Xem mẫu

Không Có Gì Mãi Mãi
Sidney Sheldon

Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Dịch từ nguyên bản: NOTHING LAST FOREVER
Happpes Collins Publisher xuất bản, New York, 1- 1995

Mở đầu
SAN FRANCISCO
Mùa xuân - 1995
Chưởng lý quận Carl Andrew đang cáu kỉnh:
- Chuyện chết tiệt gì thế này? - ông ta nói. - Ba bác sĩ sống chung phòng và làm
việc trong cùng một bệnh viện. Một người khiến cho bệnh viện suýt phải đóng
cửa, người thứ hai giết bệnh nhân vì một triệu đô- la, còn người thứ ba thì lại bị
giết.
Andrew ngừng lại, hít một hơi rõ dài:
- Mà lại rất là đàn bà! Ba con mụ bác sĩ trời đánh! Báo chí đãi đằng chúng cứ như
những danh nhân. Nào Chương trình 60 phút. Nào thì phóng sự đặc biệt của
Barbara Walters. Tôi không thể cầm một tờ báo hay tạp chí nào lên mà không
phải nhìn ảnh hay đọc bài viết về chúng. Chẳng mấy đâu, rồi Hollywood sẽ tung
ra một bộ phim biến ba con mụ này thành những nữ kiệt? Tôi sẽ chẳng ngạc
nhiên nếu Chính phủ trưng mặt các ả lên tem bưu điện như Presley vậy. Ôi, lạy
Chúa, thật chịu hết nổi! - Ông ta giáng một quả đấm xuống bức hình người đàn
bà in trên bìa tạp chí Time. Dòng tít viết: “Bác sĩ Paige Taylor - Thiên thần từ bi
hay đồ đệ của ác quỷ?”
- Bác sĩ Paige Taylor, - giọng ông chưởng lý quận đầy ghê tởm. Ông ta quay sang
Gus Venable, viên chánh công tố. - Tôi giao vụ này cho anh đấy, Gus. Tôi muốn
kết án. Tội sát nhân. Phòng hơi ngạt.
- Đừng lo, - Gus Venable trầm giọng, - cứ để nó cho tôi.
Ngồi trong phòng xử án nhìn bác sĩ Paige Taylor, Gus Venable nghĩ: Cô ta lẩn
tránh toà. Rồi ông ta tự cười mình. Không ai có thể lẩn tránh được toà. Cô ta
dáng cao, thon thả, với đôi mắt nâu huyền nổi bật trên gương mặt nhợt nhạt. Một
người quan sát thờ ơ chắc chỉ xem cô ta như một loại đàn bà quyến rũ. Người
tinh ý hơn mới nhận thấy còn những điều khác.
Đó là tất cả những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời cùng tồn tại trong cô ta.
Nét hớn hở vui tươi của đứa bé thêm vào vẻ băn khoăn e lệ của tuổi hoa niên và

sự khôn ngoan, nỗi đau khổ của đàn bà. Có một vẻ ngây thơ nơi cô ta. Cô ta là
cô gái mà một người đàn ông có thể lấy làm hãnh diện dẫn về giới thiệu với cha
mẹ mình, Gus nghĩ mỉa mai, nếu cha mẹ anh ta hợp gu với những tên giết người
máu lạnh.
Có một nét gì xa xăm, gần như huyền bí trong mắt cô ta, một vẻ gì đó nói lên
rằng bác sĩ Paige Taylor đã lùi sâu vào nội tâm, tới một thời gian khác, một nơi
chốn khác, xa khỏi phòng xử án lạnh lùng, cằn cỗi, nơi cô ta đã bị đẩy vào.
Phiên xử diễn ra tại Toà Công lý San Francisco tôn nghiêm, cổ kính trên phố
Bryant. Nơi đặt toà án tối cao và nhà tù tiểu bang là một công trình trông đầy hăm
doạ, cao bảy tầng, bằng đá vuông, xám xịt.
Khách đến dự phiên toà được lùa qua một dãy hành lang kiểm soát điện tử. Trên
gác, tầng ba, là phòng xử án. Trong phòng 121, nơi xét xử những vụ giết người,
ghế quan toà tựa sát mặt tường chính diện, đằng sau là lá cờ nước Mỹ. Bên trái
là chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn, chính giữa đặt hai bàn được ngăn bằng lối đi, một
bàn dành cho luật sư bên nguyên, bàn kia dành cho luật sư bên bị.
Phòng xử án đã chật ních phóng viên và đầy ắp loại khán giả say mê dự các
phiên toà xử tai nạn giao thông trên đường cao tốc và tội giết người. Trong các
phiên xử tội giết người, đây là vụ hấp dẫn nhất. Chỉ riêng Gus Venable, luật sư
công tố, cũng đáng để xem rồi. Ông ta to cao lừng lững, với bờm tóc xám, chòm
râu dê, và cung cách lịch lãm của một điền chủ miền Nam, mặc dù ông chưa bao
giờ ở miền Nam cả. Ông có vẻ mặt ngơ ngác vô tư và bộ óc của một cỗ máy tính.
Nhãn hiệu của ông ta, đông cũng như hè là bộ complê trắng khoác ngoài chiếc
sơ- mi cổ hồ cứng đã lỗi thời.
Alan Penn, luật sư của Paige Taylor, là sự tương phản với Venable, một con
người rắn chắc, năng nổ, lừng danh bới tài gỡ tội cho các thân chủ của mình.
Hai luật sư này không bao giờ thiếu cơ hội để đối mặt nhau trước toà án và quan
hệ của họ là sự nể trọng nhau miễn cưỡng và ngờ vực nhau hoàn toàn.
Venable ngạc nhiên khi thấy Alan Penn đến gặp ông vào tuần trước khi phiên xử
bắt đầu.
- Hãy cảnh giác với những tay thầy cãi có tài.
- Anh đang mưu tính chuyện gì thế, Alan?
- Nghe đây, tôi chưa bàn với thân chủ của tôi, nhưng giả sử, chỉ giả sử thôi, tôi có
thể thuyết phục cô ta nhận tội để xin giảm án và đỡ cho nhà nước một khoản án
phí, thì sao?

- Anh định thương lượng với tôi đấy à, Alan? - Gus Venable với tay xuống bàn
giấy, lục lọi - Chẳng thấy cuốn lịch chết tiệt của tôi đâu cả. Hôm nay ngày bao
nhiêu nhỉ?
- Mùng 1 tháng Sáu. Sao?
- Khoan nào, tôi cứ tưởng phải là Giáng sinh cơ đấy nếu không anh đã chẳng hỏi
xin một món quà như vậy.
- Gus…
Venable nhoài người về phía trước.
- Anh biết không, Alan, bình thường thì tôi có thể bị anh thuyết phục rồi đấy. Nói
thật, bây giờ tôi khoái đi câu ở Alaska hơn. Nhưng câu trả lời là không. Anh biện
hộ cho một tên sát nhân tàn nhẫn đã vì tiền mà giết một người bệnh bất lực. Tôi
đề nghị án tử hình.
- Tôi nghĩ cô ta vô tội, và tôi…
- Không, anh không nghĩ thế đâu. Và không ai có thể làm cho bất cứ ai nghĩ như
thế. Trường hợp rõ mười mươi rồi. Khách hàng của anh tội lỗi như Cain [1] vậy.
- Chưa đâu, chừng nào bồi thẩm đoàn chưa kết tội.
- Họ sẽ, - Gus để một khoảng lặng, - họ sẽ kết tội thôi.
Sau khi Alan Penn ra về, Gus Venable ngồi nghĩ lại về cuộc đối thoại vừa xảy ra.
Việc Penn đến gặp ông là một dấu hiệu của sự thất bại. Penn hẳn đã hiểu mình ít
có cơ thắng nổi vụ này. Venable nghĩ về những chứng cớ không thể chối bỏ mà
ông đang nắm cùng các nhân chứng ông sẽ gọi ra thẩm vấn và ông thấy hài lòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bác sĩ Paige Taylor sẽ vào phòng hơi ngạt.
° ° °
Không phải dễ mà chọn được một bồi thẩm đoàn cho các vụ án nghiêm trọng.
Nhất lại là vụ Paige. Nó đã chiếm lĩnh các tít lớn trên trang nhất hàng tháng liền.
Sự nhẫn tâm của nó đã gây nên một làn sóng giận dữ.
Chủ toạ phiên toà là Venable Young, một luật gia người da đen tài năng, nghiêm
khắc, nghe đồn sắp được bổ nhiệm vào Toà án Tối cao Liên bang. Bà không
được tiếng kiên nhẫn với các luật sư, và dễ nổi nóng. Đã có một câu cách ngôn
trong giới thầy cãi ở San Francisco. Nếu khách hàng của anh có tội và anh đang

nguon tai.lieu . vn