Xem mẫu
Chương 16
T
amotsu
không
thể
đi
đâu
trước
giờ
xưởng
đóng
cửa,
vì
vậy
Honma
hẹn
gặp
cậu
ta
vào
chín
giờ
tối
hôm
đó.
Tamotsu
biết
một
quán
nước
khá
ổn
ở
ngay
gần
ga,
cậu
ta
hứa
sẽ
gọi
điện
đặt
một
phòng
riêng.
“Như
vậy
sẽ
ấm
áp
hơn,”
cậu
ta
nói.
Chín
giờ
kém
mười,
Honma
mới
hiểu
cậu
ta
ám
chỉ
điều
gì.
Khi
Tamotsu
xuất
hiện
ở
lối
vào,
có
một
cô
gái
đi
cùng
cậu.
Cô
ta
mặc
áo
len
cổ
lọ
bên
ngoài
váy
len
rộng,
nhưng
cách
phục
trang
này
không
giấu
được
các
đường
cong
trên
người
cô.
Cô
ta
đang
mang
bầu
ít
nhất
sáu
tháng.
“Đây
là
vợ
cháu,
Ikumi.”
Sau
khi
giới
thiệu
vợ
mình,
Tamotsu
đặt
hai
chiếc
đệm
mỏng
cạnh
lò
sưởi
để
cô
ta
có
thể
tựa
vào
tường.
“Cháu
rất
vui
được
gặp
chú.”
Ikumi
vừa
nói
vừa
chậm
rãi
ngồi
xuống.
Cử
động
của
cô
rất
thận
trọng,
nhưng
vẫn
đầy
tự
tin.
“Con
đầu
lòng
của
hai
cháu
à?”
Honma
hỏi.
Cô
gái
mỉm
cười
với
anh,
khóe
mắt
kéo
thành
đuôi.
“Là
con
thứ
hai
ạ.
Nhưng
chắc
chú
không
thể
đoán
được
vì
nhìn
Tamotsu
và
cái
cách
anh
ấy
nâng
đỡ
cháu.”
“Nhưng
Taro
đến
sớm
hơn
chúng
ta
nghĩ
mà,”
cậu
ta
phản
đối.
“Taro
được
mấy
tuổi
rồi?”
“Thằng
bé
mới
qua
sinh
nhật
một
tuổi
ạ.
Mọi
thứ
trở
nên
bận
rộn
hơn
với
chúng
cháu.”
Một
người
phục
vụ
bàn
đi
tới.
Nơi
này
ấm
áp
nên
cậu
ta
đổ
mồ
hôi
trong
khi
di
chuyển
giữa
các
bàn.
“Chúng
tôi
rất
lấy
làm
tiếc
vì
mùi
khói
thuốc,”
cậu
ta
nói
trước
khi
ra
ngoài,
kéo
cánh
cửa
trượt
lại
sau
lưng.
“Có
phải
đây
là
lần
đầu
tiên
chú
đến
Utsunomiya
không,
chú
Honma?”
Tamotsu
hỏi.
“Đúng
vậy.
Bận
rộn
công
việc
và
bao
nhiêu
chuyện
khác,
tôi
chẳng
bao
giờ
có
cơ
hội
đi
đâu
cả.”
“Chỗ
này
cũng
không
đủ
xa
để
chú
đi
du
lịch
dài
ngày,
một
khi
chú
khởi
hành
từ
Tokyo.”
Ikumi
nói
thêm.
“Tôi
lấy
làm
ngạc
nhiên
vì
thành
phố
này
rộng
lớn
đến
vậy.”
“Nhờ
vào
các
chuyến
tàu
cao
tốc
đấy
ạ.”
Hóa
ra
Tamotsu
đã
làm
ở
xưởng
của
bố
cậu
ngay
khi
vừa
tốt
nghiệp
cấp
ba.
Cậu
ta
chơi
với
Shoko
Sekine
đã
nhiều
năm
ròng,
từ
thời
còn
học
mẫu
giáo,
rồi
cùng
học
đến
khi
xong
cấp
hai.
Lên
cấp
ba,
hai
người
học
hai
lớp
khác
nhau,
do
Tamotsu
chọn
vào
trường
dạy
nghề,
tuy
vậy
nhà
bọn
họ
ở
gần
nhau
và
cả
hai
đều
theo
học
lớp
luyện
thi
vào
các
buổi
chiều.
“Trong
đám
con
gái,
cô
ấy
là
bạn
thân
nhất
của
cháu,”
cậu
ta
nói,
liếc
nhanh
về
phía
vợ
mình.
Ikumi
cũng
sinh
ra
và
lớn
lên
ở
Utsunomiya,
nhưng
cô
và
Tamotsu
không
học
chung
lớp.
Cô
đã
tốt
nghiệp
một
trường
cao
đẳng
ở
Tokyo
và
ở
lại
đó,
làm
thư
ký
năm
năm
tại
khu
trung
tâm
kinh
doanh
Marunouchi.
Cô
trở
về
Utsunomiya
vì
anh
trai
cô
người
trước
nay
vẫn
luôn
sống
ở
quê
-
chuyển
tới
nơi
khác,
để
bố
mẹ
lại
trơ
trọi.
“Dù
sao
cháu
cũng
rất
mệt
mỏi
vì
phải
sống
một
mình,
hơn
nữa
mọi
thứ
đều
đắt
đỏ.”
“Còn
chưa
nói
tới
việc
khi
phụ
nữ
bước
qua
tuổi
hai
mươi
lăm
mà
vẫn
chưa
lập
gia
đình,
các
công
ty
thường
giao
lắm
việc
cho
họ
nữa,”
Tamotsu
nhẹ
nhàng
nói.
Hình
như
đây
là
một
chủ
đề
nhạy
cảm.
“Anh
cứ
cười
đi,
nhưng
đúng
thế
thật.”
Cô
tuyên
bố.
“Em
rất
ghét
như
vậy.”
Nếu
cô
vẫn
là
một
phụ
nữ
độc
thân
làm
việc
ở
Tokyo,
cô
sẽ
không
bao
giờ
nói
thẳng
thừng
như
vậy.
Cô
sẽ
trêu
ngược
lại
Tamotsu
hoặc
tự
trào
về
sự
“cô
đơn”
của
mình,
quay
cuồng
với
mọi
việc
để
nhấn
chìm
cảm
giác
cô
độc.
“Cháu
làm
ở
Marunouchi,
một
công
ty
không
lớn
lắm.
Lương
và
các
khoản
thưởng
đều
chỉ
ở
mức
vừa
phải.
Mọi
khoản
tiền
trội
giờ
đều
bị
đánh
thuế.
Công
ty
thậm
chí
còn
không
tổ
chức
cho
bọn
cháu
đi
du
lịch,
nếu
muốn
thăng
tiến
thì
phải
thực
sự
chiến
đấu
rất
căng.
Cháu
chẳng
cần
mất
nhiều
thời
gian
cũng
hiểu
được
vì
sao
mọi
người
chăm
chăm
tìm
cách
vào
các
công
ty
lớn
đến
vậy.
Nhưng
trên
hết
thảy,
những
người
làm
cùng
cháu
về
cơ
bản
đều
thuộc
dạng
mặt
lạnh
cả.
Cháu
chẳng
thích
như
vậy
chút
nào.”
Những
lời
phàn
nàn
thường
gặp,
Honma
biết
vậy.
Để
bày
tỏ
sự
đồng
cảm,
anh
nói,
“Ngoài
chuyện
lương
bổng,
ở
các
công
ty
lớn
cũng
chẳng
khác
gì
công
ty
nhỏ
khi
đối
xử
với
những
phụ
nữ
làm
việc
lâu
năm.
Chỉ
trừ
khi
cháu
rất
may
mắn.”
Dù
sao
thì
cảm
giác
bị
ruồng
bỏ
ở
tuổi
hai
mươi
lăm
vẫn
là
quá
kinh
khủng.
“Với
nghề
cảnh
sát,
giáo
viên
hoặc
các
công
việc
yêu
cầu
kỹ
năng
và
đào
tạo
đặc
biệt,
có
thể
câu
chuyện
sẽ
khác.
Nhưng
với
công
việc
văn
phòng
thông
thường,
người
ta
bị
áp
lực
phải
trẻ
mãi.”
Ikumi
nói
tiếp,
“Hai
mươi
lăm
đã
là
giới
hạn
chót
rồi.
Báo
chí
thì
lem
lẻm,
‘Thời
thế
đã
thay
đổi.
Ngày
nay
phụ
nữ
ba
mươi
vẫn
còn
trẻ
trung’,
nhưng
đó
chỉ
là
lời
lừa
mị.
Thậm
chí
với
một
cô
gái
hai
mươi
mốt
tuổi,
ngay
khi
có
một
nhân
viên
mới
hai
mươi
xuất
hiện,
cô
ta
đã
có
cảm
giác
mình
đang
già
đi.”
Honma
hỏi,
“Công
việc
của
cháu
thì
sao,
có
thú
vị
không?”
Ikumi
ngẫm
nghĩ
một
hồi
trong
khi
nhấp
vài
ngụm
trà
ô
long.
“Cũng
ổn
ạ.
Giờ
nhìn
lại
thì
cháu
thấy
thế.”
Từ
góc
nhìn
của
một
người
có
chồng,
một
đứa
con
cùng
một
gia
đình
cần
quán
xuyến.
“Chú
muốn
nghe
chuyện
cười
không?”
Cô
hỏi.
“Khoảng
sáu
tháng
trước,
một
cô
bạn
từng
làm
cùng
bộ
phận
với
cháu
ở
công
ty
Marunouchi
-
dù
chúng
cháu
chẳng
chuyện
trò
gì
mấy
-
bất
ngờ
gọi
điện.
Gọi
theo
số
ở
nhà
mẹ
cháu
ấy
ạ.
Lúc
đó
cháu
tình
cờ
có
mặt
vì
cháu
đưa
Taro
về
ở
lại
cùng
ông
bà
ngoại.”
Tamotsu
lắng
nghe
từng
từ,
như
thể
cậu
ta
chưa
được
nghe
chuyện
này
bao
giờ.
“Cháu
vừa
nhận
máy,
cô
ta
đã
hớn
hở
hỏi,
‘Mọi
việc
thế
nào?’
Lúc
ấy
cháu
nghĩ,
‘Liên
quan
gì
đến
cậu
chứ?’,
nhưng
chỉ
đáp,
‘Ổn
cả.’
Vậy
mà
chúng
cháu
buôn
những
chuyện
tào
lao
về
công
ty
kể
từ
khi
cháu
nghỉ
làm.
Thực
ra
thì
toàn
là
cô
ta
nói
cả.
Cô
ta
kể
về
chuyến
đi
tới
Hong
Kong,
năm
nay
công
ty
sẽ
đi
du
lịch
đến
một
khu
nghỉ
dưỡng
có
suối
nước
nóng.
Rồi
cuối
cùng
cô
ta
mới
tạm
ngừng,
hỏi
cháu
dạo
này
ra
sao.
Cháu
nói
gọn,
‘Lo
mỗi
chuyện
chăm
con
thôi.’”
“Và?”
Ikumi
cười
châm
biếm.
“Cô
ta
á
khẩu
luôn.
Cuối
cùng
chỉ
thốt
được,
‘Cậu
lấy
chồng
rồi
à?’
Cháu
đáp,
‘Ừ,
chắc
rồi.
Tớ
không
muốn
làm
mẹ
đơn
thân
tí
nào.’
Vậy
là
cô
ta
không
còn
gì
để
nói
nữa.
Cuộc
trò
chuyện
trở
nên
rời
rạc,
cuối
cùng
cô
ta
gác
máy.”
Một
khoảng
lặng
vây
quanh
chiếc
bàn.
Ikumi
sờ
dọc
chai
rượu
sake
đặt
cạnh
cô.
“Cháu
nghĩ
có
thể
cô
ta
muốn
tìm
ai
đó
thê
thảm
hơn
cô
ta.”
“Thê
thảm?”
“Đúng
vậy
ạ,
cháu
cá
là
lúc
ấy
cô
ta
đang
tuyệt
vọng.
Cảm
thấy
bị
ra
rìa
và
ruồng
bỏ.
Vậy
là
cô
ta
nghĩ
tới
một
đứa
đã
thôi
việc,
không
phải
để
lấy
chồng,
đi
du
học
hay
làm
gì
khác,
mà
chỉ
đơn
giản
là
quay
về
cái
xó
xỉnh
quê
mùa.
Chắc
chắn
cháu
phải
khổ
sở
hơn
cô
ta.
Ít
ra
cô
ta
cũng
sống
ở
thành
phố
lớn.
Vậy
là
cô
ta
gọi
điện.”
Trông
Tamotsu
như
thể
vừa
cần
phải
thứ
gì
đó
mà
không
biết
nó
là
gì.
“Anh
không
hiểu.”
“Tất
nhiên
là
anh
không
hiểu
rồi.
Anh
làm
sao
hiểu
được.”
“Có
lẽ
đây
là
vấn
đề
của
nhiều
phụ
nữ.”
Honma
nói.
Ikumi
lắc
đầu.
“Hừm,
cháu
vẫn
ta
hỏi
như
thế.
Đàn
ông
thường
thăng
tiến,
tăng
lương
và
được
vô
số
thứ
khác.
Nhưng
anh
Tamotsu
nhà
cháu
chẳng
bao
giờ
đạt
được
những
thứ
đó.”
Tamotsu
nhìn
chằm
chằm.
“Em
có
ý
gì?”
Ikumi
mỉm
cười,
giơ
tay
nắm
lấy
cánh
tay
cậu
ta
đầy
thân
mật.
“Anh
đừng
nổi
giận.
Em
không
có
ý
nói
anh
ngốc
hay
gì
cả.”
“Có
trời
mới
biết
em
có
ý
đó
không.”
“Em
không
hề.
Anh
có
những
thứ
mà
có
lẽ
nhiều
người
sẽ
không
bao
giờ
có
được.”
Honma
bảo
cô
gái
giải
thích
thêm.
“Ý
cháu
là
anh
ấy
luôn
yêu
thích
xe
hơi,
ngay
từ
ngày
bé
đã
vậy.
Anh
ấy
thích
xe
đến
độ
chọn
học
sửa
xe
từ
thời
còn
đi
học.
Sau
đó
bố
anh
ấy
mở
xưởng
sửa
xe,
ở
đó
anh
ấy
chứng
tỏ
mình
là
thợ
máy
lành
nghề
nhất.”
“Không
phải
lúc
nào
cũng
lành
nghề
cả
đâu,”
Tamotsu
nói
đầy
khiêm
tốn.
“Đúng
vậy.
Nhưng
anh
đã
làm
việc
rất
chăm
chỉ.
Thực
hành
đến
độ
thành
thục,
như
vậy
anh
có
tài
năng.
Một
kẻ
lười
biếng
có
thể
cũng
rất
thích
sửa
xe,
nhưng
chưa
chắc
đã
làm
được
đến
đầu
đến
đũa.
Tamotsu
thì
khác,
gắn
bó
từ
thuở
nhỏ
và
nay
thực
sự
trở
thành
tay
lão
luyện.
Cháu
gọi
đấy
là
hạnh
phúc.”
Ikumi
có
thể
không
phải
là
người
giỏi
hùng
biện
nhất,
nhưng
cô
nói
hoàn
toàn
xác
đáng.
“Đúng
thế,
nhưng
chừng
này
chưa
khiến
anh
thỏa
mãn.
Anh
muốn
trở
thành
thợ
máy
giỏi
ở
một
nơi
có
quy
mô
lớn
hơn.”
“Như
là
làm
việc
ở
Mazda
hay
tranh
tài
ở
Le
Mans?”
Ikumi
nói
nguon tai.lieu . vn