Xem mẫu

23











Nó đã ở trước mắt họ ngay từ đầu.




Ngôi nhà đối diện đã quan sát họ hoài công đi tìm lời giải đáp trong câm lặng suốt
cả ngày trời. Nó ở đó, cách họ vài bước chân, và kêu gọi họ bằng cách nhắc đi nhắc lại tín
hiệu cầu cứu lỗi thời duy nhất ấy.



Ngôi nhà hai tầng thuộc về một bà Yvonne Gress nào đó. Một họa sĩ, theo như lời kể
của hàng xóm. Bà ta sống với hai người con, một cậu bé mười một và một cô bé mười sáu
tuổi. Họ dọn đến Capo Alto sau khi Yvonne ly dị chồng, và bà quay lại với niềm đam mê
nghệ thuật đã từng từ bỏ để đi lấy một luật sư trẻ nhiều triển vọng.



Lúc đầu, những bức tranh trừu tượng của Yvonne không được công chúng đón nhận.
Phòng tranh không bán được một bức nào sau cuộc triển lãm cá nhân. Nhưng tin tưởng ở
tài năng của mình, bà đã không bỏ cuộc. Khi một người bạn đặt vẽ một bức chân dung gia
đình bằng chất liệu sơn dầu để treo trên lò sưởi, Yvonne đã phát hiện ra mình có một thế
mạnh ở trường phái hội họa ngây thơ. Chỉ trong thời gian rất ngắn, bà đã trở thành họa sĩ
vẽ tranh chân dung được yêu cầu nhiều nhất bởi những ai đã chán những tấm ảnh thông
thường và muốn lưu giữ hình ảnh gia đình mình trên vải.



Khi thông điệp bằng mã Morse hướng sự chú ý của mọi người sang ngôi nhà bên kia
đường, một người bảo vệ sực nhớ ra rằng bà Yvonne và các con đã không xuất hiện một
thời gian.





Rèm cửa sổ đã được buông xuống, nên không thể quan sát bên trong.

Trước khi thanh tra Roche ra lệnh tiến vào trong nhà, Goran đã gọi vào số điện thoại
của Yvonne. Ngay sau đó, giữa sự yên tĩnh của con đường, họ nghe thấy tiếng chuông
điện thoại vang ra từ trong nhà, nhỏ nhưng rõ. Không ai bắt máy.




Các cảnh sát cũng đã cố liên lạc với người chồng cũ của bà Yvonne Gress với hy
vọng ít ra bọn trẻ đang ở cùng ông ta. Khi tìm ra người đàn ông đó, cảnh sát được cho biết
là bố con họ không gặp nhau từ lâu. Chẳng có gì phải ngạc nhiên vì ông ta đã bỏ gia đình
để chạy theo một cô người mẫu ngoài hai mươi tuổi và cho rằng việc gửi một khoản tiền
chu cấp hàng tháng là đã làm tròn nghĩa vụ của một người cha.



Đội kỹ thuật đã đặt các cảm ứng nhiệt độ quanh nhà để tìm nguồn nhiệt nếu có.




- Nếu như có vật thể sống trong nhà, chúng ta sẽ biết ngay. - Roche nói, tin tưởng
một cách mù quáng vào công nghệ.



Trong lúc đó, các chỉ số tiêu thụ điện, ga và nước được kiểm tra kỹ lưỡng. Tất cả
không bị cắt do các hóa đơn được thanh toán tự động qua ngân hàng, nhưng côngtơ đã
ngừng từ ba tháng trước đó, cho thấy không ai bật dù chỉ một bóng đèn trong nhà trong
khoảng chín mươi ngày vừa qua.



- Nghĩa là từ khi ngôi nhà của gia đình Kobashi được hoàn thành và cả nhà họ dọn
đến đây. - Stern lưu ý.



Goran nói:




- Rosa này, tôi muốn cô kiểm tra băng hình các camera an ninh. Có một mối liên hệ
giữa hai ngôi nhà, và chúng ta cần phải phát hiện ra nó.







- Hy vọng là không có lần mất điện hệ thống nào nữa. - Rosa đáp.

- Chúng ta chuẩn bị vào thôi. - Gavila tuyên bố.

Trong lúc đó, Boris mặc áo chống đạn trong chiếc xe cơ động.




- Tôi muốn vào bên trong. - Anh nói khi gặp Mila ở cửa xe. - Họ không thể ngăn tôi
được. Tôi muốn tự mình vào trong đó.



Boris không thể chịu được ý nghĩ rằng Roche sẽ yêu cầu đơn vị đặc nhiệm vào nhà

trước.



- Bọn họ sẽ làm hỏng việc. Ở trong đó họ sẽ phải dò dẫm trong bóng tối…




- Tôi nghĩ họ sẽ xoay xở được. - Mila bình luận, tuy không muốn phủ nhận lời
Boris.



- Vậy họ cũng biết bảo vệ các bằng chứng chứ? - Boris hỏi với giọng mỉa mai.




- Vậy thì tôi cũng muốn vào. Tôi nghĩ mình đáng được làm chuyện này. Nói cho
cùng tôi là người đã phát hiện ra thông điệp…



Boris ngừng phắt lại và nhìn Mila không nói. Sau đó anh ném cho cô một chiếc áo
chống đạn.



Lát sau hai người rời khỏi xe cơ động đến gặp Goran và Roche để giải thích vì sao
họ phải vào nhà.



- Không có chuyện đó. - Ngài chánh thanh tra lập tức gạt phăng. - Đây là việc của
đội đặc nhiệm. Tôi không thể chấp nhận một hành động khinh suất như vậy.



- Ông nghe này, thanh tra. - Boris đứng đối mặt với Roche để ông ta không thể tránh
né cái nhìn của anh. - Cứ để Mila và tôi vào do thám trong đó. Những người khác chỉ vào
khi thực sự cần. Tôi là một cựu binh, tôi đã được huấn luyện cho những chuyện này. Stern
đã có hai mươi năm kinh nghiệm thực địa, anh ấy sẽ xác nhận với ông, và nếu như không
thiếu một quả thận thì anh ấy đã xung phong đi cùng tôi. Ông thừa biết điều đó. Còn với
đặc vụ Mila Vasquez, cô ấy từng một mình vào trong hang ổ của kẻ điên khùng đã giam
giữ một thằng bé và một cô gái.



Mila chua xót tự nhủ nếu Boris biết chuyện gì đã xảy ra khi cô để cho tính mạng của
con tin và của bản thân mình bị đe dọa, chắc anh chàng đã không hăng hái bảo vệ cô đến
thế.



- Ông nghĩ kỹ đi. Có một bé gái còn sống đang ở đâu đó, nhưng không lâu nữa đâu.
Mỗi hiện trường lại cho chúng ta biết thêm điều gì đó về kẻ thủ ác. Nếu ở trong kia có gì
giúp chúng ta tiếp cận được Albert, - anh đưa tay chỉ ngôi nhà của Yvonne, - thì cần phải

bảo đảm là nó không bị phá hủy. Và cách duy nhất là phái chúng tôi vào trong đó.





- Tôi không nghĩ vậy. - Roche cương quyết phản đối.

Boris dấn tới thêm một bước, mắt nhìn thẳng vào mắt ông thanh tra.




- Ông có muốn mọi chuyện phức tạp hơn không? Như thế này là đã khó khăn lắm
rồi nha…



Câu này nghe như một lời đe dọa, Mila nghĩ bụng. Cô ngạc nhiên khi Boris dám ăn
nói với cấp trên bằng giọng như thế. Có chuyện gì đó giữa hai người này mà cả cô lẫn
Goran đều không biết.



Roche nhìn Gavila khá lâu: ông ta đang cần lời khuyên, hay chỉ đơn giản là cần một
ai đó để chia sẻ trách nhiệm trong quyết định này?



Nhưng ông giáo sư tội phạm học không mảy may tính toán. Ông chỉ gật đầu.




- Tôi tin là chúng ta sẽ không phải hối tiếc. - Thanh tra Roche dùng ngôi thứ nhất số
nhiều để nhấn mạnh phần trách nhiệm của Goran.













Đúng lúc đó, một kỹ thuật viên tiến đến, trên tay là màn hình của thiết bị tầm nhiệt.

- Thưa thanh tra, máy dò đã xác định được thứ gì đó trên gác… Một sinh vật sống.

Mọi người cùng quay nhìn về phía ngôi nhà.



- Đối tượng vẫn ở trên tầng hai, không di chuyển. - Stern thông báo qua radio.

Boris đếm ngược trước khi xoay nắm đấm cửa ra vào. Trưởng nhóm bảo vệ đã đưa
cho anh chìa khóa dự phòng. Mỗi ngôi biệt thự đều có một chiếc để phòng trường hợp

khẩn cấp.



Mila quan sát sự tập trung của Boris. Phía sau họ, đội đặc nhiệm đã sẵn sàng để can
thiệp. Boris bước qua ngưỡng cửa trước, Mila theo sau, giơ cao súng, và ngoài bộ áo
chống đạn, họ còn đội một chiếc mũ cối có gắn tai nghe, micro cùng một đèn pin nhỏ ở
thái dương bên phải. Stern chỉ đường cho hai người từ bên ngoài qua radio, trong khi vẫn
để mắt đến vật thể được ghi nhận trên màn hình của thiết bị tầm nhiệt. Nó có nhiều cấp độ
màu sắc để thể hiện những vùng nhiệt khác nhau của cơ thể, đi từ xanh dương sang vàng
rồi đến đỏ. Không thể phân biệt rõ hình thù của đối tượng.



Nhưng nó trông giống như một người nằm trên sàn nhà.




Có thể đó là một người bị thương, nhưng trước khi đoán chắc về điều này, Boris và
Mila phải thăm dò một cách kỹ lưỡng, đặt tiêu chí an toàn lên trên hết.



Phía bên ngoài biệt thự, hai đèn chiếu cực mạnh được đặt để rọi sáng hai mặt tiền
nhà, tuy vậy ánh sáng lọt vào bên trong khá yếu do bị rèm cửa che chắn. Mila cố gắng tập
cho mắt quen với bóng tối.





- Mọi chuyện ổn cả chứ? - Boris thì thầm hỏi cô.

- Vẫn ổn. - Cô đáp.




Trong khi chờ đợi, Goran Gavila đứng ở nơi từng là khu vườn của Kobashi, thèm
một điếu thuốc lá như thể chưa được hút hàng năm trời. Ông thấy lo lắng. Nhất là cho
Mila. Bên cạnh ông, Sarah Rosa đang xem lại các đoạn băng an ninh trên bốn màn hình
trước mặt. Nếu thực sự có một mối liên hệ giữa hai ngôi nhà đối diện nhau thì họ sẽ sớm
tìm ra thôi.





Điều đầu tiên Mila ghi nhận được là nhà của Yvonne Gress rất lộn xộn.

Ngay từ cửa vào, họ đã thấy toàn bộ phòng khách ở bên trái và gian bếp bên phải.
Trên bàn là hàng đống hộp ngũ cốc đã mở, những chai nước cam vơi phân nửa và các hộp
sữa đã hỏng. Ngoài ra còn có nhiều vỏ lon bia rỗng. Tủ chạn đang mở toang và một phần
đồ ăn bên trong đã bị đổ lung tung xuống sàn.



nguon tai.lieu . vn