Xem mẫu

Chương 13

N

gày hôm sau, Meg nhìn thấy Ted trên sân golf, nhưng anh
đang chơi cùng Spence và Sunny, và anh tránh xa khỏi
chiếc xe chở đồ uống của cô. Tối đó khi về nhà, cô phát hiện ra
một chiếc xe tải chuyển đồ đang đỗ chờ cô bên thềm nhà. Mười
phút sau, cô đã tống cả chiếc xe tải lẫn những đồ nội thất chật
ních trên đó đi khuất mắt.
Cô sầm sầm bước vào trong ngôi nhà thờ nóng nực, ngột ngạt.
Người ta cứ kiên trì cố gắng cho cô những thứ cô không mong
muốn. Tối hôm qua, Shelby đã tuồn tờ séc dưới người vào ví cô
khiến cho Meg xé nó tan nát. Còn giờ thì thế này đây. Thành thực
mà nói, cô cần đồ nội thất, và khi tia thấy đống điều hòa không
khí lưu động, cô suýt nữa đã gạt bỏ hết các quy tắc của mình. Chỉ
suýt nữa thôi chứ cô vẫn chưa làm thế.
Cô mở tung các cánh cửa sổ nhà thờ, bật quạt và rót một ly trà đá
cất trong tủ lạnh. Đây là lần thứ hai trong tuần có người cố gắng
mua chuộc cô rời khỏi thị trấn. Nếu để mặc bản thân suy nghĩ về
chuyện đó, thế nào cô cũng sẽ chán nản, mà cô thì không muốn
chán nản. Cô muốn giận dữ. Sau khi tắm qua loa, cô mặc quần
soóc, áo, đi dép xỏ ngón, và rời khỏi nhà.
Những cây cột đá đánh dấu lối vào dinh thự Beaudine. Cô vòng
qua một lùm cây lá rộng, băng qua một cây cầu đá cổ kính nằm
trước con đường lớn chĩa ra thành những nhánh đường mòn
ngoằn ngoèo. Dễ dàng nhận ra ngôi nhà chính, thấp và trải dài,
được xây bằng đá vôi và trát vữa theo phong cách Texas, với cửa
sổ hình vòng cung và những cánh cửa được viền bằng gỗ tối.
Đằng sau một bức tường thấp, cô loáng thoáng nhìn thấy một bể
bơi rộng rãi, một ngôi nhà bên bể bơi, sân, vườn và hai tòa nhà
nhỏ theo cùng phong cách nhà thấp trải dài có cổng rộng, có lẽ là
nhà dành cho khách. Cô nhận thấy đây không hẳn là một dinh

thự hoàn chỉnh mà giống với nhiều nhà ghép lại hơn, và đưa mắt
đến nơi đâu cô cũng thấy những quang cảnh vô cùng ngoạn
mục.
Khi con đường lộn lại thành một vòng tròn, cô chọn một đường
mòn khác, nhưng rồi nó chỉ dẫn tới một bãi golf mini và mấy tòa
nhà bảo trì. Cô thử một đường mòn khác và tìm được một ngôi
nhà trệt nhỏ xây bằng gạch và đá, qua cánh cửa ga ra mở toang
có thể nhìn thấy rõ chiếc xe tải của Skeet Cooper. Không gì sánh
bằng việc giữ caddy của ta bên cạnh.
Con đường mòn cuối cùng uốn lượn lên đồi, dẫn lên một vách đá.
Và sừng sững ở đó, một khối kiến trúc hiện đại hình chữ nhật
trát vữa màu kem. Với sự cân bằng hoàn hảo, lợp mái cánh
bướm. Các ô cửa kính trổ ra hướng Nam với những mái hiên
nhọn phủ bóng râm lên quang cảnh bên trong. Dẫu không có
mấy cái tua bin gió nhỏ nhắn xinh đẹp nhô ra trên mái nhà, cô sẽ
vẫn biết đây chính là nhà anh. Vẻ đẹp, sự sáng tạo cùng sự tiện
dụng của nó nói lên rất nhiều điều về chủ nhân nơi này.
Cô còn chưa kịp rung chuông thì cửa ra vào đã mở, và anh đứng
trước mặt cô, chân trần, áo phông đen kèm quần soóc thể thao
xám. “Em thích thú với chuyến tham quan chứ?”
Hẳn đã có ai đó mách lẻo với anh, hoặc là hệ thống camera ở đây
giám sát toàn bộ khu nhà. Biết rõ tình yêu của anh dành cho các
loại thiết bị, cô nghiêng về vế sau hơn. “Người trị vì vĩ đại của
Vương quốc Beaudine quả thực là nhân vật cái gì cũng biết.”
“Tôi chỉ cố hết sức thôi.” Anh bước lùi lại để nhường đường cho
cô vào trong.
Ngôi nhà rộng rãi thoáng đãng, được trang trí bởi những sắc
màu trắng và xám nhạt, một nơi trú ẩn mát mẻ êm đềm thoát
khỏi cái nóng mùa hè hành hạ khổ sở cùng những đòi hỏi cũng
mang tính hành hạ khổ sở chẳng kém gì của việc phải là Ted

Beaudine. Đồ nội thất thấp, món nào món nấy đều được lựa chọn
cẩn thận để vừa thoải mái dễ chịu vừa toát lên vẻ đẹp tĩnh lặng,
gần gũi. Gây ấn tượng nhất là một căn phòng vuông góc bằng
kính treo lơ lửng trên phòng khách cao vút.
Ngôi nhà gần như có một sự trống trải như kiểu tu viện. Không
có tượng điêu khắc nơi góc nhà; không có tranh tô điểm các bức
tường. Nghệ thuật ở ngoài kia, trong quang cảnh những bờ sông
thoai thoải, những dải đồi đá hoa cương và những thung lũng xa
xa rợp bóng.
Cô đã trưởng thành trong những ngôi nhà lớn, trang trại mênh
mông của gia đình cô ở Connecticut, mái nhà của họ ở Bel Air,
ngôi nhà nghỉ cuối tuần ở vịnh Mono, nhưng nơi đây khác biệt
hẳn. “Chỗ này đẹp đấy,” cô nói.
Lúc anh băng qua sàn nhà lát gỗ tre, ngọn đèn ở sảnh được bật
sáng lúc anh dẫn cô vào nhà tự động tắt ngóm. “Nếu em đến để
tìm sex thì tôi đã chán em rồi,” anh nói.
“Hẳn là vì thế nên mới có cái giường cỡ lớn trên xe chuyển đồ
cùng với đám ghế thoải mái vừa khổ người.”
“Và cái trường kỷ nữa. Đừng quên cái trường kỷ. Không định làm
tổn thương em đâu, nhưng chỗ em không được thoải mái lắm.
Và theo như cuộc điện thoại tôi vừa nhận được thì nghe nói em
vẫn muốn giữ chỗ ấy y như cũ. Sau em lại đẩy cái xe tải kia về
vậy?”
“Anh có thật lòng nghĩ là tôi sẽ nhận quà của anh không?”
“Đồ nội thất ấy là dành cho tôi chứ không phải cho em. Quỷ tha
ma bắt tôi đi nếu tôi còn lần nào nữa qua đêm trên cái đệm ấy.”
“May là anh đã chán tôi rồi.”

“Tôi có thể nghĩ lại. Thực ra mà nói...”
“Trang bị đồ đạc cho chỗ ở của tôi không phải việc của anh,” cô
nói. “Khi nào muốn tôi sẽ tự làm. Tuy nhiên phải thừa nhận là
anh suýt làm tôi mềm lòng với đống điều hòa không khí đó đấy.
Thật không may, tôi đã nảy sinh cái ý thức dở hơi dở dói này về
lòng kiêu hãnh.”
“Thiệt thòi cho em thôi.”
“Anh đã có đủ người để mà chăm lo rồi, ngài thị trưởng ạ. Anh
không cần phải lo cho tôi đâu.”
Cuối cùng cô cũng khiến anh mất bình tĩnh. Anh nhìn cô bằng
ánh mắt kỳ quái. “Tôi có định làm thế đâu.”
“Ồ, có đấy, anh có làm thế đấy.” Cô cố hết sức kìm nén cái suối
nguồn dịu dàng đang bung ra trong lòng cô. “Tôi định đến đập
vỡ đầu anh ra, nhưng có vẻ như ngôi nhà này đã quét sạch sự
phẫn nộ chính đáng của tôi rồi. Anh có gì để ăn không?”
Anh nghiêng đầu. “Đằng sau kia kìa.”
Căn bếp ấn tượng bằng thép không gỉ mặc dù không lớn nhưng
lại vô cùng hữu dụng. Một cái bàn dài thênh thang nhô lên giữa
phòng như hòn đảo với phần đầu là nơi chuẩn bị đồ ăn, nhưng
sau đó uyển chuyển mở rộng thành một cái bàn đẹp đẽ tinh tế
rộng rãi đủ sức tổ chức tiệc tối, dưới mỗi cạnh bàn đều có bốn cái
ghế lưng uốn bằng dây kim loại. “Tôi không thích phòng ăn,”
anh nói. “Tôi thích ăn luôn trong bếp.”
“Tôi nghĩ anh sắp có một phát kiến quan trọng đấy.”
Quên bẵng cơn đói, cô thả bước tới chỗ ấn tượng nhất phòng,
một bức tường kính khổng lồ nữa, cái này trông xuống toàn cảnh
thung lũng Pedernales, nơi dòng sông như dải ruy băng xanh lục

và xanh dương chảy trên những mỏm đá vôi lởm chởm. Phía bên
kia thung lũng, vầng mặt trời hoàng hôn viền dải ánh sáng màu
cam quanh những dải đồi đỏ tía. “Kỳ diệu quá,” cô nói. “Anh đã
thiết kế ngôi nhà này đúng không?”
“Nó là thử nghiệm cho mô hình năng lượng tái tạo.”
“Nghĩa là sao?”
“Ngôi nhà sản xuất nhiều năng lượng hơn so với mức tiêu thụ
của nó. Hiện tại là khoảng bốn mươi phần trăm. Trên mái nhà
lắp các tấm pin mặt trời và tấm quang điện mặt trời, cùng với
thiết bị thu nước mưa. Tôi có hệ thống xử lý nước thải, các máy
làm nóng và làm lạnh sử dụng năng lượng địa nhiệt, tất cả các
thiết bị đều có công tắc tắt khẩn để ngăn chúng không tích tụ
điện khi không hoạt động. Về cơ bản, tôi đang sống không dùng
lưới điện quốc gia.”
Ted ăn nên làm ra nhờ việc giúp đỡ các thị trấn tối ưu hóa năng
lượng điện, vậy nên lẽ đương nhiên ngôi nhà này cũng thể hiện
tính chất công việc của anh, tuy nhiên nó vẫn rất ấn tượng.
“Ở xứ này, mọi người sử dụng năng lượng nhiều đến chết tiệt.”
Anh mở cửa tủ lạnh. “Tôi còn thừa một ít thịt bò nướng này. Nếu
không thì vẫn còn đồ trong ngăn đá.”
Cô không thể ngăn được sắc thái ngạc nhiên trong giọng nói.
“Trên đời này có chuyện gì anh không làm được không?”
Anh đóng sầm cánh cửa và quay ngoắt lại. “Hiển nhiên, tôi
không thể làm tình theo đúng các tiêu chuẩn của em, dẫu cho
chúng có thể là cái chết tiệt gì đi chăng nữa.”
Lại một lần nữa, cô đã tình cờ mạo hiểm xông vào trong vùng
chết. “Tôi không định làm anh tổn thương.”

nguon tai.lieu . vn