Xem mẫu

Mục Lục
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28

“Tất cả nhân vật, sự kiện trong tác phẩm này đều chỉ là hư cấu, nếu có trùng khớp
hay hơi hơi giống bất cứ thứ gì ngoài đời, đều chỉ là ngẫu nhiên.”
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

1
Tầng hai ba tòa nhà nhìn xuống, Sài Gòn chỉ còn là những đốm sáng lấp lánh, xa
vời vợi. Người đi dưới kia khoác lên mình nỗi cô đơn trầm mặc, im lặng bước, chân
đưa về đâu, chắc chỉ mình mình biết.
Sài Gòn đẹp, chưa bao giờ không đẹp, dù là từ đằng xa nhớ về, hay đang cuộn mình
giữa khói bụi và lo âu. Nghĩ về Sài Gòn, người ta nhớ đến vùng đất của cơ hội, của
những ước mơ đổi đời rực rỡ, dù là khi đó, họ nằm co ro trong căn phòng trọ sáu
mét vuông nóng hừng hực, đưa tay vơ lấy tờ báo cũ xua mớ không khí đang hầm
hập phả vào người.
Chớp, nhấp nhoáng rồi sáng bừng một góc trời đêm, rạch không trung thành mấy
mảnh tan tành. Rồi mưa, tan nát vỗ vào tấm kiếng cửa sổ nhìn xuống đường, mưa
nặng hạt lắm, tiếng như vỡ lòng người ta. Đêm nay mưa rồi, sau nhiều ngày Sài Gòn
nóng như uất nghẹn.
Nam thả lỏng người trong góc phòng, nhìn màn mưa nhòe nhoẹt bên ngoài. Chai
rượu vang nãy giờ đã vơi hơn nửa, lòng Nam cũng vơi hơn nửa. Một nửa vui vơi,
một nửa sầu cũng vơi. Tiếng nhạc chảy dọc căn phòng.
“I’ve seen the world
Done it all, had my cake now
Diamonds, brilliant, and Bel-Air now
Hot summer nights mid July
When you and I were forever wild
The crazy days, the city lights
The way you’d play with me like a child.”
Lần đầu tiên nghe thứ âm nhạc đó, Nam ngưng tất cả những cảm xúc đang vẫy
vùng, chỉ im lặng, để nó rót vào từng mạch cảm xúc li ti. Vô thức chảy nước mắt,
không buồn, không đau, không nhớ, chỉ đơn giản là đến một giai đoạn nào đó,
người ta cần chảy nước mắt để cân bằng lại những chênh vênh của suốt quãng đời
dài đằng đẵng vừa trải qua.
Nam với tay, mở nắp chai thủy tinh nhỏ cạnh bên, cầm lên hít mạnh một hơi. Thứ
mùi nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác, người không quen có thể khó chịu, nhưng
Nam chỉ cảm thấy sự hưng phấn đang lan tỏa dần ra từng phần cơ thể trần trụi, rã
rời. Sài Gòn vẫn lấp loáng ánh đèn trong mưa, bao nhiêu người sống ở đây ám ảnh

bởi những ánh đèn không tắt, bao nhiêu người vội vã chẳng kịp nhận ra đèn Sài
Gòn không bao giờ tắt, và bao nhiêu người như Nam, nhìn Sài Gòn để thủ dâm.
Chuyện thủ dâm, nghe có vẻ ghê gớm, nhưng nghĩ thoáng ra cũng chỉ là nhu cầu
giải tỏa những bức xúc sinh lý của con người. Bọn con trai ở lứa tuổi dậy thì, khi có
những thay đổi về giới tính, về hình thể, về tâm lý, về cả cách nhìn những đứa con
gái xung quanh, chúng sẽ thủ dâm. Thậm chí, vài đứa trẻ coi chuyện đó như một trò
tiêu khiển trong những ngày buồn chán chờ đợi sự trưởng thành đến, nhấc bổng
mình lên thành gã đàn ông thay cho thằng nhóc đang khóa kín cửa phòng, cắm mắt
vào màn hình máy tính và… thủ dâm.
Việc này không lạ với bọn con trai, và cũng chẳng lạ với Nam.
Thường, bọn con trai khi ấy sẽ nghĩ đến những thân hình nóng bỏng chúng chỉ được
thấy trên mấy đoạn phim rẻ tiền download về từ mạng Internet. Những đứa trải
nghiệm hơn, nhớ đến cảm giác quấn quít một thân thể nào đó đã có lần lướt qua
trong đời, lướt rất vội và có lẽ không thể tìm lại, vì nếu tìm lại được, chúng đã
chẳng ngồi yên ở đây để “tự sướng”. Một ít trong số đó nghĩ về những người cùng
giới tính với mình.
Còn Nam, Nam nghĩ về cái chết, khi linh hồn lìa bỏ thể xác cô đơn, khi mắt từ từ
nhắm lại, nhận thấy hóa ra cảm giác bình yên này là thứ mình tìm kiếm bấy lâu.
Nam không mắc chứng “ái tử thi”, cũng không nghĩ rằng mình có hứng thú với
những xác chết… Chỉ đơn thuần, Nam hứng thú với suy nghĩ lúc bước vào cái chết,
và Nam bị kích thích vì điều đó.
Thứ hương nồng nồng kia không giữ lại những ảo tưởng dục vọng trong Nam quá
lâu, chúng thoáng tan như chưa từng tồn tại. Nam lại cầm chai thủy tinh, hít một
hơi dài căng lồng ngực. Sài Gòn ngoài kia bắt đầu biến chuyển. Nam nhìn về tòa
nhà hình búp sen cao chọc trời đằng xa. Người ta nói đó là biểu tượng mới của Sài
Gòn, của thịnh vượng, phồn vinh. Nhưng trong mắt Nam, tòa nhà đó lại là biểu
tượng của sự phồn thực đầy dục vọng của giống đực.
Sài Gòn trải dài, như gã khổng lồ lười biếng đang nằm phơi thây. Tòa nhà bắt đầu
bong tróc, những ô cửa kính bắt đầu rạn nứt, rụng rơi, tả tơi. Cả tòa nhà rung lắc
dữ dội, rồi từng tầng một bắt đầu sụp đổ. Cũng là lúc cả cơ thể Nam căng cứng, trút
hết khoái cảm ra ngoài. Ráo hoảnh, như chưa từng tồn tại.
Nam mệt mỏi, buông thõng người, những thứ còn sót lại của cao trào khoái cảm lăn
dài trên ngực, nước mắt Nam cũng rơi nửa giọt, chẳng biết cho ai, cho đời vội vã,
hay cho mình cô đơn. Tiếng nhạc vẫn còn âm âm.
“Will you still love me when I’m no longer young and beautiful?”

nguon tai.lieu . vn