Xem mẫu

Agatha Christie
AGATHA CHRISTIE

KỲ NGHỈ HÈ CỦA POIROT
Tiểu thuyết trinh thám
Người dịch: Dương Linh
Thực hiện ebook: Hoa Quân Tử
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN

I
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Năm 1782, lúc đại úy Roger Angmering cho xây một biệt thự trên một hòn đảo ở
ngoài khơi vịnh Leather, ai cũng kêu là ông ta chơi ngông. Người như ông lẽ ra chỉ cần
một ngôi nhà khiêm tốn giữa đồng cỏ xanh rờn, nếu có dòng suối róc rách chảy qua càng
tốt.
Nhưng đại uý chỉ có niềm say mê lớn là biển cả. Vậy nên ông quyết xây một biệt
thự to, đẹp, xứng với cảnh quan, sừng sững trên mỏm núi hứng gió quanh năm, hải âu bay
lượn ngày đêm, đã thế hễ nước triều lên cao là bị cắt khỏi đất liền.
Ông không lập gia đình, chỉ lấy biển làm bạn. Khi ông chết, cả ngôi nhà và hòn đảo
về tay một người em họ xa, ông này dửng đưng chẳng biết làm gì với cái gia tài vô tích sự.
Rồi đến lượt các con cháu thừa hưởng không lấy gì làm hăm hở. Việc làm ăn của họ gặp
nhiều khó khăn thật, song cái nhà và hòn đảo heo hút ấy chẳng giúp họ thoát khỏi cơn
khủng hoảng.
Năm 1922, cả nước bắt đầu lên cơn sốt đi nghỉ mát ở biển, mà các bãi tắm ở Devon
và Cornouailles thì nóng kinh người. Cả ngôi nhà và hòn đảo do đại úy Roger Angmering
để lại bỗng trở nên có giá. Và hậu duệ của ông đã đem bán nó đi để trang trải nợ nần.
Ngôi nhà được tôn tạo và mở rộng. Đường sá trên đảo cũng được sang sửa, cả
đường lớn lẫn đường mòn để đi dạo. Người ta đắp một con đập thấp bằng bê tông nối đảo
với đất liền, có thể đi qua lúc triều thấp. Ngoài ra còn xây thêm hai sân quần vợt, một số
bãi tắm nắng, cầu nhảy, v.v…
Ngôi biệt thự xưa, nay trở thành khách sạn Jolly Roger, và trở thành một sự kiện
trong ngành du lịch. Từ tháng sáu đến tháng chín, khách đổ về đông nghịt. Được đà, khách
sạn ngày càng được mở rộng, thêm nhiều cơ sở và trang bị mới. Trong thành phố, người ta
kháo nhau:
- Ông có biết nơi nghỉ mát mới ở vịnh Leather không ? Khách sạn rất oách, ăn ngon,
phong cảnh đẹp. Lúc nào ta đi nhé.
Và mọi người lại đổ về đó.
Trên một khoảnh sân của khách sạn Jolly Roger, Hercule Poirot thoải mái ngồi nghỉ,
ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh khu vịnh. Bãi tắm chi chít những phao bơi, ca nô, thuyền
thể thao, đồ chơi bằng cao su, bóng… Có một cầu nhảy rất đẹp, và cứ cách một quãng lại
có một ụ nổi để neo thuyền.
Trong số khách “đi tắm”, có người tắm thực sự, có người ra phơi nắng, nhiều người
xoa dầu bóng nhoáng khắp thân thể.
Ngồi trên sân nhìn ra bãi tắm, những “người không tắm” chuyện trò râm ran về đủ
mọi thứ: về thời tiết, về tin tức nóng hổi trên báo, và về những gì đang diễn ra trước mắt
mình.
Ngồi bên trái Hercule Poirot, là bà Gardener. Bà vừa đan vừa nói luôn mồm, giọng

đều đều, toàn những chuyện linh tinh. Chồng bà, ông Odell Gardener, nằm ườn trên chiếc
ghế vải, mũ sụp đến tận mũi, thỉnh thoảng lại gật gù hứ, hứ, tỏ vẻ đồng tình với những gì
vợ nói.
Bên phải Poirot, là cô Brewster, dáng người thể thao, mặt rám nắng, từng lúc phát ra
vài câu hấm hứ.
Bà Gardener thao thao:
- Thế là tôi bảo với ông Gardener nhà tôi rằng, du lịch thì hay thật, và đã thăm một
nước nào, thì phải đi tới cùng. Nhưng tôi cũng nói, chúng mình cũng đi khắp nước Anh
rồi, nay tôi chỉ muốn một nơi nào thật yên tĩnh trên bờ biển, để nghỉ ngơi. Có phải tôi nói
thế không, ông Odell ? Chỉ để nghỉ ngơi.. Tôi cần nghỉ ngơi, tôi nói thế đấy. Có phải
không, ông Odell ?
- Phải, phải, ông Gardener nói lí nhí dưới mũ.
Bà Gardener tiếp tục không ngớt:
- Và thế là tôi nói với ông Kelso của hãng Cook - ông ấy đã tổ chức cho chúng tôi
chuyến đi này, hay quá, nếu không có ông ấy chúng tôi chẳng biết đi đâu ! Và thế là, ông
Kelso bảo không có nơi nào tốt hơn vịnh Leather. Ông ấy bảo: cảnh đẹp, xa xôi hẻo lánh
nhưng rất đủ tiện nghi. Tất nhiên, ông Gardener nhà tôi liền hỏi ngay tình hình y tế thế
nào. Vì này, ông Poirot ạ, nói ra chắc ông không tin, một cô em chồng tôi đã đi nghỉ ở một
nơi bảo là cũng lắm khách lắm, nhưng eo ơi, ông có tin hay không, ở đó khi ốm đau,
người ta chỉ dùng thuốc sao tẩm từ lá cây ! Cho nên ông Gardener nhà tôi cứ nghe nói nơi
nào xa xôi hẻo lánh là cảnh giác ngay, có phải không ông, ông Odell ?
- Phải, phải.
- Nhưng ông Kelso đã làm chúng tôi yên tâm ngay. Ông nói, cơ sở y tế ở đây rất
hiện đại, bếp ăn lại ngon. Và phải công nhận ông ấy nói đúng. Hơn nữa, cái tôi thích nhất
ở đây, là như ở nhà, ông hiểu tôi định nói gì. Chỗ này không to lắm, nên mọi người đều
biết nhau, chuyện trò với nhau. Ông Kelso cũng nói là nhiều người có tiếng đến nghỉ ở
đây, và ông ấy nói không sai. Trước hết, có ông, ông Poirot, rồi có cô Darnley. Ôi ! khi
thấy ông cũng có mặt ở đây, tôi mừng quá, phải không ông Odell ?
- Phải, phải, mình nói phải.
- Hừm ! Cô Brewster giọng ồm ồm - tóm lại ở đây chúng tôi được sát cánh toàn
những người sang trọng, ông Poirot nhỉ !
Hercule Poirot vội đưa tay chống chế, vì lịch sự khiêm nhường hơn là vì phản đối.
- Ông Poirot, ông biết không - bà Gardener vẫn thao thao bất tuyệt - tôi được nghe
Comelia Robson kể về ông rất nhiều. Tháng năm, tôi và ông Gardener gặp bà ấy ở
Badenhof. Lập tức bà ấy kể ngay cái vụ xẩy ra ở Aicập, lúc Linnet Ridgeway bị ám sát.
(xem Bí mật ngôi nhà nghỉ nhé, hihi) Nghe nói ông đã phá án một cách tuyệt vời, từ đó tôi luôn
luôn mong được làm quen với ông, phải không Odell ?
- Phải, phải, mình nói phải.
- Cũng như cô Darnley, tôi là khách hàng thường xuyên của nhà hàng Rose MondRose Mond, chính là cửa hàng cô ấy đấy ! Quần áo cửa hàng cô ấy hợp mốt, bán rất chạy.

Bộ váy áo tôi diện tối qua là may ở cửa hàng của cô. Không chỉ quần áo, chính bà chủ - cô
Darnley - là một phụ nữ tuyệt vời, cô ấy có…
Ngồi ngay phía sau cô Hrowstor, thiếu tá Barry trố mắt ngắm nghía các cô gái mặc
áo tắm:
- Tuyệt, tuyệt diệu ! - ông lẩm bẩm vẻ thích thú.
Bà Gardener cố tình khoắng đôi que đan kêu lách cách:
- Ông Poirot, tôi phải thú thật điều này, lúc nhận ra ông, tôi hơi bị sốc đấy. Không
phải tôi không mừng gặp được ông, vì thực sự là tôi mừng, ông Odell nhà tôi biết đấy.
Nhưng tôi lại băn khoăn có phải ông có mặt ở đây là vì… nghề nghiệp ? Ông hiểu tôi nói
gì chứ ? Là vì tính tôi cực kỳ nhạy cảm. Có ông Odell nhà tôi làm chứng, tôi là chúa sợ
phải dây vào một vụ án, bất kể là thế nào…
Ông Gardener hắng giọng:
- Vâng, ông Poirot ạ, tính nhà tôi rất nhạy cảm.
Hercule Poirot giơ hai tay trong một cử chỉ trịnh trọng, nói bằng tiếng Anh trọ trẹ
pha lẫn giọng Bỉ:
- Thưa quý bà, cho phép tôi được chính thức tuyên bố, tôi đến đây nhằm mục đích y
hệt các vị: nghỉ ngơi, thư giãn ! Tôi bỏ lại đằng sau mọi khái niệm về tội phạm !
Cô Brewster cười phá:
- Ha,ha ! Trên hòn đảo này sẽ không có xác chết nào hết !
- Cô nói vậy, không hoàn toàn đúng, Poirot vừa nói vừa khoát tay chỉ xuống bãi tắm.
Cô hãy nhìn mọi người nằm dài thành hàng trên cát. Trông họ giống cái gì ? Giống người
đàn ông và đàn bà ? Không. Chỉ là những thân người, hoàn toàn vô danh !
Thiếu tá Barry ra vẻ sành sỏi:
- Trong số đó, có nhiều quý cô xinh đẹp đấy chứ. Phải cái hơi gầy…
- Nhưng còn đâu là hương vị ? Đâu là bí ẩn ? Poirot phản đối. Tôi cổ lỗ thế đấy
! Thời tôi, nhìn phụ nữ may lắm chỉ thấy gót chân. Tiếng váy sột soạt, ôi cảm
hứng ! Chỉ nhìn thấy bắp chân thoáng hiện trong các loại váy lót đủ làm cho trí tưởng
tượng bay bổng…
- Gớm, ông này cũng ma mãnh ghê ! - thiếu tá kêu.
Cô Brewster nói chen:
- Cách ăn mặc của chúng ta ngày nay hợp lý hơn nhiều.
- Phải đấy, bà Gardener phụ hoạ. Ông Poirot ạ, tôi cho là thanh niên ngày nay có
cuộc sống tự nhiên hơn, lành mạnh hơn. Họ nô đùa với nhau mà không hề, hừ…
Vốn có tính xấu hổ, nên bà hơi đỏ mặt, rồi nói tiếp:
- Mà không nghĩ đến chuyện ấy, ông hiểu tôi chứ.
- Thì thế tôi mới nói, Poirot đáp. Thật thảm hại.
- Thảm hại ?

nguon tai.lieu . vn