc, giữa Trác Mộc Cường Ba và sói, có tình cảm kiểu như vừa gặp đ~ quen, đồng thời anh cũng ph|t hiện thêm một điều nữa, anh chàng Trác Mộc Cường Ba lạnh lùng đến độ khiến người ta khó mà tiếp cận này, không ngờ lại sẵn s{ng đ|nh bạn với bầy sói. “Chỉ vì hồi nhỏ đ~ l{ bạn hay sao? Chắc là không chỉ có thế thôi chứ?” Trương Lập lặng lẽ suy tư. Trác Mộc Cường Ba nhận xong lễ vật, liền chậm r~i chìa tay ra, định vuốt ve đầu con sói xám, con sói nheo nheo mắt, dường như cũng không hề có ý cự tuyệt, đúng vào lúc bàn tay Trác Mộc Cường Ba sắp chạm v{o lông nó, con sói x|m trước mặt họ bỗng nhiên dựng đứng hai tai lên, dường như đang lắng nghe gì đó, Tr|c Mộc Cường Ba cũng rụt tay lại. Con sói lại ngẩng đầu lên, miệng gầm gừ những tiếng “khọt khẹt”, trong mắt toát lên vẻ tha thiết, rồi tựa như ch{o tạm biệt g~, quay đầu bước đi, được hai bước lại ngoảnh đầu về phía sau nhìn gã, rồi cùng với đồng loại cắp miếng da kia, đuổi theo hướng chạy của con gấu ngựa khi nãy. Trương Lập nói: “Chuyện gì vậy? Nói đi l{ đi luôn hả?” Trác Mộc Cường Ba nhìn theo bóng ba anh em nhà sói xám chạy theo hướng con gấu ngựa kia biến mất, rồi cũng dần khuất khỏi tầm mắt, chợt dâng lên cảm giác hụt hẫng pha lẫn thương cảm, lẩm bẩm nói: “Không biết nữa, có lẽ l{ còn chưa được chúng tin tưởng.” G~ thầm nhủ: “Chỉ còn biết chúc chúng m{y lên đường bình an thôi, bạn của tao ạ!” Trương Lập đột nhiên reo lên: “Anh nghe xem!” Vùng hoang nguyên mênh mông vang lên những âm thanh quen thuộc, là âm thanh do nền văn minh nh}n loại sáng tạo ra. Trác Mộc Cường Ba thoáng giật mình, trầm giọng nói: “L{ tiếng động cơ xe hơi. Chúng ta bị phát hiện rồi {?” Nhưng Trương Lập lại phấn khích nói: “Không phải! Không phải là tiếng động cơ xe Hummer, hơn nữa, cũng không chỉ có một chiếc, chúng ta được cứu rồi!” hai mắt anh giờ đ~ đỏ lên. Trác Mộc Cường Ba |y n|y nhìn theo hướng đi của ba anh em nhà sói xám lần nữa, thấp giọng nói: “Thì ra l{ như vậy hả.” Một đội xe gồm ba chiếc Mitsubishi xuất hiện trong tầm nhìn của Trương Lập và Trác Mộc Cường Ba, quốc kỳ Trung Quốc tung bay lấp lóa dưới ánh mặt trời, hai người liền ra sức vẫy tay, lớn tiếng hò hét, Trương Lập còn cởi luôn chiếc áo khoác bị cắt mất quá nửa, vung vẩy kêu gọi. Tiểu đội trưởng La Văn Hổ nói vào bộ đ{m liên lạc: “Phải, đ}y l{ tiểu đội 1, tôi là chỉ huy. Chúng tôi phát hiện ra ba người gặp nạn ở địa điểm cách hồ Khả Khả T}y Lý mười ki lô mét về phía Bắc, trong đó có một cô gái bệnh rất nặng. Phải, tôi chuẩn bị đưa họ trở về đại bản doanh, v}ng.” Bên bờ hồ Khả Khả Tây Lý, lá cờ của đại bản doanh viết rất rõ r{ng “Đội Khảo sát Khoa học Khả Khả Tây Lý, Trung Quốc”. Tr|c Mộc Cường Ba v{ Trương Lập được kiểm tra sơ bộ, rồi ở lại trong lán bạt, còn Đường Mẫn thì đưa sang l|n y tế để nhân viên y vụ của đội khảo s|t thăm bệnh. Một lúc sau, bên ngo{i có người nói: “Đội trưởng trở về rồi.” Một người vén tấm màn che cửa đi v{o. Người này râu ria xồm xoàm, giống như dưới mắt treo ngược một cây chổi lau nhà vậy, mũi ưng mắt ó, nhìn điệu bộ như hung thần ác sát. Anh ta phủi những mạt băng dính trên bộ râu rậm rạp, cất tiếng hỏi: “C|c anh... săn trộm phỏng?” Trác Mộc Cường Ba v{ Trương Lập cùng lắc đầu. “Du lịch thám hiểm?” lại lắc đầu. “Lẽ n{o cũng giống như chúng tôi, đến khảo sát khoa học?” vẫn lắc đầu. “Vậy c|c anh đến đ}y l{m qu|i gì?” giọng nói của anh chàng râu rậm đ~ cao thêm t|m độ. Trác Mộc Cường Ba nói: “Bọn tôi tới tìm một trạm cứu hộ, gọi là... là trạm cứu hộ Lôi Khắc Th|p C|ch.” “Hả?” tay đội trưởng ngạc nhiên thốt lên, “C|c anh từ đ}u tới vậy?” Trương Lập thấp giọng đ|p: “Từ Trị Đa đi về phía T}y...” “Điên rồ!” Tay đội trưởng đột nhiên giận dữ quát mắng. “Hai anh không có bản đồ chắc? Từ Trị Đa đi về phía T}y! Hai người c|c anh trông cũng cao lớn khỏe mạnh, thế mà lại óc bã đậu! Ba người một cái xe, vậy mà muốn vượt qua Khả Khả Tây Lý hử! C|c người nghĩ đ}y là chỗ nào chứ? Tưởng là công viên chắc! Không chết là may phúc bảy mươi đời nh{ c|c người rồi đấy!” Tay đội trưởng giật tấm bản đồ tỉnh Thanh Hải trên vách bạt xuống, trải ra trước

nguon tai.lieu . vn