Xem mẫu

HOA HỒNG ĐÊM
Thái Trí Hằng
Chương 10
Tôi vô cùng hiếu kỳ đối với điệu nhảy "hoa hồng đêm" mà chị nói.
Mỗi khi các anh chị khóa trên trong quảng trưởng định dạy điệu nhảy
mới, tôi luôn chú ý.
Nói chính xác hơn, đó là một loại chờ mong.
Tôi vẫn giữ thói quen tránh trong chỗ tối khi gặp phải điệu nhảy hai
người.
Nhưng chị luôn tìm thấy tôi, kéo tôi khỏi bóng tối, đi về phía ánh sáng,
cùng khiêu vũ với nhau.
"Cậu em, chị thấy em rồi. Em còn trốn à?"
"Đừng có giả chết, cậu em. Mau ra đây."
"Óa!" Có khi chị còn lén lút đi tới sau lưng tôi, hét to một tiếng.
Khi thấy tôi kinh ngạc chật vật quay lại, chị sẽ cười khanh khách không
ngừng.
"Không ngờ hả, cậu em. Đây là điệu nhảy của Hy Lạp, mình cùng nhảy
đi."
Có lúc vừa nhảy xong điệu "Dũng khí" của Mỹ, vì điệu "Dũng khí" cần
động tác bước quân hành (Balance step) rất mạnh, tôi không cẩn thận làm
chân tría bị thương. Vì vậy rời khỏi quảng trường, định về ký túc xá nghỉ
ngơi.
Đi được vài bước xong, lúc nhìn lại, thấy chị đang bối rối tìm quanh

quảng trường đan xen giữa bóng tối và ánh sáng.
Cuối cùng chị dường như buông bỏ, buồn bã ngồi lên bức tường thấp
bên cạnh quảng trường.
"Chị." Tôi lê chân tới sau chị, gọi mộ tiếng.
Chị quay đầu lại, cười một cái như không có việc gì, song ánh mắt vẫn
còn sót lại lại chút buồn bã: "Lần này sao em lại trốn? Hại chị tìm mãi không
thấy."
Chị đứng dậy, kéo tay phải tôi: "Đây là điệu nhảy rước dâu của
Malaysia. Mình cùng nhảy đi."
Tôi cắn răng, cố bước thật bình thường.
Tôi nhớ rất rõ khuôn mặt hoang mang khi đi tìm tôi của chị, cũng nhớ
rất rõ nụ cười khi tôi đột nhiên xuất hiện phía sau, càng nhớ rõ hơn vẻ buồn
bã nhàn nhạt trong khóe mắt chị, nhưng không thể nhớ nổi cơn đau của chân
trái.
Từ đó về sau, tuy tôi vẫn không thoải mái mời bạn nhảy nhảy điệu hai
người, nhưng tôi cũng không trốn nữa.
Vì tôi không muốn thấy vẻ hoang mang và buồn bã của chị.
Tôi thử đứng ở nơi sáng tối giao nhau trên quảng trường, nhìn về phía
trung tâm.
Lần đầu chị thấy tôi đứng giữa chỗ sáng tối đó, lập tức ngừng bước.
Chị kinh ngạc nhìn tôi, đứng đó vài giây rồi bắt đầu mỉm cuời.
Sau đó, một anh khóa trên di tới mời nhảy, chị dùng tay phải khẽ vén
váy, khom người.
Khi chị đi vào giữa vòng tròn, lại quay đầu lại cười với tôi một cái.

Đó là lần đầu tiên tôi đứng ngoài vòng tròn ngắm chị khiêu vũ.
Động tác của chị nhẹ nhàng lại tao nhã, bước nhảy đúng nhịp không chút
sai lệch, còn khuôn mặt của chị luôn nở nụ cười.
Sau hôm đó, chị không cần đi khắp quảng trường sáng tối đan xen tìm
tôi nữa, chị chỉ cần đứng một chỗ, thoáng nhìn qua là có thể thấy tôi.
Sau khi thấy tôi, chị sẽ cười một cái, sau đó vẫy vẫy tay với tôi.
Khi tôi tới bên chị, chị cũng chỉ nói một câu: "Mình cùng nhảy đi."
Đương nhiên, trước khi vẫy tay với tôi, cũng có lúc có người tới gần mời
chị nhảy.
Chị luôn mỉm cười đồng ý, sau đó nhún vai lè lưỡi với tôi.
Chỉ có một lần là ngoại lệ. Tôi nhớ lần đó vừa nhảy một điệu Ba Lan
xong.
"Xin hãy mời bạn nhảy!" Giọng đàn anh vẫn vang dội như xưa.
Tôi lui lại vài bước, đứng đó, chuẩn bị thưởng thức bước nhảy tiếp theo
trong vòng tròn.
"Điệu nhảy tiếp theo..."Anh ta cúi đầu xuống nhìn tờ giấy trong tay rồi
ngẩng đầu lên nói: "Hoa hồng đêm."
Không biết vì sao, sau khi nghe vậy, động tác trong vô thức lại là bước
vào vòng tròn.
oOo
Đêm bão Nạp Lị đột kích vào, nước lũ rốt cuộc cũng tràn qua đê sông
Cơ Long, đổ bộ vào Đài Bắc.
Một cánh dọc theo đường Trung Hiếu Đông sáu luồng điên cuồng đổ về

phía tây, một cánh khác lại xung phong dọc theo đường Cơ Long tiến về
phía nam.
Nước lũ chia quân thành hai đường, sau đó gặp nhau ở nơi giao nhau
giữa đường Cơ Long và đường Trung Hiếu Đông.
Nơi hai quân giao nhau, sóng lớn nổi lên cuồn cuộn, trong nháy mắt
nước đã sâu hơn hai mét.
Đường Trung Hiếu Đông được coi là phồn hoa nhất Đài Bắc, chỉ trong
một đêm đã thành sông Trung Hiếu.
Còn xe điện ngầm dọc đường Trung Hiếu Đông, gần như không làm gì
được, bị nước lũ dễ dàng tràn vào.
Vì thế trước đây là đường cho tàu chạy, giờ lại là đường cho nước lũ tàn
phá.
Nước lũ rốt cuộc cũng tràn vào nhà ga Đài Bắc, nuốt trọn mọi hàng hoát
thiết bị, nhà ga Đài Bắc trở thành tòa thành dưới đáy biển.
Nếu định đi xe lửa, chắc phải mặc áo lặn với mang theo bình dưỡng khí.
Sáng sớm hôm sau nữa, cho dù thành phố Đài Bắc không thông báo nghỉ
làm nghỉ học, tôi cũng chẳng cách nào đi làm được.
Vì chẳng có thuyền nào chở tôi tới công ty.
Vì tổn thất rất nghiêm trọng nên Đài Bắc thông báo nghỉ làm nghỉ học
hai ngày liền.
Tới ngày thứ ba bắt đầu trở lại đi làm như bình thường, song cuộc sống
của tôi lại nảy sinh một thay đổi rất lớn.
Vì tôi đã không thể đi làm bằng xe điện ngầm.
Trong trạm xe điện ngầm tích đầy nước, muốn bơm hết nước khỏi đó

cũng phải mất vài ngày.
Còn nếu muốn trở lại hoạt động như bình thường, sợ là phải đợi một đến
hai tháng nữa.
Buổi tối ngay trước hôm đi làm trở lại, Diệp Mai Quế nhắc tôi ngày mai
phải đi sớm một chút.
"Sớm hơn bao lâu?" Tôi hỏi.
"Đại khái sớm hơn so với bình thường khoảng một giờ. Vì cậu cần phải
đi xe bus đi làm."
"Sớm hơn một giờ á? Cô đùa hả?"
"Tôi nói thật đấy." Cô trừng mắt nhìn tôi một cái: "Cậu không tin cũng
được."
"Tôi đương nhiên tin lời cô rồi, nhưng sớm một giờ chẳng phải quá..."
"Chẳng phải quá phóng đại sao. Cậu định nói vậy đúng không?"
"Đúng vậy. Vậy chẳng khác nào tôi phải ngủ ít đi một giờ? Thế thì vô
nhân đạo quá. Cô thì sao?"
"Tôi đi xe máy đi làm, cho nên không khác biệt nhiều lắm. Cùng lắm là
phải đi sớm hơn 10 phút thôi."
"Bất công quá! Tôi cũng muốn sớm hơn 10 phút thôi." Tôi đứng dậy
kháng nghị.
"Tùy cậu." Cô lại chuyển ánh mắt về tivi: "Dù sao tôi cũng đã nhắc cậu
rồi."
"Ừm, được rồi. Tôi dậy sớm hơn 15 phút là được."
Cô tắt tivi, lấy ra một quyển sách, bắt đầu đọc, dường như không để ý tới

nguon tai.lieu . vn