Xem mẫu

Lộ Mặt
Sidney Sheldon

Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Chương 1
Mười một giờ kém mười, một buổi sáng bầu trời nở vung vãi những hoa tuyết
trắng, phút chốc như che phủ thành phố. Lớp băng tuyết trên đường phố
Manhâttn bỗng trở thành những dòng chảy xám…Cơn gió lạnh buốt cuối năm
như lùa những khách qua đường đi mua sắm các thứ dón Giáng sinh nhanh chân
về mái ấm.
Hoà lẫn trong dòng người, một gã đàn ông dáng cao mảnh khảnh khoác áo mưa
vàng bước đi với một nhịp điệu riêng của hằn trên đại lộ Lexington. Hắn rảo
bước, nhưng không cuống cuồng như những khách bộ hành đang vội trốn chạy
cơn mưa rét căm căm. Đầu ngẩng cao, dường như hắn chẳng ngó ngàng gì đến
khách qua đường hấp tấp đụng vào mình. Hắn được tự do sau một thời gian
quản thúc và đang trên đường về nhà để báo cho Mary biết mọi sự đã qua. Quá
khứ đã bị chôn vùi và phía trước là một tương lai ngời sáng. Hắn mưòng tượng
đến nét mặt nàng rạng rỡ biết bao khi nghe hắn nói. Đến góc đường 59, đèn đỏ
bật sáng, hắn dừng chân cùng với đoàn người đang nôn nóng. Gần đấy ông già
NOEL của một đội cứu tế quân ngự trên một chiếc thùng dành cho nhữngngười
hảo tâm, hắn bước đến moi túi bỏ vào vài đồng để cầu may. Đúng lúc ấy, hắn bị
giáng thẳng vào lưng một đòn bất ngờ làm hắn lảo đảo. Một tên say nào đó mừng
giáng sinh định làm quen với hắn? Hay là Bruce Boyd, cái thằng Bruce vẫn chẳng
bao giờ biết mình thô bạo và vẫn chứng nào tật đấy rất trẻ con và hay nện vào
người khác thật đau. Nhưng cả hơn năm nay, hắn chưa hề gặp Bruce mà! Gã
quay đầu lại xem ai đánh mình, nhưng lạ quá đầu gối hắn quỵ xuống. Từ từ trong
koảng cách hắn thấy mình chạm phải lề đường. cơn đau dữ dội ở lưng đang lan
dài khắp người, và hắn thấy khó thở. Hắn vẫn còn tỉnh táo để nhận ra những gót
giày tràn đầy sức sống như chủ nó đang lướt qua mặt hắn. Một bên má hắn tê
cóng vì áp xuống lề đường giá lạnh. Hắn mở miệng định kêu cứu, bỗng một dòng
máu nóng hổi đỏ tươi trào ra, chảy lẫn vào với tuyết tan.Hắn sững sờ, trân trối
nhìn vào dòng máu chảy qua lề đường, xuống rãnh nước. Cơn đau càng lúc càng
dữ dội nhưng hắn ko để ý đến nữa, hắn chợt nhớ đến niềm vui của mình- tự do,
vâng, hắn sẽ kể cho Mary nghe là đã qua cơn bi cực. Hắn nhắm nghiền mắt để
khỏi thấy màn trắng dày đặc trên bầu trời. Mưa tuyết bắt đầu rơi, nhưng hắn
chẳng còn biết gì nữa.

Chương 2
Carol Roberts nghe tiếng mở và đóng cửa phòng khách , rồi tiếng chân người
bước vào, trước khi ngẩng lên nàng đã đoán ra được họ là ai. Một người trạc tuổi
40, cao lớn vạm vỡ, đầu to, mắt xanh biếc sâu thẳm lạnh như thép, với cái miệng
lạnh lùng pha chút mỏi mệt . Người thứ hai trẻ hơn, dáng vẻ trau chuốt, bén nhạy,
đôi mắt nâu tinh anh. Cả hai trông hoàn toàn khác nhau như Carol cảm nhận, họ
có thể là một cặp bài trùng . Cảnh sát ?!Nàng đoán vậy và khi họ tiến đến phía
nàng, mồ hôi bắt đầu chảy giọt xuống vai nàng. Nàng cuống quýt lục nhanh trong
trí nhớ nhưng việc mờ ám có thể bị truy lùng . Chick ư? Lạy Chúa , anh ta chẳng
còn dính dáng đến vấn đề gì hơn sáu tháng nay, kể từ đêm ở trong căn phòng
nhỏ bé của anh, anh đã cầu hôn nàng và tuyệt giao với đồng bọn.
Hay Sammy? Anh nàng đã tham gia vào lực lượng ko quân ở hải ngoại, nếu như
có việc xảy ra đến cho anh nàng , họ đã ko cử hai vị hộ pháp này đến báo tin.
Khong, hay là ….vì nàng. Nàng có một ít á phiện trong sắc , một kẻ lẻo mép nào
đây!
Nhưng tại sao lại là họ ?Carol cố tự trấn an - họ không thể lamg gì được nàng
.Nàng ko còn là con móc túi đen đúa ngốc nghếch năm xưa của phố Harlem tồi
tàn mà họ mặc tình đưa đảy .Chẳng còn gì nữa,giờ đay chỉ có cô nhân viên của
một bác sĩ chuyên khoa tâm lý nổi tiếng nhất nước . Nhưng khi hai người đều tiến
về phía nàng ,Carol càng hoảng hốt. Đầu óc nàng miên man đến bao năm chen
chúc, chui rúc trong nhưng căn nhá ổ chuột nhớp nhúa ,vậy mà vẫn chưa được
yên thân. Luật của người da trắng đã đạp đổ và xua đuổi họ ra ngoài , những
người cha người chị , em hoặc họ hàng thân thiết .Bao ý nghĩ đảo lộn, quay
cuồng trong trí nàng nhưng nàng ko hề để lộ vẻ gì trên nét mặt. Thoáng nhìn, hai
thám tử chỉ thấy đây là một cô gái tuổi đôi mươi ,da ngăm đen trong bộ váy may
rất khéo màu be.
Bằng một giọng lãnh đạm và bâng quơ ,nàng hỏi:
- Thưa ,các ông cần gì ạ ?
Lúc ấy ,trung uý Andrew Mc Greavy , người lớn tuổi chợt nhìn thấy dưới nách
nàng , mảng mồ hôi đang lan rộng. Ông ta chộp lấy chi tiết thú vị này để lần ra
manh mối. Nàng nhân viên của bác sĩ đang căng thẳng cao độ. Mc Greavy rút
trong ví ra một quân hàm đã bạc màu gắn trên miếng da giả chằng chịt vết nứt.
- Tôi trung uý Mc Greavy khu vực 19 và đây thám tử Angeli, chúng tôi thuộc ban
điều tra những vụ giết người .

Giết người ? Carol vặn vẹo cánh tay nàng một cách vô thức .Chick? Hắn đã giết
người .Hắn đã bội hứa với nàng và trở lại với đòng bọn. Hắn đã cướp của giết
người hay hắn đã bị giết ?Hắn chết ?Họ đến để báo tin cho nàng hay chăng?
Nàng cảm thấy vệt mồ hôi cứ loang rộng mãi ,bỗng nhiên Carol trở nên quan tâm
tới nó .Mc Greavy nhìn thẳng vào mắt nàng ,nhưng nàng biết ông ta cũng đang
chú ý đến mảng mồ hôi quái ác ấy! Nàng và Mc Greavy cùng hiểu nhau trong một
thế giới im lặng và nhận ra nhau qua một cái nhìn như đã thấu tim đen nhau hàng
trăm năm trước .
- Chúng tôi cần gặp bác sĩ Juđ Stevén.
Nhà thám tử trẻ tuổi nhẹ nhàng lên tiếng, lịch sự như vẻ bề ngoài của anh.
Từ đầu nàng đã lưu ý ngay cai gói bọc nhỏ giấy nâu có buộc dây trên tay anh ta.
Lặng đi một lúc ,nàng mới để ý đến câu nói của anh ta.
Vậy ko phải là Chick. Hay la Sammy, hay là á phiện.
- Xin lỗi các ông ,bác sĩ Stevens đang khám bệnh.
Nàng cố giấu nỗi nhẹ nhõm trong lòng.
- Chỉ xin ít phút ,chúng tôi cần hỏi bác sĩ vài câu thôi- Mc Greavy ngừng trong
giây lát rồi tiếp - Chúng tôi có thể làm việc ở đay hay ở phòng chỉ huy cảnh sát
cũng được.
Nàng bối rối nhìn hai người. Quỷ tha ma bắt ,hai thám tử này cần gì ở bác sĩ
Stevens đây? Cho dù hai cảnh sát có nghĩ gì đi nữa thì bác sĩ cũng chẳng hề làm
điều gì sai trái. Nàng biết bác sĩ rất rõ. Bao lâu rồi nhỉ? Bốn năm. Bắt đầu vào một
phiên toà đêm ấy…
Ba giờ sáng, mọi người trông xanh xao nhợt nhạt dưới ánh đèn phòng xử,
một căn phòng cũ kĩ, lôi thôi và buồn tẻ. Mùi mốc thếch xông lên đến ghê sợ do
tich tụ dần theo năm tháng giống như những lớp sơn chồng chất lên tường.
Thật hết sức may mắn cho Carol, vẫn là quan toà Murphy trên ghế xử. Mới cách
đây hai tuần, cũng trước mặt ông, nàng được tạm tha. Phạm tội lần đàu tiên
nghĩa là lần đầu tiên nàng bị ô nhục .Nàng biết lần này vị quan toà sẽ ném quyển
sổ vào mặt nàng. Vụ án của nàng trên đầu sổ ghi án hầu như đã qua. Người đàn
ông trầm tĩnh và cao lớn đứng trước quan toà đang nói cho thân chủ của mình,
một gã đàn ông mập phệ tay đang bị còng, run lập cập. Nàng đoán ra người đàn

nguon tai.lieu . vn