Xem mẫu

MỤC LỤC
LỜI CẢM ƠN
LỜI NÓI ĐẦU
CHƯƠNG 1 TRANG KÝ ỨC CŨ
CHƯƠNG 2 SỰ MẤT TÍCH BÍ ẨN CỦA BÁC TÔI
CHƯƠNG 3 BÍ MẬT KINH HOÀNG
CHƯƠNG 4 ÁC MỘNG
CHƯƠNG 5 ĐƯỜNG CÙNG
CHƯƠNG 6 NƠI RỪNG HOANG
CHƯƠNG 7 MẬT DANH P-126
CHƯƠNG 8 CHƯA PHẢI LÀ KẾT THÚC

LỜI CẢM ƠN
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Cuốn sách này dành để tưởng nhớ đến Ba tôi. Ông đã đi xa,
nhưng tôi tin rằng ông vẫn luôn hiện diện ở đâu đó và âm thầm dõi
theo tôi, chỉ là tôi không thể nhìn thấy để nói với ông rằng: “Con yêu
Ba!”
Đây cũng là món quà tri ân tôi dành tặng Mẹ Bạch Nga, người
đã hy sinh cho tôi tuổi thanh xuân, hạnh phúc riêng và luôn cùng sát
cánh với tôi trước mọi chông gai, khốn khó.
Gửi đến Mr. LTP một lời cảm ơn sâu sắc, người đàn ông đã
cùng sẻ chia với tôi niềm vui lẫn nỗi buồn. Anh cũng là người động
viên tôi viết cuốn sách này.
Bản thảo của tôi cũng chưa thể hoàn hảo nếu không có sự tận
tình giúp đỡ, góp ý của Nhà phê bình văn học Nguyễn Thanh Sơn,
nhiếp ảnh gia Na Sơn Nguyễn, Trưởng ban biên tập sách Chính trị Nghiệp vụ Nhà xuất bản Công an nhân dân Đào Anh Tuấn.
Lời tri ân chân thành nhất dành cho những người đã hỗ trợ,
đồng hành cùng tôi trong suốt quá trình chuẩn bị cho việc xuất bản:
Anh Trần Đăng Nghĩa, chị Vũ Thanh Thúy, Lynn Đỗ, Nam Khanh…
cùng nhiều cộng sự khác.
Xin chân thành cảm ơn tất cả những tình cảm, sự quan tâm ủng
hộ mà mọi người đã dành cho tôi.
Tuệ Nghi

LỜI NÓI ĐẦU
Tôi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của “Luật ngầm” khi chưa
tròn mười chín tuổi. Những trang sách dang dở được tôi lặng lẽ ngắm
nhìn, chiêm nghiệm và suy nghĩ. Tôi loay hoay không biết mình phải
hoàn thành “Luật ngầm” như thế nào. Nỗi trăn trở đó đã đưa tôi qua
những chặng đường đầy gian nan trong suốt hai năm, để rồi chính
thức hoàn thành câu chuyện trước thềm sinh nhật lần thứ hai mươi
mốt của mình.
“Luật ngầm” là một bản giao hưởng của những nốt trầm và
khoảng lặng. Nó ngân lên những giai điệu giòn giã hùng tráng, rồi lại
lặng đi trong những suy ngẫm về cuộc đời, về lẽ sống bất tận trong
chính những câu chuyện với nụ cười và nước mắt.
Thế giới không phải chỉ tồn tại trắng và đen. Khái niệm đó đã
được đặt ra để đánh lừa các giác quan của con người từ ngày này qua
ngày khác, từ thế hệ này sang thế hệ khác, và từ cuộc đời này sang
cuộc đời khác. Có những thứ tồn tại song song giữa đen và trắng như
một cách để khẳng định rằng Thiện và Ác vốn cách nhau chẳng tày
gang. Trong Ác chất chứa Thiện và trong Thiện lại lập lờ màu sắc của
Ác.
Có những nơi chúng ta không thể nào đi tới, có những điều không
nhiều người có thể hình dung, và có những bí mật không phải ai cũng
có thể chạm vào.
Tôi gọi đó là “Luật ngầm”.
Và đối với tôi, “Luật ngầm” không chỉ là tiểu thuyết.
Sài Gòn, ngày 20 tháng 10 năm 2014
Tuệ Nghi

"Có một thực tế không thể chối bỏ, đó là trong thế giới này, luôn
tồn tại những thứ được vận hành không dựa trên luật pháp."
❉❉❉

C

Chương 1
Trang ký ức cũ

uộc đời mỗi con người cũng giống như vòng đời của một cái
cây: sinh ra, lớn lên rồi già cỗi. Hạt giống tốt chưa chắc sẽ cho
ra đời một cái cây tốt, và ngược lại.

Tôi đã từng là một hạt giống như thế, nhưng mảnh đất nơi tôi
được gieo xuống lại khô cằn và đầy giông bão. Cha mẹ ban cho tôi sự
sống, còn cuộc đời ban cho tôi nghị lực - điều mà tôi tin rằng quý giá
và cần thiết hơn bất kỳ thứ gì khác. Tôi đã chứng kiến sự trưởng
thành của chính mình như nhìn một ai đó trong thế giới song song,
như xem một thước phim quay chậm của một người xa lạ hoàn toàn
chẳng phải tôi, thước phim đó đưa tôi đi qua những thăng trầm,
những cơn bão đời đầy dữ dội.
Mẹ sinh ra tôi vào ngày Quốc khánh lần thứ bốn mươi tám sau ba
ngày đau chuyển dạ. Tôi đến với cuộc đời trong một ngày nắng
nhuộm vàng mùa thu, với sự chào đón đầy hy vọng và khát khao của
các thành viên trong gia đình. Họ bỏ qua định kiến trọng nam khinh
nữ, và coi tôi như một sự khởi đầu tốt đẹp của dòng họ.
Mẹ nói tôi là một đứa trẻ đặc biệt, ngay khi ra đời, tôi đã có đôi
răng cửa và cái đầu đen nhánh tóc như người lớn. Đầu tôi lại còn to
nữa, có lẽ vì vậy mà mẹ đã rất khó khăn để sinh ra tôi. Nhiều người
nói tôi thật lì lợm, tôi đã không khóc khi chào đời, chỉ đến khi họ vỗ
mạnh vào mông, tôi mới có thể bật khóc oe oe thành tiếng.
Ngày đó, gia đình tôi sống trong một căn hộ tập thể. Ký ức của tôi
là mùi rau má thoang thoảng bay vào nhà qua ô cửa sổ mở toang
hướng về phía sân sinh hoạt chung. Nhà hàng xóm thường giã
nhuyễn rau má trong chiếc cối đá, sau đó lọc lại một lần bằng vải
mùng để lấy nước uống. Ngày nắng cũng như ngày mưa, tôi thường

nguon tai.lieu . vn