Xem mẫu

Chương 76
Thời hạn
Hành động đầu tiên của René khi thấy Jane ngất đi là rút lọ muối ngửi từ trong túi ra định
cho cô thở nhưng anh nghĩ nếu cho cô tỉnh lại chỉ càng khiến cô thêm đau đớn. Cứ để cô
mê man, khả năng hồi phục sẽ mang lại cho cô sức lực cô cần khi tỉnh dậy cũng giống như
ban ngày tích tụ sức mạnh của nó từ bóng đêm và từ những giọt nước mắt của ban mai.
Quả nhiên, Jane nhanh chóng thở dần chứng tỏ cô đang tỉnh dần. René có thể đếm được
bao nhiêu nhịp đập của con tim chia cách cái chết và sự sống do cô dựa vào ngực anh.
Cuối cùng, cô gái cũng mở mắt vẫn chưa biết mình đang ở đâu.
- Tôi thật khỏe! - Cô thì thào.
René không nói. Chưa đến lúc để anh tắt đi những ánh sáng đầu tiên và mơ hồ về sự trở lại
của cô. Anh tiếp tục để kéo dài tình trạng nửa tỉnh nửa mê ấy để tâm hồn cô được thảnh
thơi hơn.
Cuối cùng, Jane cũng tỉnh hẳn. Sau những chuỗi suy nghĩ nối nhau nhận thức của cô cũng
tìm thấy mình đang ở hoàn cảnh nào.
Sự thất vọng, giống như một người không biết làm sao để thấy nó bất hạnh, trở thành buồn
bã rồi nhanh chóng chuyển sang sự chịu đựng Những giọt nước mắt còn lã chã tuôn rơi
nhưng không còn bạo lực và không còn những tiếng nấc giống như một cái cây non bị
nhát rìu không cố tình chạm vào đang lên lớp da non vào mùa xuân. Khi mở hẳn mắt, khi
cô thấy chàng trai vẫn ở cạnh mình, cô nói:
- Ôi René, anh đã ở gần em, anh thật tốt. Nhưng anh nói đúng, tình hình này không thể
kéo dài lâu hơn cho anh và cả cho em. Hãy ở đây thêm một lát nữa, hãy cho em chút sức
lực. Về bí mật của anh, anh đừng lo, nó sẽ được chôn chặt trong lòng em như những người
chết nằm trong mồ, và anh René, hãy tin chắc rằng mặc cho tất cả những nỗi đau của em,
mặc những khổ hạnh đã qua của em, mặc những đau đớn sắp tới em vẫn muốn không
được gặp anh. Khi em so sánh tất cả những đau khổ hiện tại của em với những gì của cuộc
sống trước lúc gặp anh và với cuộc sống khi không có anh nữa, em thích cuộc sống hiện
tại được thấy anh hơn là cuộc sống không sắc màu đã qua và cuộc sống vô định sắp tới.
Em sẽ chỉ ở trong phòng một mình mà hồi tưởng những kỷ niệm về anh. Anh xuống dưới
nhà đi và nói rằng em sẽ không xuống, hãy nói rằng bệnh của em nhẹ thôi, rằng anh đã ra
lệnh cho em nằm trong phòng. Hãy gửi cho em vài bông hoa, lên thăm em nếu anh có thời
gian, em sẽ biết ơn anh về tất cả những gì anh làm cho em.
- Anh phải nghe lời em à? - René hỏi - hay anh phải ở đây dù em không đồng ý để cho em
hồi phục sức khỏe?
- Đừng anh hãy nghe em. Khi nào em nói “đừng đi” thì anh mới không nghe lời em.
René dừng dậy. Ôm hôn đôi bàn tay cô em họ trìu mến thật lòng, buồn bã nhìn cô một lát,
tiến ra cửa, lại dừng lại một chút rồi mới đi ra.
Chỉ mình Hélène mới nhận ra tình hình trầm trọng của Jane. Cô biết không phải em mình

bị mệt vì sự nguy hiểm của cuộc đi săn mà còn vì lý do khác.
Hélène là người có tính cách dịu dàng và duyên dáng nhưng lại có cái đầu lạnh hơn là bốc
đồng. Cô không kết hôn vì yêu. Cô đã gặp James trên đời này, thấy ở anh ta ba thứ quý
giá: trí tuệ, xuất thân và con tim. James thích cô nhưng thực ra, cô không yêu anh ta đến
mức đặt cả bất hạnh hay hạnh phúc của cuộc đời vào mối quan hệ của họ. Về phần mình,
anh ta cũng có một thứ tình cảm tương tự như thế. Anh ta đến Calcutta vào một giờ đã
định nhưng đúng hơn là như một con người đứng đắn giữ lời, giống một ông chồng đến
gặp người vợ mà anh ta yêu mà thôi. Anh ta đi vòng quanh thế giới cũng ngâu nhiên như
việc anh ta đi vài dặm từ Calcutta đến Đất Trầu. Nhưng nếu anh ta không gặp Hélène ở
chỗ hẹn, anh ta sẽ rất ngạc nhiên vì theo anh ta, tất cả mọi phụ nữ đều là nô lệ của đời
mình nó giống như một quý ông, nhưng anh ta đã không thất vọng, hai con tim ấy sinh ra
để cho nhau, hai con người ấy sinh ra là để được hạnh phúc.
Với Jane lại không như vậy. Cô gái Jane với tính cách ngược lại cô có cái đầu nóng bỏng
và con tim bốc lửa, cô cần yêu và được yêu. Cô không dừng lại ở dáng vẻ bề ngoài, không
quan tâm đến bộ đồ thủy thủ tầm thường mà René đang mặc, cô cũng không tự hỏi xem
anh giàu hay nghèo, quý tộc hay bình dân. Anh xuất hiện trước mặt cô như một vị cứu tinh
khi cô rơi vào tay tàu cướp biển cô đã thấy anh lao mình xuống biển chỉ vì một thủy thủ
bình thường đã bị các bạn của anh ta bỏ rơi và bị cá mập đuổi sát phía sau. Cô đã thấy anh
chiến đấu và chiến thắng con quái vật là nỗi kinh hoàng của mọi thủy thủ. Cô cũng thấy
anh đến bảo vệ hai chị em cô đã dấn thân vào một chuyến đi hơn một nghìn năm trăm
dặm, phải chống chọi với quân cướp biển Mã Lai, chống lại hổ, trăn, bọn cướp… Cô thấy
lòng tốt của anh trải rộng như bóng cây cổ thụ. Liệu người ta có thể làm gì hơn thế. Mặt
khác anh lại trẻ trung, đẹp trai và có nhân phẩm. Cô đã tự nhủ rằng số mệnh đã cho họ gặp
nhau chứ không phải do tình cờ. Cô đã yêu anh như yêu mối tình đầu say đắm và đã yêu
bằng trọn sức mạnh của trái tim mình. Giờ đây phải dứt bỏ cái hy vọng được yêu mà cô ấp
ủ ngay từ ngày đầu gặp gỡ cho đến lúc thổ lộ mọi tâm tư, làm sáng rõ mọi chuyện với
René và cô, thử hỏi cô sẽ ra sao ở cái chốn nước Pháp bốn nghìn dặm, trong cái nơi hoang
vu nơi mà sự ra đi của René càng khiến cô thêm đơn độc gấp đôi này? Ôi, chị gái cô mới
thật hạnh phúc làm sao! Chị ấy yêu và được yêu. Thật ra, một tình yêu như của ngài James
Asplay là không đủ cho một tình yêu như của cô bé. Những con tim yêu nồng cháy hà cớ
gì mà phải sống trong sự cô lẻ và để nó tắt đi trong mùa đông của một cuộc đời không có
ánh mặt trời?
Một phụ nữ không đẹp thì không có tuổi trẻ nhưng một phụ nữ không được yêu thì chưa
từng sống.
Và trong cơn tuyệt vọng, Jane cắn nát chiếc khăn tay đẫm nước mắt, chiếc khăn từng là
nơi cô mơ mộng một ngày thấy số của mình và René.
Ngày đã qua đi như thế tình trạng của mình cho phép Jane lấy cớ không xuống nhà.
Hélène thấy rõ nguồn cơn bệnh của em không phải do mệt mỏi nên đã xin phép liệu mình
có vào được không, điều mà từ trước đến nay cô không quen làm.
Jane trả lời là đồng ý và ngay lập tức cô đã nghe thấy tiếng bước chân của chị gái ngoài
hành lang. Cô lau nước mắt, gượng cười nhưng vừa thấy bóng chị gái thân yêu là cô
không sao kìm được những tiếng nức nở và kêu lên khi giang vòng tay đón chị.
- Ôi chị gái của em ơi, em bất hạnh quá! Anh ấy không yêu em và anh ấy sẽ ra đi.

Hélène khép cánh cửa, vặn khoá rồi đến bên em.
- Ôi sao em lại thổ lộ anh yêu ấy khi vẫn còn thời gian nghĩ thêm?
- Nhưng than ôi! Em đã yêu anh ấy ngay lúc gặp đầu tiên.
- Thế mà chị lại ích kỷ, chị chỉ nghĩ đến tình cảm của mình thay vì chăm lo đến em, là
người có nghĩa vụ như một chị gái và như người mẹ thứ hai, chị đã tin tưởng vào sự tử tế
của con người này!
- Đừng buộc tội anh ấy - Jane kêu lên - Có trời làm chứng, anh ấy không bao giờ làm gì tỏ
ra là anh ấy yêu em, chỉ có em đơn phương yêu anh ấy vì thấy anh ấy là người đẹp trai
nhất, có tinh thần hiệp sĩ nhất, anh dũng nhất trong số tất cả những người đàn ông.
- Và anh ta đã nói là anh ta không yêu em? - Hélène hỏi.
- Không, không, anh ấy hiểu nếu làm như thế sẽ là xấu xa.
- Anh ta có vợ rồi à?
Jane lắc đầu và nói:
- Chưa.
- Thế thì là vấn đề tế nhị à? Em có nghĩ mình quá cao quý và quá giàu có để trở thành vợ
của một trung uý trên tàu cướp biển không?
- Hơn cả một bí mật mà là một uẩn khúc! - Jane đáp.
- Em có thể nói cho chị không?
- Em đã thề rồi.
- Tội nghiệp em tôi, bây giờ chỉ còn chờ em hãy nói xem chị có thể làm gì cho em.
- Làm sao cho anh ấy ở lạt càng lâu càng tốt, anh ấy ở thêm ngày nào, em như sống thêm
được ngày ấy.
- Em định gặp gỡ anh ta cho đến khi anh ta ra đi ư?
- Ở mức nhiều nhất em có thể.
- Em có chắc việc mình làm không?
- Không, nhưng em chắc việc anh ấy làm!
Cửa sổ chợt hé mở, Hélène lại gần để khép lại. Nhìn ra sân, cô thấy James đang nói
chuyện với bốn, năm người mình đầy bụi đường, chắc chắn họ vừa trải qua một quãng
đường dài. Họ nói rất sôi nổi và cỏ vẻ rất vui. Anh chàng James nhận ra Hélène.
- À Hélène tốt bụng, em hãy xuống đây, tôi có tin vui muốn báo cho em biết.
- Xuống nhanh lên chị Hélène - Jane bảo - và cũng lên đây ngay để báo cho em tin đó.
Than ôi! - Cô lẩm bẩm - Chẳng ai có tin vui nào báo cho mình và không có người nào gọi
mình để thông báo tin gì vui vui cả!
- Em cũng đoán lại sao chúng ta lại để các thày tu đã đọc kinh cầu siêu cho cha chúng ta ra
đi mà không để họ ở lại làm lễ cưới cho bọn chị đường không? - Hélène hỏi.
- Vâng - Jane trả lời - Vì chị thấy không hay khi để một người vừa làm lễ cho người chết

đồng thời lại làm lễ cưới.
- Đúng vậy. Nhưng Chúa đã thưởng cho chúng ta một món quà. Một cha cố người Italie
mà mọi người gọi là cho Louis đang sống ở Rangoon. Cứ ba năm. Ông lại đi quyên tiến
khắp cả nước. Ngài James Asplay vừa thông báo trong ba bốn ngày nữa, cha Louis sẽ đến
đây. Ôi, Jane yêu của chị, một ngày đẹp trời làm sao nếu ông ta có thể làm cả bốn người
hạnh phúc.

Chương 77
Đêm Ấn Độ
Kể từ lúc đó cuộc sống đối với Jane chỉ là một chuỗi ngày cảm xúc đối lập. Khi René ở
bên cô thấy cuộc sống tràn trề sức lực, khi anh xa cô, cô thấy con tim mình như không còn
đủ sức để đập.
René, con người yêu cô bằng tình cảm trìu mến của một người anh họ và một người bạn
không nhận ra hoàn cảnh của mình. Trẻ trung và đầy sức quyến rũ, anh cũng không thoát
khỏi sự ảnh hưởng mê hoặc của một cô gái trẻ đẹp, yêu anh đến điên cuồng. Qua ánh mắt,
những cái siết tay, những tiếng thở dài, cô gái như thổi cuộc sống khốn khổ của mình vào
những động mạch của người đàn ông mà cô yêu. Với anh, trong những cuộc nói chuyện
say sưa ấy có một sự quyến rũ đau đớn đồng thời cũng đầy hấp dẫn. Phải phản kháng lại
tình yêu ở tuổi hai mươi sáu, tức là ở độ tuổi xuân nồng nhất thời trai trẻ khi mà trời, đất,
hương, hoa, trăng, gió đều ngất ngây men say kích thích của phương Đông, chúng nói với
bạn “Hãy yêu đi”, tức là anh đang một mình chống lại tất cả sức mạnh của tự nhiên.
Phải nói René đã đặt mình vào một vấn đề không thể, tuy nhiên đã chiến thắng cuộc chiến
không ngơi nghỉ này. Anh phải có sức mạnh mới đối diện trước mối nguy hiểm khủng
khiếp nhất.
Ở tầng trên của toà nhà có một phòng lớn có hai ban công quay ra hướng đông và tây. Đó
là nơi Jane và René thường cùng nhau trải qua những phần đêm đẹp nhất. Jane rất yêu các
loại hoa thay vì ngọc trai, đá quý hay kim cương bị bỏ quên trong các hộp nữ trang, cô kết
những chiếc vòng cổ bằng loài hoa rực rỡ và thơm dịu gọi là mhogry. Loài hoa này vừa
giống hoa nhài và hoa đinh về hình dạng nhưng lại có mùi thơm giống như cây sương mai
và hoa huệ. Nó thay đổi sắc khi trắng, khi hồng khi lại vàng trên các đài hoa dài. Người ta
xâu sợi dây qua các đài hoa ấy tạo thành chiếc vòng cổ thơm ngây ngất.
Ấn Độ có những đêm tuyệt diệu, thời điểm nào cũng có nét đẹp mê hồn, trong đó cảnh
bình minh và hoàng hôn là lộng lẫy nhất: bầu trời chuyển đủ màu như người làm pháo hoa
tài tình nhất tạo ra các loại sản phẩm của mình. Vào những ngày đẹp trời của mùa xuân và
mùa thu cảnh trăng lên đầy đặn giống như cảnh mặt trời lên trong những ngày yếu nắng ở
phương Tây. Nếu mặt trời là lửa thì mặt trăng là vàng. Những hôm trăng sáng, người ta có
thể đọc viết hay đi săn như giữa ban ngày. Điều làm nên vẻ kỳ diệu của đêm, đó là sự thay
đổi của chính chúng: có những đêm trời tối mịt mùng đến nỗi người ta không nhìn thấy gì
cách mình hai bước chân, có những đêm trăng lại sáng vằng vặc như ban ngày. Những
hôm nhiều sao, các vì sao trên bầu trời như gần hơn, đông đúc hơn và lóng lánh hơn. Mặt
trăng không vì thế mà bị át đi nó càng rót thêm ánh sáng của mình vào.
Có những đêm khác, tôi băn khoăn khi nói đêm khác vì từ nay ít xuất hiện trong suy nghĩ
của tôi, có những đêm khác, thật sự có một vầng hào quang bắc cực ôm lấy trọn bán cầu.
Khi những mảnh mây hiếm hoi dạt về chân trời, những tia nắng đỏ tía còn vương vất sót
lại lúc mặt trời đi ngủ, khi hoàng hôn vừa buông như tấm rèm sân khấu khép lại giữa hai
màn kịch thì một vùng sáng nhô lên khỏi mặt đất, choán lấy khung cảnh phía chân trời và
ban phát cho đêm trắng tuyệt đẹp như Puskin, đại thi hào Nga, từng ca ngợi. Ngày sắp

nguon tai.lieu . vn